Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Khoảng thời gian chờ đợi nhàm chán rồi cũng trôi qua.
Darmil rời khỏi phòng chờ để tìm đến phòng thi đấu, tất nhiên là với hai người nữa theo ngay sau mình.


Trên hành lang, một nhóm hai người bước đến từ phía đối diện.
Darmil nhận ra hai người này: một tên với tóc bạc đeo kính đen là kẻ đã đứng cạnh Greiten ở hội trường quan sát, tên còn lại có thân hình to lớn và cường tráng không ai khác chính là đối thủ trong trận đấu sắp tới với nó – thiết nhân Kayfeitian.


Darmil đã không nghĩ rằng mình có thể gặp được hai người này ở đây.
Đường đến phòng thi đấu của Kayfeitian dù Darmil không nhớ rõ lắm nhưng hẳn không cần phải đi ngang qua đây mới đúng.


“Đây có lẽ là tình huống mà Turan đã nhắc tới…” Darmil lẩm bẩm.
Nó nhớ Turan đã bảo với mình rằng tay chân của Greiten sẽ chủ động tìm nó để đưa ra giao kèo nào đấy.


Biết trước là vậy, Darmil vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nó hiểu rõ chính mình rất tệ trong khoản ứng phó với mấy tình huống như thế này.


Tên đeo kính đen ngừng bước khi đến gần Darmil, sau đó thì hất cằm ra hiệu.
Thiết nhân Kayfeitian liền khắc lao đến chặn trước người nó.


Darmil nhìn chằm chằm lấy tên to con đứng trước mặt mình.
Dù nó đã cố giữ bản thân bình tĩnh nhưng không hiểu sao, khi chính diện đối mặt với Kayfeitian, trong lòng lại dấy lên một cơn giận khó mà kiềm hãm được.


“Thật muốn đánh một trận luôn bây giờ…”

– Các ngươi là có ý gì?!

Tiếng nói lớn của Neh, ngay sau đó là con hổ trắng của cô ta không biết từ đâu đột ngột xông lên, cất tiếng gầm dọa nạt hai tên kia.


– Đừng lo lắng.
– tên đeo kính cười bảo – Chúng tôi là đến với ý tốt.


Neh liếc nhìn thiết nhân Kayfeitian một chút, gằn giọng:

– Ngay trước trận đấu lại đi tìm đối thủ của mình, có thằng ngu mới tin ý tốt của các ngươi.


– Cô Neh, tôi xin cô để ý lời nói của mình.
– tên đeo kính vội nói – Mặt khác, cô nên thấy mừng vì chúng tôi không đến vì cô.


– Ngươi…!


Neh nghiến răng, vẻ giận dữ vô cùng.
Nhưng sau cùng thì cô ta lại không có thêm hành động nào nữa cả.


Tên đeo kính mỉm cười hài lòng với phản ứng của Neh.
Rồi hắn ta quay sang Darmil, cất tiếng:

– Darmil, cậu chủ Greiten nhà chúng tôi thật lòng không muốn gây khó dễ cho cậu.
Tình huống quả có hơi phức tạp, nhưng cậu chủ nhà chúng tôi đảm bảo sẽ đền bù xứng đáng.


Darmil không hiểu ẩn ý trong lời nói của tên đeo kính, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ hỏi lại:

– Ngươi là ai?

Tên đeo kính hơi giật mình, vội thốt:

– À xin lỗi, tôi quên giới thiệu bản thân nhỉ.
Cậu có thể gọi tôi là Tao.
Tôi là hầu cận của cậu chủ Greiten, nếu không phiền-

– Hầu cận của hắn ta thì là cái thá gì mà ra đề nghị với ta? – Darmil nghiêm giọng – Cút đi.


Tao ngớ người ra một lúc, trong thời gian ngắn hoàn toàn không kịp phản ứng lại lời của Darmil.


– Ta nói hai ngươi nghe không rõ ư? Cút!

Darmil quát lớn, lấy cả cái chùy gai của mình ra, lăm lăm định tấn công.


Thiết nhân Kayfeitian thấy vậy thì vội vàng lùi về, vào thế thủ rồi lấy ra một thanh đao lớn, sẵn sàng đối đầu kẻ địch.


– Kay, đừng lỗ mãng.
– Tao vội nói – Darmil, tôi mong cậu suy-

– Bảo cậu chủ của ngươi tới đây mà cất lời đề nghị với ta! – Darmil nói lớn.


