Turan nghỉ ngơi hồi lâu, khi cảm thấy bản thân đã tạm ổn định thì mới rời khỏi phòng, đến gọi Yeatra dậy.
Cánh cửa phòng đối phương rất nhanh được mở ra, nhưng người xuất hiện lại là Phalsia, lúc này đang mang trên người chỉ có mỗi một bộ đồ ngủ mỏng manh màu hồng nhạt.
– Oa.
Cậu đến sớm thật đấy.
Có việc gì à?
Phalsia vẻ ngái ngủ hỏi.
Nhưng Turan biết chắc cô ta đã dậy từ lâu rồi, nếu không cũng chẳng thể mở cửa cho nó nhanh như thế.
– Yeatra đâu?
Turan cất tiếng, đưa mắt nhìn vào phòng nhưng bị thân hình của Phalsia khéo léo ngăn lại.
Rồi cô ta vẻ tinh nghịch nói:
– Dò xét phòng con gái không phải là ý hay đâu.
Turan nhăn mày.
Nó thật muốn xô ngã Phalsia rồi xông vào luôn, ngưng nghĩ rồi bảo:
– Đánh thức cô ta giúp tôi.
Tôi muốn trong vòng nửa giờ nữa hai người có mặt ở sảnh.
Dứt lời nó liền quay người rời đi, bỏ mặc Phalsia đứng đó lẩm bẩm mấy tiếng không có vẻ gì là tốt đẹp.
Đáng mừng là Phalsia cũng không có giở trò gì, ít nhất là ngoài mặt như thế.
Chưa đầy ba mươi phút, hai người đã xuống tới sảnh, chốc thì phát hiện Turan ngồi ở một góc nhâm nhi tách cà phê nóng.
Yeatra bước tới.
Cô nàng không biết tìm đâu ra một bộ đồ khá xinh xắn phối giữa áo thun dài tay màu xanh da trời với váy ngắn màu trắng sữa.
Tóc tai cũng là chải chuốt cẩn thận, khiến Turan mới nhìn vào suýt nữa đã không nhận ra.
Trông là thế, nhưng vì tính cách của Yeatra vẫn không thay đổi, lại làm Turan thấy cô nàng rất gượng ép, đồng thời bản thân có cảm giác thoải mái lạ thường.
Nếu Phalsia chỉ định làm những trò nghịch ngợm thế này, nó ngược lại an tâm.
– Ăn sáng đi.
Tí nữa gặp người ta, mọi việc tùy cô quyết định.
Nếu có chỗ nào khó khăn thì cứ để cho tôi.
Yeatra cười hì hì, ngồi ngay vào ghế bên cạnh, rất vui vẻ cầm lấy tờ thực đơn, nhìn được một chốc liền lên tiếng xuýt xoa vì sao giá cả đồ ăn thức uống ở đây lại đắt như vậy.
Dù thế, cô nàng vẫn là chẳng có chút do dự nào gọi cho mình một lượt mấy món đắt nhất.
Phalsia không được vui như Yeatra, vẻ buồn bực ngồi xuống bên cạnh cô gái, nói thật nhỏ chỉ để một mình đối phương nghe được.
Nhưng đáng tiếc là cô ta đánh giá thấp Turan, hoặc là cố tình làm như thế.
– Cô không phải muốn gây ấn tượng với cậu ta sao?
Yeatra liếc nhìn Turan một chút, cười đáp:
– Không biết.
Trông thấy cậu ta, tôi tự nhiên cảm giác nên bỏ đi mấy cái trò vặt ấy.
– Trò vặt? – Phalsia thốt – Đó là cả một chiến lược tiến công.
Cô lâm trận bỏ chạy, đây là tội chết!
Turan phụt cười, còn may nó nhịn xuống, không có phun ra ngụm cà phê vừa nhấp.
Phalsia thấy phản ứng của Turan thì thôi không thèm nhiều lời với Yeatra nữa, đối với nó cất tiếng:
– Nghe nói hai người hôm nay đi gặp một thầy thuốc?
– Đúng vậy.
– Turan đáp ngay – Cô có thể đi cùng nếu muốn.
Vẻ mặt Phalsia toát lên sự nghi hoặc.
Cô ta thắc mắc:
– Cậu tin tưởng tôi đến vậy?
Turan đặt tách cà phê xuống, nhìn sang một bên như đang tìm kiếm gì đó, nói:
– Cô không cần phải dè chừng tôi như thế.
Cảnh giác quá mức sẽ chỉ làm bản thân gặp thêm nhiều khó khăn mà thôi.
Phalsia nhếch mép, trông như muốn cười nhưng lại rất nhanh đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, bảo:
– Quả đúng thật, tôi đối với cậu không đáng là gì cả.
Turan lộ vẻ ngạc nhiên.
Nó không ngờ Phalsia lại nói ra những lời như thế, còn trực tiếp đến vậy.
Đây có khả năng là một chiêu trò của cô ta để gây áp lực cho nó.
Nghĩ rồi, Turan nói:
– Cô đánh giá thấp bản thân.
Phalsia không đáp, nhìn chằm chằm đối phương chờ một lời giải thích.
Yeatra bị kẹp giữa hai người, liền bối rối.
Cô nàng vốn tưởng đây chỉ là một buổi ăn sáng, mọi người trò chuyện vui vẻ, bản thân cũng có thể thoả thích ăn chơi một hồi.
Giờ, quả thật là khó xử.
– Phải.
– Turan gật nhẹ đầu – Là tôi đang lợi dụng cô.
Nhưng yên tâm, đối với cô chỉ có lợi chứ không hại.
Trừ phi cô có ý định làm tổn hại tới tôi, trực tiếp hay gián tiếp.
Phalsia do dự trong giây lát, lên tiếng:
– Nếu cái trừ phi đó là thật…?
Turan cười một tiếng, cố tình đánh vỡ bầu không khí căng thẳng và nặng nề đang hình thành, đáp:
– Tôi có cách khiến cô từ bỏ ý định đó.
Nhưng tin tôi đi, nghe lời tôi sẽ ít có đau khổ hơn.
– Cậu có biết cậu đang nói những gì?
Phalsia gằn giọng, lại thấy không đủ, tiếp tục:
– Cậu có biết cậu sắp phải đối mặt với những gì?
Turan nhướn mày, nhìn Yeatra một chút, xác nhận cô nàng không có quá lúng túng mà làm nên hành động bất thường gì thì mới lên tiếng:
– Xem ra thông tin của cô có được về tôi là rất ít.
Chậc, cũng không có gì bất ngờ.
– Tôi có cảm giác mình đang bị xem thường.
Turan thầm thở dài một hơi.
Không biết có phải là vấn đề về khác biệt giới tính, tính cách, hay chỉ đơn thuần là Phalsia chưa có được sự dày dặn về phương thức đối chọi lẫn nhau giữa các thế lực mà nó thấy rất khó nói chuyện rõ ràng với cô ta.
Tình huống cứ như thế rằng cô nàng bị phân tâm, cứ chú ý vào những điều không quan trọng, mặt ngoài của vấn đề, còn làm quá lên.
Kì thực, Turan chỉ đang mượn cảm nhận hiện giờ của Phalsia để thu hút sự quan tâm của cô nàng, cũng là đề cao mức độ quan trọng của chuyện mình sắp nói tới.
Nhưng có vẻ như cách nó đang làm là sai.
Tình trạng bản thân Phalsia tệ hơn nó tưởng nhiều.
Biết không thể cứ dây dưa thêm nữa, chính mình cũng ghét như thế, Turan nói thẳng:
– Tôi muốn cô làm đối trọng cho Yeatra.
Đối phương không ai khác chính là người chúng ta sẽ gặp mặt hôm nay.
Phalsia lộ vẻ khó hiểu.
Turan liền giải thích:
– Yeatra không có gì cả.
Nói đúng hơn thì cô ta bản thân có giá trị rất lớn, lại không thể tự bảo vệ mình.
Ừm, cô quá ngốc, Yeatra.
Yeatra nghe vậy thì nổi đóa, muốn lên tiếng phản bác thì đã bị Phalsia cướp lời:
– Ý cậu là muốn nâng vị thế của cô nàng đây lên, khiến đối phương không dám manh động.
– Phải.
– Turan quả quyết gật đầu.
Phalsia ra vẻ nghĩ ngợi, thắc mắc:
– Nói vậy, chính cậu làm điều đó lại không đơn giản hơn, hiệu quả cũng tốt hơn sao?
Đã đoán trước đối phương sẽ có lời này, Turan liền hỏi ngược lại:
– Cô biết gì về tôi?
Phalsia im lặng.
Turan chợt có cảm giác suy nghĩ của cô nàng đang càng lúc càng xa, muốn lệch khỏi vấn đề thì vội lên tiếng:
– Đối tượng tôi muốn đề cao là Yeatra, không phải bản thân tôi hay cả thành viên tổ đội của tôi, càng chẳng nói tới những thứ khác.
Cô có thể nghĩ rằng tôi chỉ đang làm trò vô ích, nhưng đối với bản thân tôi mà nói, chuyện này không phải không đáng để thử.
Phalsia không có vẻ là ngạc nhiên với lời của Turan, lại hỏi:
– Thế thì tại sao lại là tôi?
– Bởi vì cô thích hợp.
Hơn nữa, cô đâu có sự lựa chọn nào khác, không sai chứ?.
Turan vừa nói vừa nhìn về một bóng người lấp lóe cạnh quầy tiếp tân, trông như đang khiếu nại gì đấy nhưng sự chú ý rõ ràng là dành cho chỗ này.
Đối phương biết mình bị phát hiện, cũng không có lúng túng, chỉ là thôi không để ý đến đây nữa.
– Cậu cố tình để họ nghe được cuộc trò chuyện này?
Phalsia nghiêm giọng, có vẻ giận dữ.
Turan không phủ nhận lời cáo buộc của cô nàng, đáp:
– Cô có thể nổi giận, nhưng cần cân nhắc cho kỹ quyết định của mình.
– Tôi làm gì có quyết định nào ở đây!
Phalsia nói lớn, như muốn hét lên, khiến cho không ít ánh mắt đổ dồn về phía này.
Ngược lại, bóng người khiếu nại bên quầy tiếp tân đã vội rời đi.
Yeatra giật thót cả người khi nghe Phalsia lớn tiếng.
Cô nàng quay sang, muốn nói lời nào đó với Phalsia, nghĩ lại thôi, đối với Turan hỏi:
– Rốt cuộc thì… Vì sao hai người lại cáu gắt với nhau vậy?
Đúng là cũng chỉ có Yeatra mới dám thốt ra câu hỏi ngây ngô như vậy vào thời điểm này, còn là vị trí bản thân đang ở ngay giữa Turan với Phalsia.
Turan mỉm cười, không có chút lo lắng nào về những gì Phalsia đã, đang và sẽ làm.
Quay sang Yeatra, nó nhẹ giọng nói:
– Cô nghĩ sao về cô ta?
Câu hỏi là đột ngột, nhưng Yeatra lại như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, liền đáp:
– Là người tốt.
Tớ… cũng muốn giúp đỡ.
Turan nhíu mày.
Nó quả thật đoán được một hai về việc Phalsia sẽ cố gắng lấy lòng Yeatra, nhưng lại không ngờ rằng quan hệ giữa hai người chỉ sau một đêm liền có thể trở nên tốt đến vậy, khiến Yeatra không chỉ đánh giá tốt bằng lời mà cả trên gương mặt cũng thể hiện sự thành khẩn, chừng như sẽ cầu xin nó ra tay.
– Cô chắc chắn? – Turan dò hỏi – Cô ta rất có thể chỉ đang lừa dối, muốn lợi dụng cô.
Yeatra có chút do dự, nhưng không quá lâu.
– Tớ lựa chọn tin tưởng.
Dù sao… cũng đáng để thử mà.
Turan chịu phép.
Mạch suy nghĩ của Yeatra quả thật là khó nắm bắt.
Kẻ ngốc đúng là cũng có lợi thế chuyên biệt của kẻ ngốc, khiến bản thân nó có suy nghĩ thêm cũng chỉ tổ khiến đau đầu.
– Vậy, cô còn muốn có lời?
Turan đối với Phalsia hỏi.
– Tùy cậu.
– Phalsia gằn giọng – Chỉ mong cậu nhớ rõ những gì mình đã nói.
Tôi…
Trông như cô nàng muốn thốt ra vài lời đe dọa, nhưng nghĩ lại thôi, nhắm nghiền mắt, cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm tách trà nóng vừa được đưa tới.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...