Sau khi kết thúc cuộc gọi với Kull, Turan liền đi thẳng đến chỗ cửa hàng vũ khí Garfianster Carne.
Thời gian đối với nó chẳng phải là gấp gáp, nhưng sớm một chút tới nơi, có lẽ sẽ dành được thời gian dư ra để làm một vài chuyện.
Dọc dường, Turan để ý có ánh mắt của ai đấy cứ một mực nhòm ngó mình.
Điều này không quá bất thường trong thế giới các du hành giả, đặc biệt là sau tất cả những gì nó đã làm.
Vấn đề duy nhất là, Turan nhận ra đối phương, vì hành động quá vụng về, dễ dàng để lộ bản thân.
Chín phần mười chính là cô gái đã từng rao bán khối kim loại Serakian, sau đó từ đối nghịch chuyển sang tỏ lòng thành kính đến mức cực đoan dành cho đức Chính thần của Cái chết.
Cô nàng tìm Turan lúc này, hẳn là đã sắp xếp được một cuộc hẹn cho nó với Tử thần Sứ đồ.
Tuy nhiên, chẳng hiểu sao cô ta lại cứ giữ khoảng cách mà quan sát, làm như rằng e sợ nó lắm vậy.
Turan không có ý định chủ động đến hỏi chuyện đối phương, phần nhiều là tò mò.
Tốt hơn hết, nên để cô ta củng cố tinh thần rồi tự lên tiếng.
Chỉ là, đến tận khi Turan đã bước vào cửa hàng vũ khí Garfianster Carne, cô gái tóc màu hạt dẻ kia vẫn chẳng chịu nói điều gì, tiếp tục giữ khoảng cách.
Chuyện như thế, nó đành mặc kệ.
Dù sao thì bây giờ bản thân cũng không có rảnh rỗi mà dành sức lo liệu.
Chào đón Turan là giọng nói tương đối quen thuộc đến từ ông chủ cửa hàng với chòm râu quai nón được chăm chút kỹ càng.
Ông ta tự nhiên là đang chờ nó đến.
Cả hai vốn dĩ là có hẹn.
– Của cậu đây.
Người đàn ông cất tiếng, đặt lên bàn quầy lần lượt từng món trang bị được đóng gói cẩn thận trong hộp gỗ hoặc bao vải đặc thù, tùy theo tính chất.
Turan không có mở ra quan sát, chỉ liếc nhìn từng món trong vài giây rồi bắt đầu bỏ chúng vào trong túi trữ vật.
Sở hữu kỹ năng ‘Thông hiểu’ thật sự là thuận tiện nhiều lắm.
Nhưng đương nhiên, Turan không thể tỏ ra đáng ngờ, cười bảo:
– Không vấn đề.
Tôi tin tưởng vào danh tiếng cửa hàng.
Vẻ mặt người đàn ông hiện lên sự ngờ vực, nhưng cũng không có quá lâu.
Dù sao thì được khách hàng tin tưởng luôn là điều tốt.
Ông ta cùng lắm là đang mường tượng cảnh Turan quay trở lại gây rắc rối vì một số thiếu sót trong việc sửa chữa mà vốn không hề tồn tại thôi.
Turan nhìn quanh một lượt.
Không có gì bất ngờ, nó chẳng thể tìm thấy hình bóng cao ráo và vạm vỡ của anh chàng thợ rèn Sinto.
Đã như vậy, chuyến viếng thăm cửa hàng vũ khí tới đây kết thúc là được.
– Thằng đó không có ở cửa hàng.
Từ giờ về sau nó cũng sẽ không đến đây nữa.
— QUẢNG CÁO —
Người đàn ông như đoán biết chút ý nghĩ của Turan, cất tiếng bảo.
– Đã có chuyện gì xảy ra ư? – Turan thắc mắc.
– Chuyện này…
Người đàn ông lộ vẻ do dự, lại hỏi:
– Cậu quan tâm à?
Turan đúng là có quan tâm.
Nó đến cửa hàng vũ khí, một phần lý do chính là để có một cuộc nói chuyện ngắn với Sinto.
Nếu chỉ đơn giản vì đống trang bị, để cho người của cửa hàng mang tới sẽ phù hợp hơn, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Tuy nhiên, sự quan tâm của Turan không nằm ở bản thân anh chàng thợ rèn, mà ở kỹ năng của cậu ta.
Nó đánh giá kỹ năng mang tên ‘Phong ấn’ ấy là rất nguy hiểm, nếu đã chẳng thể khiến đối phương thành của mình, ít nhất nó cũng muốn xác định rằng sẽ không phải chịu thiệt ở tương lai.
Cực đoan như thể là uy hiếp lẫn sát hại chủ nhân của kỹ năng là Turan sẽ không làm, cũng không cần thiết.
Mọi người đều có thể tái sinh, làm những việc ấy sẽ chỉ khiến tình hình thêm tệ.
Huống hồ chi, nó cũng chẳng phải là không có cách đối phó.
– Phải.
– Turan đáp – Tôi có hứng thú với mấy món trang bị do cậu ta làm ra.
Tay nghề mặc dù không tốt, nhưng là hợp mắt.
Lý do miễn cưỡng đến mức ngớ ngẩn mà Turan đưa ra làm người đàn ông không khỏi nhướn mày nhìn chằm chằm nó hồi lâu, hệt như đang lo lắng rằng bản thân có phải đang trò chuyện cùng một tên hề.
– Có vấn đề?
Turan hỏi, cố tình gằn giọng.
Đối phương nghĩ như thế nào không quan trọng, đạt đến kết quả mong muốn là được.
Lại nói, Turan chắc chắn người đàn ông cũng đang định kể, chỉ là chưa tìm thấy lý do thỏa đáng.
Thậm chí, nó có lòng tin rằng ông ta đang có ý định nhờ giúp đỡ.
Nếu đã vậy, Turan cần thể hiện bản thân là đáng tin cậy để nhờ vả.
Những lời sáo rỗng, bớt nói thì tốt hơn.
Lý do tạm bợ cũng đã cho người đàn ông rồi, còn không được thì nó liền bỏ qua.
— QUẢNG CÁO —
– Cậu thật sự là khác người.
Turan sẽ coi đánh giá này như là một lời khen.
– Nhưng như thế, có lẽ mới giúp được thằng đó.
Người đàn ông nói bổ sung.
Kế đến, là tóm tắt khái quát những gì đã và đang diễn ra dẫn đến sự vắng mặt của anh chàng thợ rèn Sinto từ giờ trở về sau.
Chuyện kì thực cũng không có gì phức tạp hay cần Turan phải chú tâm nhiều.
Sinto gần như phát điên, từ sau hôm gặp Turan.
Cậu ta bỏ bớt thời gian nghỉ ngơi, đôi lúc còn quên ăn, chỉ biết cắm đầu vào công việc rèn.
Đáng nói là, mọi sản phẩm làm ra, cậu ta đều đập bỏ hết, hay theo như cách nói của ông chủ cửa hàng, là ném vào trong lò nung, biến thành phẩm trở lại thành nguyên liệu.
Mới đầu, mọi người còn không có để ý quá nhiều.
Dù sao thì đối với một thợ rèn, giai đoạn nghi ngờ năng lực bản thân như thế, ai cũng đều sẽ trải qua.
Đó còn được coi là tương đối quan trọng để nâng cao tay nghề của một người.
Không ít vị trong hội rèn Garfianster chính là nhờ đó mà thành công, mặc kệ bản thân có bị đánh giá là kẻ lập dị.
Sinto không giống.
Chưa kể đến việc mọi trang bị cậu ta làm ra đều không thể giám định, chúng đều sử dụng những nguyên liệu tầm thường, được mọi người đồng nhận định rằng không thể làm ra sản phẩm có chất lượng cao, trừ phi trình độ bản thân đã siêu việt nhận thức thông thường, như một vài vị chỉ tồn tại qua những lời truyền miệng ấy.
Sinto, chỉ đơn giản là đang phí phạm thời gian và công sức.
Huống hồ chi, một thợ rèn đủ tỉnh táo nào nhìn vào, cũng dễ dàng thấy được rằng cậu ta chỉ lặp lại những hành động cơ bản nhất của công việc rèn vốn đã sớm thuần thục.
Turan không nắm bắt hết câu chuyện, vì nhiều vấn đề chuyên môn do ông chủ cửa hàng nói ra, nó là chưa từng trải nghiệm hay tìm hiểu kỹ càng.
Có điều, có thể xác định rằng, Sinto đang phản ứng thái quá.
“Anh chàng xem ra là nghiêm túc với nghề thợ rèn…”
Turan nói thầm.
Nó trước đó quả thật đã nhìn nhận sự việc có phần phiến diện.
Bất kể Sinto có ưa thích du hành hay không, cũng như rằng cậu ta có từng mắc sai lầm, điều khiến cậu ta buồn bực và bất an nhất vẫn là chuyện chính mình không thể rèn ra những gì bản thân trông đợi.
Turan bạo gan đoán rằng, Sinto đang muốn chứng minh bản thân.
Giờ nghĩ lại, chỉ riêng việc cậu ta chủ động mời chào mấy món đồ mình làm ra đã đủ để giải thích.
Bị xem như một kẻ sở hữu tiềm năng du hành to lớn chỉ vì kỹ năng chủ đạo, năng lực rèn lại bị bỏ qua, thậm chí coi thường, thật sự đối với một thợ rèn tâm huyết là một nhát dao không gì đau đớn hơn.
— QUẢNG CÁO —
Cậu ta, là đang mong mỏi một ai đó công nhận tài năng của mình.
Đáng tiếc là không có.
Đây là nói về chính Sinto.
Cậu ta không giỏi việc rèn, ít nhất là qua những gì bản thân đã thể hiện cho tới giờ.
Trong mắt người khác, cậu ta chẳng khác gì một tên nhóc khoác lác, tự cho mình là hay cả.
Turan nhắm hờ mắt lại.
Nó không dám nhận bản thân hiểu rõ Sinto hay cả kỹ năng chủ đạo của cậu ta, nhưng nó có thể thấy được một vài điểm mấu chốt trong chuyện này.
Nếu như những gì nó cảm nhận được là đúng, thì đối phương thật sự là một hòn ngọc thô đang chờ được mài giũa.
Tuy nhiên, Turan không có cách mài giũa hòn ngọc ấy.
Sự giúp đỡ mà nó có thể đưa ra, không gì hơn là vài lời động viên, như nó đã từng làm, chỉ không ngờ rằng hiệu quả lại hoàn toàn trái ngược.
– Nghĩ đến, tại sao tôi phải quan tâm chứ?
Turan bất giác thốt.
Người đàn ông nghe xong thì nghệch mặt ra, không khỏi suy nghĩ xem bản thân có nói sai điều gì.
– Giờ cậu ta đang ở đâu? – Turan hỏi.
– Đã sớm bị cấm đến lò rèn.
– người đàn ông vẻ bất đắc dĩ đáp – Nếu muốn gặp, giờ tôi sẽ đưa cậu đi.
Có điều, mọi chuyện kế tiếp, đều phải do cậu chịu trách nhiệm.
Sự thay đổi của người đàn ông từ ngăn cấm Turan giao thiệp với Sinto sang bắt nó phải tự chịu trách nhiệm với đối phương, thật khiến nó phát lúng túng.
Nhưng là cũng không có biểu hiện ra, chỉ đơn thuần trong suy nghĩ mà thôi.
– Được.
Turan đáp gọn.
Nó không mong bản thân giành được chút sự tiến triển nào trong kế hoạch nhỏ đã có về anh chàng thợ rèn.
Giờ nó thậm chí còn không biết mình muốn cậu ta trở thành cái gì nữa cơ.
Thế nhưng, gặp một lần, đối thoại qua chắc chắn là cần thiết.
Nếu không, nó sẽ cứ mải thắc mắc sự thiếu hụt của bản thân dẫn tình hình như hiện tại mất.
Chẳng có lợi ích thực tế, nhưng vấn đề về nhận thức, càng quan trọng hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...