Tối muộn, Talon dạo bước trên con phố vắng bóng người.
Cậu tới đây một mình, và nếu như không đụng phải người quen, sẽ chẳng có ai biết phó đoàn trưởng quân đoàn Rumpal đang trú quân ở điểm trấn áp vùng biên giới đã rời khỏi vị trí cả.
Càng đi, người qua lại càng ít.
Không khó nhận ra rằng khu vực sắp tới là nơi thuộc sở hữu tư nhân, chịu sự kiểm soát.
Điều này lại chẳng ảnh hưởng tới Talon.
Danh sách người quen mà cậu ngại gặp cũng đâu phải muốn tránh là tránh được.
Tùy thời vận.
Làng Naveur.
Talon biết nơi này.
Tên hầu tước bệnh sắp chết tới nơi sở hữu nó.
Giá trị bản thân của hắn ta rất đặc thù, không quá đáng giá để trao đổi nhưng chẳng đành lòng bỏ đi.
Thế nên cái chết vì bệnh vi diệu thay lại giải quyết được mọi vấn đề.
Ấy vậy mà có vài tên điên cứ nhất định ám sát tên hầu tước xấu số hết lần này tới lần khác.
Phía hoàng gia Enria phát điên, lại không tiện ra mặt.
Nhà Falanzt ngược lại đứng ngoài hưởng lợi, trông rất thú.
– Nhà Falanzt à…
Talon nói nhỏ.
Tên đội trưởng của tổ đội mà Darmil đang tham gia từng là thiên tài nhà Falanzt.
Hắn ta giờ vẫn vậy, có điều mối liên kết đã gãy vỡ.
Rất khó để xác định nhà Falanzt định làm trò gì.
Trong xuyên suốt chiều dài lịch sử, chuyện họ làm bị ghi lại chưa bao giờ là điều bình thưởng có thể đoán tới cả.
Một đám biến thái.
Gọi hồn, con rối, mê hoặc, thuần nhân, chú thuật, nguyền rủa và hàng đống thứ kì dị khác nữa.
Quyền năng của dòng tộc này kém xa các vị thần, nhưng lại khiến cho cả các vị thần mạnh mẽ nhất phải e ngại.
Đơn giản là vì không biết chúng có thể làm ra những điều điên rồ gì.
Như Nắm tay siết thần đã từng xuất hiện rồi mất đi.
Đó là điểm nổi bật của đại chính thần Daoh, như một lời cảnh báo dành cho bất kì ai nhằm vào dòng tộc ấy.
Khó hiểu là chưa từng thấy được dấu vết có liên quan đến đại chính thần Thailak, mặc cho những thứ mà nhà Falanzt làm đều dính líu đến linh hồn, phán định sự sống và cái chết.
Hội Tử thần Sứ đồ nên sớm tóm cổ cả nhà chúng từ lâu rồi.
Nói ra thì ngoài mặt, nhà Altoris cũng có quan hệ tương đối gần với nhà Falanzt, đặc biệt là trong cuộc tranh đoạt vương quyền trước của vương quốc Enria.
Nữ vương tại vị gần một nữa quyền lực hiện giờ là nhờ vào nhà Falanzt mới có được.
Bước qua cổng làng Naveur, Talon chú ý thấy một vài tên người thú cảnh giác nhìn quanh.
Cậu làm ngơ chúng, tiếp tục hướng về trước.
Dù sao đối phương sẽ không biết cậu đã tới.
Rất nhanh, Talon gặp được em trai mình.
Thằng nhóc đang ngồi chơi với một đám nhóc người thú, diễn cái trò anh hùng diệt rồng gì đấy.
Trông hợm hĩnh, nhưng rất đáng xem.
Gì thì gì, đó chính là cái tinh thần mà nó cần.
Đáng quan tâm hơn cả là có một cô gái khá xinh đẹp và sở hữu dáng người hấp dẫn đang vui đùa cùng cả đám.
Cô nàng diễn rất nhập tâm, đặc biệt là đoạn sà vào lòng anh hùng diệt rồng, đòi lấy thân báo đáp cho bằng được.
Không phải giả.
Đêm tới, khó mà nói trước có chuyện gì sẽ xảy ra.
Quả đúng là em trai của cậu, Talon hào hứng nhận định.
Chờ cho buổi diễn kết thúc và đám nhóc bị đuổi đi làm việc của mình xong, Talon mới lại gần lên tiếng:
– Darmil.
Darmil giật mình quay sang, chuyển từ gương mặt hung dữ và cánh tay sẵn sàng đập phát chết tươi sang vẻ ngạc nhiên vui mừng, thốt:
– Là anh!?
– Ừ.
Anh tới thăm em.
Talon cười nói.
Cậu thực sợ bộ dáng vừa rồi của em trai mình.
Mới đi du hành có vài tháng mà thay đổi gớm thật.
– Đây là?
Cô nàng xinh đẹp với nước da ngăm hỏi, khéo léo đưa người tới gần Darmil, đồng thời nâng mình vào điểm sáng gây chú ý.
– Anh trai của tôi, Talon.
– Darmil nói, vẻ đầy hứng khởi – Cô ấy là Shelah, một du hành giả em quen gần đây.
Lời giới thiệu có phần sơ xài lại không khiến bất kì ai khó xử.
Đơn giản tốt nhất, dù sao nếu muốn biết thì bây giờ liền có thể hỏi.
Chào một tiếng, Talon không bận tâm thêm về đối phương mà lấy ra một tấm bùa bằng gỗ đưa cho Darmil, bảo:
– Cho em.
Cái cũ bị hỏng rồi phải không?
Darmil nhận lấy, thắc mắc:
– Sao anh biết?
– Thằng ngốc này.
Là anh đưa cho em, sao lại không biết.
– Đừng nói em ngốc!
Darmil gắt lên.
Em trai Talon luôn phản ứng kiểu ấy khi có cơ hội, chừng như xem anh nó là đối thủ truyền kì cần phải đánh bại vậy.
Âu cũng là chuyện tốt.
Shelah đứng nhìn xem, lộ vẻ thèm muốn.
Tấm bùa mặc dù có vẻ ngoài tầm thường, nhưng du hành giả tinh ý sẽ thấy ngay giá trị của nó.
Ngàn vàng khó cầu.
– Tặng cho cô.
Xem như quà gặp mặt.
Talon lấy ra một tấm bùa bằng gỗ khác đưa cho đối phương.
Về mặt phẩm chất có thể hơi kém, nhưng hiệu quả hoàn toàn đầy đủ.
– A- Tôi xin nhận.
– Shelah thốt – Bất ngờ không có gì chuẩn bị, tôi múa cho hai người một bài vậy.
Đối phương là một vũ công, đó tự nhiên là món quà tốt.
Talon không tiện từ chối, bèn đáp:
– Tốt.
Tôi rất hứng thú.
Cùng ngồi xem.
– Đừng hời hợt vậy.
– Darmil trách móc – Cô ấy múa rất đẹp.
Lời Darmil không sai.
Shelah thật sự múa rất đẹp, và hiệu quả mà một vũ công có thể mang lại cũng được phát huy đầy đủ.
Từng đường nét uyển chuyển kết hợp với tiếng ngâm nga lan truyền vào không khí một sức sống mạnh mẽ mà không mãnh liệt, âm vang vọng mà không hề dai dẳng, khiến người ta đã được lại càng muốn nhiều hơn.
Đối phương rất bỏ sức, múa không lâu nhưng mệt lả.
Nguyên khí hao hụt, mồ hôi đổ ướt đẫm người.
Bộ dáng lúc này lại có thể hấp dẫn người ta theo một cách khác.
– Cám ơn.
Talon lịch sự bảo, xong tỏ ý muốn nói chuyện riêng với Darmil.
Shelah rất mệt, cũng đã đạt được mục đích của mình, tự nhiên vui lòng rời khỏi.
– Anh thấy thế nào? – Darmil hỏi, chừng có ý khoe khoang.
– Đừng hỏi anh.
Em thấy thế nào?
– Em ngày nào cũng được xem, hỏi không có ý nghĩa.
– Thật sự ngày nào cũng xem?
Talon thốt, cố tình nhíu mày.
Darmil thấy vậy liền vội vàng phân bua:
– Gần đây rảnh rỗi mà thôi… Nhưng em vẫn luyện tập đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng sang lục địa phía Tây đấy!
– Thế thì tốt.
Talon nghiêm giọng, làm ra dáng vẻ hài lòng của bậc phụ huynh.
Chuyện sang lục địa phía Tây cũng chẳng cần nhắc nhiều, Darmil đơn giản là đang cố gây chú ý, mà bản thân cậu thì không có cơ hội sang chơi.
Trước khi Darmil có thể khoe khoang thêm, Talon hỏi:
– Anh nghe nói em đã bước được tới bước chín mươi mốt trong hành lang?
Dù trông có vẻ như đang chuyển chủ đề, nhưng đây mới chính là nội dung quan trọng nhất.
Nghe đến chuyện này, Darmil lại càng phấn khởi hơn, liền đáp:
– Phải.
Thành tích tuyệt vời chứ?!
Không thể nói là tuyệt vời.
Nếu cần phải nhận định, đây chính là kì tích.
Hành lang Vô thần là báu vật truyền thừa của nhà Altoris.
Đó không chỉ chứa đựng tâm huyết hàng đời của gia tộc mà còn là điểm mấu chốt xác định độ cao quyền lực mà gia tộc có thể đạt tới.
Mỗi bước chân trong hành lang tương ứng với một Thần cấp được nắm bắt thấu triệt, ăn nhập vào trong thể xác, tinh thần và linh hồn.
Nếu một người chưa đạt được sự nắm bắt ở bước chân nào đấy, hành lang cũng sẽ giúp đỡ đạt tới.
Nắm bắt thấu triệt tạo thành nền tảng vững chắc đạt tới bước chân tiếp theo.
Điều này có nghĩa rằng đột phá giới hạn Thần cấp nằm trong tầm tay.
Thế nhưng Hành lang Vô thần yêu cầu độ tương thích.
Mỗi bước chân không ngẫu nhiên mà đến mà cần có sự đánh đổi.
Độ tương thích càng lớn, đánh đổi càng ít, lợi ích đạt được cũng càng nhiều.
Và hơn hết là, độ tương thích đủ cao sẽ giúp truyền thừa của nhà Altoris hiện ra.
Mỗi nhân vật lẫy lừng dù ít dù nhiều của gia tộc khi đến hạn đều sẽ đặt tâm huyết của mình vào Hành lang Vô thần.
Đó có khi chỉ là vài điều tâm đắc, nhưng cũng có khi chính là toàn bộ tích súc cả đời, bao gồm tinh khí thần và linh hồn thể.
Darmil còn chưa đột phá giới hạn Thần cấp 15, đã đi được chín mươi mốt bước.
Ở giai đoạn của nó, Talon chỉ đi được hơn bốn mươi lăm bước mà thôi.
Chênh lệch này đâu chỉ đơn giản là gấp vài lần.
Không dừng lại ở đó, Darmil còn nhận được lời mời thành thần.
Hành lang Vô thần, trước thành thần, sau diệt thần, tự thân vô thần, diệt thân diệt thế.
Đây chẳng phải là nói về sức mạnh hủy diệt, mà là thể hiện ý chí vượt lên trên, đi đến cuối cùng.
Mặc dù chỉ có màu xanh lam, biểu thị phẩm chất của Darmil còn nhiều khiếm khuyết, nhưng xuất hiện lời mời thành thần cũng chứng tỏ rằng những khiếm khuyết ấy rất đáng đầu tư để phát triển.
Talon tự hỏi không biết con đường của đứa em trai mình sẽ được vẽ nên như thế nào.
Quan trọng hơn hết, và cũng là điểm mà khiến cho Darmil dù có biểu hiện tệ hại đến mức nào thì trong mắt gia tộc vẫn luôn là một đức con cưng, chính là độ tương thích hoàn hảo.
Mức độ ấy đồng nghĩa với việc chỉ cần Darmil có thể bước tới bao nhiêu bước, liền có thể đạt được bấy nhiêu thứ, chẳng cần phải đánh đổi bất cứ thứ gì.
Giống như Hành lang Vô thần sinh ra vốn thuộc đã thuộc về thằng nhóc vậy.
Lời bình thường khó mà mô tả được hết ý nghĩa của độ tương thích hoàn hảo, nhưng về cơ bản, đây được nhận định là bí mật của gia tộc.
Kể cả các Chính thần dù biết về nhà Altoris, vẫn hoàn toàn bị giấu đi.
Nếu biết gia tộc sinh ra một nhân vật như thế, e rằng sớm đã nổi lên đại chiến khắp nơi rồi.
Cũng chẳng phải là nhà Altoris ngại chiến, nhưng sự phát triển của Darmil mới là điều cần xem trọng hơn hết thảy.
Không nên chỉ nhìn hiện tại, cần phải thấy trước tương lai của nghìn vạn năm sau.
Đó đã thành truyền thống.
– Tuyệt vời.
Talon cười đáp, vừa có vẻ hời hợt, vừa có ý khích lệ.
– He he.
Darmil hài lòng.
Đứa em trai này suy nghĩ thật sự là đơn giản.
Nó vẫn luôn tin rằng trước đây bản thân là Nihr đã làm thành gánh nặng đáng xấu hổ.
Đúng là một thằng ngốc.
Một thằng ngốc nắm giữ vận mệnh gia tộc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...