Kull mở cửa buồng máy, bước ra ngoài. Cậu giờ lòng buồn phiền, thật không có tâm trí tiếp tục đấu thêm một trận nào nữa. Cái gì cũng vậy, lần đầu luôn là quan trọng nhất, có ảnh hưởng lớn nhất, này thật không sai.
Kull nhìn về phía cỗ máy đồng bộ mà hẳn là Darmil đang ở trong, nghĩ ngợi một hồi, quay người định rời đi thì thấy buồng máy mở ra. Tiếp theo đó, không có gì bất ngờ chính là người đồng đội của cậu xuất hiện.
– A! Kull! Cậu vừa mới đến à!
Darmil thốt lên, liền nhào tới, cười nói định rủ Kull tham gia cùng nhưng cậu đã vội bảo:
– Không. Tôi là vừa đấu xong đấy.
– Ồ. Tiếc thế. Tôi còn vừa định đấu cùng cậu một trận.
Darmil đáp, vẻ mặt hiện rõ sự tiếc nuối.
Kull thấy thế, nghe vậy thì nhăn mặt. Cậu không phải là sợ đấu thêm mấy trận với Darmil, nhưng thật sự là có chút e ngại. Lại nói, trận đấu vừa rồi vẫn còn chưa hết ám ảnh cậu.
Tuy nhiên, cũng rất nhanh, Kull làm vẻ mặt tươi cười, choàng vai Darmil kéo đi, nói:
– Đi. Ăn chơi một bữa cho thỏa thích nào.
– Hả? – Darmil thắc mắc – Nhưng bây giờ mới-
– Thì ăn thêm! – Kull gắt – Cậu chiến đấu kịch liệt như thế, không thấy mệt và đói sao?
Tất nhiên là mọi thứ chỉ diễn ra trong thế giới giả lập, người tham gia nhiều nhất chỉ là tinh thần hơi uể oải mà thôi.
Dù vậy, Darmil vẫn hưởng ứng lời rủ rê của Kull. Cả hai cứ thế rời khỏi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn.
Đang trên đường tìm một quán ăn ngon nào đó, Kull chợt cảm nhận được một sự rung động bên người mình. Cậu biết đó là gì, vội vàng lấy ra một viên đá truyền âm, bắt tín hiệu luôn.
– Là tôi đây.
Người gọi đến không ai khác chính là Turan.
– Turan. Cậu…
Kull có chút gấp, liền muốn mở miệng hỏi, nhưng vẫn kịp đè nén lại, chờ xem đội trưởng của cậu có định nói gì không.
– Tình huống của tôi bây giờ có chút không thích hợp. – Turan nói tiếp – Trong một khoảng thời gian ngắn kế tiếp có thể sẽ không liên lạc được với hai người. Vậy, nói đi. Hai cậu chắc đã có thông tin về nhiệm vụ tấn thăng rồi, đúng chứ?
Kull không vội trả lời mà tránh đi, tìm một chỗ vắng vẻ, xác nhận không có bị ai theo dõi thì mới lên tiếng:
– Đúng vậy. Nhiệm vụ của Darmil khá đơn giản, nhưng đòi hỏi lượng công sức bỏ ra vô cùng lớn. Cậu ta cần tiêu diệt 300 con quái trên Thần cấp của mình.
Turan cười một tiếng, bảo:
– Chuyện này quá dễ cho cậu ta rồi. Nhưng đúng thật là sẽ rất tốn thời gian. Để cậu ta tranh thủ làm sớm. Nhớ rằng cần phải nhắm tới đột phá giới hạn Thần cấp 10, và sẽ tốt hơn nếu mọi người có thể đạt đến Thần cấp 12, hoặc cao hơn nữa.
Kull không khỏi hít sâu rồi thở hắt ra một hơi. Cậu bị áp lực. Càng du hành, cậu càng biết rõ hơn muốn thăng Thần cấp là khó khăn như thế nào. Yêu cầu của Turan, không chỉ cao, mà còn càng lúc càng tăng thêm.
Dường như cảm nhận được lo lắng và áp lực của Kull, Turan cất tiếng:
– Kull. Cậu nghĩ bây giờ tôi đang là Thần cấp mấy?
Kull không hiểu lắm vì sao Turan lại đề cập tới vấn đề này. Thay vì đoán, cậu hỏi luôn:
– Bao nhiêu?
