Vầng Dương Ôm Lấy Em

2014, năm đó tốt nghiệp đại học.

Buổi tụ tập của đám sinh viên cả khóa trước lẫn khóa sau, Bùi Tinh là con cưng của khoa y nên đương nhiên cũng được mời tới, còn có một người khác cũng được mời đến là Nghiêm Dẫn.

Hắn tốt nghiệp đã được một năm vậy mà vẫn được mời, đủ để thấy hắn có tầm ảnh hưởng đến đâu.

Chỉ là, Bùi Tinh luôn không có cảm giác với hắn, chẳng hiểu vì sao, nhưng cô luôn thấy con người hắn có gì đó rất u ám.

Lâm Nhan ở lì trong phòng chọn quần áo nguyên một buổi chiều, gì thì gì, sinh viên y cũng phải giữ danh dự, vào buổi tiệc tốt nghiệp phải ăn vận thật lộng lẫy mới được! Cô nàng trang điểm kĩ càng xong lại không quên lôi kéo cả Bùi Tinh theo, khuyên nhủ mãi, Bùi Tinh mới chịu thay bỏ bộ quần áo đơn giản hằng ngày để mặc một bộ váy dài liền thân.

Cửa phòng thay đồ vừa mở ra, Lâm Nhan liền “wow” một tiếng, hiển nhiên là bị vẻ đẹp sau khi trang điểm ăn vận chỉn chu của Bùi Tinh hớp hồn, đến lúc định thần lại thì cứ khen không ngớt lời.

Bùi Tinh bị cô nàng chọc cười. Hai người cùng bắt xe đến nơi tổ chức buổi tụ tập ở nhà hàng Sơn Hà.

Cả khoa đặt một phòng riêng. Bùi Tinh vừa vào cửa thì ngay lập tức thu hút được rất nhiều ánh nhìn, đại đa số đều ổn, chỉ có mấy thành phần cá biệt cứ tỏ vẻ khác người. Từ trước đến nay, Bùi Tinh không thích gây sự với người khác, thế nên cô coi như không phát hiện ra.

Mọi người đều biết Nghiêm Dẫn thích Bùi Tinh, cũng đều biết hắn đang theo đuổi cô, thế nên cực kỳ nhiệt tình hỗ trợ. Có mấy người tự nhận mình nghĩa hiệp, gào lên bảo Nghiêm Dẫn ngồi vào bàn của Bùi Tinh. Về phần Nghiêm Dẫn, trước giờ hắn là người thức thời, nhưng lại làm như không biết Bùi Tinh không đủ kiên nhẫn với hắn, trước ánh mắt của mọi người, hắn cứ thế ngồi vào cạnh cô.

Xung quanh lập tức xôn xao cả lên, mà Bùi Tinh vẫn coi như không biết, chỉ nói chuyện với mỗi Lâm Nhan.

Lâm Nhan biết Bùi Tinh không thích Nghiêm Dẫn, thậm chí là có phần ghét hắn, thế nên không hùa theo mà chỉ cười nói với mọi người: “Mọi người mau ăn đi chứ!”

Đùa quá thì sẽ mất vui.

Ăn uống xong, mọi người đều ầm ĩ đòi đi hát karaoke, dường như đó đã trở thành hoạt động tất yếu sau mỗi lần tụ tập, đại đa số mọi người đều không phản đối. Tối nay Bùi Tinh còn có hẹn đi xem phim với Lâm Lâm Cửu, đang định từ chối thì Nghiêm Dẫn đã cướp lời trước: “Bùi Tinh, tối nay em đừng nói là em có việc nhé, lần nào tụ tập em cũng không đến, hiếm lắm mới có một lần, em đừng làm mọi người mất hứng chứ.”

Đã nói đến mức này rồi, cô có chút xấu hổ, mà đám bạn xung quanh thì cứ nhao nhao lên, nào là “Nể mặt đi mà.”, rồi “Hôm nay tụ tập mà, cậu về trước là không nể mặt bọn mình đâu đấy.”.

“Đúng đấy, chả mấy khi có một lần tụ tập, sau này chắc là khó gặp nhau lắm, đi đi, đi với bọn mình đi.”

Bùi Tinh lâm vào thế bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.


Đến quán karaoke đã khá muộn rồi, trời đêm đen thẫm.

Bùi Tinh ngồi cạnh Lâm Nhan. Lúc này Nghiêm Dẫn lại khá biết điều, ngồi ở phía đối diện với hai người. Từ đầu đến cuối Bùi Tinh chỉ cúi đầu nghịch điện thoại và nhắn tin cho Lâm Lâm Cửu.

Tinh: Tôi vẫn đang đi với lớp, muộn một chút mới đi với ông được.

Cửu: Tôi lẻ loi một mình đứng đợi bà ở rạp phim, như một con chó không có nhà để về, còn bà thì lại tung tẩy đi chơi, bà đúng là không làm tôi thất vọng!

Bùi Tinh bị câu “con chó không có nhà để về” của cậu ta chọc cười.

Nghiêm Dẫn ngồi đối diện cô, dù không nhìn cô chằm chằm nhưng vẫn luôn nhìn trộm cô qua khóe mắt. Thấy cô cười, hắn liền có chút không thoải mái, khuôn mặt ngày nào cũng lạnh nhạt với hắn thì lại vô cùng ôn hòa với người khác.

Trong lòng bức xúc, Nghiêm Dẫn chuồn vào nhà vệ sinh hút thuốc.

Hắn thích cô, đã lâu lắm rồi, từ lần đầu tiên gặp đã cảm thấy thích. Sau này dần hiểu biết hơn, hắn luôn cảm thấy cô chính là đối tượng mà hắn ao ước, có điều hình như cô quá lạnh lùng, lạnh như băng, chẳng trách người khác hay gọi cô là người đẹp băng giá.

Cô rất đẹp, mà với đàn ông thì dường như đều là như vậy, càng hờ hững với anh ta, anh ta sẽ càng nhiệt tình, hăng hái. Với cô, hắn có cái cảm giác nhất định phải có được, thậm chí có nhiều lúc, trong đầu hắn hay nảy ra những suy nghĩ mà chính hắn cũng không dám nói với ai.

Nghiêm Dẫn rít một hơi thuốc, nghĩ đến nụ cười vừa rồi của cô trong phòng hát, hắn lại tức giận, lại càng không cam lòng.

Đúng lúc này, một tên bạn thân của hắn tên Tương Nghênh đi tới, tiện tay ném cho hắn một túi bột trắng rồi nói: “Anh em đây đã không tiếc công rồi, thành bại thế nào là tùy ông đấy.”

Thứ bột mịn màu trắng, Nghiêm Dẫn mơ hồ hỏi tên kia: “Gì đây?”

“Là thuốc mà uống vào là mơ mơ màng màng.”, Tương Nghênh tìm cách giải thích nhẹ nhàng, “Nhân thể cả người sẽ nóng lên.”

Nghiêm Dẫn đã hiểu.

Cũng không biết vì cái gì, hắn như bị ma xui quỷ khiến mà cầm lấy túi bột, sau đó, nhân lúc Bùi Tinh đi vệ sinh thì lén lút đổ vào cốc đồ uống của cô.


Gần tan cuộc, mọi người nâng cốc lần cuối, Bùi Tinh không tránh được, cũng phải uống.

Cả đám người lần lượt ra về, chỉ còn lại Bùi Tinh và Lâm Nhan, bên cạnh là Nghiêm Dẫn.

Bất chợt, Bùi Tinh cảm thấy đầu óc choáng váng, cô không nhìn rõ mọi thứ trước mắt nữa, mà quan trọng hơn là, cô nhận ra cơ thể mình bắt đầu không bình thường.

Thấy cô khó chịu, Lâm Nhan đang định xoay người đi mua cho cô chai nước, nhưng Bùi Tinh mẫn cảm phát hiện ra Nghiêm Dẫn cứ nhìn ngó về phía này, cô nuốt nước miếng, tóm lấy cánh tay Lâm Nhan rồi nhỏ giọng nói: “Bà gọi cho Lâm Lâm Cửu hộ tôi, nhanh.”

