Ánh chiều dần buông khiến khắp con phố phủ lên màu sắc tăm tối và ảm đạm.
Thời điểm này là lúc các du hành giả trở về sau một ngày du hành mệt nhọc và căng thẳng.
Cuộc sống luôn không dễ dàng, còn mạng về tới nơi đã có thể coi là chuyện tốt.
Kull rảo bước thật nhanh, không chú ý tìm kiếm bất kì thứ gì, chỉ tỏ ra là đang đơn giản dạo chơi một hồi.
Thế nhưng, trong lòng cậu không ngừng dâng lên một cỗ cảm giác lo sợ.
Là lo sợ.
Không phải bất an hay đơn thuần lo lắng.
Ở trong thành, bản thân còn sở hữu năng lực trốn chạy hàng đầu, thật khó mà tưởng tượng nổi chính mình có thể rơi vào tình cảnh hiện tại.
“Rốt cuộc là thứ gì?”
Kull nói thầm, vẫn luôn duy trì kỹ năng chủ đạo ở mức cao.
Có kẻ đang để ý đến cậu, so với lần ám sát cô nàng y thuật sư Iskeiya xong bị truy đuổi còn đáng sợ hơn.
Khác biệt là bây giờ, đối phương cũng không có truy đuổi cậu, chỉ âm thầm quan sát.
Như thế đối với Kull ngược lại càng thêm khó chịu.
Thà rằng đánh một trận rồi chết còn hơn.
Từ lúc ra khỏi chỗ anh chàng thợ rèn Sinto, Kull đã bắt được thứ cảm giác này.
Mới đầu cậu còn tưởng là phe đối địch trong hội Zalt, nhưng rõ ràng là phong cách hành động không giống.
Chẳng phải như vậy, cậu sớm đã chủ động tìm đối phương mà giằng co một hồi.
Năng lực của thần.
Kull dần có ý nghĩ thiên về hướng này.
Tuy nhiên, nhìn nhận một cách kỹ càng thì lại có phần tầm thường.
Vị thần nào lại rảnh rỗi đến thế, trực tiếp tóm gáy cậu tốt hơn không biết bao nhiêu.
Cuối cùng, Kull đành từ bỏ việc chạy đi chạy lại chốn đông người với hi vọng lợi dụng kỹ năng chủ đạo của mình mà khiến đối phương lộ mặt.
Cậu cần sớm giải quyết chuyện này, không thể dây dưa thêm.
Việc mà đội trưởng giao cho cậu làm còn rất nhiều, trễ nãi sẽ làm hỏng chuyện.
Cậu gánh không nổi trách nhiệm.
Kull dừng chân ở một con hẻm vắng, lại nhảy qua một bờ rào để trốn vào trong một căn nhà cũ kỹ có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu.
Cậu phát hiện ra chỗ này trong một lần giao đấu với người của hội Zalt.
Hắn ta có lẽ dùng đây làm nơi ẩn náu, nhưng từ sau lần ấy lại không xuất hiện nữa, đoán chừng đã bị phía trên phạt nặng.
Mùi bụi bặm thoang thoảng trong căn nhà lại khiến cảm giác lo sợ trong Kull giảm dần đi.
Nhờ kỹ năng chủ đạo, cậu có thể xác định rằng chỗ này không có ai khác.
Nếu là đối phương nhắm vào cậu, hẳn cũng nên sớm xuất hiện đi.
– Không ra?
Kull nói nhỏ.
Cậu lấy làm lạ.
Cảm giác bị nhòm ngó còn nguyên đấy.
Sau một lúc lâu, Kull trở nên bình tĩnh hơn, tranh thủ suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu.
Có lẽ, đối phương không thật sự nhắm vào cậu, mà chỉ là tồn tại một mối quan hệ nào đấy.
Cậu vừa khéo dính vào mà thôi.
Với ý nghĩ đó, Kull có ý định làm liều, và mồi lửa nhỏ ấy rất nhanh liền bốc lên.
Cậu hô lớn:
– Có chuyện cần tìm đội trưởng, có thể nói với tôi là được.
Chừng như chỉ chờ có vậy, một luồng hơi lạnh đột ngột thổi qua khiến Kull bất giác giật nảy người, quay phắt lại.
Bất ngờ làm sao, cách cậu chỉ chừng vài bước chân không biết tự khi nào đã có một bóng người đó, nhìn cậu chằm chằm.
Hắn ta mang áo khoác trùm kín đầu thế nên không cách nào nhận diện được.
Kỹ năng chủ đạo của Kull càng chẳng giúp được gì trong tình huống này.
Thế nhưng cái nhìn chăm chú ấy dường như là cố ý lộ ra, đặt lên cậu một áp lực vô hình khó thể nào gỡ bỏ.
– Tử thần Sứ đồ?
Kull mạo muội đoán, trong lòng đã khá là chắc chắn.
Dù cho không phải Tử thần Sứ đồ, nhất định cũng có liên quan không nhỏ.
– Không phải.
Đối phương lên tiếng, rất đột ngột, không có bất kì dấu hiệu nào.
Lẽ dĩ nhiên là do Kull đã không cho rằng hắn ta sẽ đáp lời mình, còn là câu hỏi dò như thế.
Có điều, Kull vẫn để ý giọng nói của đối phương hơn cả.
Giọng nói không phải rất quen thuộc, nhưng rõ là đã từng nghe qua ở đâu, còn là tương đối có ấn tượng.
Thành Carne, Tử thần Sứ đồ, dáng vẻ này và cả giọng nói.
Kull sực nhớ ra: là cô gái đã cố chống lại lời gọi của tử thần, người mà tên đồng đội ngốc Darmil đã hết lòng muốn giúp.
Thế nhưng cô gái sau vụ ấy đã biến mất không một dấu vết, mặc cho mọi cố gắng điều tra của Kull.
Cậu là thật sự để tâm vụ việc đó nên đã dành không ít công sức, chỉ tiếc đều thành công cốc.
Dưới áp lực từ đội trưởng, cậu lại chẳng thể cứ đâm đầu vào, đành từ bỏ.
Giờ đối phương lại xuất hiện ở đây, còn là sau khi Kull nêu lên danh nghĩa của đội trưởng.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì, cậu thật khó mà yên lòng.
– Cậu nói cậu có thể thay mặt đội trưởng của mình?
Cô gái hỏi, muốn xác nhận lời trước đó của Kull.
– Không khác là bao.
– Kull đáp – Dù sao cô… muốn tìm cậu ta bây giờ gần như là không thể.
Đối phương im lặng, chừng như đang suy nghĩ.
Kull từ tốn chờ đợi.
Cậu giờ lại không gấp, cũng chẳng còn lo sợ nữa.
Hai người dù gì đã từng gặp mặt, quen biết rồi thì dễ nói chuyện hơn nhiều.
Nhất là, đối phương tìm đội trưởng, xảy ra vấn đề cũng có cậu ta gánh vác giúp.
– Đã như vậy, nghe cho kỹ, và truyền đạt không sót một chữ nào cho cậu ấy.
Cô gái nhấn giọng, vẻ hoàn toàn nghiêm túc.
Mặc dù không có ý dọa nạt hay uy hiếp, lại chừng khiến Kull cảm thấy chính mình tốt nhất không nên làm trái.
Đối phương cũng chẳng phải là tin tưởng cậu, hẳn là còn có cách khác tìm tới Turan.
Ngừng một chút, cô gái nói tiếp:
– Hội Tử thần Sứ đồ có mặt ở khắp nơi.
Nếu cần sự giúp đỡ, đừng ngại lên tiếng.
Đây không phải là việc riêng của một mình cậu.
Vừa rồi tất nhiên là lời dành cho đội trưởng, Kull nghe một chút là được, không cần suy nghĩ nhiều.
Dù sao, chẳng hiểu chút gì.
– Nghe rõ rồi.
Tôi sẽ nói lại cho cậu ta.
Kull khẳng định, tiếp tục nhìn bóng người trước mặt.
Đối phương vẫn đứng đó mà không có thêm bất kì hành động hay lời nói nào.
Tuy nhiên, sự tồn tại hiển hiện trong vùng lĩnh vực của Kull đang dần mất đi.
Thấy thế, cậu biết không thể chần chừ thêm nữa, vội thốt:
– Nghi thức mà cô đã dùng vào lúc đó, từ đâu có được?
Đối phương nghe vậy, đang chuẩn bị rời đi bất giác ngẩng đầu lên.
Chẳng rõ vì lý do gì, Kull vào lúc này lại có thể thấy đôi hốc mắt trống hoác và đen kịt trên gương mặt tiều tụy của cô gái bên dưới lớp áo trùm.
Thật ghê rợn, một cách đúng nghĩa.
Kull đã từng giết người, từng hành hạ và khiến cho nhiều kẻ rơi vào tình cảnh còn thê thảm hơn trước mắt rất nhiều.
Thế nhưng kẻ đứng đây rõ ràng là đang sống rất tốt, như thể tình trạng hiện giờ mới là thật sự sống.
Nghĩ theo hướng bình thường, đây có khác gì xác chết đâu.
– Nghi thức gì cơ?
Đối phương ngờ nghệch hỏi.
Đôi môi mấp máy, hàm răng run rẩy không có trật tự, lại nhờ đó thốt ra những âm thanh có phần dịu dàng của một thiếu nữ vừa mới trưởng thành.
Kull rùng mình.
Cậu biết mình vừa hỏi một câu rất ngu ngốc.
Hỏi một kẻ đang việc cho Tử thần Sứ đồ về nghi thức tránh thoát lời gọi của tử thần, có khác gì chọc giận họ đâu.
Giờ rõ ràng cậu đã biến bản thành đối tượng đáng chú ý, mọi cử động sẽ càng thêm khó khăn.
“Thất sách…”
Kull nói thầm.
Tiến triển trong việc tìm hiểu về nghi thức và các điều liên quan đã kẹt cứng quá lâu rồi, làm cho cậu khó thể nào giữ vững lý trí khi đối diện với một người đã suýt đạt đến thành công.
Hay rằng, đối phương vốn là cố tình tìm tới, khiến cậu không nhịn được thốt ra.
Nhịp tim Kull tăng nhanh đến cùng cực.
Cậu hồi hộp, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, lại không dám.
Cậu có thể chạy đi đâu cơ.
Vậy nên Kull chỉ có thể đứng yên, chờ đợi sự tình sắp tới.
Tốt hay xấu, cứ đến đi.
Cùng lắm là thành một cái xác mà như sống hệt kẻ đứng trước mặt đây.
Chỉ có điều, Kull chờ mãi mà chẳng có gì xảy ra.
Cô gái vẫn đứng đó, vẻ ngờ nghệch hiển hiện, như đang mong đợi cậu trả lời cho câu hỏi đã thốt ra của mình.
“Nghi thức gì…?”
Kull lẩm bẩm.
Đối phương thật sự đã quên, hay là muốn dò hỏi thêm thông tin từ cậu.
Dù sao muốn tóm thì tóm cả bọn, bắt một mình Kull đâu có bao ý nghĩa.
– Cô…
Kull nói không nên lời.
Cậu lo lắng mình nói bậy.
Nghĩ kỹ, đội trưởng ắt có liên quan không nhỏ đến hội Tử thần Sứ đồ, vậy nên có lẽ người của hội có thiên hướng nghĩ rằng đây là sắp xếp của cậu ta.
Kull mắng thầm.
Áp lực đặt lên cậu thật sự quá lớn.
Suy tính của đội trưởng, cậu nào có hiểu biết được bao nhiêu đâu.
Giờ nên làm như thế nào, quả thật là một câu hỏi khó.
Sơ sảy, hủy hoại bản thân là chuyện nhỏ, chọc giận đội trưởng mới là chuyện lớn.
Cũng chẳng rõ vì sao mạch suy nghĩ của Kull là như vậy.
Theo lẽ thường, nếu bị hội Tử thần Sứ đồ tóm rồi, đâu còn gì tệ hơn được nữa.
– Cô gặp được đội trưởng rồi nói.
Kull vẻ khó khăn bảo.
Cậu đến cùng vẫn là không dám nói nhiều lời nào.
Nếu là thật sự cần được giải đáp, chính mình đến hỏi đội trưởng mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Dứt lời, Kull hơi lùi một bước về sau, thấy đối phương không có định làm gì thì mới quả quyết quay người chạy đi, thật nhanh.
Cậu không có đủ dũng cảm đứng đó chờ cô gái tự động biến mất.
Nhỡ đâu cô ta cứ đứng nghệch ra đấy thì khốn.
– Turan à, cậu giao cho tôi nhiệm vụ độ khó khủng khiếp gì thế này.
Kull mắng lên thành tiếng.
Chỉ có như vậy, cơ thể của cậu mới có thể nắm đủ lực lượng mà tiếp tục hành động.
Phải.
Dựa hơi đội trưởng, có việc gì phải lo nữa đâu.
Nhất kiếm định giang sơn
Hoành đao thề vệ quốc
Sách trời xưa định sẵn
Nước Việt mãi trường tồn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...