Cùng người đàn ông bước ra ngoài cửa hàng, Turan bắt gặp ngay bóng dáng của cô gái tóc màu hạt dẻ lấp ló đằng xa.
Ông chủ râu quai nón cũng phát hiện ra cô nàng, liền có cảm giác bất an.
Dù sao thì không phải ai cũng đều có thể quen thuộc với việc bị người nhòm ngó như nó.
– Tôi quen cô ta.
Turan cất tiếng.
Người đàn ông lộ vẻ miễn cưỡng, đề nghị:
– Hay là để cô ta đi cùng?
– Cô ta sẽ tự đi theo.
Turan đáp.
Bản thân nó cũng không dám chắc lắm về điều mình vừa nói, nhưng về cơ bản thì chẳng có rắc rối gì có thể xảy ra được.
Trừ phi nơi người đàn ông định dẫn nó tới cất giấu bí mật động trời nào đấy, còn là liên quan tới việc đối nghịch với hội Tử thần Sứ đồ nữa.
Vậy lại thành quá mức trùng hợp rồi.
Người đàn ông nghe vậy thì không tiện nói thêm cái gì, chỉ là bước chân hướng về trước không còn được tự nhiên.
Như thế mới bình thường, khiến Turan an tâm hơn không ít.
Mặc dù trước đây, ông chủ cửa hàng có bảo rằng Sinto đã bị cấm đến lò rèn, nhưng thực tế thì nơi hai người đến cách lò rèn chẳng bao xa, chưa đầy nửa phút đi bộ liền sẽ tới.
Nói rằng Sinto sống chỗ lò rèn cũng là có thể tin tưởng.
– Việc còn lại, nhờ cậu.
Người đàn ông thành tâm cất tiếng.
Ông ta thậm chí không để cho Turan có cơ hội nhìn xem đối phương có ở nhà không thì đã vội rời đi, như sợ rằng để cậu ta thấy mặt mình sẽ không tốt.
Turan thở hắt một hơi.
Nó đứng đây là đã có thể nghe được văng vẳng âm thanh của tiếng búa đập đều đều từ chỗ lò rèn.
Một kẻ phát cuồng vì rèn như Sinto, bị ép ở đây mà lại không thể tham gia công việc rèn, thật sự chẳng khác gì một hình thức tra tấn tinh thần.
Nói ra, còn là rất tàn nhẫn.
– Tới đây.
Turan cất tiếng.
Nó chắc chắn đối phương có thể nghe được lời mình.
Vậy nhưng, vẫn phải mất đến vài giây, cô gái tóc màu hạt dẻ mới bẽn lẽn lại gần, nhẹ giọng bảo:
– Tôi… xin lỗi.
Turan không hiểu lý do nằm đằng sau lời xin lỗi ấy, cũng chẳng để ý nhiều.
Lối suy nghĩ của cô nàng, nó đã sớm từ bỏ việc cố gắng nắm bắt.
– Vậy, cô có việc gì?
Turan hỏi.
Nó vốn không định chủ động gọi cô nàng tới, nhưng đột nhiên có cảm giác cuộc nói chuyện sắp tới với Sinto nên có ít người chú ý thì sẽ tốt hơn.
Nếu cô gái không tiện giải quyết vào lúc này thì nên hẹn vào lúc khác.
– Cuộc gặp với Tử thần Sứ đồ, tôi đã nhận được sự đồng ý từ đối phương.
Tuy nhiên, người đó chỉ bảo rằng sẽ tự tìm gặp cậu khi có cơ hội.
Đấy nghe ra lại giống với một lời từ chối khéo léo hơn.
Có điều, Turan càng tin tưởng rằng bản thân sẽ sớm được gặp Tử thần Sứ đồ kia.
Làm việc với hội Tử thần Sứ đồ, hay bất kì thứ gì có liên quan tới đức Chính thần của Cái chết, không thể dựa vào lẽ thường mà nhìn nhận được.
– Tôi biết rồi.
– Turan đáp – Nếu không có việc gì khác, tôi mong chờ có được sự riêng tư.
– Tôi xin phép.
Cô gái nói nhỏ, cúi đầu chào vẻ kính cẩn rồi mới quay người bước đi.
Hành động cùng cử chỉ ấy của cô ta làm Turan không khỏi băn khoăn.
Đó vừa giống như là e sợ, lại đồng thời tạo cho nó cảm giác được tôn sùng.
Tâm trí cô ta, quả nhiên là đã bị tác động quá mạnh rồi, chẳng còn bình thường nữa.
– Thật sự là ngứa.
Turan vẻ khó chịu thốt.
Lòng bàn tay trái của nó từ nửa đêm hai ngày trước cứ thỉnh thoảng lại phát ngứa ngáy.
Cường độ thì có thể coi là ngẫu nhiên, nhưng tần suất thì ngày một nhiều hơn.
Đây không hẳn là ảnh hưởng bao nhiêu tới hành động của Turan, nhưng lại giành của nó không ít sự chú ý, làm cho phân tâm.
Suy cho cùng, nơi đó vẫn là ẩn chứa sự tồn tại viên đá sinh mạng của đại pháp sư Velduran.
Turan cất bước tiến về trước, đối mặt với cánh cửa của bức tường bao quanh một căn nhà nhỏ và một sân bãi lớn đủ chứa hàng trăm người hoạt động thoải mái bên trong.
Bức tường lẫn cánh cửa đều không quá cao, chỉ hơn mét rưỡi một chút.
Turan đứng từ ngoài liền có thể nhìn thấy được toàn cảnh, bao gồm cả dáng người vạm vỡ đang vung chiếc búa nện lên một cái đe đều đều, mặc cho trên đó không hề tồn tại bất kì vật gì khác.
Cửa không khóa.
Turan đẩy nhẹ, nhấc bước tiến vào trong.
Sinto hoàn toàn không để tâm tới sự xâm nhập của nó, vẻ thất thần, hành động nện búa cứ thế tiếp tục.
Tình hình xem ra tệ hơn Turan đã tưởng rất nhiều, chẳng trách hội rèn phải đưa ra lệnh cấm với Sinto.
Thế nhưng, vậy chỉ càng khiến chuyện thêm nghiêm trọng.
Mà đáng xấu hổ là, bản thân nó cũng không nghĩ ra được cách nào ổn thỏa.
Ngược lại, ông chủ cửa hàng vũ khí đã bày tỏ sự tin tưởng đối với Turan.
Có lẽ là ông ta đã bị dồn vào đường cùng đi.
– Muốn rèn?
Turan hỏi.
Nó bây giờ đã đứng ngay trước anh chàng thợ rèn, chỉ còn cách có hai ba bước chân.
Hành động nện búa của Sinto ngừng lại trong giây lát, liền tiếp tục.
Nhưng thế không có nghĩa là đối phương không quan tâm tới Turan, vì búa gõ xuống đến lần thứ tư thì cậu ta cất tiếng:
– Phải.
Giọng điệu hời hợt, đầy vẻ bất cần.
Tuy nhiên, hoàn toàn không có ý trách móc.
Turan đối với Sinto, là cơ hội, không nắm bắt được thì cũng chẳng cần phải đánh đuổi đi.
– Tôi có thể đặt hàng.
Turan nói.
Có lẽ cũng chỉ có nó mới ngu ngốc đi đặt hàng một tên thợ rèn tay nghề vừa dở tệ, tinh thần lại không ổn định như giờ.
– Tại sao?
Sinto thắc mắc.
Tiếng búa nện vẫn đều đều.
– Tò mò.
– Turan đáp – Nói cho chuyên nghiệp hơn thì, tôi muốn thực hiện một cuộc thử nghiệm nhỏ.
– Thử nghiệm?
Turan giữ im lặng hồi lâu, đưa mắt nhìn chằm chằm lên chiếc đe, nơi mà sớm nên có một miếng kim loại được đập nện.
Một người phải có biết bao nhiêu đam mê với nghề rèn mới có thể bất chấp mọi thứ mà giữ âm thanh đều đều ấy bên tai mình.
Hoặc đơn giản là kẻ điên.
Darmil có điên không, Turan không dám chắc.
Đối với nó, cậu ta giống hơn là một kẻ ngốc đầy cảm tính, nghĩ gì làm đó, ít khi câu nệ.
Kull có điên không, Turan có thể phủ định.
Kull sống thiên về bản chất, thỏa thích thể hiện mình, mạnh dạn đối mặt thử thách, cũng sẵn sàng lùi bước nếu thấy e sợ.
Tiffia… Turan không muốn nghĩ.
Cô ta kì thực mới là người dễ dàng phát điên nhất trong đội.
May mắn là, luôn có quý nhân phù trợ.
Đường cô ta đi sẽ không bằng phẳng, nhưng đến được điểm cuối cùng là không có vấn đề.
Đôi lúc, Turan còn là cảm thấy ghen tỵ.
“Yeatra, ừm, đúng con điên.”
Turan cho ra nhận định gọn gàng như thế.
Nhưng mà, cái điên của cô nàng không thể tính là xấu.
Đều ổn thỏa cả.
Xem xét một cách kỹ càng, Sinto có không ít điểm giống với Yeatra, về phương diện chuyên nghiệp, và sự cố chấp, cứng đầu.
Chỉ là, mỗi người trải qua có khác biệt.
Nếu Turan đã từng dành sự tin tưởng cho Yeatra, thế thì cũng không nên từ bỏ Sinto.
Ít nhất, nó cần cố thử một lần.
– Thử nghiệm xem cậu kì thực là một tài năng hiếm có, hay chỉ là một kẻ thất bại luôn ảo tưởng, tự cho mình là đúng.
Turan cất tiếng, trong lời nói có ý thách thức.
Đây là cơ hội duy nhất nó có thể mang đến cho Sinto.
Còn có bắt được hay không, đành phải xem cậu ta có đủ đam mê, có đủ điên cuồng với nghề.
Lúc này, anh chàng thở rèn mới ngẩng đầu lên, gương mặt mang theo sự mệt mỏi đến từ cả về tinh thần lẫn thể xác.
Tuy nhiên, Turan hoàn toàn có thể thấy được trong đôi mắt kia lòng quyết tâm không lùi bước.
– Cậu đang xem thường tôi?
Nói rồi, Sinto đứng thẳng dậy, bàn tay cầm búa siết chặt.
Xô xát là không thể nào xảy ra, nhưng Turan trên thực tế càng mong có xô xát với đối phương.
Dùng ưu thế về Thần cấp hiện tại áp đảo cậu ta, hiệu quả tất nhiên là càng lớn.
Phương pháp vừa đánh vừa xoa chưa bao giờ là cũ cả, nhất là đối với mấy tên cứng đầu.
– Vậy đơn hàng này, cậu có nhận hay không?
Turan hỏi, chẳng chút e ngại.
Sinto tặc lưỡi, vẻ bực tức.
Cậu ta không có lựa chọn nào khác.
Lòng tự tôn lẫn ham muốn được rèn đã sớm không còn có thể kiềm chế thêm được nữa.
– Như thế nào?
Turan không đáp, thay vào đó lấy ra giấy bút, bắt đầu ghi xuống những yêu cầu của mình.
Đây tùy thời có thể biến thành một bản giao kèo, dùng để thúc ép đối phương cũng không tệ.
Nhận lấy tờ giấy ghi những yêu cầu của Turan xong, Sinto nhướn mày, ra vẻ trầm tư hồi lâu, thắc mắc:
– Một bộ trang bị phẩm chất ‘Tinh anh’, cấp độ yêu cầu là 15.
Chỉ có bấy nhiêu?
Turan cười nhạt.
Nó biết là yêu cầu đấy đối với Sinto không phải là dễ dàng, nhưng cũng đồng thời không thể coi là một thử thách.
Với nguyên liệu tốt, cậu ta chỉ cần dành thêm đủ thời gian và công sức, liên tục thất bại nhiều lần là có thể đạt tới thành công.
Thế nhưng thứ mà Turan muốn nhắm vào không phải chỉ là một bộ trang bị phẩm chất ‘Tinh anh’ như mặt ngoài thể hiện.
Nó muốn xem xem thực tế một bộ trang bị phẩm chất ‘Tinh anh’ dưới hiệu quả trạng thái từ kỹ năng ‘Phong ấn’ là như thế nào.
Thấy Turan không có ý giải thích về yêu cầu, Sinto đành hỏi:
– Thời hạn là khi nào?
Nếu như thời hạn quá ngắn, thử thách vẫn là sẽ có.
– Tùy ý.
– Turan thản nhiên đáp – Đây dù sao vẫn là vấn đề mặt mũi của cậu, và cả hội rèn Garfianster.
Sinto nghe nhắc đến hội rèn thì há miệng định nói gì đấy, lại thôi.
Cậu ta dù có không muốn lôi hội rèn vào cũng là không thể.
Không phải ai cũng như Darmil, đến một chút hiểu biết về vị trí bản thân cũng chẳng rõ ràng.
Trừ phi Sinto muốn trực tiếp rời khỏi hội.
Chuyện này lại thật sự không đáng để làm thế, nhất là khi chính ông chủ cửa hàng Garfianster Carne đã đưa Turan tới đây.
– Với đơn hàng này, tin chắc hội rèn sẽ cung cấp đầy đủ nguyên liệu cho cậu.
– Turan nói tiếp – Còn về làm như thế nào, cũng như các vấn đề có liên quan, tin chắc cậu và hội rèn nắm rõ hơn tôi.
Sinto vô thức gật đầu.
Đối với cậu ta, chuyện này toàn bộ đều là lợi ích.
Bỏ vấn đề mặt mũi sang một bên, hội rèn sẽ chỉ chịu thiệt hại khi mà Sinto không thể đáp ứng được yêu cầu.
Mà cậu có chết cũng sẽ không nhận mình thất bại, mất cả đời làm ra bộ trang bị thì vẫn tính hoàn thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...