Giữa trưa, đang khi Turan chìm đắm vào trong những suy tính của mình thì bên tai nó bỗng vang lên âm thanh cáu gắt của mèo Jorz:
– Cái đám tinh linh ấy thật đúng là lũ phá hoại.
Turan ngơ người ra một lúc, chậm rãi phân tích lời của con mèo, thắc mắc:
– Tiffia còn chưa tỉnh?
– Chuyện đó thì không phải lo. – mèo Jorz đáp – Nhiều lắm là mười phút nữa cô ta sẽ dậy.
– Thế thì có chuyện gì?
Con mèo mập mặt mày đột nhiên trở nên nhăn nhó, vẻ bực tức vô cùng. Rồi ông ta gằn giọng bảo:
– Bọn chúng nhất quyết không chịu phản hồi cố gắng bắt chuyện từ ta!
Turan thầm thở phào một hơi. Nó còn tưởng tình trạng Tiffia trở xấu. Chợt nghĩ tới gì đó, nó hỏi:
– Ông bắt chuyện với chúng?
– Phải. – mèo Jorz đáp ngay – Nhưng đám này thật sự quá kiêu ngạo, chẳng thèm xem ta ra gì.
Turan cười nhạt, muốn nói lại thôi. Con mèo này đúng thật là không ưa được khi kẻ khác không xem trọng mình, nhất là bị làm ngơ sẽ khiến ông ta như nổi điên. Dù sao thì bản thân ông ta vẫn là một Chính thần hùng mạnh, tránh không khỏi muốn được ngưỡng vọng, kể cả khi giờ chỉ đang xuất hiện dưới hình hài một con mèo mới Thần cấp 3.
Nhưng nghĩ đến, mèo Jorz không giống sẽ đi làm mấy hành động linh tinh mà không có mục đích nhất định. Turan do dự một hồi, hỏi:
– Ông định nói gì với chúng?
Mèo Jorz híp mắt lại, vẻ nghĩ ngợi, đáp:
– Nói ra thì, ta cũng coi là có chút tiếng tăm ở thế giới tinh linh.
Turan nhíu mày, chưa có ý định hỏi thêm gì mà thay vào đó đưa tới mắt dò xét.
– Đã chúng dám như vậy, ta sẽ khiến chúng không được sống yên ổn.
– Tôi không biết ông muốn làm gì, nhưng tuyệt đối đừng để ảnh hưởng tới Tiffia. – Turan vội nói.
– Chuyện đó thì còn phụ thuộc vào chính cô ta.
Turan không muốn nhiều lời với mèo Jorz, tin tưởng rằng ông ta nắm được ý của nó. Dù sao thì ông ta mới là người có nhiều kiến thức hơn trong chuyện này. Về phần các tinh linh, nó đoán là bản thân mai sau sẽ phải dành ra chút công sức đối phó với chúng, chứ để giống như tình trạng của con mèo mập thì không tốt tí nào.
Không lâu sau đó, Tiffia cũng tỉnh dậy. Cô nàng không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra, chỉ biết rằng đột nhiên xuất hiện một cơn đau nhói ở đầu khi nhìn về phía cha mình. Đây không giống với dự tính của cả mèo Jorz, tác động của tới sáu tính linh lên một du hành giả mới Thần cấp 1 là chuyện quá khó lường.
Khi được hỏi về cảm nhận hiện tại của bản thân, Tiffia bảo rằng trong đầu mình đang không ngừng vang lên những tiếng ồn khó nghe. Dù vậy, lâu dần thành quen, cô thậm chí đang có cảm giác chúng biến thành chuyện bình thường luôn.
– Ít nhất thì cô vẫn còn kiểm soát được chính mình.
Mèo Jorz lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
Turan với tình trạng của Tiffia cũng là không có cách, xét thấy hiện giờ cô nàng vẫn ổn thì hỏi:
– Thế, cô đã quyết định về giao kèo chưa?
Tiffia có chút do dự, nhưng rồi đáp:
– Tôi đồng ý.
– Tốt. – Turan bảo – Giao kèo là do tôi ký kết nên sẽ không có sự thúc ép gì với cô, nhưng tôi mong là cô sẽ không làm tôi thất vọng.
Đầu giờ chiều, theo như kế hoạch, Eriltch đến mời Turan tới gặp vua yêu tinh để đưa ra quyết định về giao kèo. Diễn biến ổn thỏa hơn nó tưởng rất nhiều, hẳn là vì giữa hai bên đã làm rõ mọi nghi hoặc.
Sau khi giao kèo được ký kết, vua yêu tinh có ngỏ lời muốn gặp Tiffia, nhưng Turan đã thẳng thừng từ chối, theo đúng như ý nguyện của cô nàng. Đây cũng là để tránh xảy ra tình huống như lúc sáng. Rõ ràng là cho tới khi cô ta kiểm soát được đám tinh linh, cuộc gặp gỡ giữa hai cha con là không thể nào.
Biết là không thể thuyết phục được Turan, vua yêu tinh cũng đành thôi, thay vào đó là mời nó dùng bữa tiệc tối do tộc yêu tinh tổ chức để mừng sự hợp tác của đôi bên. Turan nghĩ ngợi một hồi thì cũng đồng ý, vì xét thấy là cần thiết để thắt chặt mối quan hệ với các yêu tinh trong tộc cũng như loại bỏ những nghi vấn không cần thiết của họ.
Trở về căn nhà gỗ, Turan lại không thấy Tiffia hay mèo Jorz đâu. Nó thoáng hoảng hốt nhưng chỉ chốc thì Kull xuất hiện, báo rằng họ đã đi trước tới mạch nguyên khí tiên thiên rồi.
“Gấp hưởng dụng tới vậy?” Turan thốt thầm. Nó không ngờ là con mèo mập đó lại ham thích chuyện đó tới mức bỏ bê cả mấy người đồng đội của mình. Cũng may là ông ta không có bỏ quên luôn Tiffia, nếu không thì nó chắc chắn sẽ phải khiến Kull chăm sóc ông ta một trận nhớ đời.
– Darmil thì sao? – Turan hỏi.
Kull nhếch mép trông như muốn nói lại không biết nên nói thế nào cho phải. Hồi lâu, cậu ta mới đáp:
– Cậu ta tham gia đấu trường giả lập, gặp phải một đối thủ khó nhằn. Hai người đấu tới giờ đã gần hai mươi trận rồi nhưng Darmil chưa thắng được trận nào cả. Vì cay cú quá nên là…
– Gượm đã. – Turan vội nói – Darmil mà không thắng được trận nào á?
Kull cười méo xệch, bảo:
– Nếu thắng được thì quá khủng khiếp rồi. Đối thủ là Thần cấp 15 đấy, lại còn là cao thủ nữa.
Turan nhăn mặt. Nó biết là tên đồng đội cuồng chiến đó của mình rất ưa thích những thử thách, nhưng tới mức này thì có hơi quá rồi. Nghĩ tới, có lẽ là cậu ta bị ám ảnh bởi cuộc đụng độ với Quilter vào đêm qua, cảm thấy rằng bản thân còn chưa đủ mạnh.
“Nếu như thế thì nên tập trung vào chuyện gia tăng Thần cấp chứ.”
Turan chỉ đành lắc nhẹ đầu chịu phép. Ít nhất thì giờ cậu ta không có gặp phải hay gây ra rắc rối gì, thế là đã rất tốt rồi.
– Tối nay có một buổi tiệc mừng. – Turan lên tiếng – Tôi mong là hai cậu sẽ tới, vì tương lai chúng ta sẽ làm việc cùng các yêu tinh rất thường xuyên.
– Tôi sẽ báo chuyện này cho Darmil. – Kull đáp, ngừng một chút, nói tiếp – Nhưng bản thân tôi có lẽ sẽ không có mặt.
Turan nhìn người đồng đội của mình một chút, thấy cậu ta không có ý định giải thích thì cũng không định gặng hỏi mà bảo:
– Ừm. Làm phiền cậu rồi. Nhưng mà… nếu có vấn đề gì thì cứ báo với tôi.
– Đã hiểu.
Kull nói rồi quay người rời đi. Hành tung của cậu ta thật sự khó mà nắm bắt được, cũng như về việc tại sao cậu ta lại có mặt ở đây như thể chỉ đang chờ báo tin cho Turan về sự biến mất của mèo Jorz với Tiffia vậy.
Còn lại một mình Turan, nó nghĩ rồi bước tới ngồi vào bàn, lại tiếp tục suy tính mấy chuyện.
Hiện giờ, Turan đã sử dụng mất một lần giúp đỡ bất chấp mọi thứ trong giao kèo với Wyndur, đổi lại là Tiffia thành công đột phá Nihr, có được khế ước với tận sáu tinh linh. Ngoài ra thì nó cũng đã thành lập giao kèo với vua yêu tinh, nhận được nguồn lợi không hề nhỏ, còn có cả giao kèo với Quilter nữa.
Cautrius đã được vua yêu tinh đảm bảo thả ra rồi, nhưng tình huống cụ thể thế nào thì bản thân Turan cũng không tiện gặng hỏi hay cả đi xem. Nếu cậu ta cố chấp với tộc của mình thì nó cũng đành chịu, vì dù sao thì giao kèo với Quilter đã hoàn thành rồi, có thêm một tên yêu tinh Thần cấp 15 làm việc cho mình hoàn toàn không có ý nghĩa gì lớn.
“Hắn ta sẽ lựa chọn gì?” Turan nghĩ thầm. Đối với giao kèo giải cứu Cautrius, Quilter có hai lựa chọn: giao cho nó một món trang bị phẩm chất ‘Huyền thoại’ hoặc là hai mươi món có phẩm chất ‘Anh hùng’.
Turan ngờ là Quilter sẽ chọn bỏ ra một trang bị phẩm chất ‘Huyền thoại’, vì đó là quá quý giá. Không chỉ hiếm có, một trang bị phẩm chất ‘Huyền thoại’ là có thể giúp du hành giả sử dụng nâng cao thực lực của bản thân lên một tầng cao mới, thừa sức để một tên Thần cấp 15 đối chọi với một tên Thần cấp 20.
Không giống với các trang bị phẩm chất ‘Anh hùng’ chỉ có thể giúp chủ nhân tăng các loại thuộc tính cùng mang theo một vài hiệu quả đặc biệt, trang bị phẩm chất ‘Huyền thoại’ là có tính chất biến, là siêu phàm.
Một sự so sánh đơn giản là cùng hiệu quả sắc bén trên hai thanh kiếm cùng cấp với một là phẩm chất ‘Anh hùng’ và một là phẩm chất ‘Huyền thoại’. Không nghi ngờ gì là thanh kiếm phẩm chất ‘Huyền thoại’ sẽ dễ dàng cắt đứt thanh còn lại, nhưng điều đáng nói là chuyện đó không chỉ diễn ra khi hai thanh kiếm chạm vào nhau mà là cả khi một đòn đánh đơn giản được thực hiện như là ‘Gió cuốn’ chẳng hạn.
‘Gió cuốn’ vốn là một đòn đánh nhằm vào việc gây rối đối phương hơn là gây sát thương, nhưng khi kết hợp với hiệu quả sắc bén từ một trang bị phẩm chất ‘Huyền thoại’, mức độ nguy hiểm của đòn đánh lập tức tăng vượt bậc. Mà đây chỉ là một trong số rất nhiều các hiệu quả có tính chất biến của trang bị, lại đủ để thấy được rằng khủng khiếp như thế nào.
Vậy nên Turan biết rằng Quilter sẽ làm ra lựa chọn thứ hai. Mặc dù xét theo giá tiền thì một trang bị phẩm chất ‘Huyền thoại’ có thể đổi được tới hơn hai mươi trang bị phẩm chất ‘Anh hùng’, nhưng đây là thuộc về tình huống gọi là có tiền cũng khó mà mua được. Một kẻ sẽ chỉ làm ra lựa chọn thứ nhất khi hắn ta sở hữu quá nhiều trang bị phẩm chất ‘Huyền thoại’ mà không có ý định dùng tới thôi.
Đến chiều, Turan mới phát hiện ra là nó đã lầm. Nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ màu đồng đất đang phát ra ánh sáng màu vàng cam le lói trước mặt mình, nó muốn thở, lại thấy nghẹn lại ở cổ.
Đây là một trang bị có phẩm chất ‘Huyền thoại’, không thể sai được. Kể cả kỹ năng chủ đạo của Turan cũng đã xác nhận chuyện đó rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên, Turan có hơi bối rối, hỏi:
– Thật sự chọn như vậy?
Quilter đứng nghiêm, vẻ mặt thể hiện rõ sự biết ơn cũng như chính là lòng thành của bản thân, đáp:
– Phải. Tôi cho rằng phải báo đáp đàng hoàng cho cậu. Vì sau này chúng ta sẽ còn làm việc nhiều với nhau mà, phải không?
Turan không biết nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Nghĩ tới, Quilter làm ra lựa chọn đầu tiên cũng là có chỗ hợp lý. Nếu trong giao kèo của Turan với vua yêu tinh là Cautrius sẽ phải làm việc tới ba năm cho nó thì hắn ta không thể không bỏ ra chút vốn liếng được. Theo cách suy nghĩ đó, giờ nó trông như là từ đầu đã có ý ép hắn ta đi theo con đường này.
Turan cười thầm. Nhiều lúc, nó là không tính chu toàn được mọi chuyện, nhưng giờ có lẽ cũng là không tệ.
– Cậu ta đâu? – Turan dò hỏi.
– Hiện tại đang dưỡng thương. – Quilter đáp – Dư chứng gây ra bởi ngục Dây leo chằng chịt là không thể xem thường, vẫn mong cậu thông cảm.
– Ừm. Hai người cứ tự bàn nhau mà làm việc. Khi nào cảm thấy ổn thỏa thì để cậu ta tới gặp tôi.
Turan nói với vẻ hào hứng, nhưng là hoàn toàn dành cho chiếc vòng cổ ở trước mặt mình. Nó giờ đang muốn đuổi tên yêu tinh này đi lắm rồi, nhưng chẳng thể thật sự thô lỗ như vậy, vẫn phải kiềm chế.
Cũng may là Quilter có lẽ hiểu ý, hoặc rằng đang gấp làm chuyện khác nên sau đó chỉ nói thêm vài câu không nặng không nhẹ rồi rời đi.
Một mình Turan ở lại. Nó có chút lúng túng với món đồ vô cùng giá trị kia, mất một lúc mới đưa tay cầm lấy. Chẳng biết có phải là tác động đặc biệt nào đó từ chiếc vòng cổ hay không mà Turan cảm giác được một cơn rùng mình ớn lạnh, nổi hết cả da gà lên.
Đây quá quý giá rồi, lại dễ dàng dến tay mình như vậy, khiến Turan không khỏi trong lòng nảy sinh những lắng lo vô cớ. Kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ một lần nữa, cảm nhận hàng đống các luồng thông tin to lớn và còn có chút vẻ nhiệm màu lạ thường, nó vùi đầu sắp xếp như bị mê hoặc bởi chúng.
“Vòng tay Kathurl.
Lớp: Trang bị.
Loại: Trang sức.
Cấp: 20.
Phẩm chất: Huyền thoại.
Độ hiếm: Cực hiếm.
Độ bền: Còn lại 58%.
Mô tả: Chiếc vòng tay được Kathurl nặn từ đất đỏ của quê hương mình, đi theo hắn qua muôn vàn thử thách cho tới khi hắn ngã xuống. Giờ đây, chiếc vòng tay đã không còn nữa lực lượng khi xưa, nhưng đối với người phàm, vẫn là vô cùng mạnh mẽ.
Chi tiết:
+ Tăng đến 20 bậc sức mạnh.
+ Tăng đến 20 bậc thể lực.
+ Giảm đến 10 bậc nhanh nhẹn.
+ Giảm đến 10 bậc khéo léo.
+ Giảm đến 10 bậc minh mẫn.
+ Giảm đến 10 bậc trí tuệ.
+ Truyền nguyên khí vào có thể gia tăng trọng lượng của bản thân, đồng thời khiến đòn đánh trở nên mạnh mẽ hơn đến 50%.
+ Có khả năng hấp thụ nguyên khí từ môi trường để bổ sung cho bản thân người sử dụng. Hiệu quả tăng mạnh khi gần gũi với mặt đất.
Bộ: (0/2)
+ Đạt 2: Loại bỏ các hiệu quả gây giảm thuộc tính của trang bị này.”
Turan mỉm cười, cố nén lại niềm vui nổi lên mạnh mẽ trong lòng mình. Chiếc vòng cổ này rõ ràng là dành cho Darmil. Mặc dù khi đeo vào có khiến người sử dụng ngu đi, nhưng trong chiến đấu thì cậu ta vốn dĩ đã không được thông minh rồi. Chỉ là, không biết khi thuộc tính bị giảm xuống dưới 0 bậc thì có ảnh hưởng xấu gì không.
– Ừm. Là vòng tay?
Turan nói nhỏ, lắc nhẹ đầu phủ định. Nó e là Kathurl, chủ nhân gốc và cũng là người tạo ra chiếc vòng tay là một kẻ có thân hình to lớn tới mức cánh tay của hắn có thể so với cổ của người bình thường.
Nghĩ tới, Quilter quả thật cũng là không có cách dùng chiếc vòng cổ này. Đối với một yêu tinh phụ thuộc nhiều vào tốc độ như hắn ta thì các hiệu quả gây giảm thuộc tính là khó mà chấp nhận được. Và ắt hẳn hắn ta cũng không sở hữu trang bị còn lại trong bộ vật phẩm nên không thể kích hoạt được hiệu quả giúp loại bỏ việc các thuộc tính bị giảm.
Turan chợt có một ý tưởng. Nó muốn hỏi xem Quilter có được món trang bị này ở đâu để có thể dựa vào đó tìm món còn lại. Đây kì thực không phải là chuyện gì quá quan trọng, nhưng nếu tìm được thì vẫn là tốt hơn. Tưởng tượng cảnh Darmil đeo chiếc vòng cổ rồi múa may cặp chùy của mình như một tên đần, Turan khó tránh khỏi có chút thương xót cùng xấu hổ.
Tuy nhiên, gì thì gì, đây vẫn là chuyện ở rất xa trong tương lai. Darmil giờ chỉ mới Thần cấp 5 mà thôi, còn món vật phẩm này là có cấp độ 20, miễn cưỡng sử dụng không có mang lại lợi ích gì nhiều cả, chỉ tổ vướng víu.
Turan săm soi chiếc vòng cổ thêm một lúc nữa thì cất vào trong túi trữ vật. Trời giờ cũng đã bắt đầu chuyển tối rồi, nó là nên chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Theo lời vua yêu tinh, buổi tiệc không lớn, nhưng có mặt đủ các yêu tinh nắm giữ vai trò quan trọng trong tộc, tất nhiên là không bao gồm những ai xấu số bị Deln làm cho tan biến. Đặc biệt là buổi tiệc có sự tham gia của không ít yêu tinh mà hiện giờ đang phục vụ cho quân đội của tộc yêu tinh hoặc đang là du hành giả thuộc các tổ đội thường xuyên càn quét các phó bản.
Buổi tiệc tối nay là cần thiết để Turan xác định cho mình năng lực của họ để tiện cho sau này còn tham gia du hành cùng nhau, hoặc là cùng thực hiện nhiệm vụ quan trọng nào đấy. Vua yêu tinh sắp xếp được như thế này cũng thật là không tệ, nhưng Turan ngờ là ông ta đã chuẩn bị sẵn cả rồi
“Có lẽ sẽ có vài trận đấu…” Turan nói thầm. Thực tế thì, sẽ khó tránh khỏi một vài yêu tinh nổi lên ý định thách đấu tổ đội của Turan. Tất nhiên là vua yêu tinh sẽ đứng ra làm chủ, cho phép nó từ chối, nhưng đấy sẽ gây ấn tượng không tốt cho bọn họ.
Hiện giờ Turan chỉ có Thần cấp 8 mà thôi, Darmil và Kull thì còn thấp hơn, mới Thần cấp 5. Nếu có chiến đấu, hẳn là phía tộc yêu tinh cũng không thể làm khó được mà đưa ra những du hành giả Thần cấp cao, nhiều lắm sẽ chỉ là Thần cấp 10.
Turan nghĩ rồi gật nhẹ đầu. Đây vẫn là nằm trong tầm kiểm soát. Còn tình huống Darmil lao lên thách thức hoặc bị thách thức bởi ai đó có Thần cấp cao, nó có lẽ sẽ phải tốn chút công sức để đảm bảo cậu ta giành chiến thắng, hoặc ít nhất là không có thua quá thảm hại.
Kế hoạch của Turan là tham gia buổi tiệc tới chừng tám giờ, sau đó sẽ dẫn cả đội đến dùng thử mạch nguyên khí tiên thiên. Tiffia với mèo Jorz có lẽ sẽ không cùng tham gia buổi tiệc được. Mà kì thực, bản thân Turan cũng chưa nắm biết mạch nguyên khí tiên thiên ở cách đây bao xa, chỉ mong trước nửa đêm có thể tới nơi.
Tối đến, sau khi chải chuốc lại mái tóc của mình rồi cột lại thành búi gọn gàng, khoác lên người bộ trang phục màu xám đen với áo khoác ngoài thoải mái, Turan cất bước hướng tới nơi tổ chức buổi tiệc. Nó tự biết bản thân mình giờ không có gì nổi bật, nhưng đây mới chính là hiệu quả mà nó mong muốn. Dù sao thì một con người ở giữa một buổi tiệc với toàn yêu tinh thì muốn người khác không nhận ra nó là rất khó.
Không ngoài dự đoán, khi Turan vừa rời khỏi căn nhà gỗ được chừng hơn trăm mét, một bóng người liền di chuyển lại gần.
Là Eriltch. Hắn ta có vẻ như đã chờ từ rất lâu rồi, nhưng gặp Turan chỉ thốt:
– Thật trùng hợp. Xin cho tôi được vinh dự đưa cậu đến buổi tiệc.
Turan chỉ cười, không đáp. Nó biết là vua yêu tinh sắp xếp cho Eriltch ở đây là để đảm bảo nó không có bỏ lỡ buổi tiệc. Dù sao thì nếu thiếu nó, buổi tiệc mà ông ta dày công sắp xếp sẽ đổ sông đổ biển.
Turan liếc mắt nhìn quanh một chút, không có phát hiện bóng dáng của Kull hay cả Darmil. Mặc dù không có yêu cầu hai người đồng đội của mình tập trung trước khi đến nơi, càng không có bắt họ phải có mặt trong buổi tiệc nhưng quả thật tình huống có hơi lúng túng khi chỉ có mình nó.
Lúc này, tên yêu tinh mà lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt, kiệm lời đột nhiên lên tiếng:
– Nếu cậu muốn tìm cậu Darmil và cậu Kull thì họ đã có mặt ở buổi tiệc rồi.
Turan hoàn toàn bị bất ngờ. Nó đã không tính tới trường hợp này, rằng hai người đồng đội của mình lại hứng thú với buổi tiệc đến vậy.
“Khoan đã. Kull?” Turan thốt thầm. Nó nhớ rõ là Kull đã bảo sẽ có mặt trong buổi tiệc, giờ lại nghe Eriltch nói như thế, không khỏi giật mình suy nghĩ.
Và rồi, điều Turan thắc mắc chỉ mấy chốc liền được giải đáp khi nó đến chỗ buổi tiệc đang diễn ra. Nó kì thực không phải đến muộn mà có vẻ như do sự xuất hiện trước giờ của hai người đồng đội mà buổi tiệc đã phải tiến hành sớm hơn.
Darmil bấy giờ đang đối mặt với nam yêu tinh đã từng xuất hiện trong cuộc gặp sáng nay. Nếu Turan nhớ không lầm thì hắn ta là kẻ đã đứng cạnh cô yêu tinh tên Neluei, là chủ quản mạch nguyên khí tiên thiên của tộc.
Hai người đứng đối mặt nhau trong bầu không khí căng thẳng, bị vây quanh bởi không ít các yêu tinh đến tham dự buổi tiệc. Tuy nhiên, Turan quan sát kỹ thì thấy không có vẻ như họ đang có xung đột gì mà giống hơn là đang thi đấu. Cụ thể hình thức thi đấu là gì thì nó không biết, chỉ hi vọng không phải đánh nhau, vì Thần cấp của đối phường là tận 23.
Về phần Kull, cậu ta giờ đang điềm tĩnh ngồi vào bàn ở một góc, vừa nhâm nhi chút rượu trong chiếc ly bằng gỗ, vừa lắng nghe nữ yêu tinh nào đó vẻ lúng túng kể chuyện.
“Vậy ra đây là lý do cậu ta bảo sẽ không có mặt trong buổi tiệc.” Turan nói thầm. Có lẽ chính Kull cũng không ngờ tới việc người mình đang nhắm tới lại cũng tham gia buổi tiệc.
Turan đưa mắt nhìn quanh, lại không tìm thấy bóng dáng của vua yêu tinh đâu, mới quay sang hỏi Eriltch:
– Đức vua không giống sẽ tới muộn, nhỉ?
Eriltch không đáp lời mà chuyển hết sự tập trung của mình về phía Darmil với nam yêu tinh Thần cấp 23. Turan rất nhanh cảm giác được sự bất thường, nghĩ rồi nói:
– Nếu năm phút nữa không thấy được ngài ấy, tôi cùng đồng đội của mình sẽ tới chỗ mạch nguyên khí tiên thiên luôn.
Hai vai Eriltch run lên một đợt. Hắn ta hẳn là vừa giật mình hoảng hốt, mất một lúc mới cất tiếng:
– Đức vua nói rất đúng. Quả là không giấu được cậu Turan.
Turan nhăn mày, cố biểu hiện rõ sự không hài lòng của mình.
– Vậy ra ông ta thật sự đang nhắm tới Tiffia.
Nói rồi, nó thở hắt một hơi. Giao kèo là đã được ký kết, vua yêu tinh vậy mà vẫn còn chưa dứt bỏ sự cố chấp đến vô lý của mình. Nhưng âu cũng là không tránh khỏi. Đây suy cho cùng là vấn đề cần phải giải quyết giữa hai cha con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...