Nắng sớm sáng lên từ bầu trời phía Đông, ánh sáng vàng liên tục bao trùm Thương Nhai sơn dần dần mờ đi. Đại trận hộ sơn bắt đầu đóng lại.
Những luồng kiếm khí rơi xuống từ trên mây tung hoành khắp nơi cũng nhanh chóng tiêu tan. Uy thế đáng sợ không còn tồn tại nữa, gió thổi tới từ trời đất cũng dễ chịu vài phần.
Lâm Viễn Quy cầm kiếm, trên thân kiếm chảy máu, tay áo gió lùa.
Hắn nhìn trời, sắc mặt mơ hồ.
Cách hắn ba thước, Yến Hành đang nằm trên đất, dưới thân tích tụ một vũng máu nhợt nhạt. Cũng đang nhìn trời, cười ho khan không ngừng, miệng đầy bọt máu, “Ta thật mừng thay cho ngươi! Bây giờ sư môn trưởng bối chết rồi, lời ủy thác đương nhiên mất đi hiệu lực. Ngươi đi đến ngày ngươi muốn rồi.”
Lâm Viễn Quy không đáp.
Chẳng ai nghĩ tới, trận chiến giữa Dư Thế và Quân Dục sẽ kết thúc sớm như vậy. Mới đến lúc trời còn chưa sáng hẳn, hài cốt của Ngọc Triển Mi còn chưa nguội lạnh, Đoàn Sùng Hiên còn chưa tới, Yến Hành còn sống.
Có những người cho dù biến mất, nhưng vẫn có tác động đến hướng đi vận mệnh của thế giới. Ví dụ như là người như Vệ Kinh Phong.
Mà ngay cả chính Quân Dục cũng không biết, trong Xuân Sơn Tiếu có một tia kiếm ý của Kiếm Thánh. Một kiếm mạnh đến không thể tin được, vào ngay lúc hắn nguy hiểm đến tính mạng, thì sẽ tự mình kích phát.
Chiến cuộc sống chết trên trời đã phân, còn ai có thể đánh một trận với Thương Nhai sơn? Tương tự, cũng không ai có thể giết người trước sơn môn.
Lâm Viễn Quy hiểu rõ đạo lý này. Mà dựa theo nguyên tắc của hắn, chuyện đã đáp ứng thì phải làm được, công ơn nuôi dưỡng thiếu nợ sư môn thì phải trả, chuyện này chẳng liên quan đến việc Dư Thế còn sống hay không. Tối nay nếu hắn đã đến, như vậy thắng hay bại đều là cái chết.
Yến Hành lại rất muốn cho người kia sống. Bởi vì đối phương không chỉ có cơ hội giết chết hắn chỉ một lần, nhưng lại không làm như vậy. Điều này nói rõ Lâm Viễn Quy đang do dự, là đang do dự tới hai vấn đề ‘Sóc Nguyệt kiếm không còn người truyền thừa thì làm sao bây giờ’, ‘Còn có các đệ tử theo sư phụ ngươi thì phải làm sao bây giờ?’.
Phàm là khi chần chờ hoang mang, ra kiếm sẽ chậm.
Yến Hành dùng đao chống đất, chậm rãi ngồi dậy, đau đến nhe răng nhếch miệng,
“Nếu bây giờ ngươi xuống núi thì không phải là vong ân phụ nghĩa, mà là xem trọng tính mạng. Sư phụ ngươi khổ cực nuôi ngươi lớn như vậy, là vì cho ngươi hiểu đạo lớn. Nếu như biết ngươi bởi vì loại chuyện này mà đi tìm chết, ông ta nhất định rất không vui.”
Lâm Viễn Quy hỏi, “Làm sao ngươi biết đực?”
Làm sao mà ngươi có thể biết sư phụ ta nghĩ gì? Nếu như sư phụ thật sự muốn ta chết vì sư môn thì sao?
“Các sư phụ trong thiên hạ đều giống nhau, trước khi sư phụ ta đi Vực Vẫn Tinh thì có uống rượu với ta ở Xuân Tụ lâu, đã cố ý dặn dò ta, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, coi như trời có sập xuống thì cũng tuyệt đối đừng chết. Ta nói ta sẽ cố gắng.”
Thật ra Kiếm Thánh còn dặn tuyệt đối đừng làm một chuyện khác nữa, chỉ là lúc này Yến Hành không đề cập mà thôi.
Hắn thấy Lâm Viễn Quy không nói lời nào, liền tiếp tục nói, “Sống sót thật sự là một chuyện rất tốt đẹp, trên cõi đời này có rất nhiều điều tốt đẹp, ngươi không lưu luyến sao?”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như tu hành đột phá bình cảnh, cảm giác hiểu ra rất tốt đẹp; đánh nhau với người ta còn sảng khoái hơn, bất kẻ là thắng hay thua cũng đều rất tốt; thiên hạ to lớn, núi non sông suối nào mà không đẹp, còn có mấy cô nương xinh đẹp cười rộ lên làm say lòng người trong ngõ hoa nữa, quan trọng nhất là…” Yến Hành dừng một chút, cởi bầu rượu bên hông rồi ném qua.
Lâm Viễn Quy giơ tay tiếp được.
Nghĩ thầm rằng đối phương đã bị thương thành như vậy, cái bầu rượu men nhỏ thô này cũng không nát, chẳng lẽ là pháp khí gì hay sao?
Yến Hành chống đao, lắc lư đứng lên, “Quan trọng nhất là! Trước rượu ta hát,
đời người thấm thoát! Không tin ngươi thử xem đi!”
Thân hình hắn lảo đà lảo đảo trong gió sớm, lại khó giải thích được sinh ra cảm giác đội trời đạp đất, vô cùng to lớn.
Lâm Viễn Quy cau mày nhìn bầu rượu.
Cùng nổi danh cùng Quân Dục với danh thiên tài kiếm đạo, người đứng đầu Bão Phác Thất Tử đứng đầu, từ lúc sinh ra đến đến bây giờ, có từng uống qua rượu đâu?
Yến Hành cả giận nói, “Ta đều bị ngươi đánh như con chó, ngươi nếm thử một cái sẽ chết à?!”
Lâm Viễn Quy ngửa đầu uống một hớp, rượu quá mạnh, khiến hắn sặc liên tục ho khan.
Yến Hành cao giọng cười ha hả.
******
Ân Bích Việt giãy giụa mệt mỏi, nằm ngửa khôi phục hô hấp, ánh mắt đối diện xà ngang cùng hoa văn trên đầu.
Lối kiến trúc ở thời đại Chư Thánh to lớn hùng vĩ, chỗ chi tiết nhỏ được tỉ mỉ làm ra. Hắn càng xem càng cảm thấy những đám hoa văn rực rỡ đó lại ăn khớp nhau vô cùng, như là một loại trận pháp nào đó.
Nếu là vào lúc mình mạnh nhất, thần binh trong tay, thì có thể gắng sức thử một lần, mà bây giờ thương thế chưa lành, lại còn bị quyết trói của sư huynh trói lại, muốn phá trận không khác nào nói mơ giữa ban ngày. Nói cách khác, coi như có thể miễn cưỡng ngưng tụ chân nguyên, nước chảy đá mòn mài đứt mảnh vải trói buộc nhưng toàn bộ trận pháp ở điện Trường Uyên còn đang chờ hắn.
Sư huynh thật sự là quyết tâm không để cho mình đi ra ngoài.
Từ từ. Trận pháp… Hoa văn của phù…
Phù.
“Quý khách có thể không muốn, nhưng tôi không thể không đưa. Quý khách có thể dùng tấm phù này liên lạc với tôi, chỉ có thể dùng một lần…”
Đúng rồi, hắn còn có một lá phù. Giữa lúc linh quang lóe lên, hình ảnh Trình tiến bối cung cấp dịch hỗ trợ sau khi mua vầng sáng hiện lên trong đầu.
Ân Bích Việt đang gần như tuyệt vọng chợt kích động. Vốn tưởng rằng không dùng được lá phù này nữa, bởi vì hắn không muốn phiền tới người khác, nào từng lường trước được có hôm nay. May là hắn dùng ‘Tay áo Càn Khôn’ mang theo bên người.
Chân nguyên có thể sử dụng không nhiều, cùng lắm chỉ có thể đưa lá bùa đến sát ống tay áo, lấy ra rất khó. Không thể làm gì khác hơn là gắng sức vươn tay phải lên trên, khều lấy ống tay áo trái, phối hợp với di chuyển tiếp sức ở trên giường, cuối cùng dùng một tư thế cực kỳ vặn vẹo moi ra một tờ giấy mỏng.
Ân Bích Việt thở phào nhẹ nhõm, dùng hết sức vò nát nó. Lập tức tập trung tinh thần, cảm nhận được không khí trong điện thay đổi.
Hai giây sau, chợt có gió nhẹ lay động màn phải ở nơi xa nhất. Gió không biết là từ nơi nào đến, thổi cho toàn bộ màn vải rũ xuống trong đại điện bay lượn, như ngàn gợn sóng tuyết vỗ bờ.
Tiếng gió rít gào, vải bông mềm mại trở nên cuồng loạn, như là đang chống lại sức mạnh vô hình nào đó.
Lần này không có sương sớm trong núi, Ân Bích Việt có thể nhìn rõ ràng.
Tia sáng ở trước mặt hắn khúc chiết một cách kỳ lạ, dường như không gian bị cắt chém, trong không gian xuất hiện một hình dáng nửa trong suốt, dần dần từ giả biến thật, cuối cùng chính là dáng vẻ áo trắng kiếm gỗ, không vui không buồn mà hắn đã từng gặp.
Tia sáng bị khúc chiết, không gian bị cắt rời khôi phục lại như thường.
Ân Bích Việt nghĩ, đi qua đi lại ba ngàn thế giới một cách tự nhiên, nếu người tu hành đến trình độ như vậy, đại khái cũng chẳng còn gì để không tiếc.
Hắn áy náy nói, “Chuyện rất khẩn cấp, bất đắc dĩ mới làm phiền tiền bối.”
Ai biết Trình tiền bối nhìn y chang tiên nhân mới vừa thấy hắn liền xoay người, rất không có tiên phong đạo cốt mà bất đắc dĩ nói, “Chúng tôi là cung cấp dịch vụ hỗ trợ sau khi bán hàng có lương tâm, quý khách sắp chết rồi gọi tôi tới cứu mạng một lần, quý khách đánh không lại boss thì gọi tôi đến chắn một đao, chuyện đó cũng được. Mà lúc như thế này quý khách gọi tôi tới làm gì?”
Ân Bích Việt mờ mịt nói, “Cái gì là lúc như thế này?”
Hắn không biết mình bởi vì bị Lạc Minh Xuyên hôn mà đuôi mắt ửng hồng, đôi môi hơi sưng, bởi vì lấy phù khó khăn, vạt áo mở ra, hơi thở không ổn định, thêm vào đó hai tay lại bị trói, rõ ràng một bộ dáng từng bị bắt nạt một cách hung hăng.
Trình Tiểu Bạch nghĩ, người trẻ tuổi bây giờ, thật lắm trò gian mà.
Chết tiệt, quý khách chắc không phải là rất thích mấy trò trói gô tình thú này chứ.
Ân Bích Việt không biết người nọ hiểu lầm cái gì, lại cảm thấy có chút không đúng, vội la lên, “Tiền bối, tôi bị sư huynh giam ở chỗ này không ra được. Sư huynh của tôi một thân một mình đi phong ấn Vực Vẫn Tinh, tôi sợ huynh ấy có chuyện, xin tiền bối giúp tôi rời khỏi nơi này!”
Hóa ra là hai người cũng không muốn để đối phương đi mạo hiểm, Trình Tiểu Bạch có đánh chết cũng không thừa nhận vừa nãy là mình cả nghĩ quá rồi.
Làm như không có việc gì mà quay lại, vung vung tay, “Lần thứ hai gặp mặt, tôi tên Trình Tiểu Bạch, đừng gọi tiền bối nữa.”
Người nọ tiến lên cởi trói cho Ân Bích Việt, “Cái này có chút phiền phức, không phải là ‘Quyết trói’ bình thường. Bên tôi lúc mới đến đây cũng khá phí chút công sức, vốn cho là do có hàng rào không gian cách trở, đến rồi thì mới biết là do sức mạnh của sư huynh quý khách… Lần trước thấy thì người đó còn không có chuyện lớn gì, lúc này là thế nào?”
Ân Bích Việt ngơ ngác nói, “Tu vi của sư huynh thăng tiến nhanh chóng…”
Trình Tiểu Bạch đánh gãy lời hắn, “Không thể nào, có thăng tiến cỡ nào cũng không bật tool lớn như vậy. Kiếm của quý khách đâu? Đưa tôi xem một chút.”
Ân Bích Việt ra hiệu cho người kia tự lấy.
Trình Tiểu Bạch xem xét Lâm Uyên kiếm một chút, cau mày nói, “Tàn hồn trong kiếm đã không còn. Bây giờ cách lần trước tôi thấy nó cũng không lâu, loại trừ tính khả thi của việc tự nó tiêu tán ra thì chỉ còn lại một kết quả…”
“Tàn hồn đã ở trong cơ thể sư huynh.”
Ân Bích Việt chậm rãi nói tiếp, bất ngờ thay, hắn vô cùng bình tĩnh tỉnh táo,
“Sư huynh không phải không có chuyện gì, chỉ là tạm thời áp chế nó, không dung hợp với tàn hồn.”
Chẳng trách lại không cho hắn xem vết thương, sợ là một kiếm đó thật sự xuyên qua tim, còn có dấu vết lưu lại.
Trình Tiểu Bạch rút ra Lâm Uyên, lưu loát chém xuống, tiếng vải bông đứt ra.
“Ầm —— “
Cùng thời khắc đó, đế đèn ánh nến trong điện cũng tắt, tầng tầng màn vải nổ tung thành bụi phấn, toàn bộ đại điện chấn động ầm ầm.
Kiếm gỗ sau lưng Trình Tiểu Bạch chạy như bay, ‘keng’ một tiếng đóng vào hoa văn chạm nổi trên đỉnh điện.
Bạo động ở điện Trường Uyên bị trấn áp, trở nên yên tĩnh như cũ.
Ân Bích Việt giật giật cổ tay, nghiêm túc làm lễ chào hỏi, “Đa tạ Trình tiên sinh.”
Mặc dù đối phương không cho gọi tiền bối, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, hắn cũng không muốn gọi thẳng tên húy.
Trình Tiểu Bạch cảm thấy rằng người này tuy rằng có chút hay ngây người, nhưng tâm tính cũng không tệ lắm, không khỏi nói thêm một câu, “Tôi nghĩ lúc trước sư huynh của quý khách có thể áp chế tàn hồn, là bởi vì quý khách trọng thương trên người, người nọ có ý chí mạnh mẽ, phải kiên trì đến lúc quý khách bình an vô sự. Bây giờ lại đi Vực Vẫn Tinh, dưới ảnh hưởng của khí tức của ma, sợ là không khống chế được nữa. Quý khách vẫn muốn đi?”
Ân Bích Việt đã cầm kiếm chuẩn bị đi,
“Đương nhiên phải đi. Tình huống của sư huynh thì chính huynh ấy hiểu rõ nhất, bây giờ tôi có thể đoán được mấy phần huynh ấy tính thế nào. Nếu có thể áp chế, huynh ấy sẽ trở lại, một khi có cái gì sai lầm, huynh ấy cũng sẽ phong ấn bản thân dưới vực sâu.”
“Nếu người nọ dung hợp với tàn hồn của thì sẽ có tu vi và ký ức của Mạc Trường Uyên, quý khách có đi cũng không áp chế được người nọ, ngược lại rất có thể chết.”
Ân Bích Việt nói, “Tôi không còn cách nào khác, dù sống hay chết cũng phải thử qua. Nếu đã là lựa chọn duy nhất thì đó chính là lựa chọn tốt nhất.”
Trình Tiểu Bạch nghĩ thầm, thôi quên đi, coi như mình hiếm khi quan tâm đến chuyện người khác, đưa phật đưa đến Tây,
“Không hẳn là không có những cách khác. Mệnh cách của quý khách khác thường, tương ứng với ngôi sao của thế giới này, nếu như quý khách thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, tu vi và cảm ngộ đối với đại đạo đều sẽ có sự khác biệt một trời một vực, thì sẽ có năm phần khả năng áp chế sư huynh của quý khách, rồi từ từ tính sau.” Người nọ nhìn vào mắt Ân Bích Việt, nghiêm mặt hỏi, “Cách này hung hiểm, quý khách có tình nguyện thử một lần?”
Trí nhớ kiếp trước? Ân Bích Việt hoảng hốt trong nháy mắt, cảm giác quen thuộc trên cánh đồng tuyết chợt lóe, lúc này không còn khiếp sợ nghi ngờ gì nữa.
Lập tức vén lên vạt áo hành lễ, “Trình tiên sinh, tôi tin tưởng tiên sinh. Xin giúp tôi thử một lần.”
Trình Tiểu Bạch đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tin tôi cũng vô dụng, tôi chỉ là người ngoài. Quý khách phải tin tưởng chính mình, còn có sư huynh của quý khách. Cũng giống như vô số lần trước mà quý khách đã làm vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...