Suốt quãng đường tiếp theo, Turan không gặp phải một nhóm người truy đuổi nào nữa, hay đúng hơn là Tiffia đã khéo léo tránh né, như thể cô ta biết rõ từng đường đi nước bước của bọn họ vậy.
Turan trong lòng không tránh được việc dấy lên một mối nghi hoặc, nhưng sau cùng thì nó kiềm nén lại, im lặng đi theo Tiffia.
– Đến đây là an toàn rồi.
Tiffia cất tiếng sau khi dừng lại một lúc, đợi được Turan đuổi kịp mình.
Turan không biết Tiffia dựa vào đâu đánh giá nơi này là an toàn.
Nó nhìn quanh mấy lượt nhưng vẫn thấy không gì khác hơn là một con hẻm tối bị bao bọc lấy bởi những bức tường cao.
– Sao cậu lại ở đây?
Tiffia cất tiếng hỏi, trước cả khi Turan kịp thắc mắc điều gì.
– Đó là câu của tôi mới đúng.
Turan nói, vội đặt Camilier ngồi tựa bức tường bên cạnh.
Nó giờ cũng muốn bản thân mình được nghỉ một chút nhưng chỉ có thể đứng mà giữ hơi thở cùng nhịp tim đều đặn trong khi không ngừng để ý xung quanh.
Tiffia không đáp lời, chỉ nhìn Camilier một lúc lâu, sau đó mới bảo:
– Cậu biết cô ta là nô lệ chứ?
Turan đưa mắt dò xét ý tứ của Tiffia cũng như lý do đằng sau câu hỏi đó.
Cô ta có thể cất lời như vậy thì rõ ràng đã nhận ra thân phận nô lệ của Camilier.
“Hẳn việc Tiffia ở đây cũng có liên quan…”
– Biết.
Thế thì sao? Cô trả lời câu hỏi của tôi đi chứ.
Turan lên tiếng.
Nó cũng không muốn giấu giếm Tiffia làm gì, nhất là trong tình huống rất cần trao đổi thông tin lúc này.
Tiffia ra vẻ suy nghĩ một chút, đáp:
– Mục tiêu của tôi là một nô lệ yêu tinh bị mua bởi tên hầu tước Ferrmen.
– Mục tiêu? – Turan thắc mắc, cười nhẹ một tiếng – Cô là đang muốn cứu cô ta khỏi thân phận nô lệ?
Sắc mặt Tiffia trở nên đầy căm tức khi nghe thấy lời nói cùng thái độ của Turan.
Cô ta tất nhiên hiểu ý của nó là đang ám chỉ rằng hành động cứu đồng loại này là ngu xuẩn, chắc chắn dẫn tới đối đầu với không chỉ một quý tộc mà là cả một vương quốc, thậm chí có thể là cả hệ thống buôn nô lệ trên thế giới này.
Một kẻ không phải là con người khi trở thành nô lệ thì thân phận này sẽ đi theo kẻ đó suốt đời.
Nô lệ chỉ được trả lại tự do khi người chủ của mình chủ động thừa nhận chuyện đó, không thì dù có trốn được vẫn sẽ bị truy lùng bởi tất cả đám buôn nô lệ.
Điều này có thể khắc nghiệt nhưng nếu Tiffia thật sự muốn giải thoát cho nô lệ yêu tinh kia thì cô ta tốt nhất nên mua lại từ tên quý tộc.
– Nhưng cô ta là bị bắt, không phải là cô ta bán thân!
Tiffia thốt, cơn giận được thể hiện không chút nào kiềm chế.
Việc nô lệ yêu tinh kia là do bị bắt hay chính cô ta chủ động bán mình đều không thay đổi cách mà hệ thống nô lệ hoạt động.
Tiffia có thể cứu được lúc này, nhưng sau đó thì chỉ khiến cả cô ta và nô lệ kia gặp nguy hiểm, bị săn lùng không chốn dung thân.
Trừ phi Tiffia có đủ lực lượng, sức mạnh để khiến bọn buôn nô lệ kia không dám ra tay nữa.
Turan giờ cũng không có thời gian đôi co với Tiffia.
Nó chỉ muốn tìm đường thoát khỏi rắc rối hiện tại mà thôi.
– Thế nữ yêu tinh kia đâu? – Turan cất tiếng hỏi.
Vẻ giận dữ trên mặt Tiffia nhanh chóng mất đi, thay vào đó là sự tiếc nuối.
– Tôi không tìm được.
Chưa kịp làm gì thì mọi thứ đã loạn hết lên rồi.
Turan nghe, quay sang nhìn nữ người sói đang oặt người tựa vào bức tường bên cạnh chừng ngã vật ra đất.
Nó đoán lờ mờ được là mọi thứ đều bắt nguồn từ cô ta, nhưng sau cùng cũng không đưa ra được nhận định gì chắc chắn.
– Thế là từ bỏ? – Turan lại hỏi.
Tiffia nhăn mày, mím chặt môi.
Cô ta rõ ràng đang cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Là áy náy, cũng là bất lực.
Một Nihr thì có thể làm được gì trong tình huống này ngoài gây rối đâu.
Ngẫu nhiên một tên lính hoặc một gã hầu cũng có thể dễ dàng khống chế được Tiffia.
Turan trông dáng vẻ của Tiffia thì cất một tiếng thở dài, bảo:
– Không phải cứ muốn là làm được.
Cô quá yếu, phải trở nên mạnh hơn.
Làm việc lớn thì càng phải mạnh hơn nữa.
Tiffia không phải kẻ ngốc, rất nhanh nhận ra ý của Turan đang khuyên bảo mình vượt qua thử thách Thần thánh.
Cảm giác bực tức trong người Tiffia càng dâng cao hơn nữa, là ức chế vô cùng, đến mức Turan có thể thấy được cả người cô ta đang run lên từng đợt.
“Thật sự khó khăn đến vậy sao…” Turan lẩm bẩm.
Bản thân nó cũng hết cách.
Nó hiểu hơn ai hết sự cần thiết của lực lượng để có thể tự do làm điều mình muốn.
Một Nihr như Tiffia, đến cuộc sống của chính mình còn lo không xong thì làm sao có thể nghĩ cho kẻ khác được.
Cô ta chỉ đang tự làm khó chính mình mà thôi.
– Trước mắt quay trở về đã.
Vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.
Turan cất tiếng rồi cúi xuống mang Camilier lên vai lại, sau đó thì xoay người rời đi.
Sau một hồi quan sát cùng tính toán thì nó đã có thể xác định được vị trí hiện tại của bản thân, cũng như con đường tốt nhất để đi lúc này.
– V-về đâu?
Tiffia hỏi với lên từ phía sau.
Turan thật không hiểu tại sao cô ta lại cất ra một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.
“Cô ta bị đả kích đến ngốc rồi à.”
– Nhà ông Gin.
Ông ta còn nợ ba đứa một chầu đặc sản thành Kyrult không phải sao?
Quãng đường quay về không gặp chút trắc trở nào.
Turan rất cẩn thận di chuyển trong đêm, tránh né ánh mắt của người đi đường đối với mình.
Nó đã chuyển Camilier lên lưng mình để cõng, khoác lên người cô ta một tấm áo lông thú cùng mũ trùm kín đáo giúp che đi thân phận người thú.
Người ngoài nhìn vào lúc này hẳn chỉ nghĩ rằng một chàng trai ga-lăng nào đó đang đưa người yêu ngái ngủ của mình về nhà mà thôi.
Hoặc ít nhất thì Turan mong muốn họ chỉ nghĩ được như vậy.
Ông Gin trong thấy Turan trở về cùng một cô gái được cõng trên lưng thì đầu tiên là há hốc mồm ngạc nhiên, sau đó thì lớn tiếng cười vang, luôn miệng khen hay cùng giỏi.
Turan trước phản ứng cùng thái độ của ông ta thì chỉ có thể cười nhếch mép đáp lại mà đưa Camilier vào phòng mình.
– Gượm đã, ông Gin.
Turan cất tiếng gọi khi lão người lùn đang vội vã rời đi trong im lặng, cố tình chừa lại không gian cho cặp nam nữ.
Ông Gin nghe thấy thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng đáp:
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
– Lão già hết thời xuân này nghe đây.
Turan không rảnh để ý tới lời lẽ của ông Gin lúc này, bảo:
– Chuyện này ông phải tuyệt đối giữ bí mật.
Ông Gin mở tròn mắt, chốc thì “ồ” lên vẻ đã hiểu, nói:
– Không việc gì.
Lão già này không phá hỏng chuyện tốt của trai tráng như cậu.
Biết chừng mực là được.
Turan nhăn mặt.
Nó có ngốc cũng nghe hiểu được ẩn ý của lão người lùn này.
Nó rõ ràng đang muốn nói chuyện nghiêm túc nhưng ông ta lại không có chút ý tứ phối hợp nào cả.
Mà, Turan cũng biết là mình có cố giải thích cũng không thể làm cho ông Gin hiểu được trong tình huống này, đành xua tay, giục:
– Thôi ông đi chuẩn bị bàn ăn đặc sản của mình đi.
Tôi sẽ nói chuyện sau.
Ông Gin cười toe toét, giơ ngón cái hướng tới tỏ ý cổ vũ rồi mới rời đi.
Turan chịu phép.
Nó tự biết bản thân bất lực rồi.
Turan bước vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Xong xuôi, nó nhìn chăm chú một lượt vào dáng hình đang nằm êm ái trên giường mình.
Camilier, người sói vùng Kennhel lạnh giá ở phía đông bắc vương quốc Danlion, hay còn có cái tên thường gọi là người sói tuyết.
Cô ta có một mái tóc dài quá lưng màu trắng bạc, đôi tai sói đặc trưng màu trắng xám cùng chiếc đuôi đầy lông cùng màu dài hơn nửa mét.
Trông đôi mắt nhắm nghiền ngủ thiếp đi đầy yên bình của cô ta lúc này thì Turan thật không tưởng tượng được dáng vẻ hung hăng của cô ta lúc tấn công mình, dủ rằng chỉ mới xảy cách đây chừng tiếng đồng hồ.
“Là nó.” Turan nói thầm.
Nó tập trung chú ý thì lại thấy được chỉnh thể linh hồn màu trắng đục ở ngay đầu Camilier, trông như một đám khói phát sáng nhàn nhạt.
“Đây là gì?”
Turan cúi lại gần hơn, kỹ lưỡng quan sát từng thay đổi một của đám khói.
Những chuyển động rất nhỏ của chỉnh thể linh hồn, như thể một mặt nước khẽ đọng vì cơn gió thoảng qua nhưng lại dễ dàng nhận thấy được.
Một vài ý định nảy lên trong đầu Turan.
Nó muốn thử vận dụng những thứ trong quyển sách kỹ năng ‘Gọi hồn’ lên chỉnh thể linh hồn trước mặt mình.
Sau một chốc suy nghĩ thì nó có thể hình dung được rằng mình có thể lấy được thứ màu trắng đục này ra ngoài, hoặc ít nhất thì cũng có thể tương tác đôi chút.
Tiếng rên the thé chợt vang lên từ Camilier làm Turan thoáng hoảng hốt.
Trông cô ta có vẻ đau đớn, dù chẳng biết là mơ hay là thật.
“Là di chứng từ đòn tấn công của mình ư?” Turan lẩm bẩm.
Nó thừa nhận là bản thân ra tay có chút không kiềm chế nhưng tới mức khiến một người thú, vốn dĩ là chủng tộc nổi tiếng có sức bền cao và giỏi chịu đựng, đến lúc ngủ cũng phải rên rỉ thì thật là hão.
– Là sợ hãi.
Turan chợt thốt.
Thông tin đó đột nhiên hiện lên trong tâm trí nó khi nhìn vào đám khói màu trắng đục ở ngay đầu của Camilier.
Rung động nhỏ trên chỉnh thể linh hồn này, và cả bản thân cô ta cùng tiếng rên the thé của mình, chắc chắn là biểu hiện của sự sợ hãi.
Turan bất giác đưa tay xoa nhẹ mái đầu của Camilier.
Một cảm giác dễ chịu như đang mân mê lòng bàn tay của nó, khiến nó khồng kiềm chế được mà xoa thêm một lúc lâu.
Đôi tai chốc chốc run lên của Camilier theo từng cái vuốt nhẹ nhàng của bàn tay Turan thì dần thả lỏng.
Khuôn mặt của cô ta cũng dãn ra vẻ thoải mãi, tiếng rên từ lâu đã không còn vang lên nữa.
Đây có lẽ là sự an tâm.
Quả thật thì bây giờ Camilier cũng có thể xem là đã được an toàn rồi.
Ít nhất thì trong hôm nay nên không có chuyện gì xảy ra nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...