Kết thúc cuộc gọi với Turan, Kull dạo bước trên đường phố buổi sớm thêm ít lâu nữa.
Khi cậu vừa ăn vội mấy cái bánh lấp đầy cái bụng đói của mình xong thì cũng là lúc Darmil gọi đến thắc mắc về chuyến du hành hôm nay.
Sau vài lời, hai người liền xác định sẽ hội họp ở cổng thành phía đông.
Chỗ đó mặc dù cách Kull khá xa, nhưng thời gian dù sao cũng là còn nhiều.
Bù lại, từ đó đi chừng bốn mươi cây số về hướng đông đông nam là khu vực tập trung khá nhiều bãi quái cấp độ từ 8 đến 10, thậm chí cao hơn.
Để sớm đạt tới yêu cầu đột phá giới hạn Thần cấp 10 của đội trưởng, nhanh chóng thu thập Thần tinh là điều cần thiết.
Mặt khác, Kull đang định thuận tiện nghe ngóng một chút tin tức về những gì đã xảy ra đêm qua.
Nếu kẻ gây cho cậu cảm giác nguy hiểm không dứt suốt đêm kia thật sự tồn tại, hắn ta chắc chắn sẽ nán lại ở thành Tailor.
Bất kể cặp thuật sư và y thuật sư có mất mạng hay chưa thì hắn ta cũng chẳng thể cứ vậy bỏ đi được.
Và kẻ đứng chịu đầu ngọn gió, không phải nghi ngờ chính là chủ nhiệm vụ của Kull.
Ông ta coi ra cũng thật là khổ tâm, tiến chẳng được mà lùi cũng không xong.
Cho tới giờ mà Kull vẫn chưa nhận được tin tức gì từ đối phương liền đã có thể thấy được vấn đề chẳng hề nhỏ, đến nỗi dành không ra thời gian đi.
Nửa giờ sau, Kull đã có mặt ở ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn nằm khá gần cổng phía đông của thành Tailor.
Cậu vừa mới hoàn thành việc đánh dấu khu vực săn giết quái cho mình và Darmil.
Ngoài ra, Kull cũng nghe ngóng được một vài điều thú vị.
Dường như khu vực xung quanh cổng thành phía nam đã bị phong tỏa.
Vấn đề là việc phong tỏa được thực hiện bởi một nhóm du hành giả Thần cấp cao, trực tiếp bác bỏ sự chất vấn đến từ lực lượng phòng vệ đang chịu trách nhiệm.
Ngay bây giờ, đoán chừng các quý tộc chấp chưởng thành Tailor đang phải vội vã tìm cách giải quyết vấn đề, bao gồm cả người đàn ông đã giao nhiệm vụ cho Kull.
Tuy nhiên, trông như thế, thực tế việc phong tỏa như vậy chỉ mang ý nghĩa dọa dẫm, nhiều lắm thêm chút phần uy hiếp.
Mục đích cuối cùng, hẳn là muốn làm loạn một trận.
Còn chuyện làm loạn ấy giúp được cho ai, giúp như thế nào, Kull chẳng thèm quan tâm.
Để cho Kull bất ngờ là, khi cậu đang đứng chờ Darmil ở ngoài cổng thành phía đông thì nhận được tin báo từ chủ nhiệm vụ.
Ông ta yêu cầu một cuộc gặp khẩn cấp.
Kull từ chối ngay lập tức.
Cậu giờ chẳng có thời gian.
Tuy nhiên, để tránh nghi ngờ và những rắc rối không cần thiết, cậu đề nghị một cuộc nói chuyện ngắn.
Cứ thế, sau khi di chuyển tới bên dưới một tán cây rộng lớn và vắng vẻ, kích hoạt một tấm bùa theo thói quen, Kull mới cất tiếng:
– Nói đi.
Có việc gì?
– Đối phương đang tìm cậu.
Lời này không dọa được Kull.
Cậu cười khẩy một tiếng, bảo:
– Họ lúc nào mà chẳng đi tìm tôi.
Giết người của người ta mà.
– Đừng đùa.
– người đàn ông vội nói – Tôi không quan tâm cậu có làm gì sau lưng tôi hay không, dù gì thì mọi chuyện cũng đã rồi.
Tuy nhiên, sự tồn tại của hai người đó, không thể để bị phát hiện.
Kull hơi nhướn mày, nghĩ ngợi một hồi, thắc mắc:
– Ông nói với tôi điều này để làm gì?
– Là thẻ bài.
Một trong số hai người đó sau khi chết đã làm rơi thẻ bài của mình.
Dựa vào thẻ bài này liền có thể xác minh thận phận người sở hữu.
Phía bên kia kiên quyết bảo rằng thẻ bài của người còn lại cũng đã rơi mất, còn là đã bị lấy đi.
Nếu cậu đang nắm giữ, mong rằng hãy khéo léo trả lại cho đối phương.
Chuyện này, coi như tôi nợ cậu một lần.
Kull nghe, phụt cười, cũng may không có làm quá lố.
Vội điều chỉnh tâm tình xong, cậu mới bảo:
– Thật sự là tôi không biết.
Nếu sự quan tâm của ông chỉ là thẻ bài có nằm trên người tôi hay không, vậy thì phải khiến ông thất vọng rồi.
Người đàn ông trầm mặc hồi lâu, chừng như chẳng muốn nói thêm nữa.
Cuộc gọi cứ kéo dài bằng những khoảng lặng, cuối cùng kết thúc bằng câu:
– Nếu vậy, hãy làm như chưa từng có cuộc gọi này.
Kull nhếch mép cười, thuận tiện bóp nát viên đá truyền âm trong tay.
Quả đúng như cậu nghĩ, mấy tấm thẻ bài đó không tầm thường.
Chỉ đơn giản bằng việc đối phương kiên quyết rằng thẻ bài vẫn chưa được tìm thấy kia đã bị lấy đi đã đủ để hiểu rằng chúng là có thể thông qua phương thức đặc thù mà tìm tới.
Nói không chừng, việc khu vực quanh cổng thành phía nam bị phong tỏa cũng là do vậy.
Có điều, thẻ bài theo như lần cuối cùng Kull nhớ được, là bị cậu bỏ mặc cho nằm trên đất.
Khả năng cao là đã có người vì lý do nào đấy nhặt lên, giờ lại trở thành đối tượng bị nhắm vào.
Xui xẻo là hắn ta, cũng không phải là Kull.
Nghĩ như vậy, cậu liền bật cười mấy tiếng sảng khoái.
Chuyện tốt này nếu như có thể kể cho Turan và Darmil để đùa vui một trận thì sẽ thật tuyệt.
Tiếc là không thể.
Hơi bất cẩn làm lộ ra ngoài liền sẽ mang đến rắc rối.
Trước đó, cậu cần xác định cô gái y thuật sư kia là đã từ bỏ ác ý hay chưa đã.
Darmil mất thêm hơn mười phút nữa mới đến chỗ hẹn.
Cậu ta tới không tính là quá muộn, nhưng thật là khiến Kull lo lắng.
Darmil la cà đâu đấy rồi bị dính vào phiền phức vốn không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.
Bản thân cậu cũng đã đối mặt với không ít lần như vậy rồi.
Có điều, trừ lần có liên quan tới Tử thần Sứ đồ kia ra thì đều có kết quả tốt đẹp, chỉ là tương đối tốn thời gian.
– Tôi vừa đánh cho bọn bắt nạt Nihr kia một trận.
Rất là sướng tay.
Darmil vẻ hào hứng thốt.
Xem ra lo lắng của Kull vẫn đúng, may mắn là không có ảnh hưởng quá nhiều tới chuyến du hành hôm nay.
– Lần sau nhớ rủ tôi.
Móc mũi bọn chúng.
Kull đáp lời, còn làm ra vẻ háo hức, thực hiện luôn một cú móc tay làm mẫu.
Cậu là thật sự muốn cùng đồng đội của mình đánh nhau với bọn xấu.
Dù sao thì đi cùng Darmil, có chuyện gì cậu ta đều gánh nổi.
Cậu chỉ cần đảm bảo sự tình không vượt ngoài tầm kiểm soát là được.
Hơn hết là, vui vẻ.
Về phần Nihr hay không, Kull chẳng quan tâm lắm.
Cậu đã nhấc bước đi ra khỏi chiếc vòng phân định kẻ có thể thành thần với kẻ bị bỏ rơi ấy rồi.
Cảm giác siêu việt mặc dù là không có bao nhiêu, nhưng với kẻ yếu, cậu là không đồng cảm được.
Kull còn chưa bao giờ đồng cảm với chính bản thân mình của quá khứ cả.
Darmil cười lớn, cực kì ưa thích gợi ý của Kull.
Cả hai giờ đều đã ngồi lên xe, bon bon lái về trước nên tâm tình đều thật thoải mái.
Dù gì thì hôm nay, hai người hứa hẹn sẽ đạt tới giới hạn Thần cấp 10, sớm thấy được nhiệm vụ tấn thăng của bản thân, chuẩn bị bước lên một tầm cao mới.
Đây đối với bất kì du hành giả nào cũng đều là việc rất đáng để ăn mừng.
Thời gian di chuyển đến chỗ bãi quái đầu tiên không quá lâu.
Đây là nhờ trên đường không gặp phải con quái nào làm phiền, hay nói đúng hơn là đoạn đường hoàn toàn trống trải.
Có vẻ như đã có một nhóm du hành giả nào đấy vừa càn quét nơi đây, thành ra thuận tiện.
Trên thực tế, việc đi ngang qua bãi quái vốn đã được người khác đánh dấu để rồi kéo theo vài ba con truy đuổi là thường hay xảy ra.
Những lúc như vậy, đối phương hầu hết đều sẽ chọn làm ngơ, vì không thể làm thái quá đến mức bắt mọ du hành giả đi ngang qua phải chọn đường vòng.
Tuy nhiên, nếu số lượng quái bị kéo theo quá nhiều lại là câu chuyện khác.
Chẳng nói đâu xa, vừa cách đây hai hôm, Kull và Darmil chính là bị dính vào một vụ việc như thế.
Đám quái đuổi theo cả hai lên đến gần hai mươi con, rõ ràng là bất thường.
Dù vậy, nhóm du hành giả kia mới đầu hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào.
Một đám tới gần hai mươi con quái nhìn thế nào cũng là quá sức của họ.
Cho tới khi Darmil xuống xe, xông vô vung quần quật thanh đại kiếm của mình chém giết toàn bộ số quái trong vòng chưa đầy năm phút thì nhóm du hành giả lại chủ động tới gần để tra hỏi.
Họ dĩ nhiên là mong muốn một khoản bồi thường.
Đám quái mặc dù vượt ngoài khả năng của họ, nhưng chia ra mà giết lần lượt cũng không phải là không thể.
Có điều, Kull từ chối.
Darmil theo đấy cũng không chấp thuận.
Chẳng cần dựa vào một lý do nào cả, Kull đơn giản là không muốn đền bù.
Vậy là xung đột xảy ra.
Nhóm du hành giả tuy đã trông thấy sức chiến đấu không tưởng của Darmil, sau vài lời biểu thị sự e ngại của Kull liền ỷ đông hiếp ít.
Họ đoán rằng Darmil mạnh lắm cũng chỉ có một mình, và cách chiến đấu của cậu ta cho thấy rõ là đang tự tổn thương bản thân, hoàn toàn có thể đánh bại được.
Kết quả chẳng có gì bất ngờ.
Nhóm du hành giả thảm bại.
Bị giết sạch.
Kull tất nhiên sẽ không bỏ qua món mồi béo bở mà phải khó khăn lắm mình mới câu được như thế.
Điều đáng tiếc duy nhất là Kull chẳng thể tự tay hạ sát toàn bộ.
Cậu đã luôn gắng giữ sức, chỉ chú tâm vào mỗi việc tung ra đòn kết liễu, nhưng sức sát thương trên đòn đánh của Darmil thật sự là quá lớn.
Cậu ta thậm chí còn chém một nhát giết một người, trọng thương thêm hai người nữa.
Mà Kull thì đâu dám xen vào cơn cuồng chiến của người đồng đội mình.
Đó chẳng khác gì tự tìm đường chết cả.
Huống hồ chi, dành một phần chiến lợi phẩm cho cậu ta vốn là thỏa đáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...