Là hao hụt nguyên khí. Turan chịu hết mọi đau đớn, cũng không có bị đánh bại bởi chính kỹ năng của mình mà là gục bởi hao hụt nguyên khí. Vừa rồi, nó quả thật đã không chút do dự dồn hết tất cả những gì mình có. Nó không dám mạo hiểm tiết kiệm dù chỉ một chút, vì kế đó rất có thể sẽ là một bàn tay gầy guộc đâm xuyên cổ mình.
– Trông thật ngoạn mục. Ngươi không phải là thường ở các buổi tiệc biểu diễn như thế chứ?
Turan nằm co ro trên đất, cố hít thở từng hơi thật nhẹ, lại còn sợ rằng nếu thở mạnh quá sẽ làm cổ họng mình bị đau. Nó giờ nghe lời của thần Fyratr, có thấy buồn cười cũng là cười không nổi.
Hai mắt Turan mờ dần.
Thật gần. Tử thần, nó có thể thấy được cánh tay của hắn ta đưa tới đặt bên vai mình, hơi siết, chừng muốn lôi nó đi.
“Nhưng tử thần sao lại chọn mình? Còn vào lúc này?”
Trong đầu Turan hiện lên đầy những câu hỏi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là những lời than vãn chính bản thân sống khổ như thế nào. Nó đúng thật là yếu đuối, nhưng mặc kệ mọi thứ, nếu có thể tiếp tục sống, nó sẽ không từ bỏ.
Nghĩ tới, thần Fyratr sao lại có thể để Turan chết mất vì hao hụt nguyên khí được. Cố gắng giương lên hai mí mắt nặng trịch để nhìn cho rõ, nó lờ mờ thấy hình bóng nhỏ nhắn quen thuộc thay vào cánh tay lạnh buốt của tử thần.
“Ôi… vẫn còn sống.”
Turan thầm thở phào một hơi, cảm nhận được rõ ràng sự thoải mái trào dâng trong cơ thể mình. Nguyên khí của nó đang được bổ sung, không nhanh, nhưng đủ để giữ mạng quèn của nó.
Tuy nhiên, ánh mắt của Turan chợt bắt gặp một hình bóng khác đứng ở ngay phía sau thần Fyratr. Hắn ta mặc áo choàng dài phủ chân màu đen sậm, trùm kín cả đầu chỉ để lộ ra một góc nhỏ ở nửa dưới khuôn mặt. Thân hình hắn ta gầy nhom, hai tay để hờ trước bụng và Turan lập tức có thể nhận ra rằng chính cánh tay đó vừa nãy đã bám lấy mình.
– Đó…
Turan muốn cất tiếng, lại nói không ra hơi. Tình trạng cơ thể của nó hiện giờ quá là tệ rồi.
Dù vậy, Turan vẫn có thể nghe được giọng của thần Fyratr vang lên:
– Hắn ta còn chưa có chết. Thọ nguyên cũng là đầy đủ. Ngươi xuất hiện ở đây làm gì?
Tử thần run nhẹ cả người, chiếc cằm khẽ di chuyển.
– Ta có việc cần giải quyết với cậu ta.
Giọng nói khản đục vô cùng khó nghe. Đây là loại giọng nói mà người ta thường sẽ tránh giao tiếp cùng vì gây ra cảm giác bứt rứt, khó chịu cực kì. Hơn cả thế, từ giọng nói, Turan lại cảm giác được như thể tim mình bị siết lại chừng vỡ nát, còn đầu óc thì bắt đầu xuất hiện những hình ảnh mơ hồ và hỗn loạn.
– Đám Tử thần Sứ đồ các ngươi thì có việc gì ngoài đi áp giải sinh mạng về cõi chết. Tránh xa ra một chút, đừng tưởng ta không dám giết ngươi một mạng.
Thần Fyratr cất giọng cáu gắt, vẻ giận dữ thật sự.
– Đây là chuyện cậu ta phải làm. Càng không thể chậm trễ.
Turan nhăn mặt. Nó thật không muốn nghe giọng của tử thần thêm chút nào nữa. Thật sự, nó muốn điên lên mất.
– Ta bảo ngươi tránh xa ra!
Thần Fyratr hét lớn, quay người, lập tức vung tay đánh về phía thân hình gầy nhom kia một luồng sáng bén nhọn màu bạc. Luồng sáng đâm tới rất nhanh, xuyên thủng qua giữa ngực tử thần rồi xông tới bầu trời mông lung ở phía sau.
– Không có ta, thì vẫn sẽ có kẻ khác tìm tới cậu ta. Hành động của cô, là vô nghĩa.
Giọng nói khản đặc trôi vào tai Turan lại như muốn lôi não, máu, tủy hết ra khỏi đầu nó ở tai còn lại. Nó không chịu đựng được rít lên một tiếng, nhưng còn chưa kéo dài được nửa giây thì đã bị một ngón tay nhỏ chặn lại.
– Đừng suy nghĩ. Thả lỏng tâm thần. Và ngừng thở.
Giọng của thần Fyratr vang lên, nhưng không phải ở bên tai mà là ngay trong đầu Turan. Nó không chút do dự liền làm theo, dù chẳng rõ ràng lắm cụ thể như thế nào.
Thần Fyratr sau đó quay sang tử thần vẫn còn đứng yên như chưa có gì xảy ra, mặc cho nơi ngực hắn ta hiện rõ một lỗ thủng lớn, làm tràn ra máu màu đen, đặc sệt. Chần chừ trong giây lát, cô ta mới cất tiếng:
– Ngươi còn dám mở miệng, ta sẽ đánh thẳng tới Thần quán của ngươi- không, tới cả Thần đường của ngươi.
Tử thần nghe vậy, lại thật sự không lên tiếng nữa. Hồi lâu, hắn ta quay người, nhấc bước hướng thẳng về trước, cứ thế mất hút vào trong đêm.
Những tưởng chuyện đã kết thúc thì Turan lại đột nhiên nghe thấy:
– Ta sẽ còn tìm tới. Linh hồn lang thang kia, cậu hẳn là biết mình phải làm gì.
May thay, có vẻ như khoảng cách quá xa đã làm cho hiệu quả ghê tởm của giọng nói của tử thần yếu đi rất nhiều, không còn khiến Turan hoảng loạn nữa. Dù vậy, nội dung của câu nói làm nó không khỏi rùng mình ớn lạnh một đợt.
“Phải rồi. Tử thần Sứ đồ…” Turan thốt thầm. Nó chỉ vừa mới nhớ rằng chính mình là cần tìm tới hội Tử thần Sứ đồ, nhờ họ giúp tìm bắt linh hồn lang thang của đại pháp sư Velduran.
Tuy nhiên, có việc là một chuyện, Turan thật không muốn lần nữa đối mặt hay cả nghe thấy giọng của tử thần. Nói đúng ra thì hắn ta chỉ là một Tử thần Sứ đồ, hẳn là sẽ có kẻ khác dễ giao tiếp hơn.
Thấy Turan đã bình tĩnh lại, hơi thở cũng đã không còn ngắt quãng nữa, thần Fyratr mới cất tiếng:
– Ngươi rốt cuộc có liên quan gì tới hội Tử thần Sứ đồ?
Turan ngơ ra một lúc. Nó kì thực chỉ là muốn nhờ họ giúp mình bắt linh hồn lang thang của đại pháp sư Velduran, cả gặp mặt thì vừa nãy cũng là lần đầu tiên, nên chuyện có liên quan là không thể nào.
Tuy nhiên, dựa vào cách mà tên sứ đồ vừa rồi nói chuyện, cùng với lời cuối cùng của hắn ta thì rõ ràng là hắn ta cũng biết tới nó cùng chuyện nó muốn bắt linh hồn lang thang của Velduran. Nghĩ tới, đây thật sự là vô cùng bí ẩn, bản thân nó chẳng hiểu nổi tình hình là gì, càng không phải nói tới chuyện giải thích cho thần Fyratr.
– Thôi. Ngươi không cần phải tiết lộ cho ta biết.
Thần Fyratr lộ vẻ chán nản, nói rồi quay người, nhìn xa xăm về hướng mà tên sứ đồ đã rời đi.
– Nhưng tử thần, hay Tử thần Sứ đồ, ta vẫn là muốn khuyên ngươi đừng nên dính quá sâu. Ngươi có thể ỷ chính mình có nhiều mạng, nhưng đối với họ, một mạng hay nhiều mạng cũng đều như nhau cả thôi.
Dứt lời, thần Fyratr có quay đầu liếc nhìn Turan một chút, xong liền nhấc chân, cứ thế phi người bay đi mất.
Turan ở lại, trong lòng nổi lên vô vàn nhưng cảm xúc đan xen vào nhau, nhưng nhiều hơn cả là, sợ hãi. Thần Fyratr vậy mà bỏ rơi nó ở đây, giữa một vùng đầy rẫy những con quái cấp độ 15 mà mỗi con đều có thể trong nháy mắt giết chết nó.
“Đây là muốn giết mình cho hả giận phải không?!”
Turan muốn hét thật lớn, muốn kêu cứu. Tuy nhiên, nó rất nhanh kiềm chế lại, vì biết rằng kêu to chỉ tổ khiến chính mình gây chú ý, chết càng sớm hơn.
Thần Fyratr đi thì cũng đem theo cả những làn sương của cô ta. Turan không còn cách nào khác ngoài lấy một ngọn đèn pin, để chế độ mờ thật cẩn thận soi về một hướng. Nó là không dám dùng tới đèn bão, vì đó là khiến mọi con quái gần đây bị thu hút.
Kì thực, chỉ cần có ánh sáng là sẽ có nguy cơ bị nhắm tới, Turan biết rõ điều đó. Thế nhưng nếu không có ánh sáng, nó là không thấy cái gì cả. Vậy nên sau một hồi đắn đo, nó ném chiếc đèn pin đi, để nếu có bị để ý thì cũng không phải ở chỗ nó.
Turan giật thót cả người, suýt nữa thì không giữ được bình tĩnh. Nó vừa trông thấy ở chỗ chiếc đèn pin ném tới là một đám bốn con Bộ xương người, hai con trong số đó còn có trang bị vũ khí, dù là không được tốt nhưng vẫn cho thấy chúng không dễ đối phó. Huống hồ gì bản thân Turan đánh với một con thôi cũng đã muốn chết lên chết xuống rồi.
Vẫn còn may, chúng hoàn toàn bị thu hút bởi chiếc đèn pin, săm soi một hồi thì quyết định bỏ đi.
Turan thở phào một hơi, lại nhìn chăm chú đám quái xương kia tới tận khi chúng biến mất hoàn toàn thì mới yên tâm, quay người quan sát những nơi khác.
Kì thực, bây giờ Turan cũng chẳng rõ ràng bản thân cần làm gì thì mới thoát khỏi được tình cảnh hiểm nghèo này. Phương án tốt nhất có lẽ là chờ cho tới khi trời sáng, đám quái khó nhằn này rút đi hết thì tìm đường quay về.
Tuy nhiên, Turan ngờ rằng chính mình chỉ ở yên một chỗ liền có thể sống tới sáng sớm hôm sau. Như vừa nãy, nó liền có thể xác định đám quái là không phải đều thẩn thờ chờ người tới gây chiến mà là có biết đi tuần, đi theo nhóm, và hẳn là có trí thông minh không hề thấp, ít nhất đủ để khiến nó phải đau đầu.
Ý tưởng đầu tiên lóe lên trong tâm trí Turan là pháo sáng. Pháo sáng có thể soi sáng cả một vùng rộng lớn, đồng thời cũng sẽ phân tán sự chú ý của gần như toàn bộ những con quái gần đây.
Dù vậy, Turan không có lập tức chọn ngay phương án nghe qua có vẻ là thật hay này. Pháo sáng khiến đám quái bị phân tâm, nhưng đồng thời thu hút những con quái đáng sợ hơn.
Tuy kinh nghiệm như một du hành giả là không nhiều, Turan vẫn hiểu rằng giữa một nơi mà cấp độ trung bình của bọn quái đều xấp xỉ 15 thì chắc hẳn sẽ tồn tại một hoặc một vài con quái có cấp độ cao hơn. Thậm chí nếu xui xẻo, Turan sẽ đụng phải một con quái tinh anh nào đấy, và đó tất nhiên sẽ là cái kết tồi tệ cho nó.
Vấn đề ở đây là, liệu con quái cấp cao ấy, hoặc là quái tinh anh, có đủ thông minh để biết lần theo dấu nơi viên pháo sáng được bắn ra để nhắm tới hay không. Turan càng nghĩ, lại càng thấy không thể liều lĩnh, ít nhất là khi bây giờ nó vẫn còn thời gian, nên cố nghĩ ra một cách tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...