Vầng Dương Ôm Lấy Em

Vào đêm, gió hè nhè nhẹ, lướt qua làm cho người ta muốn làm biếng.

Bùi Tinh vừa mới đưa Trần An lên phòng, thì ngay sau đó có tiếng gõ cửa.

“Anh đây.”, giọng nói trầm khàn, vừa nghe đã biết là ai.

Trần An ngồi trên giường bịt miệng cười, thằng bé rất mẫn cảm, có thể đoán ra được tâm tư của hai người lớn.

Bùi Tinh hắng giọng, giả vờ không phát hiện ra Trần An đang cười, cô hỏi: “Làm sao đấy?”

“Xuống ăn khuya.”, Sơ Húc nói, giọng điệu nhẹ nhàng như sợ dọa đến ai đó.

Bùi Tinh “ừm” một tiếng, “Đợi chút, tôi đang buộc tóc cho Trần An.”

Sơ Húc khựng lại, “Anh vào được không?”

“Được.”

Sơ Húc xoay tay nắm, mở cửa ra. Trần An ngồi trên giường, Bùi Tinh đứng bên cạnh, thoăn thoắt chải tóc cho thằng bé.

Ánh mắt Sơ Húc tối lại, đầu lưỡi đá lên vòm họng, hết nhìn Bùi Tinh rồi lại nhìn Trần An.

Trần An bỗng cảm thấy cực kỳ lo lắng.

Bùi Tinh cúi đầu, tầm mắt chỉ tập trung vào mỗi Trần An. Tóc thằng bé khá dài, sờ vào vô cùng mềm mại, cô khẽ vuốt một cái, thằng bé lại cười với cô.

Sơ Húc cắn cắn đầu lưỡi, thấy cô chỉ mải buộc tóc cho Trần An mà không để ý đến mình, anh dứt khoát dựa hẳn vào tường, lôi bật lửa ra nghịch. Ngọn lửa phụt lên, anh lại tắt đi, tiếng động phát ra có vẻ không mấy hòa hợp với bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

Vốn dĩ Bùi Tinh chải đầu buộc tóc cho Trần An làm thằng bé thoải mái đến mơ màng buồn ngủ, nhưng từ lúc Sơ Húc tiến vào, thằng bé lại cảm thấy tầm mắt của bố cả cứ như đang nhìn nó, khiến nó bất giác nuốt nước miếng.

“Trần An.”, Sơ Húc gọi thằng bé.

Chưa kịp nuốt nước miếng đã bị sặc, Trần An húng hoắng ho, không dám nhìn Sơ Húc mà cúi đầu hỏi: “Bố cả… sao…sao thế ạ?”

“Con cảm thấy mình là con trai hay con gái?”, Sơ Húc hỏi, không biết trên tay đã có thêm hộp kẹo thông họng từ bao giờ, đang được anh xoay đi xoay lại.

Trần An đáp không chút do dự: “Con trai ạ!”

“Con trai mà buộc tóc làm gì?”, Sơ Húc hỏi.

Bùi Tinh dừng tay, kinh ngạc nhìn anh rồi hỏi vặn lại anh như đang bênh vực con trẻ, “Chẳng lẽ anh không buộc tóc bao giờ sao?”

Lúc cô mới đến đây, nếu cô không nhìn nhầm thì đúng là từng buộc rồi.

“Lúc nào?”, Sơ Húc nghĩ không ra.

Thấy anh có vẻ không nhớ ra thật, Bùi Tinh giải thích: “Lúc tôi vừa đến đây này, tôi nhìn thấy rồi.”. Sợ anh không tin, cô còn chỉ vào gáy mình, “Ở ngay đây này! Buộc một nhúm tóc!”

Sơ Húc lười biếng “à” một tiếng, nghĩ lại thì lần đó là Trần An không chịu ngủ, cứ quấn lấy anh đòi buộc.

