Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Darmil siết chặt cán chùy, vung một cú thật mạnh vào đầu con Hề cục súc vừa nhảy đến.
Con quái bị trúng đòn, văng sang một bên, run rẩy một hồi thì ngã gục.
Dù vậy, con quái còn chưa có chết, phải đợi tới khi Darmil nện thêm một đòn nữa thì mới chịu tan biến thành những đốm sáng li ti.


Darmil thở hồng hộc.
Mọi chuyện khó khăn hơn nó tưởng rất nhiều.
Nhưng là rất phấn khích, khiến nó không kiềm nổi mà cười rất tươi, trông vào lại thành như điên cuồng.


Hôm nay, Darmil chỉ du hành có một mình.
Kull dường như bận chuyện riêng tư gì đấy.
Cậu ta mặc dù có bảo rằng nó nên tham gia đấu trường giả lập, chờ trở lại rồi cả hai tiếp tục du hành sẽ đảm bảo an toàn hơn, nhưng ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn không rõ vì lý do gì đã đóng cửa tạm thời nên nó chỉ đành ra ngoài thành kiếm bọn quái đánh nhau, sẵn tiện làm nhiệm vụ tấn thăng luôn.


Tính đến hiện tại đã là gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, thế nhưng số quái mà Darmil đánh giết được chỉ có chưa tới ba mươi con.
Nếu là đi cùng với Kull, con số chắc chắn sẽ là lớn hơn rất nhiều.


Cộng cả số lượng quái trước đây đã tiêu diệt được, tổng số đã đạt tới gần hai trăm.
Cụ thể thì Darmil không nhớ rõ, nhưng so với yêu cầu tận ba trăm con quái thì nó e là bản thân sẽ còn phải cố gắng rất nhiều.


Trong ngày hôm nay, có lẽ là không kịp hoàn thành, Darmil đoán như vậy.
Tuy nhiên, nó lại không định áp đặt cho bản thân suy nghĩ kém cỏi ấy, mà kiên quyết rằng sẽ hoàn thành nhiệm tấn thăng trước khi mặt trời lặn luôn.


Điều đó có nghĩa là Darmil sẽ phải tiêu diệt thêm hơn một trăm con quái nữa trong vòng chưa đến sáu tiếng đồng hồ.
Tính theo hiệu suất hiện tại của mình, với thời gian ấy, nó hẳn chỉ có thể đạt đến hơn một nửa mục tiêu.


Vậy nên Darmil cần phải tăng tốc.
Nó cần phải chiến đấu mạnh mẽ hơn, chạy nhanh hơn, cũng phải giảm thời gian nghỉ ngơi lại.


Vấn đề quan trọng nhất là, khu vực trong vòng vài trăm mét quanh đây, quái đều đã bị dọn sạch sẽ.
Darmil không giỏi việc lên kế hoạch như Turan hay Kull, nên nó không tài nào khiến việc săn giết của mình trở thành liên tục được.
Cách thức nó làm cho tới hiện giờ đều là thấy có đám quái trong tầm mắt liền đến giết, không thấy thì chờ đợi, cũng tranh thủ nghỉ ngơi một hồi.


Hơn cả, Darmil không biết lái xe.
Nó toàn di chuyển bằng cách chạy bộ, rất cật lực.
Thế nên ý định dùng xe để mở rộng khu vực săn giết đối với nó là bất khả thi.


Có bóng người xuất hiện, Darmil sực nhận ra, liếc mắt nhìn đến.
Đó không chỉ là một người, mà là một nhóm người.
Họ còn ở rất xa, không dưới ba trăm mét, nhưng hẳn cũng đã phát hiện ra Darmil rồi.



Họ tiếp tục tiến tới, bàn luận với nhau gì đó, bộ dạng trông có vẻ không được thân thiện.
Nhất là, Darmil cảm nhận được sát ý từ một tên có khuôn mặt hẹp dài đang nhăn nhó.


Darmil không định dính vào phiền phức, nhưng nếu đối phương cố tình chọc mình, nó sẽ không ngần ngại làm một trận sống mái.
Một nhóm sáu người, nó có thể giải quyết được.
Darmil tin tưởng như vậy.


– Cậu là ai?

Nói chuyện là một người phụ nữ có mái tóc màu hạt dẻ được cắt ngắn trông rất có cá tính.
Ánh mắt của cô ta sắc bén, trừng nhìn lấy Darmil, nhưng nó hoàn toàn không cảm nhận được sự thù hằn nào.


– Darmil.


Darmil thẳng thắn khai báo tên của mình.
Nó không có lý do gì để giấu cả.


Người phụ nữ còn đang định hỏi tiếp thì đã bị một người đàn ông tiến lên ngăn cản.
Ông ta có thân hình cao lớn, lực lưỡng với cái đầu bóng loáng chỉ có một lọn tóc ở phần mái nhưng lại được chải chuốt rất kỹ lưỡng.


– Tại sao cậu lại ở đây? Quái ở khu vực này có phải đã bị cậu giết sạch?

Người đàn ông cất giọng trầm mạnh, có thể nghe được từ đó một áp lực vô hình.


– Không phải hắn còn là ai.
Không cần nhiều lời như vậy đâu, Jernatout.


Người lên tiếng xen vào là kẻ mà Darmil đã cảm nhận được sát ý từ xa.
Hắn ta có dáng người cao gầy, đôi mắt xếch và đôi bàn tay run rầy đang khó khăn giữ lấy hai con dao có hình dáng uốn lượn kì dị.


– Không thể, Tarnouis.
– người đàn ông lực lưỡng gằn giọng – Chuyện này có thể còn có ẩn khúc.
Hơn nữa, đừng có nghĩ tới chuyện giết người.
Cùng lắm là đòi bồi thường thôi.


– Phải.
Cứ bồi thường là được.



Người cất tiếng thúc giục là một cô gái trông khá bình thường với mái tóc màu xám đen được cột cao lên thành cái đuôi gà đâm tua tủa.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi dài tay đã sờn cùng chiếc quần jean rách đôi chỗ, bên tay cầm lấy một hộp dụng cụ.


Darmil không đoán ra được chức nghiệp của cô nàng là gì, nhưng điều đó không quá quan trọng.
Chỉ là, từ ánh mắt mở to sáng rực kia có thể thấy được rằng cô ta sẽ không từ bỏ nếu không thu về một món lợi nhất định.


Darmil có tiền, nhưng không nhiều.
Turan chỉ cho nó đủ số lượng để mua sắm các loại vật dụng và trang bị cần thiết.
Hơn hết là, nó không định bồi thường.
Nó còn chưa biết mình cần phải bồi thường cho cái gì.


– Sao không nói tiếng nào? Bị câm rồi sao?

Tên mắt xếch gắt, vẻ không nhịn được nữa.


– Các người muốn gì? – Darmil hỏi.


– Muốn gì? Ngươi nhìn mà không biết? Đây là khu vực đã được bọn này đánh dấu.
Ngươi nếu đã xuất hiện ở đây, đám quái lại biến mất hết, thì bồi thường đi.
Mười nghìn xen, nếu không-

Tên mắt xếch nói nửa chừng thì im bặt vì bị cô gái mặc áo sơ mi nện nguyên cái hộp dụng cụ vào đầu đau điếng.


– Ngươi điên à.
Một trăm nghìn xen! Bọn ta muốn một trăm nghìn xen.
Nếu không có thì… ừm, bọn ta lột sạch ngươi.


Người phụ nữ tóc ngắn lắc đầu vẻ chán nản.
Người đàn ông lực lưỡng thì xô cô gái sang bên, trừng mắt nhìn Darmil, bảo:

– Tóm lại, cậu cần phải bồi thường.
Không có vấn đề gì chứ?

Darmil nhếch mép, hoàn toàn không theo nổi diễn biến.
Tự nhiên xuất hiện một đám người đòi nó bồi thường tiền, đây hẳn là một đám cướp đi.


– Các người cướp à? – Darmil hỏi, ánh mắt dần hiện lên sự bất mãn.



– Cướp? Ngươi mới chính là cướp!

Cô gái mặc áo sơ mi chồm tới hô lớn, còn không quên kèm theo mấy tiếng chửi rủa.


– Tôi nghĩ cậu hiểu sai vấn đề.
– người đàn ông lực lưỡng nói – Những con quái ở gần đây có phải là do cậu giết?

– Đội trưởng à, ông nghĩ là hắn sẽ nhận sao?

Cô gái còn chưa dứt lời, Darmil đã mạnh dạn lên tiếng:

– Chính là tôi.


Đây vốn là câu trả lời mà nhóm người này mong muốn, nhưng biểu hiện trên gương mặt họ bây giờ chỉ có ngờ nghệch.
Hồi lâu, người đàn ông lực lưỡng đằng hắng một tiếng, hỏi:

– Đồng đội cậu đâu? Chúng ta cần giải quyết chuyện này thỏa đáng với sự góp mặt của hai bên.


– Họ không có ở đây.
– Darmil đáp ngay, lại sực nhớ gì đó, bổ sung – Nhưng họ không có liên quan gì chuyện này.
Chỉ có mình tôi mà thôi.
Nên các người cứ tìm tôi gây phiền phức là được.


– Há? Ngươi nói chỉ có mình ngươi?

Tên mắt xếch có vẻ đã tỉnh táo lại, vừa ôm đầu vừa thốt.


– Chính xác.


Một tiếng phụt cười vang lên, kéo theo đó là một tràng cười âm vang của cả sáu thành viên tổ đội của người đàn ông lực lưỡng.
Hai nam thanh niên ở phía sau có lẽ đã rất cố gắng kiềm nén, nên giờ họ phát ra những âm thanh rất kì cục, nghe như tiếng gà kêu.


Mất một lúc tiếng cười mới vơi dần đi.
Người đàn ông lực lưỡng ho khan vài cái, nghiêm giọng nói:

– Đừng đùa nữa.
Chúng tôi không muốn làm khó tổ đội của cậu.
Thiệt hại của chuyện này không lớn, sớm giải quyết để mỗi người chúng ta còn tiếp tục du hành.


Vấn đề là Darmil không hề đùa.
Đám người này càng không tin tưởng nó, Darmil càng có lý do để tin rằng họ đang cố gây phiền phức cho tổ đội của mình.
Nó không thể để chuyện đó xảy ra.
Kull thì không sao, nhưng Turan chắc chắn là không chấp nhận được.
Cậu ta là đội trưởng, còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian xử lý đống rắc rối thế này.


– Tôi không đùa.
– Darmil dõng dạc bảo – Các người có chuyện gì thì cứ giải quyết ở đây đi.



– Tên này bị điên à?

Tên mắt xếch chồm người tới trước thốt, phụ họa thêm bằng cách khoáy cái ngón tay bên đầu mình.


– Giải quyết cũng được.
Đưa đây một trăm nghìn xen.


Cô gái mặc áo sơ mi nói lớn.


– Không đưa.
Tại sao chứ?

Darmil gắt, vẻ bực tức.


– Jernatout…

Người phụ nữ thúc hông người đàn ông một cái, quăng tới ánh mắt nghi hoặc.


Người đàn ông có vẻ tên Jernatout gật nhẹ đầu, nói:

– Xem ra cậu muốn giải quyết chuyện này bằng bạo lực.


Darmil xì một tiếng, bảo:

– Các người đến đòi tiền tôi, rồi bây giờ bảo do tôi muốn giải quyết bằng bạo lực? Buồn cười.


Tên mắt xếch nhướn mày, rít lên, định xông tới thì bị Jernatout đưa tay chặn lại.


– Để tôi.


Nói rồi, người đàn ông bước tới trước, lấy ra một chiếc rìu lớn trông rất nặng.


– Nếu cậu thắng được tôi, chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Nhưng ngược lại, con số một trăm nghìn xen kia, mặc dù lớn hơn phần thiệt hại rất nhiều lần, cậu nhất định phải trả.


Darmil hít sâu một hơi, cả người nóng dần lên, cảm thấy vô cùng phấn khích, chừng muốn lao tới đánh nhau ngay lập tức.
Nó không ngại cả sáu người cùng xông lên.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui