Trời chiều, nắng đổ nhuộm vàng ươm cả khu phố Nandeth rộng lớn.
Thời gian này là lúc các du hành giả đang trở về từ những chuyến du hành khó nhọc nên khu phố dần trở nên nhộn nhịp với những tiếng rao hàng trộn lẫn vào nhau như thúc giục bước chân của Turan.
Nhưng vẫn là khó mà so được với khu phố Heimoar.
Dù sao thì nơi đây phần lớn đều là những du hành giả dày dặn kinh nghiệm, không ưa thích và cũng rất khó mời chào người khác món hàng mà họ không cần, đồng thời hai bên đều nắm rõ giá trị của món hàng được đem ra giao dịch.
Những lời rao mà Turan nghe thấy, đều chỉ đơn thuần nêu tên món hàng, số ít kèm theo cả công dụng nhất định, hiếm có lời thừa thãi.
Turan không nên đến đây.
Mục đích của nó là muốn thư giãn tâm tình, chỗ này chỉ khiến bản thân thêm áp lực.
Trừ phi là nó định mua sắm cho thỏa thích.
Nhớ đến, tổ đội Turan đã bắt gặp cô gái muốn bán cho họ một khối kim loại Serakian ở đây.
Cô ta giờ chẳng biết đã thành thế nào, đoán chừng không dễ chịu gì.
Dù sao thì cô nàng đã dành rất nhiều công sức và tâm trí vào trong vụ việc tai hại ấy để rồi đổi lấy thất bại, còn đón nhận hậu quả nặng nề.
Turan lo lắng hơn cả là thái độ của công tước Sigmah.
Cho tới giờ nó vẫn chưa nghe ngóng được gì từ ông ta, cứ như thể là ông ta định làm ngơ vụ việc vậy.
“Thế thì sẽ ra sao?”
Turan tự hỏi.
Nếu sự tình không liên quan tới Tử thần Sứ đồ mà chỉ có mỗi việc khối kim loại Serakian bị trộm mất thì còn dễ hiểu, nhưng giờ thì chẳng hợp lý chút nào.
Trừ phi, ngài công tước đã bị một hoặc một vài Chính thần để mắt tới và lập tức tóm lấy bắt đầu tra hỏi, đến mức ông ta chẳng có thời gian phản ứng, có khi còn chẳng kịp biết chuyện quái gì đang diễn ra.
Nhưng vậy thì lại thành kì lạ, vì Turan vẫn còn nguyên ở đây, người mà có thể coi là trực tiếp tham gia vào vụ việc.
Lời giải thích duy nhất mà Turan có thể nghĩ đến được là chị em thần Syrathr và Fyratr đã ra tay chống đỡ cho nó.
Đây thật khó mà tin, ít nhất cho đến khi nó có thể xác nhận tình trạng của công tước Sigmah lúc này.
Thế nhưng rồi chuyện xảy ra tiếp sau đó khiến Turan thay đổi hoàn toàn nhận thức của bản thân.
Mọi suy tính của nó về vụ việc hoàn toàn sụp đổ.
Cô gái kia tìm gặp Turan, hoàn toàn nguyên vẹn, tâm tình còn có vẻ như đã cải thiện rất nhiều, chừng mọi việc xảy ra trước đó đều chỉ là một giấc mộng.
– Tôi đã sai.
Là lời của cô gái với mái tóc màu hạt dẻ cất lên khi được Turan hỏi về lý do tìm gặp mình.
Turan thấy khó mà hiểu nổi.
Nếu cô nàng muốn tạ lỗi thì cũng không nên tìm nó.
Mà thật sự thì, chẳng có ai nên là người nhận được lời tạ lỗi từ cô ta cả, có chăng là đức Chính thần của Cái chết – Thailak.
– Cứ từ từ mà nói.
Turan đáp đại một câu, đưa tay khuấy nhẹ tách trà chiều, trong đầu hiện lên muôn vàn ý nghĩ lẫn lộn vào nhau.
Nó nói ngắn gọn là đang bối rối.
– Tôi không nên gây rắc rối cho cậu và tổ đội của cậu.
Cô gái tiếp tục, vẫn chẳng giúp ích gì được cho Turan trong việc xác định vấn đề.
Sẽ là điều bình thường nếu cô nàng dính líu không phải là việc chống lại lời gọi của tử thần, nhưng đáng tiếc lại chẳng được như thế.
Sự tình quá mức nghiêm trọng để cô ta có thể thản nhiên ngồi đây mà cầu xin sự tha thứ cho cái chuyện quá nhỏ bé so với tội lỗi kia.
Turan nhếch mép, vẻ bực tức.
Nó không chịu được tình huống hiện tại, cứ như thể bản thân nó đây mới là người có vấn đề, và mọi chuyện cô nàng đã làm đều không có gì đáng chú ý.
– Trước đó, cô có thể cho tôi biết về chuyện xảy ra… ừm, sau hôm đó không?
Turan dò hỏi.
Hôm đó mà nó đang nhắc tới cũng chỉ mới cách đây có năm ngày mà thôi.
Thế nhưng trông bộ dạng của cô gái lúc gặp nó vừa nãy thì dường như cô ta đã chờ sẵn ở đó rồi, và hẳn không phải chỉ ngày hôm nay.
Khó có thể tin được rằng một người lại đủ nghị lực để trông đợi đối phương khi mà chẳng biết người ta sẽ còn xuất hiện lần nữa ở chỗ ấy hay không.
Lại nói, nếu cô nàng muốn chờ gặp thì nhà trọ lúc bàn tính cuộc trao đổi khối kim loại mới là phù hợp hơn cả, dù rằng Turan đã cố tình chọn một nhà trọ khác.
“Hay chỉ là trùng hợp?” Turan nghĩ thầm, bản thân không dám tin tưởng.
Kì lạ thay, cô gái sau khi nghe được lời của Turan, vẻ mặt liền biến thành ngạc nhiên, xong thì là lúng túng, hai má đỏ lên, đôi mắt sáng long lanh như trông thấy điều gì tươi đẹp lắm.
Turan không hiểu.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Đây so với phản ứng khi cô nàng trải qua một cuộc trò chuyện gần gũi với Darmil còn mãnh liệt hơn nữa, chẳng giống với một người vừa vượt qua một cú sốc tinh thần cực kì tồi tệ chút nào.
– Tôi… Tôi đã…
Cô gái ấp úng, chừng muốn nói, thẹn quá lại ngừng.
Turan phát bực, nhưng đành chịu.
Nếu cô nàng còn tiếp tục thế này thêm vài phút, nó chắc là viện cớ bỏ về cho lành, để từ từ điều tra sau sẽ tốt hơn.
– Tôi đã gặp thần.
– Thần?
Turan nhíu mày.
Nó không đoán trước được tình huống như thế này.
Một đức Chính thần hiện thân trước mặt cô gái sau vụ việc bị bại lộ là điều chắc chắn xảy đến, nhưng khiến cô ta ra nông nỗi này thì chẳng được phù hợp cho lắm.
Khả năng của một đức Chính thần là không tưởng.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là họ sẽ hành động vô tội vạ.
Cô gái giống như đã bị tác động tinh thần một cách nặng nề, bất kể tốt xấu, giờ lại tìm gặp nó để nhận lỗi, chẳng có vị thần nào lại nên đi làm cho điều như thế xảy ra cả, bao gồm luôn đức Chính thần của Sự sinh trưởng kia.
– Phải.
– cô gái thốt, hơi cúi đầu vẻ ái ngại – Ngài ấy thật… xinh đẹp.
Thật mãnh liệt.
Thật vĩ đại… Tuyệt đỉnh.
Kế đến, Turan được nghe liền một tràng những lời tán dương hoa mỹ nhất dành cho vị thần mà nó còn chưa biết là ai.
Turan đột nhiên thấy sợ.
Tình trạng của cô gái, bất kể là kết quả của hành động có chủ đích hay không, đều cho thấy kẻ ra tay là kinh khủng.
Các vị thần quả thật luôn đáng để sợ hơn là để kính.
Mãi đến khi tách trà trên tay Turan được nhấp uống một cách vô thức đến ngụm thứ tư thì cô gái mới ngừng lại những lời ca ngợi của mình vì hết hơi.
Cô nàng uống vội một chốc hết cả tách trà, và trước khi cô ta có thể tiếp tục màn ngợi khen của mình, Turan cất tiếng cướp lời:
– Vậy tôi mạn phép… Có thể được biết quý danh của đức thần chứ?
– Ngài ấy- À, phải.
– cô gái thốt, miệng nở một nụ cười tươi tắn – Tôi thật sự không dám nêu tên ngài.
Cậu có thể biết rằng ngài ấy là người chấp chưởng cái chết, chính là người đã cho tôi biết được cái chết xinh đẹp đến nhường nào, cũng từ đó làm nổi bật lên sự kì diệu của sự sống.
Sống và chết giao hòa, hay là kẻ đứng giữa sự sống và cái chết, đó chẳng phải là một điều phi thường sao?
Turan gật gù, không có tán đồng, chỉ đơn thuần biểu thị rằng mình đã nghe rõ lời đối phương.
Nếu lời của cô gái không phải là giả, xem chừng đức Chính thần của Cái chết – Thailak đã thật sự đến gặp mặt cô ta một chuyến.
Tuy không loại bỏ hoàn toàn được khả năng có ai đó giả dạng, nhưng khó mà tin được có ai lại dám giả làm vị thần hùng mạnh đến vô cùng ấy.
Turan không dám đoán lung tung.
Dù sao thì đây cũng chỉ là lời từ một phía của cô gái, chẳng đại biểu cho điều gì cả.
Một kẻ tâm thần không có vẻ gì là đang ổn định như cô ta, vẫn là bớt tin đi thì hơn.
Nếu nói rằng cô nàng bị cú sốc tâm lý quá nặng nên giờ phát điên, nó ngược lại sẽ tin ngay chẳng chút nghi ngờ.
– Vậy là vì cô được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của sự sống và cái chết từ ngài ấy, nên nhận ra rằng mình đã mắc sai lầm, giờ tới cầu sự tha thứ từ tôi?
Turan thắc mắc.
Nó cần làm rõ nguyên nhân dẫn đến cuộc gặp này trước đã.
Mọi chuyện vẫn thật là mơ hồ.
Cô gái nghe xong, mày hơi nhăn lại, đưa tới ánh mắt khó hiểu, chừng như là một đứa trẻ ngây thở, tò mò về điều gì đấy mới lạ.
Rồi cô ta cất tiếng:
– Đó chẳng phải là điều nên làm ư?
“Là tôi sai! Xin lỗi vì đã hỏi!”, Turan rất muốn thốt lên ngay như vậy.
Nó thật chẳng hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô nàng lẫn cả diễn biến hiện tại rồi.
Có lẽ nó đây mới là kẻ điên.
– Thế giờ cô định làm gì?
Turan vội đổi chủ đề.
Nó chưa sẵn sàng cho chuyện này.
Tinh thần của nó đang có dấu hiệu của sự bất ổn, chừng gãy vỡ bất cứ lúc nào.
– Tôi đi tìm sự đồng cảm và thấu hiểu.
– cô gái trả lời ngay không chút chần chừ, hai mắt sáng hẳn lên – Tôi muốn mọi người cũng được trông thấy vẻ đẹp diệu kì đó như mình.
Tôi muốn chia sẻ.
– Hội Tử thần Sứ đồ thì sao?
Turan lại hỏi, trực tiếp bỏ qua việc đánh giá lời đáp của đối phương.
– Tôi giờ đồng tình với họ.
Tôi quả thật đã sai.
Tôi sẽ cố gắng để được họ tha thứ và chấp nhận.
Sẽ thật tuyệt nếu tôi được tham gia cùng họ, hội Tử thần Sứ đồ, phục vụ cho ngài ấy!
Turan lặng người.
Nó nhắm hờ mắt, hít thở thật sâu.
Nó cảm giác rằng bản thân đã gần nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó, lại với không tới.
Hẳn là còn thiếu mảnh ghép thông tin quan trọng nào đấy.
– Tôi có thể giúp gì cho cô?
Turan cất tiếng.
Nó từ bỏ mọi sự nghi ngờ, thay vào đó chỉ muốn nghe thêm về sự việc.
Đây trong trường hợp xấu nhất cũng chỉ xem như là nó tốn một buổi chiều vô ích.
Cơ bản là không hiểu nổi.
– A- Không cần đâu.
– cô gái đáp – Tôi chỉ muốn thể hiện sự hối tiếc về lỗi lầm mình đã gây ra, cũng không cầu xin sự tha thứ.
Nhưng mà nếu có điều gì tôi có thể làm để bù đắp tổn thất cho cậu, tôi sẵn sàng thực hiện.
Turan không muốn sự đền bù nào cả, hay nói đúng hơn thì, điều nó muốn là sớm kết thúc cuộc nói chuyện quái dị này.
Lập tức đứng dậy rời đi cũng là một cách, nhưng nó lo rằng cô gái sẽ lại xuất hiện khi sự tình còn chưa được giải quyết ổn thỏa.
Mặt khác, Turan thừa nhận rằng nó đang tò mò, pha lẫn chút háo hức, và lo sợ, làm cho phấn khích.
Nói một cách ngắn gọn thì, nó đang bị phân tâm.
– Cô có cách liên lạc với hội Tử thần Sứ đồ chứ?
Turan dò hỏi.
– Có.
– cô gái thành thật trả lời – Chẳng phải chúng ta có thể dễ dàng tìm đến một trụ sở của hội sao?
Nếu nói rằng cô gái đang vờ như không hiểu ý Turan, nó sẽ tin ngay.
Nhưng có lẽ nó cũng có lỗi khi đặt câu hỏi không rõ ràng.
– Không kể đến hội một cách chung chung.
Cách liên lạc… như là với một cá nhân cụ thể ấy.
– Tôi có.
Cậu muốn gặp đối phương sao?
Turan mừng thầm.
Cuối cùng thì nó cũng tóm được một mẩu thông tin có giá trị hẳn hoi.
– Ồ.
Thế người đó là ai?
– Tôi không biết.
– cô gái nhíu mày đáp, chừng như đang cố nhớ điều gì đấy – Nhưng đối phương là một người đáng tin cậy, chỉ là không được thuần khiết.
“Thuần khiết?” Turan nghĩ thầm.
Nó rất muốn hỏi thêm về từ ngữ xuất hiện bất thường ấy, lại thôi.
Cuộc nói chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu nếu nó cứ chăm chăm vào tiểu tiết.
Nhớ rằng tình trạng của cô nàng vốn đã là không được bình thường, nên sự bất thường xuất hiện kèm theo trong lời nói chẳng phải là điều gì đáng ngạc nhiên.
– Nếu muốn gặp đối phương, tôi có thể nhờ cô chứ?
Turan tiếp tục chủ đề đang nói tới.
Đây là điểm mấu chốt duy nhất nó có thể bám vào lúc này.
– Tất nhiên.
– cô gái đáp, vẻ háo hức – Sẽ tốn một ít thời gian, nhưng tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị cuộc gặp cho cậu càng sớm càng tốt.
– Vậy thì phiền cô rồi.
Turan cười nói, có ý trấn an cô nàng một cách vô thức.
Nó không dám xác định tình trạng của cô ta là tốt hay xấu, nhưng cái cảm giác mình nên làm như vậy không ngừng thôi thúc nó.
Thôi thì nó chỉ đành chờ xem chuyện này sẽ dẫn tới đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...