Lâm Nhan thấy sắc mặt cô tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, thì không dám hỏi gì nữa, vội vàng lôi di động trong túi Bùi Tinh ra rồi tìm số của Lâm Lâm Cửu.

Đầu bên này còn chưa lên tiếng, Lâm Lâm Cửu đã lải nhải trước, “Cái đồ vô lương tâm rốt cuộc cũng nhớ đến tôi rồi hả?”

Cả người Bùi Tinh như muốn lả đi, đầu ngón tay nắm chặt điện thoại, cô nghiêng đầu nhìn Nghiêm Dẫn đang đi về phía mình, gần như là trực giác, cô nhớ đến cốc đồ uống kia.

—— Chẳng trách mùi vị cứ là lạ.

Bùi Tinh nói: “Cửu Cửu, mau đến chỗ tôi đi, tôi bị người ta bỏ thuốc.”

Lâm Nhan đứng bên cạnh vừa nghe thấy thế thì bị dọa cho hết hồn, cô nàng lắp bắp hỏi: “Ai…ai bỏ…ai bỏ thuốc bà?…”

“Đừng nói gì.”, Bùi Tinh gần như không còn sức nữa, “Đỡ tôi, đừng để Nghiêm Dẫn lại gần đây.”

Cô nói như vậy thì Lâm Nhan đã hiểu.

Điện thoại vẫn chưa tắt, Bùi Tinh nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như đang nói chuyện phiếm với Lâm Lâm Cửu. Xung quanh không có taxi, cô chỉ còn cách kêu lớn tiếng: “À, ông đến rồi phải không?”

Cô vừa nói đến đó thì Nghiêm Dẫn xuất hiện ngay sau lưng, liếc mắt một cái đã vạch trần điệu bộ giả vờ của cô, hắn cười: “Em không thoải mái à? Sao đổ nhiều mồ hôi thế?”

Lần đầu tiên Lâm Nhan cảm thấy Nghiêm Dẫn đáng sợ như vậy.


Bàn tay Nghiêm Dẫn vừa chạm vào tay Bùi Tinh thì Lâm Nhan cầm túi xách lên đập một cái. Nghiêm Dẫn sững sờ đứng tránh ra.

Đúng lúc này, trên đường bỗng vang lên một tiếng phanh xe, giữa đêm tối nghe ra vô cùng chói tai.

Hai luồng đèn bắn thẳng lên người Nghiêm Dẫn, cửa xe mở ra, Lâm Lâm Cửu vội vàng chạy xuống. Ban nãy kịp thấy Nghiêm Dẫn đặt tay lên người Bùi Tinh, Lâm Lâm Cửu không nói hai lời, vừa xông đến đã tung một đòn hiểm hóc.

Sau đó, Bùi Tinh nhanh chóng được Lâm Lâm Cửu đưa tới bệnh viện.



“Được, cảm ơn cô, phiền cô đừng nói với Tiểu Tinh việc tôi hỏi cô về chuyện này.”

Sơ Húc cúp điện thoại, giơ tay rút một điếu thuốc, châm lửa nhưng lại không hút.



Nghiêm Dẫn vừa đến bệnh viện một chuyến. Hắn không ở trong kí túc xá của bệnh viện, mà tự thuê khách sạn ở bên ngoài.

Xe vừa xuống tới bãi đỗ ngầm, hắn đã cảm giác có gì đó là lạ.

Hắn dừng xe, vừa bước xuống thì bỗng thấy trước mặt xuất hiện một người đàn ông, mình mặc áo thun đen, quần đen, đầu đội mũ đen, mặt đeo khẩu trang đen.

Anh đứng tựa lưng vào tường, xung quanh đều là những chiếc xe màu đen, giữa không gian âm u của hầm đỗ, trông anh vô cùng đáng sợ. Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, đốm lửa đỏ tươi, làn khói trắng lượn lờ vấn vít quanh gương mặt.

Nghiêm Dẫn sợ tới mức hai mắt trợn trừng, vẫn là anh, vẫn là Sơ Húc.

Không có vẻ sợ hãi như hắn, Sơ Húc bình tĩnh bóp tắt điếu thuốc, tùy ý ném vào thùng rác. Anh xoay người, ánh mắt tràn ngập vẻ dữ dằn, từ từ liếc nhìn Nghiêm Dẫn, sau đó bàn tay vòng qua sau tai tháo bỏ khẩu trang, để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng.

Anh nhếch miệng, thả từng bước kiên định về phía trước, vừa đi vừa nhìn Nghiêm Dẫn, hé miệng dùng răng cắn băng vải bên bàn tay trái của mình.

Hầm đỗ xe vang lên tiếng xé vải chát chúa.

Anh như một tử sĩ chấp hành nhiệm vụ, cả người tản ra sát khí.

Không gian im ắng chỉ còn tiếng bước chân trầm ổn của anh, mà Nghiêm Dẫn thì đã sợ đến run rẩy rồi.


Sơ Húc mở miệng, giọng nói trầm thấp, khàn đặc, giữa đêm nghe như tiếng hú của một con thú hoang ẩn mình nhiều ngày nay trỗi dậy, “Tao đã cảnh cáo mày rồi, bảo mày kể toàn bộ mà mày không kể.”.

Anh ngước mắt, giữa những chữ phát ra lại như một tầng giận dữ nữa chồng lên, “Thế nên, mày động vào điểm mấu chốt của tao, động vào Bùi Tinh, vậy thì phải tự mà gánh lấy hậu quả.”



Lúc Sơ Húc về đến nhà thì trời đã tối sầm. Bên ngoài gió rít gào, như thể sắp trút xuống một cơn mưa tầm tã. Vào đúng lúc trời đổ mưa thì Sơ Húc bước vào nhà.

Trong nhà chỉ bật một bóng đèn nhỏ, ánh sáng vừa đủ để phủ lên cả gian phòng khách một vầng sáng dìu dịu. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở cô gái đang ngủ trên sô pha.

Cô nhắm hai mắt, đầu gối lên cánh tay, đôi môi hé mở, mấy lọn tóc buông lơi trước mặt, trông vừa tĩnh lặng vừa dịu dàng.

Ngoài trời mưa tí tách rơi.

Như bị ma xui quỷ khiến, Sơ Húc bước tới. Thật ra cũng không thể nói như vậy, bởi có lẽ nội tâm dẫn lối anh tiến về phía trước, nói đúng hơn, là anh vốn luôn muốn lại gần cô.

Sơ Húc quỳ một gối xuống đất, trên người vẫn thoang thoảng mùi máu tươi, bàn tay nhẹ nhàng gạt bỏ lọn tóc trên mặt cô ra, thấy cô vô thức mấp máy khóe miệng, anh lại mím môi nở nụ cười.

Nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi tình cảm sâu trong đáy lòng, anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thấy cô chép miệng, anh thấp giọng bật cười.

Bùi Tinh tỉnh lại bởi sự quấy nhiễu quang minh chính đại của anh, bắt gặp vẻ mặt ngập tràn ý cười, cô mơ màng lẩm bẩm: “Anh… làm sao thế?”

“Không sao cả.”, Sơ Húc ghé sát vào cô, trầm giọng nói: “Tiểu Tinh, anh xin lỗi.”

Có lẽ là vì sự việc kia quá chấn động, cũng có lẽ là sau nhiều năm mới gặp lại, bất kể là gì, anh vẫn nợ cô một lời xin lỗi.

Bùi Tinh vẫn chưa tỉnh ngủ, thấy anh ghé sát lại, cô bất giác không tránh né mà uể oải nói: “Đang yên đang lành, sao lại xin lỗi?”

Sơ Húc cười, nghĩ đến mấy năm xa cách, lại không thể ở bên bảo vệ cô, hốc mắt anh bỗng đỏ lên.

Anh lại gần cô, đầu ngón tay khẽ chạm vào đôi lông mày đang nhíu lại vì nghi hoặc của cô. Trên đỉnh đầu, ngọn đèn mờ rải xuống vầng sáng ấm áp phủ lên hai người.

Một lúc lâu sau, Bùi Tinh mới nghe thấy anh khẽ thở dài một tiếng, giọng nói nghẹn ngào như vừa mới khóc, anh nói: “Tiểu Tinh, xin lỗi, anh đến muộn.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui