Chu Độ về nhà, vừa lúc gặp được Đàm Anh chuẩn bị dọn đi.
Nhìn thấy anh đẩy cửa vào, Đàm Anh mím môi, nói: “Thỏa thuận ly hôn ở trên bàn trà, tôi đã ký tên rồi, nếu không có vấn đề gì thì kí tên đi.”
Gương mặt anh tiều tụy trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cô, mắt đen đen như mực, không cầm thỏa thuận ly hôn.
“Sau khi biết hết mọi thứ, em còn không bằng lòng tha thứ cho anh sao?”
Đàm Anh cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của anh: “Nói không tới tha hay không tha thứ, chỉ là không còn yêu nữa, không muốn kéo dài mãi như thế này.
Kim Tại Duệ vẫn luôn không có hành động.
Chuyện của Kim Manh Manh đã có kết quả, tôi muốn trải qua cuộc sống của bản thân mình.”
Cô nắm chặt va li hành lý, nói: “Anh cũng thấy rồi, tôi căn bản chẳng còn yêu anh nữa, cũng không quan tâm anh, anh bị thương nặng như vậy, tôi cũng chẳng có chút cảm giác nào, cũng không đi thăm nom anh.
Chu Độ, tôi không phải người vợ đủ tiêu chuẩn.”
“Anh không để bụng.” Anh lạnh lùng nói, “Em không yêu anh, cũng không vấn đề gì.”
Từ khi kết hôn với anh đến nay, đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với cô, giống như hồi tháng bảy cô vừa quay về vậy.
“Nhưng mà tôi để ý, tôi muốn kết hôn với người mình thích, chúng ta đã thử qua, không thích hợp.”
Đam Anh kéo va li, muốn đi ra khỏi cửa.
Chu Độ đứng chặn ở cửa không động, cô không thể không ngẩng đầu, cau mày nói: “Anh tránh ra.”
“Chúng ta từng thử cái gì rồi? Cùng nhau sống qua ngày, hay cuộc sống tính phúc của vợ chồng? Hai tháng này, em chưa từng nói chuyện đàng hoàng với anh, cũng không hề nghiêm túc nhìn anh.
Đàm Anh, như vậy đối với anh không công bằng.”
Anh giơ hai cánh tay ra, giữ chặt lấy bả vai cô, nhỏ giọng nói vên tai cô: “Đừng đi, Đàm Anh, anh không muốn ly hôn với em, anh muốn sống với em cả đời này.”
Giọng nói anh trầm khàn, có lẽ cả đời này đều chưa từng hạ giọng cầu xin người khác như vậy.
Đàm Anh nghe tới nỗi hốc mũi cay cay, lờ mờ có xúc động muốn rơi nước mắt.
Nghĩ tới những lời của bà ngoại Chu, càng thấy hổ thẹn với anh hơn.
Anh không yêu cô là đúng rồi, bà ngoại Chu nói đúng, bản thân cô là một tai họa, sớm muộn gì cũng hại chết anh.
Cô tránh thoát khỏi vòng ôm của anh, lạnh giọng nói: “Tôi suy nghĩ rất rõ ràng, người tôi thích là Lâm Duy Tư.
Luật sư Chu, chúng ta chia tay trong hòa bình đi.”
Vẻ mặt trắng nhợt của Chu Độ càng trở nên trắng hơn, thấy anh vẫn đứng chắn ở cửa, Đàm Anh đành tàn nhẫn đẩy anh ra, đi ra ngoài cửa.
Sống lưng của anh cứng đờ, Đàm Anh biết, với tự tôn kiêu ngạo của Chu Độ, nói ra câu vừa rồi đã cực kì không dễ dàng rồi, anh tuyệt đối sẽ không có phong độ mà ngăn cô lại.
Nhưng mà ngay giây sau, cô bị người ta kéo lại, ngã vào một vòng ôm, cánh môi bị người ta tàn nhẫn hôn xuống.
Anh dùng sức rất mạnh, gần như khiến cô phát đau, chẳng có chút dịu dàng nào, chỉ còn lại nụ hôn tàn bạo và hung hăng.
Đàm Anh ý đồ muốn giơ tay đẩy anh ra, nhưng bị anh ấn lên gáy, ép cô hé miệng.
Sức lực giữa đàn ông và phụ nữ trời sinh cách biệt rất lớn, cô không chỉ không thể đẩy được Chu Độ mất hết phong độ ra, còn bị anh ấn vào mặt tường lạnh lẽo.
Mới vào thu, không khí còn mang theo oi bức của mùa hạ, nhưng cơ thể người đàn ông lại lạnh như khối băng.
Đàm Anh chưa từng gặp phải chuyện như thế này, trong kinh nghiệm tình cảm ít ỏi đến đáng thương của cô, tất cả tình yêu đều dành cho thiếu niên Chu Độ, mà nói đến hồi ức về nụ hôn với anh, toàn bộ đều là tháng ba đó, nụ hôn dịu dàng, chỉ là thoáng qua, khiến người ta rung động.
Nhưng nụ hôn hiện tại, cảm giác áp bức cực kì, thậm chí anh còn không thèm nhắm mắt, mở to đôi mắt đen như trời đêm, tựa như hung ác tựa như điên cuồng mà hôn cô.
Cô cảm thấy khoang miệng mình tê dại, nước miếng chảy ra làm ướt áo sơ mi.
Xuất phát từ sợ hãi, Đàm Anh cắn anh một miếng, mùi máu tanh tràn trong khoang miệng.
Cứ như vậy, anh cũng không buông tay, dường như không cảm giác được đau đớn, ung dung nuốt hết nước miếng mang theo máu tanh của hai người xuống.
Cánh môi của người đàn ông men theo khóe miệng cô, thăm dò xung quanh vùng cổ cô, có xu hướng đi xuống dưới.
Bàn tay anh luồn vào trong áo, tất cả một màn này đều diễn ra ở trước cửa, thậm chí bên ngoài còn có người qua lại.
Vứt bỏ lạnh lùng và thờ ơ suốt hai mươi bảy năm qua, giờ phút này anh điên cuồng đến vô lý.
Đàm Anh vừa chấn kinh, vừa thấy kì lạ.
Cô phảng phất như không nhận ra người đàn ông gần như điên cuồng trước mặt này, đầu tóc anh hỗn loạn, sắc mặt trắng nhợt như quỷ, nhưng sắc môi vì trằn trọc mà trở nên đỏ hồng.
Đuôi mắt anh đỏ ửng, vừa lạnh lẽo vừa quyết tuyệt, đan xen thành một loại vẻ đẹp đòi mạng.
Cô nhìn ngây người một giây, dáng vẻ này của Chu Độ, lúc này nhan sắc của anh đỉnh cao nhất từ khi cô quen biết anh tới nay, không cấm dục còn rất gợi tình.
Mãi tới khi bị đụng tới run rẩy, Đàm Anh mới lắp bắp nói: “Dừng….dừng tay….”
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly lại lạnh lùng.
Đã lâu như vậy, vỏ ngoài của sự ấm áp bị xé rách, anh lạnh lùng nói: “Anh không đồng ý ly hôn.”
Đương nhiên Đàm Anh có thể nhìn ra được, đáng sợ hơn là trái tim cô còn đập nhanh hơn bình thường.
Tật xấu của con người chẳng qua cũng như vậy mà thôi, nếu như không phải Chu Độ còn ở hiện trường, cô hận không thể hồi tưởng lại cảm giác kích thích đáng chết ban nãy.
Mà làm việc thì sẽ có bắt đầu và kết thúc, vụ án của Kim Manh Manh vừa kết thúc, Kim Tại Duệ sẽ ra tay đối phó với cô.
Trước đây cô oán hận Chu Độ, anh sống hay chết cô cũng chẳng quan tâm, nhưng từ khi nghe được chân tướng từ trong miệng bà ngoại Chu, cô không còn lập trường để oán hận anh nữa, hại anh lương tâm cô sẽ không yên.
Rốt cuộc thời niên thiếu từng yêu một người nồng nhiệt như thế, cô lau khóe môi, nói: “Điên đủ rồi thì đi vào kí tên, tôi không muốn đi tới bước tố tụng ly hôn kia với anh.”
“Không cần biết anh làm cái gì, sẽ không thể khiến em thay đổi ý định đúng không?”
“Phải.”
“Vậy được.” Nói xong câu này, anh đi vào phòng khách, lúc đi vào bước chân hơi loạng choạng, Đàm Anh đè nén ý muốn đỡ anh gậy, đứng thẳng ở cửa.
Chu Độ không hề đi tới bàn trà nhìn tờ thỏa thuận ly hôn kia như cô nghĩ, mà siêu vẹo đi vào phòng bếp.
Chẳng bảo lâu, anh đi ra, trên tay còn cầm một cốc nước.
Gương mặt anh trắng bệch, nhưng cả người bình tĩnh vô cùng, ngồi xuống trước bàn trà, cũng không nhìn tờ thỏa thuận ly hôn kia, sau đó lập tức xé thành mảnh vụn ném vào thùng rác.
Đàm Anh không nhịn được nói: “Anh….”
Chu Độ uống một ngụm nước trong cốc nói: “Đàm Anh, từ giây phút kết hôn với anh bắt đầu, thì đã không có hai từ ly hôn này rồi, chỉ có tang ngẫu* (Chồng hoặc vợ qua đời.).
Anh sẽ như em mong muốn, bây giờ, đóng cửa rời khỏi đây.”
Anh quay lưng lại với Đàm Anh, cô không nhìn thấy anh làm cái gì, cảm giác chẳng lành bao trùm lấy cô.
Cô chạy vào, nhìn thấy lọ thuốc ngủ trên tay anh, cô cướp lấy, chợt phát hiện bên trong chỉ còn một nửa, cổ họng Chu Độ khẽ động nuốt thuốc viên xuống, cô gấp đến phát hoảng, định tách miệng anh ra.
“Anh làm cái gì vậy, nôn ra, mau nôn ra đi!”
Anh lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi không ly hôn nữa, không ly nữa được chưa.”
Chu Độ sờ lên gương mặt toát mồ hôi lạnh của cô, khóe môi hơi cong lên, có một khoảnh khắc, giống như một đứa trẻ ngây thơ tràn đầy hi vọng: “Em còn đau lòng anh đúng không?”
Đàm Anh gật đầu, đúng là đòi mạng, cô hận không thể lắc anh thật mạnh: Anh uống bao nhiêu rồi hả, bao nhiêu hả!”
Anh dường như không nghe thấy vấn đề cô hỏi, bỗng cười lên: “Anh rất vui.”
Tay Đàm Anh đang run rẩy chuẩn bị gọi điện thoại cấp cứu rồi, ông trời ạ, đây là chuyện gì thế, ngắn ngủi vài ngày, cô đã gọi điện thoại cấp cứu hai lần rồi.
Tay cô bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy, anh hỏi: “Đàm Anh, em còn khả năng yêu anh không?”
Đàm Anh gật đầu lung tung, cầm lọ thuốc lên nhìn: “Anh uống bao nhiêu viên rồi hả!”
Anh xòe bàn tay ra, lộ ra một viên thuốc bị thiếu một góc, Đàm Anh mờ mịt nhìn dòng chữ trên đó: viên nén giảm đau.
Đây là ý gì?
Chu Độ lạnh nhàn nhạt nối: “Ban nãy anh uống thuốc giảm đau.”
“….”
Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, dường như muốn giúp cô nhớ lại ban nãy có bao nhiêu đần độn, anh lặp lại: “Em nói không ly hôn nữa, vẫn còn khả năng yêu anh, đừng quên lời hứa của em đấy.
Lần này, anh sẽ không hiểu lầm ý tứ mà em muốn biểu đạt nữa.”
“Anh đang chơi khổ nhục kế với tôi.”
Anh cơi cau mày lại: “Không có, quả thực anh rất đau.”
“Vậy đây là cái gì?” Đàm Anh phẫn nộ lắc mạnh lọ thuốc ngủ trên tay.
Chu Độ nói: “Trước kia anh thường bị mất ngủ, thi thoảng sẽ uống.
Anh chỉ muốn ngủ một giấc thôi, nếu anh muốn chết, sẽ không dùng cách yếu ớt như thế này.”
Nghĩ tới bản thân mình hiểu lầm chuyện vừa rồi, còn dáng vẻ nói quan tâm anh, Đàm Anh hoàn toàn thẹn quá hóa giận: “Vậy anh sẽ dùng cách gì?”
Anh bưng mặt cô lên, bình tĩnh dường như đang nói đến chuyện ăn cơm uống nước: “Anh sẽ giúp em giết Kim Tại Duệ, để em bình an hết một đời này.”
Cô giật mình nhìn anh, biết anh không nói đùa, hồi lâu nói không lên lời.
“Cho nên, em sẽ lừa anh sao?”
Cô nhìn đôi mắt như đang chảy hừng hực trước mắt, há miệng, nhưng cô phát hiện bản thân mình không thể nào dễ dàng nói ra ban nãy là lừa anh, hiện giờ vẫn muốn ly hôn được.
Đàm Anh ngồi trên nền nhà, tâm tình sụp đổ: “KHông có ai muốn trên dòng hôn nhân của mình viết tang ngẫu cả, tôi thực sự thua trong tay anh rồi….”
*
Trạng thái của Chu Độ cực kì không tốt, anh cố vực dậy tinh thần làm nhiều chuyện như vậy, Đàm Anh không ly hôn nữa, anh nặng nề khép mắt ngủ say.
Chỉ sợ cô bỏ đi, nên vẫn cứng rắn nắm chặt tay cô, kể cả trong giấc mơ cũng không muốn buông tay.
Đàm Anh ngồi ngốc bên cạnh anh, chuông điện thoại vang lên.
Bà ngoại Chu đầu bên kia vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, ly hôn chưa?”
Đàm Anh lạnh mặt nói: “Cháu trai người khồng đồng ý.”
Bà ngoại Chu tức không chịu nổi: “Nó không đồng ý thì cô không ly hôn à, tôi thấy cô thực sự không muốn ly hôn, vẫn muốn hại nó.”
Đàm Anh có chút buồn cười: “Nhưng phải làm thế nào đây, hay là bà tới khuyên anh ấy?”
Bà ngoại Chu: “….” Nếu như bà khuyên được, còn vụng trộm gọi điện cho Đàm Anh làm gì.
Bà lão một bó tuổi rồi, giống hệt như đứa trẻ không nói lý lẽ, chuyện mà bản thân bà không làm được, lại mong chờ Đàm Anh có thể hoàn thành.
Trên đười này bà là người hiểu Chu Độ nhất, ngẫm nghĩ kĩ lại thì biết, e rằng thực sự không phải Đàm Anh không bằng lòng, mà là cháu trai bà sử dụng thủ đoạn rồi.
Miệng không buông tha người, chỉ có thể oán hận Đàm Anh.
Đàm Anh: “Chu Độ kính yêu bà như vậy, ba cũng chẳng có cách nào, cháu có thể nghĩ ra biện pháp nào chứ.
Bà khuyên được anh ấy, khẳng định cháu lập tức ly hôn không nói hai lời.”
Bà ngoại Chu nghe thấy lời cô nói, lập tưc bất bình thay cháu ngoại: “Nó thích cô như vậy, cô không hề coi trọng nó, đồ khốn kiếp này mắt mù rồi.”
Đàm Anh nhìn người đàn ông ngủ say trên giường: “Ai nói không phải chứ.”
Kết thúc cuộc điện thoại, cô không rút tay về, cô thuận thế nắm lấy tay trái của Chu Độ, giữa gan bàn tay anh có một vết sẹo rất rõ ràng.
Đã sáu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô chủ động gần gũi với anh.
Nếu không phải bà ngoại Chu, cô không biết anh từng trải qua những chuyện như vậy, cũng không biết Chu Độ vì cô mà bán đứt nghề nghiệp của mình, đi kí hợp đồng làm trâu làm ngựa cho người ta hai mươi năm.
Càng không biết suýt chút nữa anh bị người ta đánh chết trên phố ở Ổ thành, cuối cùng dập mất sáu đốt xương sườn, và gãy cánh tay trái.
Tay trái của anh vẫn luôn không được tự nhiên, chính là di chứng từ khi đó, nhưng cô quay về lâu như vậy, cũng chưa từng chú ý tới.
Nhìn viết thương đã thành sẹo kia, Đàm Anh nhịn không được nhỏ giọng thì thào: “Tại sao chứ?”
Nhưng đáng tiếc anh ngủ mất rồi, không cách nào trả lời cô được.
Đàm Anh vẫn luôn cho rằng, trong đoạn tình cảm này, cô hi sinh nhiều hơn, từ khi bắt đầu Chu Độ khó đoán trước được, chỉ với một cuộc nói chuyện của bà ngoại Chu đã đánh bay tất cả nhận thức của cô.
“Nó đương nhiên sẽ giận lây đến cô, cô có biết mẹ và em gái nó tại sao mà chết không?”
Đàm Anh chưa từng nghĩ tới, câu chuyện xưa cũ ấy lại có liên quan tới Tôn Nhã Tú, cô lờ mờ có ấn tượng, lúc còn rất nhỏ, ba cô khởi nghiệp thất bại, có một người đàn ông luôn giúp đỡ ông ấy.
Mẹ cô chỉ vào người đàn ông đó, không tự nhiên nói: “Đây là chú Chu.”
Người đàn ông đó trông rất cao ráo điển trai, tên là Chu Úc Dương, đối xử với Tiểu Đàm Anh đang xấu hổ rấy dịu dàng thân thiện, còn mua sô cô la cho cô nữa.
Mỗi khi ông ấy nhìn thấy mẹ cô, hai mắt lập tức sáng lên, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Đàm Anh không còn gặp lại ông ấy nữa.
Đối với thời thơ ấu của cô mà nói, ông chú này là người tốt luôn giúp đỡ nhà cô, ôn hòa lương thiện.
Nhưng đối với Chu Độ mà nói, người đàn ông này là một người cha thiếu trách nhiệm.
Chu Úc Dương và Tôn Nhã Tú là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, si mê bà điên cuồng, cuối cùng Tôn Nhã Tú gả cho ba của Đàm Anh.
Chu Úc Dương lòng như tro tàn chờ đợi hai năm, bị người nhà sắp xếp kết hôn, còn sinh ra một đứa con trai, đặt tên là Chu Độ.
Chu Úc Dương không yêu vợ và con trai mình, nhưng rất có trách nhiêm với bọn họ.
Mãi tới khi ba Đàm Anh khởi nghiệp thất bại, ông giơ tay ra giúp đỡ, lấy từng khoản tiền lớn đập vào đó, vợ ông cuối cùng cũng không chịu nổi nữa nổi trận lôi đình, cãi nhau với ông.
Bàn thân mình sinh con đẻ cái cho ông, nhưng trong trái tim ông lại chứa bóng hình người khác, còn bất chấp tất cả đi lấy lòng người ấy, ai gặp phải loại chuyện này cũng sẽ tức giận, trong lúc tranh chấp, Chu Úc Dương hất tay vợ mình ra, không ngờ bà ấy không đứng vững, ngã từ cầu thang tầng hai xuống.
Hai mươi năm trước y học chưa được phát triển, mẹ Chu không chỉ bị sinh non, còn không giữ được mạng.
Lúc đó đứa trẻ trong bụng bà đã được sáu tháng, kết quả nói mất là mất.
Chu Độ đã lên tiểu học lúc đó đang làm bài tập ở phòng khách, tận mắt nhìn thấy một màn này, máu trên người mẹ mình lan tràn ra đất, chưa kịp cứu chữa đã không còn hơi thở.
Sau đó, Chu Úc Dương đi tự thú, chẳng bao lâu, truyền tới tin ông tự sát trong nhà giam.
Chu Độ thực sự trở thành cô nhi, thực ra anh không phải trời sinh đã mắc chứng thờ ơ với tình cảm.
Lúc còn nhỏ anh không thích nói chuyện, khá hướng nội, sau khi xảy ra chuyện này, ngay tới gia đình hoàn chỉnh anh cũng không còn nữa.
Các chú bác phân chia tài sản nhà anh, bạc đãi anh, cho anh ăn cơm thừa anh cặn, bắt làm việc, thỉnh thoảng còn đánh anh.
Sau đó bà nội anh nuốt nước mắt đón anh về nuôi, anh chỉ trải qua cuộc sống của đứa trẻ bình thường nửa năm, thì bà nội đã qua đời, trước khi mất bà đã giao anh cho người chị em tốt nhất của mình, cũng chính là bà ngoại Chu sau này.
Bà ngoại Chu và Chu Độ không có quan hệ máu mủ, bà tiếp nhận đứa trẻ đáng thương này, nuôi anh trưởng thành.
Năng lực của bà có hạn, lại xuống dưới quê, điều kiện cũng không tốt.
Nhìn đứa trẻ yếu ớt hướng nội này bà thương tiếc không thôi.
Tuổi còn nhỏ mà vận mệnh bấp bênh, gặp chuyện gì cũng chỉ biết giấu ở trong lòng.
Sau đó lại qua hai năm nữa, hàng xóm trong trấn mua được một bé gái từ tay bọn buôn người.
Những năm đó trị an không tốt, nhất là những nơi xa xôi hẻo lánh, loại tội ác này thường xuyên tồn tại.
Đứa trẻ kia chính là Sở An Mật sau này, cô ta có một “người cha” nghiện rượu, một “người mẹ” yếu đuối.
Khi say rượu ba thường xuyên đánh cô ta, mà bà mẹ yếu đuối kia không dám lên tiếng.
Bà ngoại Chu cũng thương xót cô ta, thỉnh thoảng cho cô ta cái ăn, bảo Chu Độ đưa qua đó.
Bà ngoại Chu nghĩ, cháu ngoại bà trầm mặc ít nói, gần như không có bạn bè, còn thường xuyên bị bắt nạt, đứa bé kia cũng đáng thương, hai người có thể làm bạn bè.
Quả nhiên Sở An Mật rất thích Chu Độ, cũng tiếp nhận người bạn này.
Chẳng qua không biết là vì sao, Chu Độ không chỉ không cởi mở, mà còn trầm mặc ít lời hơn trước, thường xuyên mang gương mặt xanh tím về nhà.
Có một lần, bà ngoại Chu còn phát hiện quần anh bị xé rách, anh mặc chiếc quần rách rưới, bị người ta cười nhạo cả quãng đường, từ đó về sau, anh càng trở nên thờ ơ hướng nội hơn.
Dần dần, bên cạnh anh chỉ còn lại một mình Sở An Mật.
Bà ngoại Chu cảm thấy rất kì lạ, nhưng cũng không thể tước đoạt quyền lợi có được người bạn cuối cùng này của anh.
Mãi đến khi thiếu niên xuất sắc trưởng thành, tuy anh mắc bệnh, nhưng phương diện sinh hoạt không cần bà lão lo lắng.
Lần đó nhìn thấy Đàm Anh đứng sừng sững trên thuyền, ngây thơ hoạt bát, bà ngoại Chu vui mừng không dứt, vốn sợ cháu trai mình sẽ lãnh lẽo cả đời như vậy, không ngờ tới có cô gái trắng trẻo đáng yêu này thích cháu mình.
Ban đầu bà ngoại Chu không hề biết thân phận của Đàm Anh, nhầm lẫn thế nào lại phát hiện ra kế hoạch của Chu Độ, bà mới biết, thì ra Đàm Anh là con gái của Tôn Nhã Tú.
Bà ngoại Chu nhìn đáy mắt đen nặng nề của chái trai, không tán đồng khuyên anh: “Tiểu Độ, người làm sai không phải cô bé đó, lúc đó nó vẫn còn nhỏ….”
Vẻ mặt thiếu niên thờ ơ, khẽ nói: “Cháu tự có chừng mực.”
Anh và Sở An Mật tới trường.
Dần dần, anh thường xuyên ngẩn người, hận ý thấu xương trong mắt biến thành một thứ khác.
Bà ngoại Chu vui mừng nghĩ, biết do dự, thì sẽ biết không làm tổn thương cô bé ấy.
Ai cũng không ngờ tới chứng cứ trong tay anh sẽ bất ngờ lộ ra ngoài, dẫn tới tai họa đáng sợ cho gia đình Đàm Anh.
Nếu như chỉ xảy ra những chuyện này, cho dù thế nào bà ngoại Chu cũng sẽ không trách Đàm Anh, bà là người rất lương thiện.
Người lớn gây ra tội nghiệt, bà sẽ không trách lên đầu trẻ nhỏ.
Nhưng sau đó Chu Độ suýt bị người ta đánh chết, bà mới biết Chu Độ vì muốn vãn hồi sai lầm này, cuối cùng vì Đàm Anh mà làm ra những gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...