Kull ngồi ngả nghiêng trên ghế, một chân đạp lên bàn, biểu thị dáng vẻ của một tên bố đời.
Ngồi cùng bàn với cậu chẳng có gì bất ngờ là tên đồng đội Darmil, giờ đã gục đầu xuống bàn, phát ra những tiếng ngáy lớn và đều đặn.
Tửu lượng của Darmil thật sự là kém, uống chưa tới vò rượu thứ tư thì đã gục mất.
Cũng may, lần này cậu ta là vui vẻ, không có vì say xỉn mà quay sang đòi làm một trận sống mái với Kull.
Nếu thật thế, cậu chỉ đành bỏ mặc cậu ta ở đây rồi trốn ở một góc xa mà quan sát.
Dù sao thì, không để mắt tới tên phiền phức này là không được.
Kì thực, tửu lượng của Kull cũng không quá tốt, chỉ là cậu lừa được tên này uống nhiều hơn mình gấp vài lần.
Có trách thì trách cậu ta quá dễ dàng bị cuốn theo lời của người khác, nghe một tiếng “uống” là liền đổ vào họng một cốc đầy, bất chấp rằng bản thân đến ngồi còn không vững.
“Hẳn cũng đến lúc rồi.”
Kull nói thầm, đạp mạnh một phát xoay cái ghế mình đang ngồi ra sau, lại khéo léo đặt chân xuống đất đứng dậy như thể chỉ là một thao tác bước đi bình thường.
Cái ghế bị bỏ lại xoay hẳn thêm hai vòng nữa mới ngừng, ấy thế mà rất ngay ngắn dựng vào cạnh bàn, trông vô cùng đẹp mắt.
Chỉ tiếc là, không có ai xem.
Giờ cũng đã gần nửa đêm rồi, ngoài Kull và Darmil thì chỉ sót lại mỗi anh chàng bồi bàn đang đứng tựa người vào tường ngái ngủ.
Bước đến cạnh anh ta, búng tay một cái tạo ra âm thanh giòn tan vừa đủ để đánh thức đối phương dậy, Kull cất tiếng:
– Đưa cậu ta lên phòng giùm tôi.
Khi ra ngoài, nhớ khóa cửa cẩn thận.
Dứt lời cậu liền rời đi luôn, cũng không quên ném ngược ra sau một túi tiền để người bồi bàn thuận tay chụp lấy.
Số tiền bên trong tuy không lớn, nhưng so với việc làm tăng ca ở quán rượu này thì hời rất nhiều.
Trừ phi đối phương là một tên tai mắt siêu cấp nào đấy tài giỏi tới mức qua mặt được Kull, không thì mọi việc tin chắc là không có vấn đề.
Đường phố về đêm của thành Tailor nhộn nhịp là có, nhưng đã khuya như hiện tại, cộng với việc nơi đây nằm ở một góc thành nên tương đối vắng vẻ.
Vậy lại phù hợp cho Kull, nhất là khi điều nó sắp làm chẳng muốn bị nhiều người biết tới.
Dĩ nhiên, dẫu là có đông người đi chăng nữa thì cũng không gây cho nó bao nhiêu trở ngại.
Điểm đến là một căn nhà khá cũ kĩ nằm ở sân vườn cỏ cây mọc um tùm, cực kì nổi bật giữa tòa thành có tiếng là sầm uất này.
Trông vào, cộng với bầu không khí u ám lạ thường, thật dễ khiến người ta nghĩ đến vài điều ghê sợ, rồi cứ thế tự dọa chính mình, vô ý thức liền muốn tránh xa.
Thú vị là, dù người đến có bị dọa hay không, chuyện tránh xa là gần như chắc chắn.
Nếu không được chào đón, chỉ cần đối tượng bước vào khu vực này chừng mười mét liền sẽ bị một vài gã ăn mặc khả nghi nhào tới gây hấn, rồi bằng cách này hay cách khác ép cho rời đi.
Những cách đấy, bao gồm bạo lực, tiền tài hay cả quyền lực, tùy vào đối tượng là ai.
Đôi chân của Kull di chuyển thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng vào.
Lúc này, cậu lại không vội, hơi vênh mặt lên, vẻ hào hứng bắt đầu chờ đợi.
– Cậu đến muộn.
Có giọng nói vang lên từ một góc tối gần cánh cổng.
Âm thanh không lớn, nhưng Kull hoàn toàn nghe có thể rõ được.
Cậu lại chẳng buồn nhìn về phía đấy, liền đáp:
– Có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ông chắc không phải vì bị bắt chờ đợi mà muốn phí thêm thời gian chứ?
– Mạnh miệng đấy.
Nhưng cậu nói phải.
Kull nghe vậy thì nhếch mép, định châm chọc vài câu, nghĩ lại thôi.
Đối phương nghe giọng có vẻ như đang buồn bực điều gì đấy, nhây quá đáng dễ gây mâu thuẫn giữa hai bên, càng thêm tốn thời gian.
Chỉ là, Kull khó mà hiểu được vì sao đối phương tới giờ vẫn còn cố ẩn nấp trong đêm khi gặp nhau.
Ở vị thế và sở hữu năng lực như ông ta, vốn nên biết rằng cậu đã tường tận mọi chuyện rồi mới phải.
Có lẽ là thói quen, hoặc ưa thích đi.
– Mục tiêu lần này là gì? – Kull hỏi.
– Một tổ đội du hành giả có bảy người, vừa thành lập được ba ngày.
Độ khó của nhiệm vụ sẽ là ‘Cực khó’.
Mục tiêu chỉ bao gồm hai du hành giả có Thần cấp cao nhất.
Có điều, ta đoán là cậu vẫn sẽ lựa chọn hạ sát cả đội nhỉ?
– Không khác.
– Kull cười bảo – Nếu chỉ nhắm vào mục tiêu mà chừa những kẻ khác ra thì sẽ vướng tay vướng chân lắm.
Hơn nữa, xử lý toàn bộ thì đối phương cũng khó điều tra hơn, đúng không?
– Kì thực, chuyện phản điều tra đã có bộ phận chuyên biệt xử lý.
Ừm, cứ theo ý cậu làm là được.
Dứt lời, sự tồn tại của đối phương cũng liền biến mất.
Kull có thể theo dấu được, nhưng cậu chẳng buồn làm như vậy làm chi cả.
Dù sao thì ông ta đã ưa thích lén lút đến thế, cứ chiều theo thì tốt hơn.
Giờ, cậu còn có việc phải làm.
Thông tin mà Kull nhận được từ đối phương trên thực tế không nhiều, nhưng cậu cũng chẳng cần hơn thế.
Đây cũng là phần lớn lý do mà cậu chiếm được sự tin cậy gần như tuyệt đối trong mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, đến mức đối phương luôn trả công trước cả khi một nhiệm vụ được giao, tức cho phép cậu trì hoãn việc nhận nhiệm vụ cho tới khi nào cảm thấy phù hợp.
Dĩ nhiên, thời hạn nhất định là vẫn phải có.
Nhưng Kull chưa bao giờ khiến đối phương thất vọng cả.
Lần này cũng vậy.
Cậu đã quyết sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong đêm nay, tránh để kéo dài sẽ ảnh hưởng tới chuyến du hành vào ngày mai.
Tổ đội có bảy người, được thành lập vào ba ngày trước, lại đang ở trong thành Tailor theo thông tin mới nhất thì khoanh vùng đối tượng không quá khó.
Cộng với việc độ khó của nhiệm vụ là ‘Cực khó’, cho thấy Thần cấp trung bình của tổ đội này vào khoảng 14 đến 15, đồng nghĩa với việc có khả năng tồn tại du hành giả vượt trên Thần cấp 15.
Đến mức này, tin chắc rằng mục tiêu sẽ sớm được xác định.
Điều mà Kull bận tâm hơn cả là liệu tổ đội này có còn ở trong thành Tailor.
Mặt khác, nếu đối phương thực hiện một vài biện pháp che lấp hành tung thì sẽ rất khó truy ra được trong thời gian ngắn.
Trong tình huống ấy, mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ trong đêm của Kull sẽ đành phải biến thành trước bình mình.
Vừa rời khỏi khu nhà hoang vắng được một lúc, Kull liền nghiêng người lao về trước với tốc độ chóng mặt, chẳng mấy chốc tiến vào trong một con hẻm nhỏ, nơi có một vài người vô gia cư dựng tạm vài mảnh tôn làm chỗ trú.
Bọn họ đều mang bộ dáng mệt mỏi và buồn thảm, nhưng không có một ai là đang nghỉ ngơi, mặc cho thời gian đã chạm đến nửa đêm.
Kull cũng chỉ quan sát họ đôi chút, coi như một lời chào hỏi, xong thì bước vào một góc tối, lấy ra viên đá truyền âm đã chuẩn bị sẵn từ trước, kích hoạt luôn một tấm bùa rồi cất tiếng:
– Tổ đội bảy người.
Hai trong số đó có quan hệ mật thiết với quý tộc thành Junil.
Thời gian thành lập là từ hai đến bốn ngày trước.
Ngay sau đó, Kull chẳng thèm đợi phản hồi đã bóp nát viên đá truyền âm.
Xong, nó quay người bước trở lại chỗ mấy người vô gia cư, ngồi chồm hổm trước mặt một đứa nhóc chừng mười tuổi hơn, nhẹ giọng bảo:
– Ông chú đâu rồi nhóc?
Đứa nhóc giương đôi mắt ti hí còn bị che bớt bởi mái tóc bù xù của mình nhìn lên Kull, mất một lúc mới đáp:
– Có việc, mai mới về.
Kull nghe vậy thì lộ vẻ bất đắc dĩ.
Cậu không phải là nhất định phải gặp được đối phương, nhưng những chỗ khác thật sự là không đáng tin cậy.
Lại nói, giờ chạy tới chạy lui sẽ mất không ít thời gian.
Chỉ trách Kull dạo này bị cuốn vào mấy cuộc săn giết của Darmil quá mức, đến nỗi không dành ra được đủ thời gian mà chuẩn bị hết mọi thứ.
Lúc ấy, cậu đơn giản nghĩ rằng, khả năng tình huống như hiện tại xảy ra rất thấp, cũng như rằng đối phương có thể thay thế được, cùng với đó là vài phương án dự phòng.
Giờ, lộ ra thật bất tiện.
Độ khó của nhiệm vụ lần này tương đối cao, nếu Kull muốn đảm bảo có thể hoàn thành trong đêm thì không thể chạy lung tung quá nhiều được.
Huống hồ gì, khả năng mấy chỗ khác gặp tình huống tương tự cũng không phải là không có.
– Muốn trao đổi?
Đứa nhóc cất tiếng hỏi, giọng nghe có phần hời hợt.
– Ừm.
– Kull thành thật đáp – Nhóc có đồ?
– Một vài món.
Xem chứ?
Kull không đánh giá cao mấy món đồ mà đứa nhóc này có thể đem ra.
Tuy nhiên, xem qua một chút đối với cậu cũng không phải là thua thiệt gì.
Dành ra năm đến mười giây hoàn toàn là nằm trong khoảng chấp nhận được.
Vậy nên, Kull gật nhẹ đầu.
Đứa nhóc thấy vậy cũng chẳng chần chừ thêm, liền lấy ra một lượt bảy tám món đồ đặt lên trước mặt mình.
Kull nhìn sơ qua, chốc thì nhíu mày lại.
Mấy món đồ này không tính là tốt, nhưng đặc thù.
Nếu cậu đoán không nhầm thì toàn bộ đều là hàng tự làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...