“Cái đấy không tính.” Sơ Húc nói, “Anh không tình nguyện, còn nó thì tình nguyện đấy.”

“Về bản chất là không giống nhau.”, Sơ Húc lại bồi thêm một câu.

Bùi Tinh bị cái lý do sứt sẹo này của anh chọc cười, cô không để ý đến anh nữa, cúi đầu nhìn Trần An đang bồn chồn không yên, xoa vai nó rồi an ủi: “Không sao, chị buộc cho em.”

Trần An gật đầu, một bàn tay ôm lấy eo Bùi Tinh.

Sơ Húc đứng bên cạnh híp mắt nhìn, đầu lưỡi quét qua mặt trong răng.

Càng nhìn càng thấy chướng mắt.

“Lại đây.”, Sơ Húc vẫy tay với Trần An, “Bố buộc cho.”

Lời vừa dứt, cả Bùi Tinh lẫn Trần An đều hết hồn, cùng ngẩng đầu lên nhìn anh.


Sơ Húc đợi một lúc, cuối cùng mất kiên nhẫn “chẹp” một cái rồi đứng thẳng dậy, sải bước đi tới, gạt bàn tay đang ôm eo Bùi Tinh ra rồi tóm cổ áo Trần An nhấc thằng bé xuống, còn mình thì đường hoàng ngồi lên giường của Bùi Tinh.

“…”

Sau khi tiếp nhận sự thật, Trần An định ngoan ngoãn để Sơ Húc buộc tóc cho, nhưng khi hai tay thằng bé vừa chạm vào mép giường thì Sơ Húc đã tóm lấy tay nó, kẹp cả người nó vào giữa hai chân anh rồi hỏi: “Con định làm gì?”

Trần An: “Con… con muốn… muốn lên giường ngồi, bố… buộc tóc cho con.”

“Nghĩ hay nhỉ.”, giọng điệu của Sơ Húc không tốt cho lắm, “Không buộc con lại là may rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, con ngồi lên giường tiểu đồng bọn của con làm gì?”

Bùi Tinh: “…”

Cô vừa liếc nhìn Sơ Húc thì anh cũng đồng thời nói thêm một câu: “Bố thì không giống.”

Trần An không phục, thằng bé cao giọng hỏi, “Không giống chỗ nào ạ?”

Chẳng phải đều là nam hay sao?

“Đợi con lớn rồi sẽ biết.”, Sơ Húc tùy tiện tóm lấy một nhúm tóc rồi buộc vào cho Trần An, thằng bé ngay lập tức hét lên một tiếng chói tai.

Chặt quá, sắp rụng hết cả tóc đến nơi rồi.

Thấy anh không biết khống chế bàn tay, Bùi Tinh sốt ruột bảo, “Anh định lột cả da đầu thằng bé ra à?”

Lúc này Sơ Húc mới nhìn thấy tóc thằng bé căng lên, anh hắng giọng, ngữ điệu đột nhiên thay đổi, “Đâu đến mức, anh có chừng mực.”

“Xin anh rủ lòng thương.”, Bùi Tinh đoạt lại Trần An từ tay Sơ Húc, “Người lớn mà còn so đo với đứa trẻ con, tay chân thô bạo.”

“Anh thật sự không hề dùng lực.”, Sơ Húc nói, “Lực anh dùng chỉ đúng như hồi xưa buộc tóc cho em thôi đấy.”

Lời vừa dứt, cả hai cùng trầm mặc.

Trong phòng cực kỳ im ắng, cả ba người đều không ai nói câu nào.

Bùi Tinh và Sơ Húc cùng nhớ đến chuyện kia, tầm mắt hai người vô tình chạm nhau.

Đúng lúc này, Trần An kéo vạt áo Bùi Tinh. Cô cúi đầu nhìn thằng bé thì nó hỏi: “Ngày xưa bố cả cũng buộc tóc cho chị ạ?”



Đúng là Sơ Húc từng buộc tóc cho Bùi Tinh. Đó là khi còn rất nhỏ, bố mẹ Bùi Tinh đi công tác, cô sang ở cùng nhà Sơ Húc. Khi ấy cô không biết buộc tóc, cầm dây chun lon ton chạy theo sau Sơ Húc, vừa đi vừa gọi: “Sơ Húc, Sơ Húc ơi. Anh buộc tóc cho em được không?”

Lúc ấy, Sơ Húc khoanh tay, lạnh lùng nói: “Em đúng là một ngôi sao phiền phức.”

Bùi Tinh nắm chặt một tờ tiền, bàn tay mũm mĩm ngoắc lấy tay Sơ Húc rồi nhỏ giọng nói: “Anh buộc tóc cho Tiểu Tinh, Tiểu Tinh cho anh tờ tiền này.”

Bùi Tinh chìa tờ tiền một tệ của mình ra, hớn hở khoe trước mặt cậu. Dựa theo giá cả thị trường lúc bấy giờ, một xu là mua được một que cay rồi.

Vậy thì xem như cô là một phú bà rồi.

“Sơ Húc, thế nào?”, Bùi Tinh cầm tiền sán lại gần Sơ Húc.

Sơ Húc cúi đầu nhìn, cô bé có gương mặt mũm mĩm, mày ngài, đôi mắt bồ câu vô cùng xinh đẹp.

Cô bé lại cười, “Bố mẹ em đi công tác, cho em tiền tiêu vặt đấy, em chưa nói với ai đâu.”

Có lẽ, tính cách con người là từ trong xương tủy, từ khi sinh ra đã thế, không liên quan gì đến tuổi tác. Thế nên Bùi Tinh cảm thấy, Sơ Húc là một tên thối thây từ trong máu, lúc ấy, chẳng những không buộc tóc cho cô mà còn lạnh lùng nhìn cô một cái, thò tay vào trong túi lấy ra một tờ tiền to hơn… Hẳn mười tệ.

Cuối cùng, còn nói mát một câu, “Anh chẳng thiếu.”

Sau đó tại sao Sơ Húc lại buộc tóc cho cô nhỉ? Bùi Tinh nhớ mang máng là mình bị Sơ Húc bắt nạt nên ngồi phệt xuống đất khóc ầm ĩ. Khi ấy, trong đại viện chẳng có ai, mặc kệ cô khóc một lúc, cuối cùng Sơ Húc đành phải ngồi xổm xuống nói: “Đừng khóc nữa, anh buộc cho em.”

Bùi Tinh khụt khịt mũi rồi hỏi: “Thế… anh có lấy tiền không?”


Lúc ấy, Sơ Húc đờ mặt ra, “Không lấy.”

Sơ Húc xuống tay quả thực không hề nhẹ nhàng, da đầu cô gần như bị cậu kéo căng sắp tróc ra đến nơi rồi. Cô cố chịu, không dám khóc cũng không dám nói, sợ Sơ Húc không buộc tóc cho mình nữa.

Mái tóc đã được buộc xong, nhưng trông kinh dị khủng khiếp, Bùi Tinh không dám ra ngoài gặp người khác, lại chui vào chăn khóc rưng rức.

Sau đó, đến tối, Bùi Tinh ngủ cùng Sơ Húc trên một chiếc giường, nửa đêm mơ màng tỉnh lại, thấy Sơ Húc nhét tờ mười tệ vào túi quần cô.

Cậu còn nói bằng giọng ghét bỏ, “Đúng là một ngôi sao phiền phức.”, rồi lại giơ tay kéo cái chăn bị cô đạp trôi xuống tận bụng lên.



Ba người cùng xuống lầu. Trần Tư bày một bàn đồ ăn ở sân sau, thấy họ tới, anh liền đứng dậy nói: “Mọi người ăn trước đi, em vào tìm cái này cái.”

Sơ Húc gật đầu, xách ghế đặt cạnh Bùi Tinh. Cô đưa mắt nhìn, do dự một lát rồi ngồi xuống, sau đó kéo một cái ghế khác, vỗ vỗ gọi Trần An ngồi vào.

Trần An tung tăng chạy tới, còn chưa kịp đặt mông xuống thì đã bị Sơ Húc giơ tay ra nhấc sang một cái ghế khác, còn anh thì ngồi cạnh Bùi Tinh.

Bùi Tinh: “…”

Vóc dáng anh rất cao, ngồi vào chỗ đó có vẻ chật chội.

Chân hai người chạm vào nhau, Bùi Tinh không thèm đôi co với anh, định dịch ghế sang thì lại phát hiện bên đó vừa hay có một cục đá cản trở.

Sơ Húc cúi đầu, liếc nhìn qua khóe mắt, anh liếm môi rồi cười, cất giọng trầm thấp, “Em trật tự chút đi, đừng có né tránh anh mãi như thế.”

Bùi Tinh nắm chặt cái cốc, hoàn toàn im lặng, ánh mắt bối rối hướng sang một phía khác. Lúc đưa cốc lên miệng, cô mới phát hiện bên trong đã hết sạch nước.

Sơ Húc đưa cốc nước của mình cho cô, sợ anh còn ở đây thì cô sẽ không uống, anh đứng dậy, xoa đầu cô rồi bảo: “Anh vào lấy nước.”

Bùi Tinh đợi anh đi xa rồi mới cầm cốc lên uống mấy ngụm. Sơ Húc quay đầu lại, vừa hay trông thấy cảnh tượng đó, anh cong môi cười, nhưng không dám vạch trần cô, sợ cô lại giở tính bướng bỉnh.



Trần Tư đứng trong phòng bếp, mỗi tay cầm một lá bùa, trước mặt đặt hai cái ly sứ, bên tai vẫn còn văng vẳng lời đại sư nói.

“Uống vào, đảm bảo yêu nhau đến trọn đời.”

Trần Tư mím chặt môi, lưỡng lự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, đốt hai tờ giấy vàng rồi thả tro vào trong hai cốc nước.

Anh tự trấn an mình, “Sợ cái gì chứ, hai người họ mà lấy nhau thì mình là đại công thần rồi!”

Lời vừa dứt, bên tai anh bỗng vang lên giọng nói trầm khàn, “Cậu đang lẩm bẩm cái gì đấy?”

Trần Tư hoảng hốt, ôm hai cốc nước vào lòng, vội vàng lắc đầu, “Không…không có gì đâu.”

Sơ Húc lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, vặn nắp rồi uống một ngụm, tầm mắt thoáng liếc qua Trần Tư. Uống nước xong, anh nhíu mày hỏi, “Rốt cuộc cậu đang làm gì đấy?”

Trần Tư lắc đầu, lại bảo Sơ Húc, “Anh ra siêu thị mua hộ em chai xì dầu đi, hết xì dầu rồi.”

“Không đi.”, Sơ Húc ném vỏ chai không vào thùng rác, cổ họng dễ chịu, anh nói, “Thích thì tự đi mà mua.”

Trần Tư đưa lưng về phía anh làm mặt quỷ, bắt chước điệu bộ của anh mà nhại lại, “Thích thì tự đi mà mua…”

Nghe vậy, Sơ Húc giơ chân lên, từ phía sau đạp một phát vào bụng chân anh.

Trần Tư lẳng lặng bảo vệ hai cốc nước, tránh cho nước sánh ra ngoài, giây tiếp theo lại không ngừng lẩm nhẩm: “A di đà Phật, A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, Nguyệt Lão phù hộ, Nguyệt Lão phù hộ, vừa rồi không phải cố ý mạo phạm đâu ạ.”

Miễn cưỡng lắm mới nghe rõ được, Sơ Húc nói: “Đầu óc cậu có vấn đề rồi.”


Trần Tư bịt kín lỗ tai, vài phút sau mới nói với Sơ Húc, “Em đi cũng được thôi.”, anh quay lưng lại với Sơ Húc, “Nhưng em đang muốn mua loại xì dầu nữ thần thích, em nhường cơ hội lại cho anh mà anh còn không biết tận dụng à?”

“À.”, Sơ Húc cười lạnh, vẻ mặt đúng kiểu “Cậu bị điên à, sao tôi có thể ngu đến nỗi chỉ vì một câu nói của cậu mà phải bỏ sĩ diện để đi mua xì dầu chứ!”.

Trần Tư cảm thấy việc này có vẻ không khả quan, đang định đổi cách khác để anh đi mua xì dầu thì bỗng Sơ Húc hờ hững hỏi: “Muốn mua loại nào?”

Trần Tư: “?”

“…”

“Vị Sự Đạt.”, Trần Tư thầm khinh bỉ.

“Ừm.”, Sơ Húc nói, “Tôi đi.”

Vừa nãy còn hùng hồn “Thích thì tự đi mà mua.”, Trần Tư trộm lườm Sơ Húc một cái.

Sơ Húc đi rồi, Trần Tư liền ra sân sau. Bùi Tinh đang ngồi hóng mát với Trần An, Trần Tư bèn bưng một cốc nước ra, nuốt nước bọt cho trơn họng rồi bảo: “Ấy! Khéo quá.”

Bùi Tinh nhìn Trần Tư, khẽ cười.

“Khụ khụ.”, Trần Tư đặt cốc nước trong tay xuống cái bàn cạnh Bùi Tinh, anh cười, “Trăng hôm nay tròn ghê.”

Bùi Tinh gật đầu tán thành, thấy anh như vậy, cô bèn hỏi: “Trần Tư, anh có chuyện gì muốn hỏi hay muốn nói với tôi à?”

Trần Tư lập tức xua xua tay, “Không, không, không.”

Nói xong, anh lại hắng giọng một cái rồi nói: “Chỉ là… muốn cô thử xem kĩ thuật đun nước lọc tôi mới học được thế nào thôi.”

Bùi Tinh: “?”

“Đây này.”, Trần Tư đẩy cốc nước đến trước mặt Bùi Tinh, chỉ là một cốc nước bình thường, trên mặt phủ một lớp tro mỏng.

Bùi Tinh nhíu mày lại hỏi: “Gì đây?”

Trần Tư còn chưa nói thì Trần An bỗng “A!” một tiếng, nhưng ngay lập tức bị Trần Tư bịt miệng lại.

“Là nước đun theo kiểu mới đấy.”, Trần Tư giục, “Cô thử xem.”

Bùi Tinh nghi hoặc, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Trần Tư, cô đành bưng lên uống. Cô chớp chớp mắt, vị cứ là lạ.

Thấy cô uống hết, Trần Tư thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi dắt Trần An đi.

Vào tới phòng bếp, Trần Tư mới thôi căng thẳng. May là uống hết, may quá!

“Bố nuôi.”, Trần An sốt ruột hỏi, “Vừa nãy có phải bố cho chị uống nước bùa không?”

“Suỵt!”, Trần Tư lập tức bịt miệng nó, “Đừng nói bậy!”

Trần An “ư ử” kêu, đúng lúc này, Sơ Húc bước vào, đặt chai xì dầu lên bàn, nhìn thấy hai bố con nhà kia như vậy thì bâng quơ hỏi: “Làm sao đấy?”

Trần Tư luống cuống đáp, “Không, không sao cả.”

Sơ Húc nhíu mày, biết thừa sự việc không đơn giản như vậy, một tay xách Trần An lên rồi hỏi: “Bố nuôi của con lại làm gì đấy?”

Trần Tư trừng mắt, định bịt miệng Trần An lại, nhưng thằng bé được tự do rồi nên mách luôn, “Bố nuôi vừa cho chị uống nước bùa ạ!”

“Nước bùa gì cơ?”, Sơ Húc nhíu mày nhìn Trần Tư.

Trần Tư bực mình nhìn Trần An, rơi vào đường cùng, đành phải báo cáo, “Trưa nay đến miếu một chuyến, định cầu nhân duyên cho hai người bọn anh, đại sư bảo, đốt hai lá bùa rồi thả vào nước cho hai người uống, đảm bảo yêu nhau đến trọn đời.”

“Cậu tin?”, Sơ Húc đá lưỡi vào má trong, giọng điệu có vẻ không vui, “Mẹ nó chứ, cậu động não cái đi.”

Trần Tư chẳng dám nói lời nào, cúi đầu không dám nhìn Sơ Húc.

Sơ Húc hít sâu mấy hơi, đưa tay xoa eo, vặn hông mấy cái, hàm dưới căng cứng.

“Em…”, Trần Tư cúi thấp đầu, “Chẳng phải là vì anh sao?”

Sơ Húc bật cười, chỉ vào mình rồi hỏi lại, “Vì tôi?”

Trần Tư gật gật đầu, “Em cảm thấy, nếu mà theo đuổi như kiểu của anh, thì không biết đến ngày tháng năm nào mới thành công nữa.”

Sơ Húc hít sâu, mím chặt môi. Hai người im lặng vài phút, chẳng ai nói câu nào.

“Có phải có hai lá bùa không?’, đột nhiên Sơ Húc hỏi.


Trần Tư gật đầu, không dám thở mạnh, một lát sau mới nhỏ giọng giải thích, “Đại sư bảo, hai người muốn yêu nhau, thì mỗi người một lá.”

“Tôi đến phục cậu.”, Sơ Húc hít một hơi thật sâu, lạnh lùng mỉa mai, “Đúng là mê tín.”

Trần Tư cúi đầu tiếp, yên lặng xoay người, bê cốc nước bùa đang để trên quầy bar rồi đi đến cạnh bồn rửa bát, nhỏ giọng nói: “Nhìn tình hình này là anh không uống rồi, thế… em đổ nhớ?”

“Đổ cái đầu cậu ấy.”, Sơ Húc nói, chân dài sải bước, lập tức giật lấy cốc nước bùa, ngửa cổ uống ừng ực. Vài giây sau, anh đặt cái cốc xuống, bên trong không còn giọt nước nào.

Trần Tư thấy thế thì càng không dám chớp mắt. Hiện giờ anh ấy không thể hiểu nổi Sơ Húc nữa rồi, nói mê tín là anh, cuối cùng người tự nguyện uống nước bùa cũng là anh.

Sơ Húc đặt cốc xuống mặt quầy bar, nhìn Trần Tư và nói: “Không được rửa cái cốc này, cứ để ở đây, không ai được dùng hết, nhớ chưa?”

Trần Tư ngu ngơ không hiểu, đến khi Sơ Húc đi được một lúc lâu rồi, anh mới vỗ tay đánh “độp” một cái, “Ông mãnh này!”

Sợ người khác uống cái cốc bùa nhân duyên của anh thì sẽ uống linh khí vào, thế nên anh mới không cho rửa bỏ, mà cũng không cho ai uống chung.

Nghĩ thông suốt rồi, Trần Tư không còn sợ Sơ Húc nữa, anh “chẹp’ một cái rồi thầm xỉa xói: “Mồm thì bảo mê tín, nhưng mà lại chả tin sái cổ thì gì.”



Lúc quay lại, Sơ Húc nhìn cái cốc đặt trên bàn, đoán là nước bùa Trần Tư pha, anh lẳng lặng cầm nó trong tay, liếm môi rồi hỏi: “Em có tin vào Bồ Tát không?”

Bùi Tinh: “…”

Sơ Húc nắm tay đưa lên miệng, giả vờ khẽ ho rồi hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là có tin không?”

Bùi Tinh nghi Sơ Húc trúng tà gì rồi, cô mặc kệ anh, cúi đầu không nói gì.

Thấy cô lại làm ra vẻ không muốn nói chuyện, Sơ Húc liếm môi, duỗi tay ra véo véo má cô. Anh ngồi dịch về phía trước, để cô phải nhìn anh.

Bùi Tinh trợn trừng mắt, má bị anh véo đau, cô nhíu mày, “Làm cái gì đấy!”

Sơ Húc thấp giọng cười, chất giọng vốn trầm hơn người khác rồi, anh còn cố tình đè thấp hơn nữa nên nghe ra lại càng quyến rũ. Bùi Tinh mất tự nhiên chuyển tầm mắt nhìn về phía trước, tuyệt nhiên vẫn không nhìn anh.

Thông minh như Sơ Húc, sao có thể không hiểu sự rối bời của cô, anh không ép cô nhìn mình nữa mà chỉ trầm giọng nói, “Còn giận anh à?”

Đợi một lúc lâu, Bùi Tinh vẫn không nói chuyện.

Sơ Húc buồn cười, dứt khoát không ngồi trên ghế nữa mà quỳ một gối xuống cạnh chân cô, bàn tay véo má cô bỏ ra, vòng qua sau, phủ lên gáy cô, để cô nhìn thẳng vào mặt mình.

“Đừng giận nữa, chiều nay đúng là anh không nên ép em ăn tối cùng anh.”, Sơ Húc khẽ vuốt ve gáy cô như để an ủi, anh liếm môi, khàn giọng nói, “Lần sau anh sẽ hỏi trước xem em có đồng ý không, nhé?”

Anh lại bẹo má Bùi Tinh, nhưng lần này là nhéo cả hai bên làm cho môi Bùi Tinh dẩu lên, muốn giãy giụa mà lại bị một bàn tay khác của anh đè chặt.

Rơi vào đường cùng, Bùi Tinh lừ mắt xem thường, miệng lầm bầm: “Được được được, anh buông ra trước đi.”

“Không giận nữa?”, Sơ Húc hỏi.

Bùi Tinh chớp chớp mắt, ra hiệu với anh.

Sơ Húc buông ra, giây tiếp theo, vừa được tự do, Bùi Tinh liền nói, “Anh nghĩ hay quá đấy, rồi anh xem lần sau tôi có đi ăn với anh hay không.”

Tức chết rồi, tức chết rồi, anh cậy mình khỏe hơn nên lần nào cũng lấy sức ra làm vũ khí uy hiếp, mà cô thì không thể nào phản kháng nổi.

Bùi Tinh càng nghĩ càng giận, cao giọng bồi thêm một câu, “Ai mà đi với anh thì là chó!”

Sơ Húc cười, vừa đứng thẳng dậy đã lại cúi người xuống.

Thấy anh lại như định giở chiêu kia, Bùi Tinh lập tức muốn bỏ chạy.

Đáng tiếc, mông còn chưa rời ghế, cô đã bị anh đè bả vai lại. Anh khom lưng, không biết lấy từ đâu ra một viên kẹo Đại Bạch Thỏ, trắng trắng, tròn tròn, vô cùng đáng yêu.

Giống như ngôi sao trong lòng anh, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Bùi Tinh bị anh ép phải ngồi xuống, cô lấy hết dũng khí, vừa mở miệng định mắng anh thì bỗng được nhét cho một viên tròn tròn, vị rất ngọt, hơi hơi chua. Cô đưa lưỡi ra liếm theo bản năng, sau đó hai mắt mở lớn.

—— Anh nhét cho cô một viên kẹo.

“Tiểu tổ tông của anh.”, Sơ Húc liếm môi, bàn tay lại khẽ bẹo má cô một cái, giọng nói trầm khàn nhưng chứa đầy vẻ dịu dàng, chỉ một câu mà khiến cho cô đỏ mặt ngay tức khắc.

—— “Nếu không phải sợ em làm ầm lên, thì anh đã hôn em lâu rồi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui