VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Turan trầm mặc hồi lâu, suy nghĩ càng lúc càng đi xa. Như thấy được nó bị phân tâm, một giọng nói ngọt ngào cất lên:

– Riêng cậu có ý tưởng gì?

Chủ nhân giọng nói không ai khác chính là Shelah. Cô nàng còn cố tình hích vai Turan một cái bắt nó phải chú ý.

– Ý tưởng đã nói qua cho Wyndur. – Turan đáp, lại cười một tiếng, nói tiếp – Mọi người có vẻ không được cậu ta xem trọng cho lắm.

Gương mặt Athenia sầm xuống. Shelah thì khóe miệng run rẩy, cảm giác tìm không ra lời để phản hồi.

Turan cũng chỉ là thuận miệng nói một câu. Ý muốn trấn tỉnh bọn họ là có, nhưng không tới mức quá nặng nề. Rõ ràng là nó đã xem thường trọng lượng của những chuyện họ đang làm đối với chính bản thân họ.

Nhưng giờ chẳng phải là lúc Turan đi cứu vãn tình huống, càng chẳng muốn làm. Nếu Wyndur đã không coi trọng, nó tự nhiên không thúc đẩy linh tinh cái gì.

– Xem ra cậu Wyndur đối với chúng tôi vẫn là rất thiếu sự tin tưởng.

Lời này là của Vrolm. Ông ta vẻ mặt điềm tĩnh, lại đồng thời toát lên nhẹ nhàng bi thương.

– Nếu không, nói là lo lắng?

Shelah cười một tiếng, nói. Dù vậy, vẻ nhăn nhó vẫn là có thể thấy được.

– Vốn còn tưởng bắt chúng ta chờ ở giới hạn Thần cấp 15 là có thâm ý nào đấy…

Turan quay sang. Này là một nam thanh niên trông còn rất trẻ, sở hữu mái tóc ngắn màu vàng cam cùng gương mặt có phần non nớt, đặc biệt là với hai con người màu vàng nhạt vô cùng tươi sáng kia. Cậu ta tên Tygerio, là một võ sư, vừa nãy phối hợp cùng Vrolm giữ chân mấy con quỷ lùn.

– Đừng có vô cớ nghi ngờ phó đoàn trưởng.

Athenia nghiêm giọng, lập tức khiến mọi người trở nên nghiêm chỉnh, vội vội vàng vàng đứng thẳng người.


Turan trông tình cảnh này cũng là không tránh khỏi trong lòng xúc động, thật muốn hỏi Wyndur một câu rằng cậu ta đang tính toán cái gì với tổ đội này.

Quay sang Turan, Athenia hơi cúi đầu, nói:

– Để cậu chê cười.

Turan không đáp. Nó biết lúc này càng cố biểu hiện càng khiến mọi chuyện thêm tồi tệ. Ít nhất, trước khi xác định được ý đồ của Wyndur, nó sẽ không cất lời lung tung.

“Nghĩ lại, tại sao Wyndur lại sắp xếp mình tới đây?”

Giật mình, Turan mới nhớ tới hình như là chính nó chỉ định bản thân đến đây. Nguyên nhân bắt nguồn từ Yeatra, càng vì gần thành Yeit. Nhưng nếu vậy, rất có thể ngay từ đầu, Wyndur là cố tình để cho tổ đội Athenia hoạt động ở chỗ này.

Tóm lại, không thể xem nhẹ Wyndur. Turan là biết rõ hơn ai hết người phó đoàn trưởng này tâm tư thâm trầm đến mức nào. Nếu không, nó sớm đã đồng ý lời dụ hoặc của cậu ta mà về làm huấn luyện viên cho quân đoàn, dù có lẽ sẽ không quá chú tâm.

Lúc này, Athenia như đã làm ra quyết định quan trọng nào đó, hướng về phía Pangol, hô lớn:

– Pangol. Không cần giữ nữa.

Giống như là được bơm một liều thuốc kích thích, Pangol hét một tiếng, dù không có thật sự dọa Noh, vẫn là khiến chính mình tự tin lên không ít. Cậu ta sau đó ném đi hai thanh đao, lại lấy ra một cây thương màu nâu đỏ với cả mũi thương đều nhuộm lên một màu đỏ như máu.

Turan rít nhẹ một hơi. Nó thông qua kỹ năng ‘Thông hiểu’, lập tức xác định được đó là một món vũ khí phẩm chất ‘Anh hùng’. Đám người này thì ra từ đầu đến giờ đều là diễn trò trước mặt nó.

Shelah ở bên cạnh sợ Turan hiểu nhầm cái gì, vội vàng giải thích:

– Cây thương này không dễ dùng, là phải trả giá bằng khí huyết mỗi đòn đánh. Nếu không phải là tình thế ép buộc, cậu ta sẽ không dùng tới.

Turan muốn lên tiếng phản bác lại thôi. Dù cho Pangol không muốn dùng cây thương nâu đỏ kia, cũng không cần phải dùng song đao để qua mặt nó mới đúng.

– Nguyên khí của cậu ta không còn nhiều.


Turan cất tiếng, có ý nhắc nhở. Nó thông qua kỹ năng chủ đạo tự nhiên biết được chi tiết về cây thương, không có liên quan gì tới việc bổ sung nguyên khí. Trừ phi Pangol định đối đầu với Noh mà không dùng tới kỹ năng.

– Cũng coi như là có phần thắng.

Shelah cười nói, trông có vẻ tự nhiên nhưng Turan biết cô ta chỉ đang cố làm dịu bầu không khí căng thẳng hiện tại.

– Cô chắc cũng có món vũ khí tương tự đi. Không?

Nghe câu hỏi này của Turan, Shelah lộ vẻ khó xử.

– Mỗi người chúng tôi đều có.

Vrolm lại là người đứng ra chống đỡ cho Shelah. Dù vậy, ông ta nói xong cũng là muốn nhìn về phía Athenia dò ý, tự nhiên không muốn lỡ lời cái gì. Thấy cô ta tỏ ý để mọi người thoải mái, ông ta mới tiếp tục:

– Đó cũng là thứ để chúng tôi lấy làm kiêu ngạo. Đây kì thực không cần phải giấu giếm, nhưng đối với người ngoài, chúng tôi vẫn là không muốn tiết lộ.

Không cần giấu giếm, hẳn là lời dặn của Wyndur. Turan hơi suy nghĩ, bảo:

– Cũng không cần phải tiết lộ với tôi.

Ý nghĩa rất rõ ràng, là để họ đừng xem nó là người đặc biệt. Wyndur đã dặn không cần giấu, họ cũng không cần làm vẻ huyền bí rồi giờ lộ mở để nâng nó lên một cách hư ảo như thế.

Ở một bên, Shelah bật tiếng cười khúc khích, vẻ còn là rất thoải mái, lẫn với vui sướng.

– Xem ra cậu là Wyndur cố tình nhờ tới chấn chỉnh chúng tôi một hồi.

Là Tygerio. Giọng cậu ta thể hiện phần nào sự kính trọng.


Nhưng Turan không cần loại kính trọng này, ngược lại cảm giác bản thân bị châm chọc. Nó thật sự không ưa nổi thái độ hiện giờ của họ với mình, cũng như ý tứ đối với Wyndur, sau đó còn đem làm thành bậc để phân chia, xem xét lựa chọn cách ứng xử. Đó sẽ không có vấn đề gì nếu không phải họ tự ý hành sự, còn có vẻ như là đang trái với ý muốn của Wyndur.

Đây cũng coi như là một loại tệ nạn vô hình, lại càng hình thành trong vô thức của mỗi tổ chức. Sau cùng, người trong cuộc vẫn là rất khó phân biệt giữa lễ và nịnh.

Nghĩ tới, nếu những đội ngũ dưới trướng Wyndur đều là thế này, Turan hẳn cần phải xem xét lại chuyện hợp tác lâu dài với cậu ta. Giao kèo đã lập, cũng không phải là không thể hủy, tất nhiên vẫn cần sự thỏa hiệp giữa hai bên.

– Buồn cười.

Turan mắng một tiếng, vung đi cánh tay của Shelah đang níu bên khuỷu tay mình. Nó sau đó nghiêng người, trước sự ngạc nhiên cùng lúng túng của nhóm Athenia lao thẳng tới.

Mục tiêu không có gì ngoài ý muốn, chính là Noh.

Pangol chiến đấu với con quỷ lùn đã tới hồi cao trào, nhưng một du hành giả thiếu kinh nghiệm cỡ nào đi nữa thì nhìn cũng đoán ngay được rằng cậu ta sắp bị đánh chết. Con quái trùm là còn chưa có tiến vào giai đoạn hai, một khi tiến vào, có thần Istrant mới biết được cái gì mới có thể cứu nổi tên điên ấy.

Âm thanh của Athenia vang lên phía sau, lời bảo mọi người không cần ngăn cản, càng nhấn mạnh rằng ngăn cản không được.

Turan lấy ra một thanh kiếm có phần dài và mỏng hơn thanh kiếm được bà Lylat đưa cho vào đêm trước khi du hành cùng Darmil. Không có cách, cấp độ của vũ khí là không tăng, tự nhiên không thể dùng lâu dài.

Thanh kiếm hiện tại Turan dùng kì thực không tính là quý, chỉ có phẩm chất ‘Tinh anh’, cấp độ là 15, xem như tạm ổn. Muốn có một món vũ khí phù hợp với mình, lại còn là phẩm chất ‘Anh hùng’ thật sự quá khó khăn. Nghĩ đến, nó không khỏi có chút tiếc nuối khi xưa đập hộp được thanh kiếm có phẩm chất và cấp độ tương ứng tên Folaire, lại bán đi. Nhưng cũng chỉ hơi tiếc nuối mà thôi, dù sao bản thân là không ưa thích trọng kiếm.

Vừa xông tới Noh, Turan vừa một tay cầm kiếm hướng sang ngang, trong đầu hình dung cách thức tốt nhất giải quyết chuyến càn quét phó bản lần này. Nếu phương thức gián tiếp cùng nhắc nhở cẩn thận không thể làm bản thân trở nên đủ nặng, vậy thì đến trực tiếp.

Lần kế gặp Wyndur, Turan là cần chém một nửa ảo tưởng của cậu ta.

“Hừ. Thật không nên nhẹ dạ giao Lily cho tên đó. Quá không an tâm.”

– Một hơi thở thổi bùng lên mạng sống.

Turan trầm giọng hô, tiếng không lớn, nhưng ai chú ý tới nơi đây nên đều nghe được.

– Ngọn lửa ấy, đã từng ở trong tim.

Turan nói tiếp, hít sâu một hơi. Ở nơi ngực, nó có thể cảm giác được một lực lượng vô cùng lớn đang dao động, chuẩn bị bùng nổ. Nhưng là bị nó vội dằn xuống.

– Ta nắm lấy, mang đậm đà khát vọng.


Khoảng cách giữa Turan với Noh chỉ hơn mười bước chân. Nó nắm chặt trong tay một hòn ngọc màu đỏ sẫm bóng loáng lớn chừng hai phân, lại dứt khoát đặt ở trên môi, ngậm vào. Hòn ngọc chạm đầu lưỡi, như là bị kích thích, tan thành chất lỏng đặc sệt cuộn lấy lưỡi nó, trôi xuống cổ họng.

– Thiêu cháy kẻ thù, cũng đốt trụi hồn ta.

Cỗ lực lượng trong người Turan bùng lên, nhanh chóng lan tỏa khắp người. Nó vội vàng tập trung tinh thần, tóm lấy từng đầu năng lượng ấy, hướng về phía cánh tay đang cầm kiếm của mình, rồi phủ lên cả thanh kiếm.

Nhìn vào, có thể thấy được rõ ràng lửa bắt đầu ở bên vai Turan, cháy lan khắp cánh tay của nó rồi nhuộm đỏ cả thanh kiếm. Nếu là không phải trực tiếp thấy từ đầu tới cuối, hẳn là người ta sẽ tưởng thanh kiếm vốn là trông như thế. Hòa hợp.

Turan cắn chặt răng. Thanh kiếm mặc dù là điểm tập trung năng lượng, áp lực lên cơ thể của nó vẫn không phải là nhỏ. Hơn cả, ngay bây giờ bên tai của nó lại còn vang văng vẳng âm thanh trêu đùa lại uy nghiêm của ai đấy:

– Dùng sức mạnh của ta vào chuyện thế này? Ngươi cũng thật là rảnh rỗi.

Turan không nhiều để ý. Nó vốn đã biết trước bản thân phải đối mặt với cái gì.

Khoảng cách giữa Turan với mục tiêu của mình lại dược rút ngắn. Pangol vẫn còn chiến đấu rất hăng, dù bộ dáng trông thê thảm cực.

Turan chẳng quan tâm an nguy của Pangol, cứ thế sải bước, hô một tiếng, chém xiên từ dưới lên một nhát. Nó không sử dụng chút kỹ thuật đặc biệt nào, đơn thuần là một nhát kiếm, lại khiến cả người tiêu hao gần hết sức lực.

Pangol như thể bản năng báo động, gương mặt biến thành hoảng hốt, chân thì đạp loạn, lúng túng lùi về sau.

Nhát kiếm của Turan không hề chậm lại, hướng về trước, sượt ngang qua bên người Pangol thiêu rụi một nửa bộ giáp, còn làm cậu ta bốc cháy.

Noh trông thấy một ngọn lửa đỏ rực hướng về mình, biểu hiện lẫn lộn giữa kinh hoảng và giận dữ. Sau cùng, con quái trùm vậy mà lựa chọn xông tới với đầu thân cây màu xanh sẫm.

Thân cây bén lửa, kế đó liền là thân màu xanh lét của con quỷ lùn. Turan nghiến răng, hơi xoay người, cố hướng thanh kiếm cắt hết người con quái, nhằm đạt tới hiệu quả sát thương lớn nhất. Nó dù sao cũng chỉ dùng được chiêu như thế này một lần trong mỗi một khoảng thời gian nhất định, nếu là muốn sống an ổn.

Nhát kiếm vừa chém dứt, ngọn lửa đỏ rực vây lấy thanh kiếm cùng cánh tay của Turan cũng biến mất.

Nhưng Noh khác biệt. Con quỷ lùn chìm trong ngọn lửa lớn, kêu lên mấy âm thanh quái dị, vừa khản đặc lại vừa the thé xen lẫn nhau, hẳn là vô cùng đau đớn.

Turan nhìn chằm chằm về trước. Nó không thở được. Không khí đều bị thiêu trụi bởi ngọn lửa kia, còn lại chỉ là sức nóng có thể đốt cháy phổi. Mặc dù cũng coi như quen thuộc với cảm giác ấy, nó thật không muốn liều lĩnh hít một hơi.

Đổi lại là người khác đứng ở đây, như Pangol vừa nãy mà chậm chân chút chẳng hạn, tình cảnh chắc hẳn sẽ không khác Noh là bao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui