“Lần này có hơi ít.”
Kull nói thầm.
Tổ đội Lá vàng rơi có tám người, cậu chỉ chủ động giết được một, mà Thần cấp đối phương lại còn thấp hơn cậu, cộng thêm hai tên đấu sĩ gục trên đất, Thần tinh nhận về vẫn chẳng có bao nhiêu.
Được cái, còn tốt hơn là săn giết quái.
Mặt khác, mấy món vật phẩm rơi ra từ đám người này tương đối thú vị.
Loại bỏ đống vô dụng ra thì họ có nắm giữ bùa chú đặc thù dùng để làm chậm, gây mê, làm choáng, rồi cả thuốc độc đặc thù, thuốc ngăn trở vận chuyển nguyên khí cũng như ma năng các loại, vân vân.
Nếu như lúc đầu cả tin mà hợp tác cùng họ, kết cục của Kull và đồng đội của cậu hẳn đã là thê thảm.
Hiển nhiên, cả tin đối với Kull là chuyện sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Họa chăng có tên Darmil ngốc là sẽ bị dụ dỗ.
Nhưng kì thực nghĩ lại, chính cậu ta mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới hai bên đánh nhau.
Thoáng suy tính một chút, Kull quay sang Darmil, hỏi:
– Tiếp tục thôi chứ?
Darmil không vội đáp mà đưa cánh tay trái đã từng đỡ lấy cú đập chùy của tên đấu sĩ, mở ra bóp lại vài lần.
Hồi lâu, cậu ta mới bảo:
– Được.
Chuyến du hành của cả hai theo đó được tiếp tục.
Lần này, không còn có ai làm phiền hai người nữa, săn giết quái cũng là rất suôn sẻ.
Đôi lúc, Kull bất giác thắc mắc rằng tỉ lệ xuất hiện của quái tinh anh có phải là quá thấp hay không.
Cậu du hành cùng Darmil cho tới giờ tính tổng số lượng cũng đã giết đến vài ngàn con quái là ít, vậy mà chỉ khi có mặt Turan thì mới đụng độ một con.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hẳn cũng không phải là xui xẻo gì.
Kull và Darmil còn được tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của một con quái thống lĩnh, mà Turan thì chẳng có nghe qua là từng gặp được.
Chỉ tiếc rằng cả hai không đủ sức đánh với con quái thống lĩnh, không thì đã kiếm bộn.
Đến xế chiều, chuyến du hành của Kull và Darmil lần nữa dừng lại.
Tuy nhiên, lần này là chuyện tốt: Darmil đã đạt giới hạn Thần cấp 10.
Cậu ta sau trận chiến với tổ đội kia không biết bị kích thích vì cái gì, đột nhiên đánh giết hăng hái thêm rất nhiều, thậm chí có thể đánh giá là điên cuồng.
Suốt khoảng thời gian hơn bốn tiếng đồng hồ, Darmil không ngừng nghỉ hết lao vào đám quái này liền xông tới đám quái khác.
Cậu ta chẳng thèm quan tâm chính mình có lỡ đi vào khu vực săn giết quái của người khác hay không luôn, mà Kull thì dĩ nhiên không buồn đi ngăn cản, ngược lại còn ngầm ủng hộ.
Xảy ra xung đột, người được lợi đầu tiên là cậu, chắc chắn sẽ không chối từ.
Tiếc là chẳng có gặp ai cả.
Kull ngờ rằng do sự có mặt của tổ đội Lá vàng rơi khiến cho những du hành giả khác tránh né khu vực quanh đây.
Cái đám đấy thật sự là đến chết rồi vẫn còn làm phiền cậu.
– Trở về thôi.
Kull đề nghị.
Darmil mặc dù báo bản thân đã chạm tới giới hạn Thần cấp 10, lại chẳng hiểu vì sao cứ một mực tìm quái đánh giết.
Cho đến giờ đã là đám quái thứ ba rồi.
Kull vốn cũng không định có ý thúc giục.
Dù sao thì hiện tại vẫn còn khá sớm so với kế hoạch đề ra ban đầu.
Tuy nhiên, trông vào bộ dáng càng lúc càng trở nên khó coi của Darmil, trong lòng cậu dần có cảm giác bất an.
Kì thực, dáng vẻ của Darmil hiện tại tương đối thông thường, không phải là gương mặt bặm trợn hay cơ bắp co thắt cuồn cuộn gì, đôi mắt càng toát ra sự tỉnh táo đến cực độ.
Nhưng đó chỉ là với du hành giả khác.
Darmil không giống.
Cậu ta khi chiến đấu, và càng chiến đấu thêm, thì phải phấn khích, háo hức, hoặc ít nhất cũng là tập trung vào kẻ địch cũng như đòn đánh của mình.
Ngay bây giờ, cậu ta lại như đang dạo chơi, vung kiếm chỉ là tiện tay chém chết một vài đám ruồi nhặn phiền phức.
– Tôi có mạnh không, Kull?
Darmil đột nhiên cất tiếng hỏi, giọng nghe rất điềm tĩnh, đến mức khiến Kull phát sợ.
Cậu vội nghĩ ngợi một lúc, đáp:
– Mạnh chứ.
Như hiện giờ với những gì cậu đang làm, không rõ ràng sao?
Darmil im lặng hồi lâu, chừng như chìm vào suy nghĩ.
Kull không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Người đồng đội của cậu phải là kẻ tránh né việc suy nghĩ mới đúng.
“Chẳng lẽ phát điên thật rồi? Kiểu mới chăng?”
– Vậy cậu có mạnh không?
Nghe lời này, Kull giật bắn mình, vô thức lùi về sau nửa bước.
Đó không khác gì án tử dành cho cậu.
Darmil trước khi muốn vung kiếm đánh một trận sống mái với kẻ khác, lời nói chính là đơn giản như thế.
– Ừm… Không mạnh.
Không mạnh.
Thề luôn.
Kull rối rít đáp, sợ rằng mình trả lời hơi chậm một chút liền sẽ bị coi như là chấp thuận một lời thách đấu.
Darmil quay sang nhìn Kull liếc mắt, khiến cả người cậu run rẩy lên một đợt, rồi trở nên cứng đờ như bị một con thú săn mồi chọn lấy.
Thế nhưng sau đó chẳng có chuyện gì khác xảy ra, ngoài việc cậu ta quay đi nhìn về phía chân trời xa xăm.
– Chẳng lẽ… mỗi khi chạm tới giới hạn Thần cấp, người ta đều bị cưỡng ép hình thành một vài điều cảm ngộ?
Kull không nhịn được thốt ra lời như vậy.
Nhưng cậu biết ngay điều đó là không có khả năng.
Chính bản thân Kull đã trải qua một lần đột phá giới hạn Thần cấp, nên là biết được ít nhiều.
Hơn nữa, cậu cũng chưa từng nghe qua điều gì tương tự.
Sau một hồi, Kull quyết định không nghĩ nhiều nữa, cứ thế giữ khoảng cách an toàn mà quan sát Darmil.
Cậu ta muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng bắt cậu đánh một trận là tốt rồi.
Chuyện tra xem nhiệm vụ tấn thăng, có lẽ nên để sáng mai hẵng làm.
Đêm.
Trăng lên cao.
Số quái mà Darmil săn giết từ khi đạt giới hạn Thần cấp 10 cho tới giờ đã lên đến hàng trăm con.
Kull vẫn đứng từ xa âm thầm dõi theo.
Cậu không phát chán, mà ngược lại còn cực kì tập trung.
Đêm ở khu vực này, quái cấp cao là thường xuyên xuất hiện, hơi không cẩn thận, cậu và Darmil sẽ phải chịu thiệt lớn.
Có điều, thành thật thì Kull vẫn chưa cần phải ra tay một lần nào vì đồng đội của mình, chỉ thỉnh thoảng thuận tiện đâm chết một hai.
Hàng trăm con quái, đến bao nhiêu con, Darmil liền vung kiếm giết chết bấy nhiêu.
Cậu ta đánh đến không biết mệt là gì.
Tất nhiên, Darmil cũng chẳng phải là không nhận lấy thương tổn nào.
Trên người cậu ta đã xuất hiện chi chít các vết thương, lớp giáp dày mặc trên người đã coi như hỏng hoàn toàn.
Nhưng là, vậy lại chẳng hề ảnh hưởng tới sự điềm tĩnh bất thường của cậu ta khi vung thanh đại kiếm.
– Chẳng thể hiểu nổi.
Kull cất tiếng, khó khăn đâm nát đầu con thây ma vừa bị Darmil chém văng tới chỗ này, sót lại chút sinh lực.
Con này cấp độ chắc chắn là trên 10 rồi, có lẽ là 12, vì Thần tinh nhận về nhiều hơn hẳn vài con trước.
Xong xuôi, Kull đứng dậy, vẻ mặt thể hiện sự bất đắc dĩ.
Tiếp tục như hiện tại, qua đêm nay, cậu có khi đạt giới hạn Thần cấp 10 luôn.
Mặc dù khó mà so được với du hành giả cùng cấp độ, quái cấp độ cao mang tới Thần tinh quả thật vẫn là nhiều lắm.
Nhưng khi Kull vừa nghĩ như vậy, Darmil lại không tiếp tục chém giết nữa.
Có lẽ là đủ rồi, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng người đồng đội của cậu giống như lúc chiều, đột nhiên nổi hứng muốn đấu một trận.
“Không đúng.” Kull thốt.
Cậu nhớ ra rằng thực tế Darmil cũng chỉ hỏi qua chuyện bản thân có mạnh hay không mà thôi.
Bất chợt, Darmil quay người, hướng về phía Kull đi tới.
Cậu vội tránh sang một bên theo phản xạ, lại phát hiện cậu ta thật sự là tìm đến mình.
– Trở về thôi.
Darmil nói gọn.
– Đánh đủ rồi? – Kull vẻ e dè hỏi thăm.
– Đã trễ.
Ừm, tôi không có gây phiền phức cho cậu chứ?
Nghe giọng điệu có phần quen thuộc này từ người đồng đội khiến Kull an tâm hơn không ít.
Kẻ mang vẻ mặt điềm tĩnh với chất giọng đầy nghiêm túc kia thật là làm người khó chịu.
– Không có.
Ha! Về ăn một bữa no nê thôi.
Tôi đói lắm rồi.
Nói đoạn, Kull choàng tay qua vai Darmil kéo đi.
Có thế này cậu mới dám chắc được rằng cậu ta sẽ không đột nhiên nảy sinh ý định kỳ quái nào, nhất là khi cả hai đang ở giữa một khu vực quái cấp cao.
Trong đêm.
Vất vả lắm, Kull mới đưa người đồng đội của mình về tới cổng thành Tailor.
Đương nhiên phần lớn công việc dọn dẹp quái dọc đường vẫn là phải vào tay Darmil, nhưng biểu hiện là có khác nhau rất nhiều.
Bởi vì đang là đêm, cả hai muốn vào thành phải thông qua một số bước kiểm tra phiền phức, nhất là khi trên người của Darmil có đầy các vết thương.
Chủ yếu, đội phòng vệ của thành Tailor là muốn xác nhận mọi việc đều ổn, cũng như không có du hành giả nào bị bỏ lại phía sau.
Tổ đội chỉ có hai người du hành đến tận đêm vốn là rất hiếm thấy, nếu không muốn nói là họ chưa từng gặp qua.
– Mai gặp.
Kull cất tiếng, để cho Darmil bước vào phòng đóng cửa lại.
Cậu ta đến cùng cũng chỉ ăn vội hai cái bánh mì, uống vài cốc trà đá liền muốn đi ngủ.
Cơn mệt mỏi ấp tới là vậy, có muốn kiên trì làm bữa no cũng là không có cách.
Kull ngược lại không vội.
Cậu còn khỏe chán.
Hơn cả là, việc hôm nay vẫn chưa có giải quyết hết.
Căn dặn vài điều với cùng chàng nhân viên phục vụ tối qua xong, Kull mới khoác lên mình chiếc áo màu đen, bước vào trong đêm, thuận tiện mang lên thêm chiếc mặt nạ mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...