Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Tiffia từ lúc sáng đã xin nghỉ, rời quán bà Lylat đến khu phố Heimoar.
Bà Lylat cũng không biết gì hơn ngoài chuyện cô ta bảo sẽ về trước buổi tối.



Thực tế thì Turan không cần thiết phải gặp Tiffia sớm làm gì, vì hạn chót của nhiệm vụ đến tận bảy ngày nữa mà thời gian đi đường dự kiến chỉ tốn khoảng ba ngày đêm, tính cả nghỉ ngơi.
Thế nhưng Turan lại có cảm giác không yên tâm, luôn muốn chừa ra một khoảng thời gian đề phòng bất trắc.
Mặt khác, Turan cũng có việc cần đến khu phố Heimoar, thuận tiện tìm Tiffia luôn.



Đầu giờ chiều, các du hành giả lúc này đã lũ lượt kéo nhau đi du hành, chẳng còn mấy người đi lại.
Mấy hàng quán bày bán dọc khu phố Heimor đã dọn dẹp gần hết, chỉ còn lại một số người đang loay hoay tính toán thu chi ngày hôm nay.



Turan dẫn Darmil tìm đến một quầy hàng ở cạnh lối vào một con hẻm.
Quầy hàng bán nhiều món đồ, từ nhu yếu phẩm cho đến trang bị cấp thấp, nhưng nhìn chung thì chúng chẳng liên quan gì nhau cả, trông như một du hành giả đang cố bán hết những gì mình có hòng kiếm ít tiền sống qua ngày vậy.



Một quầy hàng bách hóa.
Ở khu Heimoar, nơi mà các du hành giả thường lui tới này thì quầy hàng bách hóa là thứ thường thấy nhất.
Hầu hết các du hành giả không gặp khó khăn trong việc kiếm sống, thế nhưng nhu cầu của họ cũng rất cao so với người bình thường.
Vì lý do đó, du hành giả luôn tìm mọi cách để tối ưu thu nhập của bản thân, và một trong những cách hiệu quả nhất là tự bán các vật phẩm mình tìm được trong các chuyến du hành, thay vì bị ép giá khi bán cho cửa hàng.



Turan đưa tay với lấy một thẻ gỗ lớn chừng ngón tay cái và dài gần hai tấc.
Trên thẻ gỗ có nhiều đường nét màu đỏ được vẽ lên một cách ngẫu nhiên nhưng lại trông như thể có một quy luật nào đó.



– Chàng trai trẻ, cậu muốn mua thẻ bùa này sao?



Chủ quầy hàng, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt rậm rạp những râu và tóc, cất tiếng hỏi.
Mái tóc xòa xuống che mất một bên mắt của người chủ nhưng Turan vẫn thấy được vẻ hớn hở của ông ta qua nụ cười toe toét kia.
Hẳn là từ sáng đến giờ ông ta chẳng buôn bán được gì nhiều nên đang cố mời chào Turan.



– Tôi xem một chút.



Turan đáp hời hợt rồi ngay sau đó kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình lên thẻ gỗ.
Cố nén cơn buồn nôn ập đến, Turan vội vàng sắp lượng thông tin hỗn loạn tràn lan trong trí óc của mình.



“Thẻ bùa ‘Bộc phá’.



Lớp: Bùa chú.



Loại: Kích hoạt.



Cấp: 6.



Phẩm chất: Ưu.



Độ hiếm: Thông thường.



Độ bền: Còn lại 74%.



Mô tả: Thẻ bùa được chế tác bằng gỗ Leiro, chứa đựng phép ‘Bộc phá’.



Chi tiết:



+ Sử dụng sẽ kích hoạt kỹ năng ‘Bộc phá’.”



Turan hơi nhướn mày lên trước thông tin mình đọc được.
Thẻ bùa này không hẳn là tệ.
Phép ‘Bộc phá’ nếu được dùng đúng cách rất có thể sẽ xoay chuyển được thế cục của một trận chiến.



Thấy vẻ nghĩ ngợi của Turan, chủ quầy cảm giác nôn nao, liền lên tiếng:



– Đây là thẻ bùa chứa phép ‘Bộc phá’.
Phép này có thể ngay lập tức tiêu diệt một nhóm quái trong một khu vực lớn.
Uy lực của nó ngang với phép ‘Cầu lửa cường hóa’ đấy!



– Ừm.



Turan đáp gọn, không mấy để tâm tới lời mời chào của người chủ quầy.
Nó vẫn chưa biết cụ thể phép ‘Bộc phá’ được chứa trong thẻ bùa này mạnh đến mức nào nên chưa thể quyết định được có nên mua hay không.




Turan lần nữa kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’.
Lần này là để lấy thông tin về phép ‘Bộc phá’ trên thẻ bùa.



“Phép: Bộc phá.



Loại: Kích hoạt.



Phẩm chất: Ưu.



Độ hiếm: Thông thường.



Cấp: 6.



Mô tả: Tạo ra một vụ nổ ngay khi kích hoạt ở vị trí nhất định.



Chi tiết:



+ Nổ gây đến 143 671 sát thương nổ.



+ Khu vực nổ bán kính đến 5 mét.



Thông tin thêm: Ma pháp nhập môn chuyên dùng trong chiến đấu.
Khả năng gây sát thương diện rộng sau khoảng thời gian chờ ngắn rất được ưa chuộng.”



Lực sát thương của phép ‘Bộc phá’ không mạnh như Turan tưởng, thậm chí có thể coi là khá yếu cho loại phép chuyên về tấn công, và tất nhiên là không thể so với phép ‘Cầu lửa cường hóa’.
Dù vậy, khả năng gây sát thương diện rộng vẫn có thể xem xét vận dụng được.



– Giá thế nào? – Turan cất tiếng hỏi.



– Một nghìn hai trăm xen mà thôi.
– người chủ quầy đã đợi sẵn, đáp ngay.



Turan tặc lưỡi một tiếng.
Thẻ bùa như thế này mà giá tận một nghìn hai trăm xen thì cũng quá đắt rồi.
Nếu thẻ bùa này thật sự chứa phép ngang hàng với ‘Cầu lửa cường hóa’ thì Turan còn có thể xem xét một chút.



Không có ý định trả giá, Turan đặt thẻ bùa xuống lại trước sự hoảng hốt của người chủ quầy.
Rồi trước khi ông ta kịp cất tiếng nói gì, nó lại lấy tiếp một vật khác lên xem xét.



Turan xem tiếp gần mười vật phẩm nữa nhưng không có gì vừa ý mình cả.
Hầu hết các vật phẩm đều quá vô dụng trong chiến đấu, nếu dùng trong dạy học hoặc thử nghiệm thì may ra phát huy được chút ít hiệu quả.
Thứ giá trị nhất mà Turan tìm được đến giờ là một sợi dây chuyền có khả năng tích trữ ma năng.
Dù vậy, cái giá mà người chủ quầy đưa ra thật không khác gì muốn đuổi khách, mà bản thân Turan thì vẫn chưa hề quyết định mình sẽ đi theo con đường của một pháp sư hay không.



“Lily chắc sẽ thích.” Turan nghĩ thầm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không mua sợi dây chuyền đó.
Nếu nó tiêu tiền theo cách này thì chuyến du hành của nó chẳng mấy chốc sẽ kết thúc vì thiếu hụt trang bị.
Nó tự nhủ sau này sẽ tìm một thứ khác còn tốt hơn cho Lily.



Turan đoán là mình không thể tìm được một món đồ tốt ở đây rồi.
Dù gì thì mục đích chính nó tìm đến quầy hàng bách hóa này cũng không phải là mua đồ, mà là mua một thứ quan trọng hơn.



– Chàng trai trẻ.
– người chủ quầy cất tiếng – Nếu cậu không có ý định mua gì thì đừng làm phiền tôi nữa.



Turan chỉ mỉm cười, lấy ra một tờ giấy nhỏ đưa cho người chủ quầy.
Ông ta nheo mắt nhìn nó một hồi mới nhận lấy tờ giấy, xem một lúc rồi cầm lên viên đá trông vô hại bên cạnh mình, nói thầm gì đó.



Turan biết viên đá kia có cùng chức năng với viên đá mà Yeatra đã từng đưa cho mình, nhưng tất nhiên là hàng xịn.
Sau hai phút nói chuyện qua viên đá, người chủ quầy lên tiếng:



– Năm nghìn xen.



– Một nghìn xen.
Tôi biết rõ nó giá trị bao nhiêu, ông chủ.




Turan đáp ngay, đặt một túi tiền xuống luôn.
Nó không lạ gì với kiểu nói thách này.
Nếu nó là tên Darmil nãy giờ vẫn ngồi im một bên trố mắt nhìn mọi việc xảy ra thì chắc đã bị hố nặng.



Người chủ quầy xì một tiếng vẻ bực tức nhưng cũng nhận lấy túi tiền rồi trỏ ngón cái ra phía sau mình, bảo:



– Theo con hẻm này, rẽ trái, đi thẳng rồi rẽ phải là tới.



Turan nghe vậy thì đứng thẳng lên, gọi Darmil rồi tiến vào trong con hẻm.



Không mất quá lâu để Turan đến được điểm chỉ định.
Có một người thanh niên đã đứng chờ sẵn, thấy Turan tới thì nhìn nó chằm chằm, xác nhận xong mới quay người rời đi.



Turan hiểu ý, bước đi theo, lần qua mấy con hẻm nữa thì dừng lại.
Người thanh niên dẫn đường hất cằm vào một ngôi nhà ở cuối hẻm rồi cứ thế bỏ đi.



– Chúng ta tới đây làm gì?



Darmil đột nhiên cất tiếng hỏi.



– Tìm Tiffia.
– Turan đáp gọn.



– Tiffia ở đây? – Darmil thốt – Làm sao cậu biết?



Turan nhăn mày.
Nó thật không biết nên đáng giá trí thông minh của Darmil như thế nào cho thỏa đáng.
Người bình thường hẳn đã nhận ra rằng Turan đã mua thông tin về Tiffia từ người chủ quầy hàng bách hóa vừa nãy.
Ở khu phố Heimoar này, mọi đường đi nước bước của một người đều rất khó giấu được, và chỉ cần bỏ ra một món tiền xứng đáng thì có thể tìm được ngay.
Vấn đề chỉ là phải biết chỗ nào có thể mua được thông tin đó.



– Cứ theo tôi là được rồi.



Turan đáp một câu hời hợt rồi bước đi luôn.



Ngôi nhà nơi mà Tiffia được tìm thấy không hề xa lạ đối với Turan.
Thực tế thì nó cũng đã đến đây một hoặc hai lần, nhưng đó là chuyện của gần hai năm trước.



Đây là một cửa hàng đồng giá.
Nơi mà các vật phẩm được bỏ vào một chiếc hộp kín, giấu đi giá trị thật rồi bày bán chung với nhau với cùng một giá tiền.
Người mua sẽ chọn những chiếc hộp mình muốn, mang đến quầy mở hộp, trả tiền rồi lấy vật phẩm bên trong.
Vật phẩm sau đó có thể được bán lại cho chủ cửa hàng luôn nếu cảm thấy mình không cần đến.



Có nhiều cửa hàng đồng giá khác nhau, và cũng có đủ các loại tầng thứ khác nhau cho mỗi cửa hàng.
Riêng ở khu phố Heimoar thì cửa hàng này không được đông khách ủng hộ lắm vì tỉ lệ vật phẩm tốt quá thấp, thậm chí nhiều người còn cho rằng ông chủ ở đây đang lừa đảo.
Dù vậy, mua hay không mua là quyết định của người đến, và nếu đã mua rồi thì tất nhiên phải chịu thiệt khi vật phẩm nhận được không như mong muốn.



Bên trong cửa hàng có chút âm u khi chỉ có mấy ngọn đèn mờ chiếu sáng.
Người chủ cửa hàng ngồi ở quầy, đang lầm bầm đọc một quyển sách nhỏ.
Ông ta trông thấy Turan và Darmil bước vào thì có người lên nhìn một chút rồi lại tiếp tục đọc.



Turan không lấy làm lạ với phản ứng đó của chủ cửa hàng.
Hai năm trước lúc nó đến đây, phản ứng của ông cũng là như vậy.
Người đến đây cứ tự nhiên vào trong, chọn hộp, rồi ra quầy mở.
Không tiếp tân, không hướng dẫn cũng chẳng có bất cứ lời mời chào nào.
Turan đoán đây cũng là một phần lý do khiến ít người muốn đến nơi này.



“Tiffia thật sự ở đây ư?” Turan thắc mắc.
Bản thân nó không hề nghi ngờ thông tin mình mua được, nhưng kết quả thật sự có hơi bất ngờ đối với nó.
Turan vẫn còn nhớ rằng Tiffia đã xin nghỉ để đến khu phố Heimoar từ sáng, và bảo rằng sẽ về trước buổi tối, cũng đồng nghĩa với việc cô ta dành hơn nửa ngày ở đây.
Turan có chút không muốn nghĩ rằng Tiffia dành hết cả đống thời gian đó để chơi trò may rủi.



– Tí nữa đừng chọn lấy linh tinh.



Turan nhắc Darmil một tiếng.
Không có gì đảm bảo tên ngốc này sẽ không ham thích mà xồ vào hốt liền mấy chiếc hộp theo cảm tính cả.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ không biết Turan đang nói về điều gì của Darmil, nó đành phải dành vài phút ra giải thích cho cậu ta hiểu vể cửa hàng.




Bên trong cừa hàng có hơn mười khu trưng bày hộp, và mỗi khu lại niêm yết một giá tiền riêng tương ứng với giá của mỗi chiếc hộp.
Turan nhìn quanh, thấy có bốn người nữa đang ở đây, hai trong số đó đang trùm kín mặt nên nó không thể biết được có phải là Tiffia hay không.



Thực tế thì hầu hết người tham gia vào trò may rủi này đều che giấu thân phận của mình bằng nhiều cách.
Dù sao thì khi vận may mỉm cười mà mở hộp được một vật phẩm giá trị, không ai lại muốn bị kẻ khác nhìn chằm chằm rồi lợi dụng tranh cướp lấy cả.



Turan cũng không vội mà truy hỏi hai người kia xem ai là Tiffia mà rất bình tĩnh bước lại khu trưng bày hộp của một người có giá tiền niêm yết ở mức hai trăm xen.
Sở dĩ Turan đến đây trước là vì nó không nghĩ Tiffia sẽ thử vận may với đống hộp một nghìn xen mỗi hộp ở đằng kia.
Nếu là vậy thì cô ta cũng quá giàu rồi.



– Tiffia?



Darmil chợt lên tiếng làm Turan hoảng hốt.
Tên ngốc này hoàn toàn không nghĩ được cách nào khác ngoài gọi trực tiếp như vậy.



Người giấu mặt nghe tiếng gọi thì ngừng tay một lúc rồi quay người lại, trông thấy Turan cùng Darmil thì cất tiếng:



– Turan? Darmil? Sao hai người lại ở đây?



Là giọng của Tiffia, Turan nghe là nhận ra ngay.



– Quả nhiên là cô, Tiffia! – Darmil thốt – Tôi nhìn người là biết ngay đó là cô mà.



– Bé cái mồm lại! – Turan gắt với Darmil rồi quay qua Tiffia – Tìm cô để nói về nhiệm vụ sắp tới.



Tiffia nghe vậy, vẻ chần chừ, bảo:



– Ngay bây giờ sao? Gấp như vậy à?



– Không hẳn.



Turan đáp, quay nhìn qua những chiếc hộp trên bàn.
Tiffia có vẻ không muốn đi ngay mà còn định nán lại làm Turan có chút khó xử.



– Cô mà lại hứng thú với trò may rủi này à? – Turan hỏi.



– Không phải may rủi.



Tiffia nói rồi cầm lấy một chiếc hộp gần đó, ngắm nghía một hồi rồi bảo:



– Như cái này hẳn có thứ tôi cần.



Turan không hiểu rõ ý của Tiffia nhưng có vẻ cô ta muốn bảo rằng giá trị của vật phẩm trong chiếc hộp trên tay mình chắc chắn có giá hơn hai trăm xen.
Việc tra xét thông tin bên trong chiếc hộp không hẳn là bất khả thi, nhưng thường thì cũng không giúp ích được nhiều.
Giống như việc nhận thấy ma năng tràn ra từ một chiếc hộp nhiều hơn hẳn những chiếc hộp khác thì cũng có thể do đó là một viên ngọc lam bảo bị vỡ mà thôi.



Chợt, một ý nghĩ nảy lên trong đầu Turan.
Kỹ năng ‘Thông hiểu’ của nó có thể cho nó biết thông tin về phép của một thẻ bùa hay thuộc tính và chi tiết kỹ năng của chính nó, tức cũng có thể có khả năng xem được thông tin của vật bên trong chiếc hộp.



– Đưa tôi mượn.
– Turan lên tiếng.



Tiffia hơi ngạc nhiên trước yêu cầu của Turan nhưng cũng đưa chiếc hộp cho nó.
Turan nhận lấy thì kích hoạt ‘Thông hiểu’ luôn.
Một loạt thông tin liền khắc đổ ập vào trong trí óc nó và phải mất đến hai phút mới xử lý xong.



“Hộp ngăn cách.



Lớp: Vật chứa.



Phẩm chất: Thường.



Độ hiếm: Thông thường.



Độ bền: Còn lại 87%.



Mô tả: Chiếc hộp có khả năng ngăn cách dò xét vào bên trong.



Chi tiết:



+ Ngăn cách dò xét vào bên trong.




+ Chứa 2 bùa ‘Ngủ’”



Là bùa ‘Ngủ’.
Turan mở tròn mắt kinh ngạc khi phát hiện dòng thông tin biểu thị vật được chứa bên trong chiếc hộp.
Nó không biết bình thường phép giám định có thể thấy được những gì nhưng rõ ràng là kỹ năng ‘Thông hiểu’ đang cho nó thấy thông tin mà lẽ ra phải bị chiếc hộp che giấu.



“Thế này thì quá có ích rồi!” Turan thốt thầm.



– Có phát hiện gì à?



Tiffia cất tiếng hỏi.
Vẻ mặt của Turan lúc này khiến cô không kiềm được tò mò.
Thế nhưng Turan không trả lời mà hỏi lại:



– Cô bảo trong này có thứ cô cần?



Tiffia có chút bực tức khi Turan không trả lời mình, gằn giọng đáp:



– Phải.
Hẳn có liên quan tới bùa chú mà tôi hay dùng.



– Là hai tấm bùa ‘Ngủ’.



Tiffia chau mày lại vẻ khó hiểu.
Turan thấy vậy thì nhún vai, bảo:



– Thử mở ra thì biết thôi.



Tiffia không chút chần chừ giật lấy chiếc hộp từ tay Turan rồi đi một mạch ra chỗ quầy.
Turan không hiểu vì sao cô ta lại trông có vẻ bực tức như vậy.
Nó rõ ràng chẳng hề nói gì xúc phạm đến cô ta cả.



Chiếc hộp được trả tiền xong thì rất nhanh được mở ra.
Tiffia cầm lấy thứ bên trong, đứng im một lúc lâu mới quay người trở lại chỗ của Turan và Darmil.



– Là hai tấm bùa ‘Ngủ’.
– Tiffia nói nhỏ.



– Thì tôi đã nói như-



– Làm sao cậu biết?



Tiffia thốt, nheo mắt nhìn chằm chằm Turan.
Turan hiển nhiên không định nói cho Tiffia về kỹ năng ‘Thông hiểu’ mà mình nhận được khi thăng cấp.
Dù vậy, nó vẫn cần một lý do thỏa đáng cho cô ta.



– Đoán thôi.
– Turan đáp – Không phải cô đã bảo trong hộp là bùa chú mà cô từng dùng ư?



– Phải.
Nhưng cậu đoán trúng cả tên tấm bùa và số lượng của chúng.
Không thể có chuyện trùng hợp như vậy được.



Turan cũng biết là không thể làm hài lòng Tiffia với câu trả lời nửa vời của mình, nhưng bản thân nó cũng không còn cách nào khác.
Nếu nó muốn cô ta không nghi ngờ thì lúc nãy không nên nói toẹt ra hết những gì nó biết.



– Vậy làm sao cô biết bên trong đó là bùa chú cô từng dùng? – Turan hỏi lại.



– Cậu trả lời tôi trước! – Tiffia gắt.



– Không có cái lý đó.



Turan không chịu phép.
Nó vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được Tiffia, và dù tin tưởng, nó cũng không định tiết lộ về kỹ năng của mình.
Cùng lắm thì nó chỉ có thể cho cô ta biết mình có cách dò xét thông tin một vật mà thôi.



– Được rồi mọi người.
– Darmil lên tiếng – Đằng nào thì chúng ta cũng kiếm lời rồi mà phải không?



– Lời cái đầu cậu!



– Lời cái đầu cậu!



Turan và Tiffia thốt lên gần như cùng lúc với nhau.
Hai tấm bùa ‘Ngủ’ cho cái giá hai trăm xen, tên ngốc nào có thể nghĩ như vậy là lời chứ.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui