Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Turan ngồi bên giường, nhìn chăm chú vào cô gái tóc trắng đang nằm trên đó, lòng mông lung và lo lắng.


Turan sau khi bảo Tiffia cùng những người khác rời đi thì đã kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên Camilier để kiểm tra tình trạng của cô ta.
Một điều mà nó không ngờ tới là nữ người sói vậy mà lại rơi vào trạng thái suy kiệt linh hồn.
Đây là trạng thái rất nguy hiểm, chỉ xảy ra khi linh hồn bị thiêu đốt hoặc rút ra ngoài; trong điều kiện bình thường, trạng thái này chỉ xuất hiện khi một người sắp chết vì già mà thôi.


Trong lúc Turan còn đang bận suy nghĩ về những chuyện đã và đang xảy ra, một tiếng nói thều thào vang lên:

– Cậu chủ…

Turan rất nhanh phát hiện ra tiếng gọi là của Camilier, vội bảo:

– Là tôi đây.
Cô cứ nghỉ ngơi đi.


– Thật may quá, cậu vẫn ổn…

Lời nói của nữ người sói cùng nụ cười mỉm trông nhợt nhạt làm Turan không khỏi chạnh lòng trong phút chốc.
Cô ta ngay trong tình trạng này vậy mà vẫn còn lo lắng cho nó.
Điều này có thể tìm thấy từ một nô lệ ư, Turan thật không hiểu nổi.


– Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.


Camilier bảo, toan ngồi dậy nhưng vì không đủ sức lại ngã ra trên giường.


– Đừng cố.
– Turan cất tiếng – Tình trạng của cô giờ giữ được mạng đã là tốt lắm rồi.


– Tôi biết.
– nữ người sói vội nói – Nhưng chúng có thể tới bất cứ lúc nào.


– Có là vậy cũng không đến lượt cô lo.


Turan gắt.
Nó thật khâm phục, cũng chán ghét cái tính làm việc không ngừng nghỉ này của Camilier.
Hơn cả, cô ta chẳng lẽ lại không hiểu rằng một Nihr chẳng thể làm được gì nhiều trong tình huống này à.


Nữ người sói bị Turan gắt thì thoáng hốt hoảng, nhưng rồi cũng chịu nằm im trên giường.


– Nếu cô đã có thể nói được đàng hoàng rồi thì, có vài chuyện tôi muốn hỏi cô.
– Turan cất tiếng.


– Cậu chủ cứ hỏi.
– Camilier đáp.


– Đầu tiên, chuyện mà cô muốn nói lúc chạy đi tìm tôi là gì?

Camilier không đáp ngay mà ra vẻ nghĩ ngợi một lúc mới bảo:


– Tôi ngửi thấy mùi của tên hầu bàn lần trước nên muốn chạy đi báo cho cậu chủ.


“Ra là vậy.” Turan nói thầm.
Nó cũng đã nghĩ tới khả năng này, nhưng thật không hiểu vì sao Camilier lại mạo hiểm rời đi tìm mình.
Nếu có tên hầu bàn ở gần đấy thì cô ta nên báo cho Tiffia hoặc ít nhất là đi cùng với mấy người của tổ đội Pongru.


– Sao cô lại bỏ đi một mình? – Turan hỏi.


– Tên đó đột nhiên biến mất nên tôi lo hắn đi tìm cậu chủ, cho nên…

Camilier chỉ nói nửa chừng rồi quay mặt nhìn sang chỗ khác.
Cô ta hẳn cũng đã nhận ra sai lầm của mình khi hành động quá vội vã.
Cho dù tên hầu bàn thật sự tìm Turan đi chăng nữa thì với sức của một mình nữ người sói vẫn chẳng đóng góp thêm được gì mà ngược lại còn có thể trở thành gánh nặng.


– Tôi không trách cô.
– Turan cất tiếng – Chỉ là ngoài tôi, cô cũng nên tin tưởng Tiffia, và cả Darmil nữa.


Hành động của Camilier dù có là bột phát nhưng cũng không thể phủ nhận rằng do cô ta thiếu đi sự tin tưởng với Tiffia nên mới không nghĩ đến chuyện nhờ giúp đỡ ngay lúc đó.
Mặt khác, đối mặt với áp lực rằng Turan có thể gặp nguy hiểm, nữ người sói có lẽ còn chẳng thèm tính đến chuyện có thể tìm thấy nó bằng cách nào.


– Tôi biết rồi, thưa cậu chủ.


Camilier nói nhỏ, rõ ràng là chưa chấp nhận được, nhưng yêu cầu của Turan thì cô ta không thể không nghe.


Turan tặc lưỡi.
Nó cũng biết là sự tin tưởng lẫn nhau không thể có được chỉ trong một sớm một chiều.
Bản thân Tiffia, theo Turan quan sát thì vẫn đang xem Camilier như một mối họa ngầm hơn là người hầu cận của nó.
Đầu óc đơn giản như Darmil vậy mà lại ít khiến Turan lo nghĩ hơn.


“Mà cả hai đều là Nihr mới khốn…”

– Thế, tại sao hai người lại chạy theo lối thoát hiểm?

Turan thắc mắc.
Nó vẫn nhớ lúc mình rời đi có bảo rằng chỉ đến đón Darmil mà thôi, Camilier đi theo lối thoát hiểm rõ ràng là không thể tìm được nó.


Nghe câu hỏi của Turan, nữ người sói chợt thay đổi sắc mặt, trở nên xám hẳn đi.
Đây có lẽ là điều mà cô ta không muốn nói đến, nhưng rồi cũng phải trả lời:

– Là do cô ấy.


Tiếng của Camilier hơi nhỏ, nhưng vẫn đủ rõ để Turan nghe được.
Dù vậy, vì lời nói có phần mơ hồ nên nó tưởng mình nghe thiếu, hỏi lại:

– Gì cơ?

Nữ người sói thoáng khó chịu, đáp:

– Là phần còn lại của tôi.



Turan có hơi bất ngờ, ngớ người ra một lúc.
Nghe đến đây thì nó cũng biết kẻ mà Camilier nhắc đến là ai, và cũng lờ mờ đoán được chuyện đã xảy ra.


– Cô ta đuổi đánh bọn chúng? – Turan hỏi.


– Ừm…

Lời xác nhận của Camilier, dù đã biết trước, vẫn khiến Turan không khỏi tức giận.
Trong phút chốc, Turan đã cố ép bản thân nghĩ rằng cô ta đuổi đánh kẻ địch là vì lo mình đã bị bắt, nhưng không mất quá lâu để nó biết điều đó là không thể nào.


“Vậy ra tự cô ta đâm đầu vào nguy hiểm…” Turan lẩm bẩm, cười khẩy một tiếng.
Nó thế mà quên mất rằng phần linh hồn kia của Camilier rất dễ mất bình tĩnh, cứ cảm thấy bản thân bị đe dọa thì sẽ làm ra những hành động liều lĩnh ngay.
Dù gì thì chính Turan cũng đã từng là nạn nhân của cô ta.


Nữ người sói thật sự là không thể rời mắt chút nào.


– Được rồi.
– Turan cất tiếng – Cũng may là lần này bọn chúng vẫn thất bại.
Nhưng sau này không có lời của tôi, tuyệt đối không được hành động ngu ngốc như thế.


– Vâng, thưa cậu chủ.
– Camilier đáp.


Turan bảo là vậy, nhưng nó cũng biết là không thể trông chờ việc phần linh hồn kia nghe lời mình.
Ngay bây giờ, cô ta vẫn chưa thật sự xem Turan là chủ nhân, mà chỉ do không thể tách rời khỏi phần còn lại nên mới phải nghe theo.


“Thật khó xử.” Turan nói thầm.
Dù nó không lo bị Camilier phản bội, nhưng cũng không thể để mặc cô ta làm loạn được.
“Phải tìm cách thuyết phục cô ta…”

– Cô gọi cô ta ra đây được không? – Turan cất tiếng – Ý tôi là phần còn lại của cô.


– Cái này… Cô ấy giờ không ổn lắm.


Camilier nói, trong giọng có chút lo lắng cùng buồn bực.


– Hửm.
Cụ thể là thế nào?

Turan vội hỏi.
Nó có cảm giác chuyện này có liên quan đến trạng thái suy kiệt linh hồn lúc này của nữ người sói.


– Cô ấy giờ yếu lắm, không thể ra mặt được.
– Camilier đáp.



– Sao lại ra nông nỗi này?

– Tôi cũng không rõ.
Lúc đấu với hai tên kia, chỉ thấy cô ấy đột nhiên xé cơ thể của chính mình ra mà ăn… Sau đó thì bốc cháy…

Turan nhăn mày.
Nó không nhớ rằng tình trạng của Camilier lại tệ đến vậy khi được tìm thấy.
Cô ta chỉ bị vài vết thương khá nông do bị giáo quẹt trúng mà thôi.


“Khoan đã…” Turan thốt thầm.
Nó chợt nghĩ đến một khả năng, và có vẻ như khả năng này hoàn toàn phù hợp với những chuyện đã diễn ra.


“Cô ta dùng ‘Cắn nuốt linh hồn’ lên chính mình?”

Turan chưa bao giờ nghĩ rằng kỹ năng ‘Cắn nuốt linh hồn’ có thể dùng lên bản thân người thi triển, nhưng giờ suy xét lại mọi thứ thì chỉ có việc đó mới giải thích được vì sao Camilier lại đột nhiên có thể đối chọi lại được hai kẻ địch cùng một lúc.
Mặt khác, nữ người sói đã bảo rằng cô ta thấy phần linh hồn còn lại xé cơ thể chính mình, cái cơ thể được nói đến đó hẳn là chỉnh thể linh hồn.


“Vậy bốc cháy… xem ra là ‘Phóng đại linh hồn’?”

– Thật mạo hiểm quá rồi…

Turan nói nhỏ.
Nó vốn biết rằng phần linh hồn hung hăng của Camilier rất liều lĩnh, nhưng cũng không thể ngờ rằng có thể liều đến mức độ cắn nuốt chính linh hồn của mình.
Kiến thức của Turan về lĩnh vực này còn hạn hẹp nên nó không thể biết được việc làm của Camilier có thể giúp cô ta tăng bao nhiêu sức mạnh, nhưng rõ ràng hậu quả của việc đó là không hề nhỏ.


– Cô thấy cô ta có thể hồi phục lại được không? – Turan hỏi.


– Cái này…

Camilier cất tiếng, vẻ lưỡng lự thấy rõ.
Rồi cô ta bảo:

– Hồi phục thì có thể.
Nhưng thời gian thì không ngắn…

– Bao lâu? – Turan vội nói – Đừng bắt tôi mỗi hồi mỗi hỏi như thế.


– Ít nhất cũng phải nửa năm mới có thể ra mặt được.


Quá lâu rồi, Turan không thể nào chấp nhận được sự vắng mặt của Camilier kia lâu đến thế.
Cô ta có thể quậy phá, liều lĩnh và khó bảo nhưng sau một khoảng thời gian nữa, được Turan thuyết phục và chỉ dạy tận tình thì sẽ rất có ích.
Dù sao thì chính cô ta mới là lý do khiến nó quyết định giữ nữ người sói lại.


Trông thấy vẻ mặt khẩn trương của Turan, Camilier đắn đo một chút, bảo:

– Thật ra có một cách khác mang cô ta trở lại trong vòng một tuần.
Thậm chí có khi chỉ ba ngày là được.


– Cách gì? – Turan hỏi ngay.


– Tái sinh.
Nói cách khác là, tôi tự sát.


Camilier cất lời với vẻ mặt điềm tĩnh vô cùng, không có chút gì là lo lắng hay sợ sệt.
Cô ta rõ ràng đang nói về cái chết của chính mình, thế mà thái độ lại như thể đang bàn xem bữa cơm tối nay sẽ ngon hay dở vậy.


Turan nhìn Camilier, hai mày chau lại.

Nó không biết bản thân lúc này đang là cảm thấy tội nghiệp hay hoảng hốt, nhưng dù là gì đi nữa thì tình huống giờ thật khiến nó không cất nên lời, như có gì đó nghẹn lại ở cổ.


Cái chết, Turan kinh sợ nó, có lẽ.


Turan không rõ bản thân từ bao giờ đã không thể chấp nhận được cái chết diễn ra với những người bên cạnh mình, và với chính nó thì càng không dám suy nghĩ tới.
Có thể là từ khi nó vừa được sinh ra trên đời, có thể là từ Đại Thánh Thế khi mà mọi người trở nên hời hợt với cái chết, cũng có thể là từ lúc nó chân chính trở thành du hành giả để bước lên con đường đầy chông gai mình đã chọn.


– Cô không được chết!

Turan gắt lớn, gần như quát.
Mỗi lần nó không kiểm soát được nỗi sợ sâu thẳm trong tâm mình này, nó sẽ lại hành động như vậy, để đè ép xuống cho bình tĩnh hơn.


Camilier nhìn Turan, vẻ ngạc nhiên thấy rõ.
Hồi lâu, cô ta cất giọng run run nói:

– Nhưng không còn cách nào nữa-

– Tôi không cần biết! – Turan ngắt lời – Cô không được phép chết.
Chỉ cần còn có tôi ở đây, tôi sẽ không cho phép cô chết.


Nữ người sói mở miệng định nói gì đó, nhưng lời lại không thốt ra.
Chốc, cô ta ngậm miệng lại, mím môi, mắt liếc ngang dọc như đang bối rối vì vừa bị bắt quả tang làm gì đó xấu hổ.
Rồi ánh mắt của Camilier bất chợt dừng lại trên khuôn mặt của Turan, nhìn thẳng vào đôi mắt của nó.
Không biết cô ta đang nghĩ gì, hay muốn làm gì, nhưng đôi môi chợt nở một nụ cười mỉm, rồi hai dòng nước bắt đầu lăn dài trên má.


“Khóc rồi…?” Turan lẩm bẩm.
Nó vẫn còn chưa bình tĩnh lại được, nhưng trông thấy vẻ mặt của Camilier thì cũng đoán biết được là cô ta vừa bị mình dọa khóc.


– Tôi đợi ở ngoài cửa.
Cần gì cứ gọi là được.


Turan cất tiếng.
Nó dở nhất là dỗ dành người khác, và giờ nó cũng chẳng có tâm trạng để làm chuyện đó.
Cố ở lại thêm sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.


Nhưng khi Turan vừa đứng dậy, toan quay đi thì chợt cảm thấy cổ tay mình bị siết lại đến đau nhói.


– Đừng!

Camilier thốt lên.
Cô ta giờ đang nắm chặt lấy tay Turan kéo lại còn mặt thì mếu máo như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi.


– Đừng bỏ em một mình…

Giọng Camilier khản đặc, khó mà nghe được cho rõ ràng.


Turan nhìn nữ người sói, thật sự cảm thấy khó xử.
Nó có nghĩ thế nào cũng không ngờ được tình huống lại tiến triển thành như thế này.


– Được rồi.
Tôi ở lại ngay đây.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui