Lúc Turan ngủ dậy thì đã là đêm.
Dù vậy, nó vẫn có thể lờ mờ nghe được âm thanh ồn ã từ quán rượu bà Lylat.
Ngồi dậy vươn vai, duỗi người cho tỉnh táo xong, Turan mới đưa tay với lấy chiếc đồng hồ trên bàn để xem: gần chín giờ tối.
Turan có hơi bất ngờ.
Nó quả thật không nghĩ rằng bản thân lại ngủ lâu đến vậy, một hơi hẳn bốn tiếng đồng hồ.
Turan thoáng nghĩ đến Camilier, nhưng sau đó thì lắc nhẹ đầu.
Nó trước lúc ngủ cũng không có bảo nữ người sói để ý gọi mình dậy, thêm rằng cô ta cũng muốn nó nghỉ ngơi nên tất nhiên là sẽ không có động tác gì.
– Đổi lại, khỏe cả người.
Turan mỉm cười bảo, cẩn thận cảm nhận cả cơ thể mình không còn chút mệt mỏi nào.
Thậm chí, cả tinh thần của Turan giờ cũng trở nên minh mẫn không ít.
– Chỉ là có chút đói.
Cất nhẹ một câu như vậy, Turan mở cửa bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài không có ai cả, độc một đoạn hành lang vắng tanh.
Turan bước tới phòng bên cạnh, cũng là phòng của Camilier, đưa tay lên định gõ cửa nhưng nghĩ lại thôi.
Nó giờ chợt muốn ở một mình.
Gì thì gì, có một người lúc nào cũng đi kè kè bên mình, khó tránh khỏi thiếu đi không gian sống riêng.
Hẳn nữ người sói cũng có suy nghĩ như vậy.
Điểm đến đầu tiên của Turan là quán rượu bà Lylat.
Nó bước tới quầy, hô một tiếng, được bà chủ để ý tới thì bảo:
– Một phần ăn nhẹ.
Bà Lylat nhìn Turan, nhếch mép cười, hỏi:
– Không uống gì sao?
Turan phản xạ có phần chậm, mất vài giây mới hiểu ý bà Lylat, lắc đầu đáp:
– Trà đá là được rồi.
– Thật? – bà Lylat gặng hỏi.
Turan liếm môi, cảm giác cổ họng khô khan đến khó chịu.
Nó biết bản thân mình đang muốn gì, nhưng thật không hiểu sao bà Lylat lại có thể phát hiện ra điều đó mà đưa ra lời mời.
Giờ cẩn thận ngẫm lại, Turan mới nhận ra là bà ta đã không ít lần đưa đồ tới đúng lúc nó thấy cần.
– Một cốc thôi.
Giọng nói rất nhỏ, nhưng là quá đủ để bà chủ đang chăm chú vào Turan nghe thấy được, bật cười đầy sảng khoái mà bảo:
– Đấy.
Phải thế! Vào quán của bà là phải uống rượu!
Turan cười khì, không có hơi sức đâu mà phản ứng lại bà Lylat.
Nếu không phải xem xét thấy bây giờ có được khoảng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi trước khi hàng đống việc ập tới thì nó thật chẳng dám liều chấp nhận lời mời rượu của bà ta.
Sau đó không quá lâu, một cốc rượu cay nồng nức mũi được đặt lên bàn cùng với một khay thức ăn dường như đã được chuẩn bị sẵn.
Turan không hề bất ngờ, cũng chẳng thèm để tâm.
Thứ nó muốn làm lúc này chỉ là lấp đầy cái bụng đói cùng giải tỏa cuống họng đã khát khô của mình.
– Ăn ngon không?
Câu hỏi bất ngờ vang lên làm cái miệng đang nhai ngấu nghiến mẩu bánh mì của Turan ngừng lại.
Nghe giọng nói trong trẻo có phần quen thuộc, nó vội quay qua thì thấy một cô nhóc tóc bạc thắt bím dài quá lưng cùng đôi mắt màu lam ngọc rất sáng.
Một luồng điện như thể chạy dọc cả người Turan làm nó giật bắn mình, nôn luôn cả mẩu bánh mì ăn dở trong miệng ra ngoài, suýt nữa thì bị sặc.
Turan tất nhiên không thể nhầm được, người đang ngồi bên cạnh nó trông như một đứa trẻ con này chính là đức Chính thần của Không khí – thần Fyratr.
“Tại sao cô ta lại ở đây?” Turan thắc mắc, trong lòng nhanh chóng dấy lên không ít suy đoán.
Đức Chính thần của Không khí, sự xuất hiện của một người ở tầng thứ như cô ta, chắc chắn là không mang lại điều gì tốt lành cả.
Lần đầu tiên Turan chạm mặt vị thần này chính là một đợt náo loạn ở lễ hội Patrioste, và không cần phải nghĩ thêm về chuyện xấu mà cô ta đã gây ra.
– Ta cũng muốn ăn.
Giọng nói trong trẻo từ đôi môi nhỏ nhắn của cô nhóc trước mặt Turan lại vang lên, cùng với vẻ mặt hào hứng không giấu được, rõ ràng là rất có hứng thú với món canh hầm rau củ đặc biệt của quán.
Turan thất thần một lúc mới nhận ra lời của thần Fyratr, vội vàng giơ tay lên, vừa định hô gọi bà chủ thì cô ta đã nói thêm:
– Ta muốn ăn của ngươi.
Xong rồi cô nhóc kéo cả khay thức ăn dang dở của Turan về phía mình luôn.
Turan không biết nói gì, càng không biết nên phản ứng lại như thế nào cho phù hợp.
Hành động của một Chính thần, nó biết rõ bản thân không được hỏi lung tung, trừ phi nó sẵn sàng gánh chịu một hồi tra tấn đau đớn đến tận xương tủy, thậm chí là hằn sâu vào tâm trí.
Cái miệng nhỏ của thần Fyratr ăn lấy tô canh từng muỗng một trông rất ngon lành.
Tuy nhiên, Turan không hiểu sao lại cảm giác sự vui thích của cô ta không đơn thuần đến từ món ăn đó.
– Cái này ta cũng muốn.
Thần Fyratr cất tiếng, với tay tóm lấy cốc rượu còn đang nằm trong tay Turan, giật ra vô cùng nhẹ nhàng, như thể là người lớn cướp kẹo từ một đứa nhóc mới vài tuổi vậy.
Cứ thế, cô ta đưa cốc rượu kề trên bờ môi xinh xắn của mình, hớp từng hớp không ngừng nghỉ.
Turan hốt hoảng.
Nhưng nó chẳng biết nên làm gì cả.
Dù rằng tửu lượng của một Chính lần chắc chắn là lớn, nhưng trông hình ảnh một cô nhóc tu rượu ừng ực như một tên bợm nhậu thực thụ, có nghĩ thế nào cũng đều không ổn cả.
May thay, trong lúc Turan còn ngơ người như một thằng ngu thì một bàn tay săn chắc đã vồ tới giật cốc rượu về.
– Trời đất! Ai cho cô nhóc uống vậy? Mày hả Turan?!
Bà Lylat thốt lên, trừng mắt nhìn Turan vẻ tra hỏi.
Nó thấy vậy thì ý nghĩ đầu tiên là cố giải thích, nhưng liếc nhìn thấy khuôn mặt dần trở nên giận dữ của cô nhóc cạnh mình thì đổi ý ngay.
“Không xong!”
Turan không nghĩ gì thêm nữa, cũng không muốn nghĩ.
Nó ngay lập tức lao tới, tóm lấy cổ tay của cô nhóc tóc bạc lôi theo mình, nhắm thẳng hướng cửa sau mà đi tới.
Bên tai Turan có văng vẳng tiếng hô đầy bực tức của bà Lylat nhưng nó mặc.
Giờ cái nó cần đặt lên trên hết là phải đưa cô nhóc rời khỏi đây, để cô ta không làm loạn, đến tan hoang cái quán rượu này.
Thần Fyratr bị Turan lôi theo thì cũng không có phản ứng gì nhiều, lộ ra có phần ngoan ngoãn đến khó tin.
Bản thân Turan thấy vậy cũng chỉ tự nhủ rằng mình may mắn, và mong là không có chọc giận cô ta mà gánh lấy một màn hành hạ nhớ đời.
Hồi lâu, khi đã kéo thần Fyratr đi được một khoảng đủ xa, Turan mới dừng lại ở một con hẻm tối ít người qua lại.
Lồng ngực phập phồng, tim đập thình thịch từng tiếng nghe thấy rõ, Turan thật sự quá hồi hộp rồi.
Nó giờ thậm chí không có dũng khí quay đầu nhìn sang cô nhóc bị mình nắm trong tay luôn.
Đối với Turan, thần Fyratr là người mà nó rất e ngại, hơn nhiều so với thần Syrathr.
Dù sao thì thần Syrathr đã từng là chủ thần của Turan, và cũng có không ít lần đối thoại với nhau.
Ngược lại, thần Fyratr mỗi lần gặp Turan đều tỏ rõ thái độ không ưa thích nó, và luôn gây áp lực lên nó theo nhiều cách.
Hơn tất cả, thần Fyratr hành động cùng cử chỉ đều không giống phong thái nên có của một Chính thần chút nào, là vô cùng khó đoán.
Thế nên Turan thật sự không biết nên làm thế nào để tránh chịu thiệt trước cô ta.
– Nắm tay ta đã chưa?
Giọng nói trong trẻo vang lên, vẻ hời hợt.
Turan nghe vậy thì sửng sốt, liền nhận ra tình huống hiện tại, vội vàng buông tay.
Nó sau đó quay phắt người lại, cúi người bảo:
– Mong đức Chính thần thứ tội!
Trong vài giây đầu không có tiếng đáp lại, tiếp đó là vài tiếng cười khúc khích.
Rồi thần Fyratr cất tiếng:
– Ngươi thái độ lần này thật tốt.
Không còn ngu xuẩn như những lần trước.
Turan không đáp.
Nó không dám.
Nó biết rõ trước đây bản thân đối với các Chính thần là không có kính trọng, lại còn để lộ ra mặt nên không ít lần tự mình hại mình.
Trải qua những lần như vậy, Turan mới xác định rằng nên giữ tận sâu trong lòng mới là đúng đắn.
Cảm giác bị kẻ khác đùa giỡn, hành hạ mình như một món đồ chơi, Turan thật không mong chịu thêm một lần nào nữa.
Thủ đoạn của một Chính thần, luôn là vượt xa mọi thứ mà Turan từng nghĩ biết tới.
– Ta rất ghét ngươi.
Thần Fyratr nói ngắn gọn như vậy, rồi ngồi phịch xuống một khoảng không cạnh tường.
Nơi cô ta ngồi đó hiện lên lờ mờ một bậc thang màu xám nhạt, trông vừa hư vừa thực.
– Nhưng đồng thời, cũng không ghét ngươi.
– thần Fyratr nói tiếp.
Turan không hiểu, nhưng nó không định lên tiếng thắc mắc.
Nó biết giờ vẫn chưa đến lượt mình nói chuyện.
– Chị ta nói ngươi không còn chịu Thần ấn của cô ta nữa, thế nên ở mặt này, ta không ghét ngươi.
– thần Fyratr giải thích.
“Là thế?” Turan thốt thầm, càng nghĩ càng không hiểu nổi suy nghĩ của thần Fyratr.
Hồi lâu, nó đánh bạo hỏi:
– Không biết đức Chính thần tìm bầy tôi có việc gì?
– Việc thì không có.
– thần Fyratr đáp, cười nhẹ một tiếng – Nhưng chị ta có thứ muốn ngươi làm.
“Vừa bảo không có việc?”
– Ngươi có biết tòa tháp Ma pháp Tối thượng? – thần Fyratr hỏi.
Turan nghe đến tòa tháp Ma pháp Tối thượng thì có hơi bất ngờ.
Tòa tháp là nằm ở lục địa phía Tây, cách đây hàng ngàn cây số, không có vẻ gì là cần được nhắc đến cho nó làm chi cả.
Dù vậy, Turan vẫn không thắc mắc gì, trả lời:
– Tôi có biết.
Tòa tháp tọa lạc ở lục địa phía Tây, nằm ở nơi giao nhau của ba vùng đất có đặc tính riêng biệt.
Thần Fyratr gật nhẹ đầu vẻ hài lòng, nói tiếp:
– Chị ta cần ngươi vào đó thăm dò một lần.
“Thăm dò tòa tháp Ma pháp Tối thượng?” Turan nghĩ thầm.
Nó từ đầu đã loại bỏ suy đoán này về ý định của thần Syrathr, nhưng lời của thần Fyratr đã cho thấy là nó sai.
Lục địa phía Tây cách đây hàng ngàn cây số, lại thêm hai vùng biển lớn, muốn đến đó, nhanh thì cũng phải mất đến hơn nửa tháng, chậm thì có khi cả tháng trời cũng không tới nơi được.
Cũng chính vì lý do này mà Turan, để hoàn thành nhiệm vụ tấn thăng cho Lily, mới phải nhờ đến sự giúp đỡ của Wyndur, và tạo thành một chuyến đi du lịch cho con bé.
“Nghĩ lại, thật giống như Wyndur rất nguyện đi tới đó?” Turan lẩm bẩm.
Nó ban đầu cũng không để ý lắm chuyện một phó đoàn trưởng như Wyndur chịu khó đi xa đến vậy, chỉ xem như cậu ta muốn thông qua Lily để tiếp cận mình.
Mặt khác, có một người Thần cấp cao và đáng tin cậy như Wyndur đi cùng Lily, Turan đâu thể trông chờ gì hơn.
Nhưng giờ nghe được yêu cầu của thần Syrathr, Turan đoán hẳn là có sự tình khác.
– Chuyện này, thăm dò cần khi nào thực hiện? – Turan hỏi.
– Đừng vội.
– thần Fyratr đáp – Bọn chúng trong thời gian ngắn cũng không làm được gì đâu.
Turan nghệch mặt ra, và trước khi nó có thể nghĩ thêm về lời của thần Fyratr hay thắc mắc gì thì cô ta đã vội bảo:
– Không có- Ý ta là không cần gấp.
Chị ta có bảo, chi tiết sẽ nói cho ngươi sau.
Giờ báo trước chỉ để ngươi chuẩn bị kỹ càng, tránh tới khi cần lại bị loạn lịch trình của mình.
Turan vốn còn muốn hỏi, nghe vậy, cùng phản ứng của thần Fyratr thì chỉ có thể giữ trong lòng, đáp:
– Tôi hiểu rồi.
– Ngươi hiểu thì tốt.
– thần Fyratr cười bảo – Giờ thì đi chơi thôi.
– Đi chơi? – Turan thắc mắc.
– Sao? Ngươi không thích?
Giọng điệu thần Fyratr cho thấy rõ cô ta đang bực bội, chừng muốn tẩn kẻ nào đó một trận.
Turan liền đáp:
– Tôi không có ý đó… Chỉ là… bất ngờ mà thôi.
– Nhiều lời.
– thần Fyratr gắt – Dẫn ta đi.
– Dẫn…? Ý tôi là được.
Để tôi dẫn đức Chính thần đi.
Turan vốn muốn hỏi, nhưng rút kinh nghiệm lập tức đồng ý đề nghị của thần Fyratr.
– Tốt.
– thần Fyratr hài lòng bảo – Trước mặt kẻ khác thì gọi ta Fyr là được.
– Đã hiểu.
– Ừm.
Thần Fyratr nói rồi đứng dậy, chìa tay lên trước mặt Turan.
Nó nhìn hành động đó của cô ta, không biết nên phản ứng như thế nào.
Hồi lâu, thần Fyratr nhướn mày thốt:
– Còn không mau nắm tay dẫn ta đi?!
– A- Tôi hiểu rồi.
Turan hốt hoảng đáp, vội vàng tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn của thần Fyratr, theo đó bước ra ngoài hẻm.
Hai người đi bây giờ, trông vào không khác gì một ông anh đang dẫn đứa em gái mới lớn của mình đi chơi vậy.
– Thật là ngu như thế…
Âm thanh lẩm bẩm rất nhỏ trôi vào tai Turan, rõ ràng là cố tình, nhưng nó mặc.
Nó đâu dám phản đối đánh giá của một Chính thần dành cho mình, dù cho đó có là một câu chửi đi chăng nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...