Xung quanh tối đen như mực.
Turan nhìn quanh mấy lần nhưng tất cả những gì nó thấy chỉ là một màu đen.
Dù vậy, nó vẫn cảm thấy nơi đây thật quen thuộc, như thể thuộc về chính nó vậy.
Chợt, một đốm sáng nhỏ hiện lên.
Giữa khung cảnh tối đen này thì đốm sáng đó trở nên rõ ràng vô cùng.
Turan đưa mắt nhìn kỹ hơn, và nó phát hiện rằng đốm sáng kia chính là một cánh hoa.
“Hoa Sinh Khất?” Turan nghĩ thầm.
Trên cánh hoa có một vết cháy sém nhẹ nên Turan đoán rằng đây là phần còn sót lại của trận chiến với ba quả cầu điện lần trước.
Vốn dĩ khi thần Syrathr bảo rằng trong người nó vẫn còn một vết nhỏ của Thần ấn thì Turan không dám tin, vì nó đã thấy rõ ràng cảnh những cánh hoa cuối cùng bị viên đá màu lam nhạt tóm lấy và nuốt mất.
Nhưng mà giờ khi thấy cánh hoa bị cháy sém này, Turan biết rằng mình đã nhầm.
– Điều này có ý nghĩa gì?
Turan buột miệng thốt.
Dù rằng khung cảnh nơi đây không khiến nó thấy xa lạ hay nguy hiểm, nhưng vẫn không hiểu được tại sao mình lại ở đây, hay vì lý do gì mà cánh hoa bị cháy sém lại hiện lên.
Một tiếng gọi nhỏ, Turan chợt nghe được.
Turan không hình dung cụ thể được tiếng gọi đó là gì nhưng rất chắc chắn rằng đang gọi nó.
Không mất quá lâu để Turan nhận ra tiếng gọi được phát ra từ cánh hoa ở trước mặt mình, cũng như ánh sáng quanh cánh hoa đang phát ra mạnh mẽ hơn.
Là thần Syrathr.
Turan sau vài giây đã có thể xác nhận được người đang gọi mình và chỉ chốc, một loạt thông tin tuôn vào đầu nó: nắm lấy cánh hoa kia và đến chỗ cánh đồng hoa.
Lời mời của một Chính thần, Turan không hề có lựa chọn nào khác trong tình huống này, vậy nên cũng không chần chừ mà làm theo.
Cánh hoa vừa được Turan nắm lấy thì bỗng nhiên phân ra thành nhiều cánh hoa hơn và rất nhanh, một biển hoa tuôn ra ồ ạt cuốn lấy cả người nó.
Đây là lần đầu Turan thử làm điều này nên nó giật mình lấy tay che chắn nhưng tất nhiên là không giúp ích được gì.
Biển hoa cuốn qua người Turan hồi lâu mới kết thúc, để lộ ra khung cảnh xung quanh nó, không gì khác chính là cánh đồng hoa trải dài vô tận.
Hương thơm nhàn nhạt của muôn hoa lan vào mũi Turan xác nhận rằng thứ nó đang thấy là sự thật.
– Ngươi đến rồi.
Một tiếng nói dịu nhẹ nhưng rõ ràng vang lên.
Turan quay người qua và thấy ngay thần Syrathr đang ngồi cạnh một chiếc bàn, ung dung thưởng trà, đối diện là em gái của cô ta – thần Fyratr.
– Ngươi thế mà không trốn đi, thậm chí còn không do dự tới đây.
– thần Syrathr nói tiếp – Ta thật sự có chút bất ngờ.
Turan biết là thần Syrathr đang cố ý châm chọc mình.
Cô ta hiển nhiên biết nó chỉ có duy nhất một lựa chọn đó.
Nếu nó quyết định làm ngơ lời mời của một Chính thần thì chẳng khác gì việc đã gật đầu với bàn tay chết chóc của thần Thailak.
Turan đưa mắt nhìn thần Fyratr một chút.
Cô ta lúc này đang mặc một chiếc đầm hở vai màu xám nhạt, khoác thêm một tấm áo khoác ren mỏng mềm mại rất hợp với mái tóc màu bạc cùng thân hình nhỏ nhắn của mình.
Dù vậy, thần Fyratr giờ lại ngồi lấy tay chống cằm, vẻ chán chường thấy rõ.
Có vẻ như việc Turan xuất hiện ở đây không hề nằm trong dự tính của cô ta.
Thần Fyratr bắt gặp ánh mắt của Turan thì nhăn mày, chốc thì nhếch mép, quắc mắt nhìn lại nó.
Turan thấy vậy thì vội chuyển mắt rời đi.
Nếu nó còn ráng trông thêm dù chỉ một chút nữa thì ai biết được vài giây sau thân thể nó sẽ cách mặt đất này bao nhiêu mét.
– Ngươi trông không được thoải mái lắm?
Thần Syrathr cất tiếng hỏi là thế, nhưng Turan trông vẻ mặt thích thú của cô ta thì biết ngay câu hỏi chỉ nhằm để chọc tức mình mà thôi.
Cô ta tất nhiên hiểu rõ lý do vì sao nó không thấy thoải mái.
“Nếu cô muốn gặp tôi thì ít nhất đừng mang em cô theo chứ.”
Thực tế thì Turan có nhiều ký ức đau thương với thần Syrathr hơn, nhưng thần Fyratr lại tạo cho nó cảm giác nguy hiểm không chịu được.
Nó đoán là do phản ứng cùng thái độ của thần Fyratr mỗi khi thấy mình, hoặc cũng có thể là do nó đã quen dần với đòn roi của thần Syrathr rồi.
Turan nghĩ ngợi, chợt rùng mình một cái.
Cuộc sống của một Nihr, hay một kẻ vừa thăng cấp từ Nihr dưới bàn tay nhào nặn của các đức Chính thần thì thật khốn nạn và ngập tràn đau khổ mà.
Mới cách đây chưa đến nửa tháng, Turan vẫn còn giữ tâm thế căm ghét các Chính thần ra mặt mà giờ nó lại chẳng dám hó hé gì nhiều, chỉ có thể cam chịu.
Đúng thật là chỉ có bản thân đối diện và trải nghiệm thứ sức mạnh khủng bố của một Chính thần thì mới thật sự rõ ràng sự nguy hiểm và đáng sợ của nó.
Tuy nhiên, dù thế nào thì Turan cũng không định cứ mãi sống dưới cái bóng của các đức Chính thần.
Họ suy cho cùng cũng chỉ là kẻ mạnh, mà Turan thì giờ có thể trở nên mạnh hơn.
Đến một ngày nào đó, nó chắc chắn sẽ vượt qua cả hai kẻ đang ở trước mặt mình.
Nó có niềm tin tuyệt đối vào điều này.
Xốc lại tinh thần của mình, Turan cất tiếng hỏi:
– Vậy, đức thần Syrathr, người gọi bầy tôi đến đây làm gì?
Thần Syrathr không vội trả lời mà nhấp nhẹ một ngụm trà, cảm nhận hương vị lan tỏa khắp cả người xong mới đáp:
– Mặc dù còn hơi sớm, nhưng ta sẽ ra nhiệm vụ tiếp theo cho ngươi.
Turan thắc mắc về nhiệm vụ kế tiếp từ thần Syrathr đã được mấy hôm rồi.
Dù gì thì từ khi nó hoàn thành nhiệm vụ lần trước thì cũng đã sáu ngày trôi qua.
Nếu không phải vì bận bịu với việc vận chuyển rượu cho bà Lylat thì nó cũng định chủ động hỏi cô ta.
Thấy Turan không có phản ứng ngạc nhiên, mừng rỡ hay hốt hoảng gì với lời của mình, thần Syrathr có hơi thất vọng.
Cô ta sau đó liếc mắt nhìn hai cánh tay của nó và nhanh chóng nhận ra chiếc vòng tay, phần thưởng từ nhiệm vụ trước không được sử dụng.
Suy nghĩ một chút, thần Syrathr cất tiếng:
– Chiếc vòng tay kia, ta có thể giúp ngươi sửa lại.
Turan nghe vậy thì mừng rơn, nhưng chưa kịp thốt lên thì thần Syrathr đã nói tiếp:
– Sự kiện Appaprithietra sắp tới, ngươi phải giành được quán quân.
Lúc đó ta sẽ sửa cho ngươi.
Một cuộn giấy được thần Syrathr hất tay ném cho Turan.
Vẻ mặt vui mừng của Turan nhanh chóng xìu xuống.
Dù vậy, Turan biết bản thân cũng không thể làm gì hơn, đành mở cuộn giấy ra xem.
Là một nhiệm vụ thành văn.
“Nhiệm vụ: Đoạt giải quán quân trong sự kiện Appaprithietra.
Cấp độ: 0.
Phẩm chất: Anh hùng.
Độ khó: Khó.
Mô tả: Tham gia Sự kiện Appaprithietra và tổ đội đoạt được giải quán quân.
Chi tiết:
+ Tổ đội không giới hạn.
+ Trong tổ đội không cho phép có Thần cấp lớn hơn 5.
+ Hoàn thành ở sự kiện Appaprithietra của năm 4.
Tiến trình: 0%.
Phần thưởng chung:
+ 500 bậc Thần tinh.
+ 2000 xen.
Phần thưởng chủ:
+ Nhẫn Sinh trưởng.”
Nhiệm vụ lần này có cấp độ là 0, nhưng theo yêu cầu nhiệm vụ thì rõ ràng cấp độ thực tế của nó không chỉ như vậy.
Turan không biết chi tiết về sự kiện Appaprithietra, nhưng vẫn nắm chút thông tin sơ lược xung quanh sự kiện này.
Sự kiện được tổ chức bởi công tước Isgon của thành Carne, diễn ra trong ba ngày với yêu cầu là lập tổ đội săn bắt quái trong rừng Hayet.
Đây là sự kiện nhằm cổ vũ mọi người tham gia vào cuộc tranh đua Thần cấp, mà Turan lúc trước chỉ là một Nihr, hiển nhiên là không hề quan tâm đến, cũng không muốn quan tâm đến.
“Nhẫn Sinh trưởng.
Lớp: Trang bị.
Loại: Trang sức.
Cấp: Không.
Phẩm chất: Anh hùng.
Độ hiếm: Cực hiếm.
Độ bền: Còn lại 99%.
Mô tả: Nhẫn được chế tác bởi Chính thần của Sự sinh trưởng – thần Syrathr.
Nó mang theo một phần sức mạnh của vị thần, giúp tăng tốc độ sinh trưởng của người đeo.
Chi tiết:
+ Tăng tốc độ hành động đến 1%.
+ Tăng tốc độ sinh trưởng đến 1%.
+ Thần tinh nhận được khi tiêu diệt quái tăng đến 5%.
Tối đa đến Thần cấp 45.
Bộ: (0/3)
+ Đạt 2: Thần tinh nhận được khi tiêu diệt quái tăng đến 5%.
Tối đa đến Thần cấp 45.
+ Đạt 3: Thần tinh nhận được khi tiêu diệt quái tăng đến 10%.
Tối đa đến Thần cấp 45.”
Thuộc tính cùng chức năng của chiếc nhẫn phần thường không khác chút nào so với chiếc vòng tay lần trước, và tất nhiên là Turan vẫn vậy, cực kỳ hứng thú với một món trang sức giúp tăng tốc độ hành động và tốc độ sinh trưởng.
Hơn cả, giờ nó đã có thể thăng cấp, hiệu quả Thần tinh tăng thêm khi tiêu diệt quái khiến chiếc nhẫn còn hấp dẫn hơn nữa.
– Tôi đồng ý thực hiện nhiệm vụ này.
Turan lên tiếng ngay sau khi xác nhận nhiệm vụ không có vấn đề gì.
Đoạt giải quán quân ở sự kiện Appaprithietra hẳn là khó, khó hơn cả nhiệm vụ càn quét phó bản vừa rồi nhưng trước phần thưởng kia thì không thể không nhận rồi.
Mà rõ ràng thì Turan cũng không có lựa chọn khác.
Nhiệm vụ thành văn trông thế nào cũng chỉ là công cụ để thần Syrathr gây dựng một chút niềm tin cho nó mà thôi.
Nếu muốn, cô ta hoàn toàn có thể ép nó làm theo chứ không cần rườm rà như thế này.
Cuộn giấy sau tiếng xác nhận của Turan thì vụt thoát khỏi tay mà tan biến thành những hạt sáng màu tím li ti.
Những hạt sáng như lần trước, lan ra xung quanh rồi nhanh chóng hợp lại thành nội dung nhiệm vụ trên cuộn giấy, chốc thì biến mất đi khi Turan thoáng động một ý nghĩ.
Thần Syrathr trông thấy Turan chấp nhận nhiệm vụ thì mỉm cười, bảo:
– Sự kiện Appaprithietra năm nay diễn ra vào ba tuần nữa, chính xác là ngày 21 tháng 9.
Chắc chắn rằng nhiệm vụ sẽ hoàn thành nhé.
Một chút ẩn ý có thể nghe được từ lời của thần Syrathr.
Turan cố nén một cái rùng mình.
Nó tự nhiên có cảm giác rằng nhiệm vụ này sẽ cực kỳ khó khăn, hơn cả những gì nó có thể tưởng tượng được.
“Trở về phải thu thập thêm thông tin về sự kiện Appaprithietra ngay…”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...