– Ông định làm gì với phương pháp luyện chế bùa? – Turan hỏi.
– Tất nhiên là luyện chế bùa. – Gaterylt đáp – Yên tâm, ta sẽ không ngu ngốc chia sẻ cho kẻ khác. Đây chỉ là đam mê cá nhân mà thôi. Lại nói, cho dù ta có lỡ khoe ra, cũng chẳng ai sẽ tin tưởng.
Nghe vậy, chợt nghĩ tới gì đó, Turan cất tiếng:
– Thế, tại sao ông lại nghĩ… ừm, tôi thật sự nắm trong tay phương pháp luyện chế bùa mà ông tìm kiếm.
Ông lão Gaterylt mỉm cười, bảo:
– Không sao. Có là giả cũng được. Chúng ta còn nhiều thời gian.
Turan cười khì đáp lại. Nó không cho là bản thân đã bỏ lỡ chút gì ở ông lão trước mặt mình đây, nhưng thật sự là đáng thưởng thức, cũng đáng kính trọng. Gừng càng già càng cay, thật không sai, cũng là giải thích được vì sao ông ta lại có vị thế rất cao trong hội Katefei bất kể rằng bản thân chỉ mới Thần cấp 15.
Cuộc gặp hôm nay, kể cả khi cuộc trao đổi chưa diễn ra, Turan cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích, lớn nhất chính là thông tin về việc phương pháp luyện chế bùa từ dược liệu bị cấm bởi các Chính thần. Đó mặc dù không phải thông tin xác thực, nhưng vẫn đủ để nó xem xét thêm về những kế hoạch đã đề ra cho Yeatra, lại điều chỉnh cho phù hợp hơn. Tiềm năng của cô nàng là rất lớn, không thể chỉ vì việc dây dưa với phương pháp luyện chế bùa bị cấm mà làm hỏng hết.
– Vậy thì cậu đã có quyết định của mình chưa?
Ông lão Gaterylt cất tiếng hỏi sau khi xác nhận chính mình đã không còn gì để tiết lộ thêm cho Turan nữa.
– Tôi đã nói rồi, quyết định cuối cùng vẫn thuộc về chủ nhân phương pháp luyện chế bùa. Nếu cô ta từ chối, kể cả khi chỉ vì không ưa không khí nơi đây, tôi cũng sẵn sàng thuận theo.
Turan rất quả quyết trả lời. Nó đến cùng vẫn cần đề cao vị thế của Yeatra, không thể để bản thân làm lu mờ cô nàng được.
– Phải. Là ta lỡ lời.
Ông lão Gaterylt vội vàng nhận lỗi, gương mặt ngược lại hiện rõ sự vui mừng. Ông ta biết khả năng thành công của cuộc trao đổi lần này đã gần như là chắc chắn, mặc dù không rõ nguyên nhân thật sự là gì.
Yeatra và Phalsia được gọi vào. Hai người vừa đi vừa cười nói, chừng có chuyện rất vui. Turan không tiện để ý nhiều, chỉ bảo:
– Yeatra, cô có muốn tiết lộ phương pháp luyện chế bùa của mình cho ông Gaterylt đây không? Ông ta sẽ không chia sẻ cho người khác, cũng sẽ giúp đỡ cô trong việc luyện chế bùa. Ngoài ra, cô sẽ được hội Katefei đảm bao an toàn miễn là ông Gaterylt còn nắm quyền trong hội. Cùng với đó là một vài quyền lợi khác, chi tiết cô có thể hỏi thêm ông ta.
Yeatra ngơ mặt ra một lúc, chừng chỉ nghe hiểu được một nửa lời của Turan. Hồi lâu, cô nàng hỏi:
– Như thế có thể giúp được cậu sao?
Turan tặc lưỡi, nói:
– Tôi là đang hỏi ý cô, đừng có chuyển chủ đề lung tung.
Yeatra nghe vậy thì bật cười, bảo:
– Ừ. Tớ… chỉ là… Tớ không hiểu nhiều mấy vấn đề này. Nếu cậu thấy tốt, tức là tốt. Tớ tin tưởng cậu sẽ không làm điều hại đến tớ.
Turan có chút chán nản trước thái độ của Yeatra, cứ như thể muốn dồn hết trách nhiệm lên đầu nó vậy.
Âu thì cũng đúng là trách nhiệm của cuộc trao đổi này đều là thuộc về Turan, nhưng người nhận được không ít lợi ích như cô nàng cũng nên thể hiện chút sự quan tâm của mình mới dúng.
Tính tình của Yeatra là vậy, Turan biết thế nên cũng chẳng định hỏi han gì thêm, nói:
– Vậy thì đồng ý đi. Chi tiết giao kèo như thế nào, tôi và ông Gaterylt sẽ bàn thêm với cô. Nếu là có vấn đề gì, cứ lên tiếng, đối phương sẽ không làm khó.
Những lời này thực ra là nói cho ông lão Gaterylt. Tới giờ, Turan vẫn không thể khiến Yeatra thành kẻ có ảnh hưởng lớn nhất trong giao kèo, chỉ giúp cô ta có nhiều hơn quyền lên tiếng. Đây có lẽ đã là tình huống tốt đẹp nhất.
– Được. – Yeatra gật nhẹ đầu bảo.
Quay sang Phalsia, Turan cất tiếng:
– Còn cô. Tranh thủ thời gian liên lạc với người của mình, xem phản ứng của họ thế nào. Nếu có gì thay đổi, sớm báo cho tôi.
– Tốt.
Phalsia đáp gọn, quay người rời đi, chỉ chốc thì khuất dạng.
Chuyện sau đó cũng không có gì đáng kể. Turan cùng ông lão Gaterylt thay nhau định ra các điều trong giao kèo, Yeatra ở một bên, không ngừng gật gù, vẻ mặt rất là chăm chú nhưng vẫn không giấu được sự uể oải và chán chường của cô ta. Cô nàng thật sự không phù hợp cho những chuyện thế này.
Turan tất nhiên không có quên mục đích thứ hai mình đến đây. Nó kể với ông lão Gaterylt về chuyện của hàng dược liệu do Kwahn, hoặc là cha hắn ta sở hữu. Ông lão nghe được rất tức giận, mắng rằng cố gắng của chính mình vậy mà bị đám sâu mọi này phá hỏng hết.
Kế đến, Turan không tiện xen vào, liền chờ xem phản ứng của Gaterylt. Nếu ông ta có thể làm nó hài lòng, đây tự nhiên là tốt nhất. Còn ngược lại, nó chỉ đành tự mình ra tay.
Dọc đường trở về, Yeatra lên tiếng:
– Chuyện phương pháp luyện chế bùa chú, nhất định phải giữ bí mật ư?
Turan nhướn mày nhìn cô nàng một lúc, dò hỏi:
– Cô không phải đã để lộ cho ai rồi chứ?
– Không có. – Yeatra vội nói – Nhưng mà… Thầy- ừm, người ấy đã từng bảo muốn để cho phương pháp luyện chế bùa chú của người được càng nhiều người biết đến càng tốt. Cũng là vì thế nên tớ mới…
Turan thở dài một hơi. Nó là không tính đến chuyện này. Đây không hẳn là ảnh hưởng nhiều tới kế hoạch của nó, nhưng là có tác động xấu tới Yeatra.
– Không phải bây giờ. Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ giúp cô phổ biến rộng rãi chúng.
Đây đã là câu trả lời tốt nhất Turan có thể tìm được lúc này.
Yeatra không vui, nhưng có vẻ là hài lòng với lời của Turan, mỉm cười, lại không nói gì.
Về đến nhà trọ, Phalsia đã ngồi đợi sẵn, trông thấy hai người thì đưa tay ra hiệu. Yeatra vội chạy tới, Turan ngược lại rất từ tốn.
– Không cần tìm chỗ kín đáo sao?
Turan hỏi, không có ý châm chọc.
– Không cần. – Phalsia đáp – Sự chú ý của họ dành cho tôi đã lên đến đỉnh điểm, cố che giấu sẽ chỉ khiến họ lôi tôi ra tra hỏi.
Tình huống thật sự là như vậy. Đây cũng là khó khăn cho Phalsia, nhưng lại là cần thiết cho những tính toán của Turan.
– Cô rất ghét tôi?
Turan dò hỏi. Nó trên thực tế mong rằng đối phương ghét mình, như vậy sẽ dễ dàng làm việc hơn. Nhưng vẻ mặt của cô ta lúc này lại không trông như thế.
– Tôi không thể. – Phalsia nói – Hiện tại hay tương lai, cậu đều là một mắt xích quan trọng trong cuộc sống của tôi. Nếu ghét cậu có thể khiến mọi chuyện tốt hơn, chậc, tôi cũng muốn lắm chứ.
Tức là Phalsia ghét Turan, nhưng cô ta lại không thể biểu hiện như vậy, càng không thể giữ trong lòng. Điều này quá phức tạp, Turan nghĩ ngợi một hồi, thấy đau đầu, quyết định bỏ qua. Này có khi là âm mưu của cô nàng, nhằm khiến nó chịu đau khổ về mặt tinh thần.
– Yeatra để lại cho cô chăm sóc… ừm…
Turan nói, chợt cảm thấy lời của mình có phần sai sót, cũng nhanh chóng bắt được ánh mắt giận dữ của Yeatra. Cô nàng rõ ràng không ưa được cảm giác bị người khác xem như một đứa trẻ để chăm nuôi. Nó vội chữa:
– Hai người ở cùng nhau. Có việc gì thì liên lạc với tôi. Trong thời gian ngắn có lẽ hai người sẽ phải nán lại ở thành Tailor. Còn tôi, lát nữa phải đi rồi.
– Đi đâu?
Yeatra lên tiếng. Câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cả cô nàng và Turan, vì đây không giống với tính tình cô ta tí nào.
Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, Yeatra chỉ có thể trừng mắt nhìn Turan chờ một câu trả lời. Nó nghĩ rồi đáp:
– Gặp một vị người quen. Sau đó thì du hành. Tôi là du hành giả, nhớ chứ?
– À phải… Ấy! Thế còn tớ?
Yeatra hiện giờ vẫn là Thần cấp 1. Cô nàng hoàn toàn không có cơ hội du hành nào. Tuy nhiên, khá chắc rằng cô ta sẽ nâng cao Thần cấp của mình sớm thôi, chỉ bằng việc luyện chế bùa chú, mặc dù tốc độ có hơi chậm.
Turan không mong Yeatra mau chóng nâng cao Thần cấp, ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Sau này khi có thời gian, cũng như tổ đội đã lớn mạnh, nó có thể giúp cô nàng gia tăng Thần cấp rất nhanh, nên không có gì phải lo lắng cả.
Yeatra có tiềm năng vô cùng lớn, là con bài quan trọng của Turan. Nó không định dùng tới cô ta quá sớm, cứ từ từ nuôi dưỡng là được. Dù sao thì hầu hết những tấm bùa cần sử dụng hiện nay đều có thể cầm tới tay với giá cả phải chăng.
Chuyện này, Turan cũng đã nói qua với Yeatra, nhưng cô nàng có vẻ như không có ghi nhớ nhiều lắm. Hơn cả là, ý trong lời vừa rồi hẳn chỉ thắc mắc rằng cô ta có phải cũng giống như nó, đã trở thành một du hành giả chân chính rồi hay không mà thôi.
– Cô cũng thế. – Turan cười nói – Nhưng giờ, cứ ngoan ngoãn làm việc mình yêu thích nhất đi. Chuyện du hành… ừm, thời gian còn nhiều mà.
– Dẻo miệng.
Phalsia thốt. Turan nhướn mày nhìn cô ta, không hiểu là đối phương có ý gì.
– Chê cười. Tôi buột miệng. – Phalsia vội nói.
Turan chỉ đành lắc nhẹ đầu, nghĩ rồi bảo:
– Darmil sẽ đi cùng tôi. Tổ đội sẽ tập trung ở thành Carne. Nếu cô có đến thì lúc đó có thể liên hệ tôi. Nhưng mà… đoán chừng là không cần, nhỉ?
– Nhiều lời!
Phalsia gắt, quay sang ôm lấy Yeatra. Hai người cứ thế cười nói, cố tình làm ngơ Turan. Nó thấy vậy cũng tạm an tâm, bước tới dặn dò người nhân viên ở quầy tiếp tân mấy câu rồi rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...