Vang Danh Thiên Hạ
Lam Hạ hỏi: Huynh xuyên không.
Du Hoặc trả lời: Phải
Du Hoặc hỏi lại: Đệ cũng xuyên không
Lam Hạ trả lời: Phải
Lam Hạ hỏi: Huynh đến từ đâu
Du Hoặc nói: C quốc.
Du Hoặc hỏi: Đệ đến từ đâu
Lam Hạ trả lời: Thành phố S - M quốc
Lam Hạ hỏi: Sao huynh lại xuyên không
Du Hoặc trả lời: Bị huynh đệ giết.
Lam Hạ giật mình nhìn y nói xin lỗi.
Du Hoặc nói không sao.
Du Hoặc lại hỏi: Còn đệ vì sao xuyên không.
Lam Hạ trả lời: Bị ung thư chết
Du Hoặc cười nói: Chúng ta số đen như nhau nhỉ.
Lam Hạ cười cười nói: Vậy mới gặp nhau chứ.
Lam Hạ lại hỏi: Huynh còn gì dấu đệ không
Bỗng Du Hoặc thay đổi sắc mặt nghiêm nghị,cả người toát ra âm hiểm.
Tư thế ngồi thay đổi, một bộ dáng chưa bao giờ để lộ ra trước đây trả lời: Có - là tính cách thật của huynh.
Du Hoặc hỏi: Còn đệ thì sao
Lam Hạ thay đổi thái độ chuyển qua nụ cười dảo hoạt - cả người tựa vào cây cột trụ nhà.
Đưa cánh tay bưng ly trà như tinh anh khi ở hiện đại mà trả lời:
Có - cũng là tính cách thật.
Du Hoặc và Lam Hạ cứ thế nhìn quan sát nhau.
Lâm Hạ đã nói: Huynh biết không, ngày đầu gặp huynh ta có cảm giác có điều gì đó bí ẩn ở huynh.
Du Hoặc nói: Ta cũng vậy
Lam Hạ hỏi tiếp: Còn gì nữa không.
Du Hoặc nhìn Lam Hạ cười nói: Còn - đó là đệ rất đẹp.
Lam Hạ nở nụ cười nói với Du Hoặc: Ta thì khác.
Lý do là huynh đúng mẫu người mà ta thích
Du Hoặc cười nhìn Lam Hạ: Thật vinh dự, được một người đẹp như đệ thích.
Ta sẽ cố gắng để báo đáp lại.
Lam Hạ cười nói: Ta chờ huynh.
Du Hoặc nói: Ta nghĩ nên dấu bộ dáng thật của chúng ta, sau ngày dễ làm việc hơn.
Lam Hạ cười nói: Huynh có việc lớn cần làm à
Du Hoặc trả lời: Đúng vậy.
Ta khá thích quyền lực.
Lam Hạ nói: Trùng hợp ghê kiếp trước đệ có quyền lực quen rồi nên kiếp này cũng phải có.
Huynh nghĩ sao nếu chúng ta cùng đồng hành.
Du Hoặc nói: Thật vinh dự khi có một người kinh nghiệm như đệ đi cùng.
Sau này mong đệ giúp đỡ nhiều hơn.
Nói rồi y đưa tay ra.
Lam Hạ tưởng y bắt tay nên đưa tay ra nói: Rất sẵn lòng, cũng mong huynh giúp đỡ nhiều hơn.
Lam hạ nói song ai ngờ Dụ Hoặc cầm tay hắn không phải bắt tay mà cầm hôn tay hắn một cái kiểu quý tộc rồi nói: Hợp tác vui vẻ.
Lam Hạ nhìn tay mình vừa được hôn một nụ hôn mà cười nói: Hợp tác vui vẻ.
Nhưng trong lòng Lam Hạ vẫn bồi thêm câu: Phu Quân.
( Hợp tác vui vẻ Phu Quân).
Truyện nói rõ với nhau thì dễ sống và làm việc.
Khi ở riêng hai người, bọn họ để tính cách thật.
Còn khi ra ngoài lại thay đổi như ở cổ đại.
Điều này làm cả Du Hoặc cùng Lam Hạ càng hứng thú, để ý nhau hơn.
Bọn họ cũng cùng nhau luyện võ công.
Để xem giới hạn mà bọn họ có đến thế nào.
Thật chẳng ngờ bọn họ võ công lại cao đến thế.
Thử dùng kiếm thì càng nguy hiểm hơn.
Du Hoặc đánh kiếm mạnh mẽ,dứt khoát, tàn độc.
Còn Lam Hạ nhẹ ngàng, uyển chuyển nhưng sát thương chí mạng cực cao.
Bọn họ ngoài cấy lúa thời gian rảnh thì luyện tập không ngừng nghỉ để ôn lại toàn bộ võ công.
Từ nội lực, thể lực, kiếm thuật, khinh công..
Vv..
Hôm nay là ngày cấy lúa cuối cùng.
Cứ tưởng mọi chuyện êm xuôi ai ngờ gặp phải kẻ chán sống đến gây sự.
Khi Du Hoặc cùng Lam Hạ đang cấy lúa phần cuối cùng thì một kẻ suất hiện trên ruộng.
Kẻ này trẻ, ăn mặc khá có tiền.
Hắn ngông nghênh cười nói: Du Hoặc ngươi cũng chăm đấy nhỉ.
Sao hả trắng tay nghèo rớt nên đành ăn bám phu nhân tương lai hả...!hahaha.
Lam Hạ ta nói ngươi.
Ngươi rất đẹp bản công tử thấy hay ngươi đồng ý làm nam thiếp cho Tả Phỉ còn ổn hơn tên khắc tinh Du Hoặc này đấy.
Nói đến đây Du Hoặc cùng Lam Hạ nhìn nhau.
Tả gia.
Hai người gật nhẹ đầu hiểu ý.
Moi tin.
Thời cơ tốt đấy.
Lam Hạ giả bộ tức giận mắng: Ta phi.
Tả phỉ hắn cho ngươi cái gì mà ngươi lại khốn nạn như vậy.
Kẻ kia nghe bị chửi khốn nạn đã tức sù lên chửi lại Lam Hạ: Ngươi nói ai khốn nạn.
Bản công tử mà cần Tả Phỉ cho cái gì ư.
Bản công tử với Tả Phỉ là huynh dệ thâm giao.
Ta có lòng tốt đưa ngươi đi sống sung sướng.
Tả Phỉ để ý ngươi nhưng ngươi không biết điều, lại để bà bà ngươi vì ngươi mới chết.
Sống sướng ngươi không muốn lại hại cả người nhà liên lụy.
Ai mới là khốn nạn chứ.
Nghe tới đây Du Hoặc đáp trả một câu: Không phải vì ngươi mà Lam Hạ gặp chuyện à.
Ngươi ở đấy mà lớn tiếng
Kẻ kia nghe vậy lại càng tức nói lại: Tại ta.
Đùa à.
Du Hoặc ngươi đúng là kẻ hay quên.
Nhâm Song thích ngươi ngươi lại đi thích Lam Hạ.
Không phải vì ngươi không đồng ý Nhâm Song nên mới xảy ra chuyện bà bà Lam Hạ à.
Ngươi đừng tỏ vẻ mình vô tội.
Du Hoặc chưa kịp nói gì thì ông trời lại thương y với Lam Hạ khi An đại thảm chen mồm vào để lộ thêm tin tức.
An đại Thẩm làm ruộng kế bên chen mồm vào nói: Hư: Du Lâm.
Ngươi ở đấy nói điêu ngoa cái gì.
Cả nhà ngươi hại Du Hoặc chưa đủ.
Còn cấu kết với nhà họ Nhâm hại Lam Hạ.
Nhâm Song mà xứng với Du Hoặc hả.
Một đứa con gái hư nết.
Chả làm gì nên hồn, đã sấu còn ác độc hại bà bà Lam Hạ chết.
Quả báo sẽ đến với nhà ngươi và nhà họ Nhâm.
Du Lâm nghe vậy nổi sùng lên: An thẩm bà đừng có mà độc miệng.
Đừng tưởng con gái bà gả cho con trai tri huyện thì bà muốn nói gì thì nói.
Đại tỷ nhà ta sắp gả cho con trai tri phủ.
Lúc đấy bà biết tay.
An thẩm cười to nói lại: Con gái ta gả làm chính thê.
Cưới hỏi đàng hoàng.
Kiệu đón dâu, còn bước vào cửa chính bái đường.
Tỷ tỷ ngươi đi làm thiếp cho con thứ tiểu thiếp.
Lại còn đi cửa sau.
Tỷ tỷ ngươi có được dự các hội lớn với phu nhân các quan như con gái ta không.
Ta phi.
Ngươi hãnh diện cái gì chứ.
Du Lâm nghe vây tức nổ phổi: Bà hãy đợi đấy.
Thù này ta sẽ chả.
Nói rồi hắn tức tối bỏ đi.
***** NĐH*****.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...