Hầu tước Ferrmen hiện đang có mặt ở thành Tailor, dường như bận bịu làm nhiệm vụ nào đấy tương đối quan trọng. Ông ta cho chuyển lời rằng đã sớm muốn gặp Turan, nhưng vì công việc bù đầu chỉ có thể liên tục dời lại. Đây rõ ràng là muốn thúc giục nó mau tới, tránh để trễ nãi sẽ lỡ dịp vì ngài hầu tước này không được dư dả thời gian.
Trùng hợp là, sáng nay Turan liền muốn dẫn Yeatra đến thành Tailor để gặp ông lão Gaterylt. Nó khá chắc rằng dự định này của mình là không ai có thể biết được, vì cũng chỉ vừa quyết định vào tối hôm qua mà thôi. Hơn nữa, hầu tước Ferrmen dù có bằng cách nào đấy nghe tới, cũng không thể nào trong vòng chưa đầy nửa ngày chạy đến thành Tailor. Cho nên cuộc hẹn này hẳn là không liên quan.
Nhưng vậy không có nghĩa là chuyện đơn giản. Bộ dáng vội vã vừa rồi của Cartien, có khả năng chính là vì cô ta cần hành động trước khi người của hầu tước Ferrmen đến. Nếu thế, theo lời cô ta, “phỏng theo ý của phó đoàn trưởng” hẳn là có ý nghĩa rằng Wyndur đã sớm muốn cảnh báo Turan về hầu tước Ferrmen, để cho Cartien chú ý quan sát; khi cô nàng phát hiện hầu tước định tiếp cận nó để thúc đẩy việc hợp tác, cô ta liền không chờ được tin từ Wyndur, lập tức hành động.
Đây cũng chỉ là suy đoán của Turan, không có gì chứng minh nó đúng cả. Việc đã đến nước này, bất kể nó có muốn hợp tác sâu hơn với hầu tước Ferrmen hay không thì cũng nên đi một chuyến. Dù sao thì cũng coi là thuận tiện.
Turan có gặp nhiều bất ngờ trên đường làm tốn thời gian, nhưng khi đến chỗ Yeatra thì vẫn còn khá sớm. Cửa bị khóa, cũng coi như cẩn thận, chỉ là không ngăn được Turan khi nó từ lâu đã giữ trong tay chìa để mở. Hiển nhiên, nó không có làm gì mờ ám, chính cô nàng đã tin tưởng giao cho nó.
Bước vào trong cửa hàng, cảm nhận được rằng chủ nhân căn nhà vẫn còn chưa thức dậy, Turan quyết định ngồi ở cạnh bàn quầy chờ đợi. Nó không thể vì bản thân đến sớm mà đánh thức người khác, cũng là tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một hồi.
Từ khi trở thành du hành giả tới giờ, Thần cấp càng ngày càng tăng cao, sức khỏe của Turan cũng được cải thiện rất nhiều. Đó là bao gồm cả khả năng tập trung, sức bền, tốc độ tính toán, các giác quan và nhiều hơn nữa. Do vậy, nhu cầu nghỉ ngơi của Turan giảm bớt đi không ít, nhưng đồng thời lượng công việc cũng càng lúc càng tăng lên, còn là rất nhiều. Nếu không phải vì lo sợ hao phí không đáng, nó thật muốn cộng vài điểm thuộc tính bù đắp thiếu hụt của chính mình.
Hiện tại, điểm thuộc tính cộng thêm Turan có được từ thăng Thần cấp vẫn còn nguyên, tổng cộng chính là 55 bậc. Rất hiếm có du hành giả nào cố gắng giữ điểm thuộc tính được như nó, vì mọi người đều biết bản thân khó có đủ lực lượng săn giết quái cấp cao hơn, mặt khác thì điểm thuộc tính sử dụng sớm cũng không phải mất đi, chỉ là sau này muốn thay đổi là không thể.
Nhưng nếu có thể không cần sử dụng điểm thuộc tính mà vẫn tiếp tục du hành được thì tất nhiên Turan sẽ lựa chọn không dùng. Chẳng có ai biết rằng tương lai bản thân sẽ sở hữu kỹ năng gì, vật phẩm nào, phát triển đến ra sao, thì số điểm thuộc tính đang nắm giữ chính là con bài quan trọng bù đắp thiếu hụt, hoặc đẩy mạnh ưu thế nhất định của mình.
Không thiếu trường hợp du hành giả vốn là người tuổi đã cao, lợi dụng điểm thuộc tính để cải thiện sức khỏe, giúp mình sống tốt hơn. Với điểm thuộc tính, một lão già gầy còm cũng có thể trở thành lực sĩ đấm vỡ mồm lũ trai tráng dám xem thường mình, chắc chắn không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn đó.
Hôm nay, Yeatra có vẻ dậy muộn hơn mọi ngày rất nhiều. Turan không dám chắc vì dù sao nó cũng không có nắm thời gian biểu của cô nàng. Tuy nhiên, một điều rõ ràng là, giờ đã không còn sớm nữa.
Turan không kiên nhẫn thêm được nữa, bước tới gõ cửa phòng Yeatra. Từng tiếng gõ bắt đầu là đều đặn, chốc thì trở nên vội vã và có lực. Cũng thật là phục Yeatra khi vẫn còn có thể tiếp tục ngủ được trong tình trạng này.
Turan phát bực. Nó muốn phá cửa xông vào, lại sợ xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Yeatra dù sao vẫn là một cô gái, bị chàng trai như nó đột nhập phòng riêng của mình, chắc sẽ xấu hổ đến chết.
Hoặc là không. Mặc kệ, Turan xì một tiếng, vung tay, hơi tụ lực, lại làm phát ra những đốm sáng li ti, đấm thẳng về trước. Bản thân là một du hành giả Thần cấp 11, kết hợp thêm kỹ năng ‘Đấm mạnh’, cú đấm của nó dễ dàng đụng vỡ nát cánh cửa, tạo ra âm thanh như một vụ nổ khủng khiếp vừa xảy ra.
Turan đảo mắt nhìn một vòng, không mất quá lâu để nó phát hiện ra mục tiêu của mình. Cô nàng luyện chế bùa chú riêng nào đấy giờ vẫn còn đang nằm dài trên chiếc giường thân yêu của cô ta, chăn bị đạp lung tung; bản thân thì chỉ mặc có cái áo thun ngắn cùng quần đùi, đầu tóc bù xù ôm chặt một cái gối lớn, gương mặt trông rất là thỏa mãn, chừng đang mơ một giấc mơ đẹp.
– Thế đấy.
Turan lầm bầm, vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt. Nó đã làm động tĩnh lớn đến vậy, Yeatra thế mà còn ngủ được rất ngon lành. Một ngày nào đó có trộm đến cuỗm sạch đồ đi, chỉ cần không đụng tới chiếc giường của cô nàng thì chắc hẳn cô ta sẽ không phản ứng gì hết.
Turan vốn định trực tiếp gọi dậy, nghĩ tới tất cả những gì mình vừa làm lại thôi, quyết định lấy ra một gói giấy nhỏ, mở ra, thổi nhẹ một hơi làm hàng đống chất bột màu xanh lục lẫn với xanh lam bay tứ tán về trước, xông thẳng tới chỗ Yeatra.
Là bột đánh thức, còn gọi là bột gây sốc, hoặc là bột trấn định. Tên gọi mặc dù nhiều, chức năng chỉ có một: gây sốc tinh thần, khiến mục tiêu thoát khỏi tình trạng mê man hoặc hỗn loạn. Giá tiền một gói bột thế này không cao, lại rất ít trường hợp cần dùng tới. Mặt khác, mọi người đều không ưa thích bị đánh thức bằng phương thức gây sốc tinh thần. Đó chắc chắn là cảm giác vô cùng khó chịu, Turan xác định như thế vì chính nó cũng đã từng thử qua rồi.
Một khoảng lặng vài giây trôi qua. Yeatra sau đó bỗng kêu thét lên một tiếng, bật dậy, quay đầu khắp nơi vẻ hoảng hốt, mặt mày nhăn nhó, miệng thì gầm gừ mấy âm thanh không giống như của con người. Trông đến dị hợm, có lẽ.
Đến khi cô nàng thấy được Turan, lại nhìn tới tờ giấy trên tay nó vẫn còn đọng lại ít chất bột không mấy xa lạ kia, cô ta mới thở phào một tiếng. Nhưng chỉ chốc, Yeatra kêu lên mấy tiếng ai oán, mếu máo bảo:
– Turan à… Tớ khổ quá mà… Cậu có cần hành hạ tớ như vậy không…
– Hành hạ? – Turan thốt – Tại sao? Mà giờ không phải lúc quan tâm những này. Cô mau chóng chuẩn bị. Tôi đã bảo hôm nay đi thành Tailor mà quên rồi ư?
– Hả?
Yeatra hô lên, xong thì nhướn mày như đang cố nhớ lại những gì xảy ra hôm qua. Rồi cô ta nói:
– Nào! Đúng là cậu bảo hôm nay sẽ đến thành Tailor, nhưng không có báo rằng phải sớm thế này.
Nói xong, cô nàng còn phồng má vẻ không phục. Turan thấy vậy, trong giây lát còn tưởng mình mắc sai lầm gì, và rất nhanh chóng nó xác định được vấn đề.
Tối hôm qua, khi nghe Turan bảo hôm nay khởi hành sớm, Yeatra bộ dáng cứ mơ mơ màng màng, tâm trí không được tập trung, mải mê lải nhải về chuyện muốn căn nhà như thế nào. Nó lúc đó nghe cô nàng đáp liền mấy tiếng “biết rồi” cùng “khổ lắm nói mãi” thì mới cho rằng cô ta đã rõ ràng. Quả nhiên, nó lầm to.
Biết không thể đôi co vô ích với Yeatra, Turan tặc lưỡi, bảo:
– Mặc kệ. Tóm lại bây giờ cô chuẩn bị nhanh chóng cho tôi. Cô có mười phút- không, năm phút. Đừng để tôi phải ra tay.
Dứt lời, nó xoay người rời đi, bỏ ngoài tai mấy lời mắng mỏ cùng tiếng kêu đầy khốn khổ của Yeatra.
Đáng mừng là Yeatra cũng không có làm Turan thất vọng. Cô nàng chỉ mất đúng năm phút bảy giây để chuẩn bị xong rồi lao ra ngoài với vẻ thảng thốt cùng hơi thở dồn dập. Cô ta tất nhiên sẽ không chấp nhận mình chậm trễ, kiên quyết khẳng định thời gian trôi qua chỉ có bốn phút sáu mươi bảy giây.
Đó cũng là không sai, nên Turan chỉ cười một tiếng, không có cáu gắt làm gì. Dù sao thì nó vốn dĩ định cho Yeatra chuẩn bị tận mười lăm phút cơ. Đối phương vẫn là con gái, mà bản thân nó thì không gấp đến vậy. Dĩ nhiên cho phép là một chuyện, trễ nãi quá lâu thì vẫn phải bị phạt.
– Cần ăn sáng sao? – Turan hỏi.
– Hả? Có thể ư? – Yeatra thốt, vẻ mặt hiện đầy sự mong chờ.
– Đây.
Turan đáp gọn, ném tới một chiếc túi giấy. Yeatra chộp lấy, vội vàng mở ra, bốc từ trong một cái bánh bao còn nóng hổi, hai mắt liền rưng rưng.
– Vừa đi vừa ăn.
Cùng với lời đó, Turan nhấc bước tiến ra ngoài. Yeatra miệng ngoạm đầy cái bánh bao, kêu ú ớ mấy tiếng không rõ là gì rồi cũng chạy theo nó.
Kì thực, Turan mua túi bánh đó cho bản thân, nhưng xét thấy chính mình cũng không có đói lắm, đành cho luôn cô nàng, đề phòng cô ta nửa đường lại buồn bực, không ngừng than vãn làm phiền nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...