– Là Thần cấp 10. Lại còn đã được một nửa tiến trình rồi.
Kull nhíu mày. Cậu không phải là không tin lời Turan, nhưng thật sự quá khó tin rồi. Từ lần cuối du hành cùng cậu ta tới nay chỉ mới trôi qua có hơn hai tuần lễ, vậy mà cậu ta đã từ Thần cấp 5 đạt tới Thần cấp 10. Tốc độ thăng Thần cấp này, thật quá kinh khủng. Đó là còn chưa kể tới việc Turan đã phải chạy đôn chạy đáo giải quyết đủ thứ chuyện, không có vẻ gì là dư dả thời gian thu thập Thần tinh cả.
Mặc dù ý định của Turan hẳn là muốn làm giảm áp lực của Kull, nhưng nghe xong lời của cậu ta, cậu chỉ cảm thấy áp lực càng thêm nặng nề. Cũng còn may là cậu ta không có yêu cầu rút ngắn thời hạn của Darmil với Kull lại cho giống mình.
“Nhưng cậu ta đã làm như thế nào?” Kull nghĩ thầm. Cậu đối với du hành là có quá ít kiến thức, hoàn toàn không thể đoán ra được.
– Tình huống là thế. Muộn nhất là ba ngày nữa mọi việc sẽ trở về bình thường, và sau đó bảy ngày tôi mong hai cậu có thể có mặt ở thành Carne để hội họp. Chúng ta tiếp đến sẽ du hành cùng nhau.
Đối với chuyện này, Kull lại có chút chờ mong. Không có gì bất ngờ, mọi chuyện với sự tham gia của Turan luôn là rất đáng tin cậy, gần như không thể nào thất bại được. Mà nếu như có thất bại, thì e cũng là nằm trong kế hoạch của cậu ta.
– Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ xác định các mốc thời gian đó luôn. Vậy, cậu đã có thể cho tôi biết nhiệm vụ tấn thăng của cậu là gì chưa?
Kull nghĩ ngợi một lúc, không quên đưa mắt dò xét xung quanh thêm một lần rồi mới đáp:
– Là giết người.
Không ngoài dự đoán, Turan chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ là hỏi:
– Cụ thể thế nào?
– Hạ sát ba du hành giả có Thần cấp ngang hoặc cao hơn.
– Không cần tôi hỗ trợ chứ?
– Không cần. – Kull quả quyết đáp – Cậu biết tôi là ai mà.
– Tốt. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi phải kết thúc cuộc gọi ở đây.
Ngừng lại một chút vẻ lưỡng lự, Turan nói tiếp:
– Nhớ kỹ, không được gây rắc rối. Nếu có gì cảm thấy nằm ngoài khả năng của bản thân, bảo với tôi. Chúng ta là một đội.
– Tôi hiểu rồi.
Cuộc gọi kết thúc ngay sau đó.
Kull đặt lại viên đá truyền âm vào túi trữ vật, không nhịn được nhếch mép cười. Turan bảo cậu nếu chuyện nằm ngoài khả năng thì báo với cậu ta, nhưng như thế nào là ngoài khả năng, tất nhiên là phụ thuộc vào phán đoán của chính cậu. Đây là có rất nhiều hàm nghĩa, nhưng cậu đoán chủ yếu là Turan muốn thử sức mình.
Kull hiểu rõ rằng, Turan chọn giúp cậu đột phá Nihr, lại còn nhận cậu vào tổ đội, hỗ trợ đủ thứ cho tới giờ đều không phải là vì lòng tốt. Cậu phải có ích, càng phải tỏ ra có ích, thì mới không khiến cậu ta thất vọng. Đội trưởng, suy cho cùng luôn có thể tùy thời tìm một đối tượng mới thay vào vị trí của cậu.
– Cuộc sống du hành giả, thật là không dễ dàng mà.
Kull thốt một câu, không có thở dài, mà ngược lại lòng cảm thấy rất phấn khích. Cảm giác có người trọng dụng, bồi dưỡng mình, thật là tốt.
Sau đó, Kull cùng Darmil tìm tới một quán ăn. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Kull có đề cập tới cuộc gọi cùng mấy lời của Turan, tất nhiên là chú ý không để lộ những thông tin nhạy cảm.
Darmil nghe một hồi, đầu tiên gật gù tán thành, sau lại thốt:
– Nói thế, chúng ta có cần đạt tới Thần cấp 10 trước khi tới hội họp cùng Turan không?
Kull nhướn mày, muốn cười lại không cười nổi. Cậu cũng không rõ rốt cuộc người đồng đội này của mình là ngốc hay chỉ đơn giản là nhiệt tình.
– Không. Cũng không làm được. – Kull bảo – Từ đây tới đó chúng ta chỉ có mười ngày. Đừng bắt ép bản thân quá. Tôi tin Turan cũng không muốn thành viên tổ đội vì cố gắng gia tăng Thần cấp mà sinh ra chuyện ngoài ý muốn.
– A… Thế cũng được. – Darmil nói, rít một tiếng vẻ chán nản, lại bảo – Nhưng mà, nghe tin Turan đã đạt tới Thần cấp 10, tôi thật nôn nóng.
Kull cũng hiểu nỗi lòng này của Darmil, vì cậu chính là đang có cảm giác tương tự.
– Không cần phải lo chuyện đấy. Càng lên Thần cấp cao, tốc độ gia tăng tiến trình cũng sẽ chậm lại. Tin chắc trước khi cậu ta đạt tới Thần cấp 15 thì chúng ta cũng đã là Thần cấp 12 rồi, thậm chí còn có thể đuổi kịp cậu ta.
– Ừm. Là tôi nghĩ nhiều.
Dứt lời, Darmil liền cắm đầu ăn lấy ăn để, như cố gạt bỏ mọi muộn phiền trong lòng.
– Mà, cậu đã đấu với ai trong đấu trường giả lập vậy?
Câu hỏi bất ngờ làm Kull giật mình, suýt nữa thì phun cả đống thức ăn trong họng ra.
– Hả? À. Nói sao nhỉ…
Kull không tránh khỏi bối rối. Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho tình huống này rồi, nhưng giờ lại thấy không được phù hợp.
– Chuyện đó thì… Tên của cậu trong thế giới giả lập là Khaelz? – Kull hỏi.
– Đúng vậy. – Darmil đáp ngay, vẻ hào hứng.
– Của tôi là Samorei. – Kull nói nhỏ, cốt để không có ai khác nghe thấy.
– Ừm. Thế thì cậu đã đấu với ai? Thắng hay thua?
Chẳng biết có phải vì đấu quá nhiều trận hay không mà Darmil lại chẳng nhận ra điều mà Kull đang cố nhắc tới. Chuyện này thật sự khiến cậu buồn bực.
Không phải là Kull không chịu được việc để thua trước người đồng đội của mình. Nếu là vậy thì cậu đã lập tức chuyển chủ đề rồi, cũng chẳng cần gợi ý cho cậu ta làm gì. Cậu chỉ không hiểu nổi cái cách suy nghĩ của Darmil, cứ như cậu ta chẳng hề để ý gì tới đối thủ của mình hay cả những gì cậu đang nói cả.
“Mình vốn nên chọn ẩn danh khi tìm trận…”
– Mà thôi, không nói tới cũng được. – Kull cất tiếng, làm ra vẻ hời hợt – Cậu thì sao?
– Tôi? Nói tới liền muốn kể cậu nghe cái này. Cái trận cuối cùng đó, tôi gặp một tên tên là Samo… Hả?
Kull mỉm cười, không định nói cái gì cả, cứ thế quay lại với mấy món đồ ăn trên bàn.
Darmil ngồi nghệch mặt ra một hồi, mấy lần định lên tiếng lại ngậm miệng ngay. Cậu ta rõ ràng đang sợ bản thân nói sai lời nào.
Kì thực, Darmil có đánh giá thế nào về trận đấu đó đối với Kull là không có quan trọng. Cậu tò mò hơn là liệu những gì cậu ta thể hiện ra khi ấy có phải là toàn bộ thực lực hay rằng cậu ta còn ẩn giấu nhiều hơn nữa. Một kẻ lấy Thần cấp 5 mà suýt thắng cả Thần cấp 15, tất nhiên là không thể chỉ có bấy nhiêu được.
Tiếc là mấy trận đấu đó của Darmil theo yêu cầu tên Thần cấp 15 thì kia không được công chiếu nên Kull cũng chẳng thể xem được. Mở miệng hỏi cậu ta thì chắc chắn sẽ có câu trả lời, chỉ là cậu ngờ rằng cậu ta có thể nêu được những điều có giá trị. Lại nói, có tận mắt thấy, Kull mới dám hoàn toàn tin tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...