– Có vẻ như cậu không được nghe diễn biến cụ thể thì sẽ không tin nhỉ?
Hầu tước Ferrmen cất tiếng, gương mặt mang lấy nụ cười nhạt, trông bi thương đến lạ.
– Có nghe thì tôi cũng sẽ không tin. – Turan đáp – Về cơ bản thì, tôi không thấy ông đáng tin cậy, ít nhất là trong chuyện này.
Hầu tước cười vài tiếng khô khan như đang tự giễu, nói:
– Không sao. Ta vẫn muốn cho cậu biết một hai. Người ra tay có vẻ là thuộc quân đoàn Ungreilt.
Turan không ngạc nhiên, chỉ hỏi:
– “Có vẻ”?
– Đúng là ta không dám chắc. Nhưng khả năng rất lớn.
Hầu tước Ferrmen không giống đang cố đổ tội cho Wyndur, hay chính xác hơn thì ông ta đang cố gắng tránh né chuyện đấy. Lại nói, người thuộc quân đoàn Ungreilt, không có nghĩa là ra tay theo lệnh Wyndur. Cậu ta dù sao cũng chỉ là một trong số các phó đoàn trưởng, lại còn là rất trẻ, trên thực thế nắm giữ chỉ một phần rất nhỏ lực lượng của quân đoàn.
– Ông nghĩ tại sao đối phương lại muốn giết mình? – Turan tò mò hỏi.
Trong ánh mắt hầu tước hiện lên sự giận dữ, nhưng không quá nhiều.
– Hẳn là vì có liên quan đến cuộc nổi loạn ở thành Kyrult cách đây hơn một tháng.
Turan có nghe không ít về cuộc nổi loạn ấy, chủ yếu là sự tham gia của nô lệ, nhưng rõ ràng là có bàn tay thúc đẩy của những kể phía ngoài biên giới vương quốc Enria. Dù sao thì vụ việc xảy ra ngay trước một trận chiến quan trọng nơi biên giới với vương quốc Danlion, rất khó để không liên tưởng tới.
– Ông lại dám có liên quan? – Turan vẻ cười cợt bảo – Không sợ nữ vương một lời làm sụp đổ hết mọi cố gắng của ông từ trước đến giờ?
Hầu tước Ferrmen nhăn mày, nhìn Turan với vẻ khó chịu, chừng như không vui với việc công sức chính mình bỏ ra suốt nhiều năm bị đụng chạm tới, còn bị giễu cợt.
Nhưng Turan không ngại. Thay vì tránh né, nó thích hơn sự thẳng thắn như hiện tại, khiến mối quan hệ trở nên thành thật hơn, thì thoải mái.
– Nữ vương bệ hạ không phải là người nhỏ mọn như vậy. Hơn nữa, việc ta làm là có ích cho hoàng tộc.
Turan không định hỏi hầu tước đã làm cái gì, vì trông ông ta chẳng có ý định tiết lộ. Nếu nó đoán không lầm thì chuyện có chứa yếu tố cá nhân.
– Thế còn sau đó? – Turan hỏi.
– Ta bị phạt.
Turan cười, dù không thành tiếng nhưng là nụ cười rất tươi. Nó chính là đang cười trên nỗi đau của đối phương. Vị hầu tước này sau khi bị giết, không những không được quan tâm hỏi han gì, còn phải chịu trách nhiệm cho sự liên quan của mình đến cuộc nổi loạn. Nếu nói rằng chính nữ vương đã hạ lệnh ám sát ông ta, Turan là dám tin.
Tuy nhiên, tình huống không có vẻ là như vậy. Sự trừng phạt dành cho hầu tước Ferrmen, dù không rõ nặng nhẹ thế nào, hẳn là để thể hiện chủ kiến của nữ vương cho kẻ hay thế lực đã ra tay. Tự nhiên không chỉ đơn giản là không đồng tình với hành động của hầu tước, mà còn đồng thời cho thấy rằng tội của hầu tước như thế nào, vẫn cần để cho nữ vương phán xử chứ không phải một nhóm người có chút lực lượng liền có thể tự tiện.
Đây hẳn lý giải được vì sao chiến trận ở biên giới với vương quốc Danlion trong lời kể của Wyndur đột nhiên trở nên khó khăn hơn mà lại thiếu thốn đi sự trợ giúp cần thiết của quân hoàng gia. Turan lúc ấy chỉ nghĩ rằng quân hoàng gia không kịp viện trợ, nhưng xem ra là chuyện không đơn giản như thế.
– Hiện tại vẫn đang chịu phạt? – Turan dò hỏi.
– Ừm. Nên có chút đáng tiếc khi phải báo với cậu rằng trong thời gian ngắn, ta có lẽ sẽ không giúp đỡ được gì nhiều.
Turan không cần sự hợp tác ngắn hạn. Thậm chí, nó hiện tại không quan tâm hầu tước Ferrmen có giúp được gì hay không. Ngay từ đầu, sự hợp tác được đề cập với ông ta vốn đã không nhằm vào những món lợi thông thường mà một quý tộc cấp cao có thể mang lại.
Tuy nhiên, Turan không thể dễ dàng để lộ mục đích của mình, bảo:
– Vậy thì chúng ta cần bàn thêm. Cần bao lâu để ông có lại quyền lực nên có của mình? Mặt khác, hiện tại ông bị hạn chế cái gì?
Hầu tước Ferrmen đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước, nhưng không vội đáp mà từ tốn rót đầy tách trà của mình, nhấp nhẹ một ngụm vẻ thư thái rồi mới nói:
Quảng Cáo
– Nhanh thì nửa năm, chậm có thể lên đến ba bốn năm, thậm chí nhiều hơn. Nhưng chỉ cần có sự giúp đỡ của cậu thì tốc độ phục hồi có thể tăng lên rất nhiều. Hạn chế ở hiện tại mà nói, là toàn bộ. Tất cả các mối quan hệ của ta với quý tộc khác đều đã bị cắt đứt. Các quân đoàn hay hội nhóm bây giờ cũng không dám dính líu nhiều tới ta, nếu không muốn gọi là cố tình tránh né.
– Thế lực ngầm thì sao?
Turan hỏi một câu, gương mặt hầu tước Ferrmen liền trở nên sáng sủa không ít. Quả thật dưới sự trừng phạt của nữ vương, ông ta không dám trắng trợn làm cái gì, nhưng tất nhiên âm thầm thì luôn có cách.
Cái gọi là thế lực ngầm, kì thực không phải là thế lực đó không có hoạt động ngoài sáng, mà là có thêm một đầu hoạt động khác ít người biết hơn, cẩn trọng hơn và cũng khắc nghiệt hơn. Một số quân đoàn hay hội nhóm thậm chí gần như tập trung hoàn toàn vào hoạt động ngầm, tiêu biểu chính là hội sát thủ Zalt.
Nhắc đến hội Zalt, Turan liền nhớ tới Kull. Cậu ta mặc dù đã rời khỏi hội, nhưng sự liên quan sẽ mãi mãi không thể dứt bỏ được. Đó là còn chưa kể đến ở tương lai, Turan nhiều khả năng sẽ cần nhờ đến hội Zalt không ít. Chuyện này cần phải suy xét thêm nhiều.
– Nguyên vẹn. – hầu tước Ferrmen đáp – Nữ vương có muốn cũng không thể tùy tiện đưa tay sâu như thế được.
Nói cách khác, có vẻ như nữ vương là không muốn. Hoàng gia dù không phải có nhiều tay chân trong các hoạt động ngầm, nhưng ngăn cản hoặc dò xét một đối tượng ở mức độ nhất định là không khó.
– Tốt. Thế chúng ta cũng nên bắt đầu bàn về nội dung giao kèo thôi.
Turan dẫn đầu đề cập đến chuyện giao kèo, cho thấy rõ quyết định của bản thân. Hầu tước Ferrmen tự nhiên không phản đối, bảo:
– Trước hết, để đền bù cho sự trễ nãi khó thể chấp nhận của mình, ta xin gửi tặng cậu vật này.
Một miếng kim loại khá dày màu xám tro được đặt lên bàn. Turan cầm lên xem xét. Trên mặt miếng kim loại có khắc một vài hoa văn nhất định, mặt còn lại thì đề vàị con chữ: Naveur.
Turan nhướn mày, nghĩ ngợi một hồi những vẫn không nhận ra được đây là vật gì. Thông qua kỹ năng ‘Thông hiểu’, nó biết được đây chỉ là một miếng kim loại bình thường được một thợ thủ công lành nghề chế tác, đảm bảo không thể làm giả được. Tự nhiên, đó cũng chỉ là mô tả mang tính tương đối.
– Có một nơi tên là Naveur ở thành Kyrult. Ở đó… khục khục, ta giam giữ- khục, nuôi dưỡng một vài thú vui- khục, điều thú vị cho cậu. Yên tâm, đều là còn mới. Tiếc là ta chẳng có thời gian ghé thăm.
Turan nhếch mép, không biết nên nói cái gì. Nó không khó đoán được Naveur là nơi như thế nào qua những cái lỡ-lời-cố-tình của hầu tước Ferrmen.
Nói Turan không có hứng thú thì không đúng. Nhưng nó thật sự cảm giác được sự tình rất phiền phức.
Hầu tước Ferrmen không phải kiểu người sẽ hành động liều lĩnh, gửi tặng một thứ gì đó mà chưa suy xét kỹ càng người được nhận có vui lòng hay không. Đây hẳn không chỉ đơn giản là một món quà với vẻ bề ngoài, mà có ẩn giấu gì đấy.
– Ông chắc chứ?
Turan hỏi, mân mê miếng kim loại trong tay. Nó có cảm giác rằng nếu mình truyền vào đây một lượng ma năng hoặc nguyên khí nhất định, sẽ có một vài hiện tượng xảy ra.
– Cái giá là lớn. Nhưng xứng đáng.
Hầu tước Ferrmen cười nói, gương mặt nhợt nhạt của ông ta trông lại không được hạnh phúc chút nào.
Nói đến, mặc dù phần quyền lực đối với thế giới ngầm của hầu tước mặc dù không bị hạn chế, nhưng bản thân vẫn đang chịu sự trừng phạt, ông ta tất nhiên không dám cử động quá nhiều. Nếu bây giờ mà để xảy ra thêm một vụ việc tai hại nào nữa, cuộc đời của ông ta sẽ lập tức biến thành vô cùng thê thảm.
– Thế thì tôi xin nhận vậy. – Turan làm vẻ bối rối đáp, lại bảo – Ông sẽ không ngại nếu tôi làm bất cứ thứ gì với vật này chứ?
Hầu tước Ferrmen nhìn sâu trong mắt Turan, cố dò xét xem nó có ý gì khi nói như vậy. Hồi lâu, ông ta đáp:
– Tùy ý. Chỉ cần cậu đừng để ai biết ta là chủ sở hữu trước đây của vật này, mọi việc đều tốt.
– Ha! Đây là tôi nhặt được.
Cùng với lời đó, tiếng cười rôm rả dần lấp đầy căn phòng u ám.
Ngoài mặt vui vẻ là vậy, Turan rất tò mò không biết hầu tước Ferrmen đang có ý đồ gì. Ông ta hẳn đã chuẩn bị sẵn món quà này từ trước, nhưng lại không giống như sẽ để tâm rằng Turan có nhận hay là không. Trong giây lát, nó còn thoáng thấy gương mặt của đối phương hiện lên sự tiếc nuối.
Chỉ mong là Turan nhầm lẫn. Nó thật sự không hi vọng cái nơi tên Naveur chỉ đơn thuần là chỗ mà vị hầu tước xác xơ này lén nuôi dưỡng một nhóm những điều thú vị của mình. Nếu là vậy, nó lại thành đánh giá ông ta quá cao rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...