Tao nhăn mặt, nhìn chăm chăm lấy Darmil, vẻ bất lực cùng giận dữ dần hiện rõ.
Nhưng trước khí thế cùng thân phận của Darmil, hắn ta sau cùng cũng không còn cách nào ngoài quay người rời đi.


– Đi thôi, Kay.


Thiết nhân Kayfeitian lườm Darmil, không cam chịu chút nào.
Rồi hắn ta đứng thẳng dậy, chỉ thẳng đao về phía Darmil mà bảo:


– Ta sẽ chém tan sự ngạo mạn của ngươi trong trận đấu.


Darmil không đáp lời, chỉ cười khẩy một tiếng rồi quay mặt đi.


Kayfeitian thấy hành động đầy ý xem thường đó của Darmil thì tức giận vô cùng, nhưng rồi trước lời thúc giục của Tao thì cũng đành bỏ đi.


– Darmil, cậu ngầu bá chấy!

Howlei bước lên hô.


– Ha! Kỳ phùng địch thủ của ta mà lại chẳng!

Neh nói, lại vênh mặt lên vẻ đầy tự hào.


Darmil cười khì.
Nó vừa rồi chỉ toàn làm theo lời Turan đã dạy trước mà thôi, cũng không ngờ lại có hiệu quả tốt đến vậy.


– Nhưng nếu bọn chúng quay lại cùng tên Greiten kia thì sao? – Howlei thắc mắc.


Darmil không biết.
Turan cũng chỉ bảo nó tới đây thôi, hoàn toàn không đá động gì đến Greiten cả.


– Thì lại đá đít đuổi hắn đi chứ sao? Ngươi bị ngu à!

Neh thốt, cười hề hề như rằng chuyện đó đã là hiển nhiên.


– Phải phải.
– Darmil hùa theo – Mau tới phòng thi đấu thôi.


– Darmil, không phải lối đó!

Howlei gọi lớn.
Darmil nghe vậy thì giật mình, cũng rất nhanh nhận ra mình vừa đi ngược hướng, vội quay lại.
Nó hoàn toàn quên mất mình vừa nãy đã quay đi theo kịch bản để đuổi Tao cùng Kayfeitian.


Một nhóm ba người nhanh chóng tìm đến phòng thi đấu.
Nhưng vì chỉ có thí sinh tham gia mới được vào trong nên Neh và Howlei đành ngồi chờ ở hành lang bên ngoài, theo dõi qua tấm màn hình nhỏ.



Darmil bước vào trong cỗ máy đồng bộ, đóng cửa buồng lại.
Sau những thao tác quen thuộc, khung cảnh quanh nó mờ dần đi, nhưng cũng rất nhanh trở nên rõ ràng trở lại.


– Là đồng cỏ.


Darmil nói nhỏ, nhìn quanh chính mình.
Nó bây giờ đang đứng trên một đồng cỏ rộng mênh mông, thậm chí nhìn bốn bề đều chỉ thấy đường chân trời.


Trời nắng dịu, gió hiu hiu, thỉnh thoảng có một gợn mây trôi qua tạo chút bóng mát.
Thời tiết nhìn chung thật là tốt, vô cùng thích hợp để làm một buổi cắm trại dã ngoại cho gia đình và bạn bè.


Nhưng chỉ khi nơi đây không phải sàn đấu cho Darmil với thiết nhân Kayfeitian.


Vì là ở trên vùng đất trống nên không mất quá lâu để Darmil thấy được đối thủ của mình đang ở cách nó chừng hơn trăm mét.
Khoảng cách này thật sự là lớn, và nếu phải đối phó với một kẻ địch chuyên tấn công tầm xa thì Darmil sẽ nằm ở thế yếu.


“May là hắn ta dùng đao.” Darmil nghĩ thầm.
Tuy nhiên, nó cũng không hề chủ quan.
Kinh nghiệm từ trận đấu lần trước khiến nó tự nhắc nhở bản thân rằng kẻ địch cũng có thể dùng loại vũ khí khác.


Nhưng dù cho kẻ địch có là tấn công tầm xa hay gần thì ngay bây giờ, Darmil cũng phải nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Dù gì thì nó cũng chỉ giỏi mỗi chuyện đập, quật và nện cái búa của mình mà thôi.


Nghĩ vậy, Darmil bắt đầu phóng người chạy thẳng về trước.


Tên thiết nhân Kayfeitian thấy hành động của Darmil không hề bất ngờ, ngược lại còn có vẻ được như ý muốn.
Hắn ta lấy đao của mình ra, cắm trên đất rồi đứng yên đó chờ Darmil chạy đến.


Thiết nhân Kayfeitian nổi tiếng về khả năng phòng ngự mạnh mẽ cùng việc có thể gây sát thương bạo phát đột ngột.
Hắn ta về cơ bản không có lý do gì để e ngại bị đối thủ tiếp cận cả.


Nhưng tất nhiên khả năng của Kayfeitian không chỉ giới hạn ở hai thứ trên.
Dù gì thì hắn ta cũng là cựu quán quân của khung hạng Gravito, tất nhiên đã phải đối đầu và giành chiến thắng cả các đối thủ có tầm tấn công xa.


Darmil không rõ cụ thể Kayfeitian có thể làm được những gì, nhưng hẳn giữ khoảng cách với hắn ta chỉ khiến nó càng thêm bất lợi mà thôi.


Khoảng cách hơn trăm mét giữa hai đối thủ nhanh chóng được rút ngắn lại chỉ còn chừng năm sáu mét.
Ở khoảng cách này, chỉ cần hai người cùng sải bước lên thì liền có thể gây sát thương cho nhau được ngay.


– Gặp lại ngươi sớm thật là tốt.


Kayfeitian cất tiếng.
Thanh đao của hắn ta tới giờ vẫn được cắm trên đất, không có vẻ gì là chuẩn bị đón đỡ Darmil cả.



Darmil không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm lấy kẻ địch.
Nó không nghĩ bản thân có thể dễ dàng đánh bại Kayfeitian khi hắn ta rời tay khỏi vũ khí của mình mà ngược lại càng thêm thận trọng.
Rất có thể Kayfeitian đang giấu một khẩu súng ngắn nào đó, chỉ chực chờ Darmil sơ ý là bắn ngay.


Kayfeitian thấy Darmil chỉ đứng im nhìn mình thì có hơi thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc thì lại trở nên vui vẻ, cười khẩy một tiếng, bảo:

– Ngươi là đang sợ rồi ư?

– Thật nhiều lời.


Darmil nói nhỏ, vẻ mặt lộ rõ sự không hài lòng.
Nó đến đây để chiến đấu, không phải để lời qua tiếng lại với Kayfeitian.


Tiếng nói của Darmil dù nhỏ nhưng Kayfeitian vẫn nghe thấy được.
Hắn ta tức giận, nhưng không vì thế mà hành động vội vàng.


– Thì có thế nào? – Kayfeitian nhún vai dè bỉu – Ngươi có thể khiến ta ngậm miệng được sao?

Darmil cười thầm.
Lời lẽ cùng cách nói chuyện của Kayfeitian thật giống với Turan đã mô tả cho nó.
“Thì ra đây là cách mà hắn ta chiến đấu.”

– Thật là một con thỏ đế- không, là một con chuột nhắt.
– Kayfeitian hô lớn – Ngươi chẳng thể làm gì ta cả!

– Nhàm chán.


Darmil tặc lưỡi bảo.
Nó biết rõ Kayfeitian đang khiêu khích mình, muốn nó chủ động lao tới tấn công.
Nhưng đáng tiếc, hoặc đáng mừng, rằng nó thật sự định làm điều đó.


– Thế thì-

Kayfeitian vừa nói được chỉ hai chữ thì liền im bặt, đưa tay với lấy đao của mình khi thấy Darmil đột nhiên lao đến.
Tốc độ của hắn ta thật sự không nhanh, đao chỉ vừa cầm tới tay thì Darmil đã chạy tới nơi rồi nện luôn một búa xuống.


Kayfeitian không có vẻ gì là e ngại, và có lẽ rằng hắn ta đã đoán trước được như vậy, xoay người đưa tay lên đỡ lấy.
Cú nện đầy uy lực của búa từ Darmil trông thế mà lại bị cản bởi cánh tay của Kayfeitian, và còn phát ra âm thanh như thể kim loại va vào nhau vậy.


“Hóa thành sắt rồi?” Darmil thốt, có hơi ngạc nhiên.
Nó đã nghe được về khả năng của Kayfeitian, nhưng khi chính mắt trông thấy thì vẫn không khỏi bất ngờ.
“Đáng đánh.”




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui