– Vậy chúng tôi sẽ nhận được gì nếu chịu giải thích cho ngài đây?
Tiffia cất tiếng hỏi. Cô đối với cha mình có vẻ như đã bớt đi rất nhiều sự e sợ.
– Đặt điều kiện ư? – vua yêu tinh thốt – Tốt thôi. Ta có thể đáp ứng một yêu cầu của cô, chỉ cần không quá đáng.
Turan hơi nhướn mày. Vua yêu tinh có vẻ dễ dãi hơn nó tưởng. Hoặc là, ông ta thật sự e ngại sự tồn tại của Deln. Thảm cảnh vừa xảy ra ở nơi đây, ông ta ắt là có đủ thông tin mình nên có.
Tiffia cũng không khỏi bất ngờ trước lời của cha mình, quay sang Turan xin ý kiến. Nó không nói gì, thay vào đó là khẽ gật đầu. Thấy thế, cô nàng mới lên tiếng:
– Tôi muốn tham gia thử thách Thần thánh.
– Ồ. – vua yêu tinh ngạc nhiên – Cô vẫn còn cố chấp với điều đó? Chẳng lẽ thất bại trước Cautrius chẳng hề khiến cô trở nên sáng suốt thêm chút nào ư?
– Tôi không quan tâm. – Tiffia nghiêm giọng – Thử thách Thần thánh, tôi nhất định phải tham gia!
Vua yêu tinh nhắm hờ mắt, vẻ như đang nghĩ ngợi gì đó. Hồi lâu, ông ta bảo:
– Ta đoán là các ngươi có liên quan không nhỏ tới sự tình của Cautrius, đúng không?
– Nếu đúng là vậy thì ngài định làm gì?
Turan bước lên trước, dò hỏi.
– Thử thách Thần thánh vốn là dành cho cậu ta. – vua yêu tinh đáp – Nếu cậu ta đã đánh mất cơ hội của mình, yêu tinh tộc sẽ không còn cách nào ngoài tìm một kẻ thay thế.
Ngừng lại một chút, ông ta nhìn sang Tiffia, nói tiếp:
– Nhưng cô dựa vào đâu lại nghĩ rằng đó nên là mình?
Tiffia hẳn không quan tâm nhiều đến như vậy. Cô ta cần hoàn thành thử thách Thần thánh để đột phá Nihr, và chỉ mỗi thế là đã đủ để phải cố hết sức giành lấy cơ hội trước mắt về cho mình rồi.
Thấy Tiffia do dự không trả lời, vua yêu tinh nhíu mày, bảo:
– Cô là đang xem nhẹ chuyện này ư? Cô đột nhiên quay trở về, một mực đòi tham gia thử thách cho bằng được, trong khi bản thân chỉ là một Nihr, hiện thân của điềm xấu. Cố tranh giành lấy cơ hội đó, cô là đang muốn phá hoại niềm hi vọng duy nhất của tộc yêu tinh đúng không? Cô đang cố chứng minh bản thân thật sự là điềm xấu à?
Lời của vua yêu tinh càng nói càng khó mà hiểu được. Turan nhìn sang Tiffia, cầu một lời giải thích, nhưng trông cô ta cũng không khá hơn nó là bao cả. Thở hắt một hơi, nó nói:
– Thế, quyết định của ngài là gì?
Bật cười, vua yêu tinh đột nhiên làm như thế mà không có lý do hợp lý nào. Đó hẳn là một tràng cười giễu cợt, nhưng là dành cho nhóm Turan hay chính bản thân ông ta thì khó mà xác định.
– Vậy ra các ngươi tưởng rằng ta vẫn còn có sự lựa chọn ở đây… Ý định ban đầu khi dẫn người chạy tới, là muốn trừng phạt đám phá hoại các ngươi để hả đi cơn giận dữ trong lòng. Nhưng rồi nửa đường, ta chợt nhận ra rằng, ta đã thất bại. Tiến hay lùi đều đã không còn ý nghĩa nữa… Thật là đáng thương làm sao!
Turan bỗng thấy bàn tay của mình bị siết lại. Nó vội nhìn thấy đó là bàn tay của Tiffia. Tay cô nàng ấm áp và mềm mại, nhưng đang run rẩy không ngừng.
Turan không hiểu. Vua yêu tinh hiện giờ không hề dọa nạt ai cả, mà ngược lại càng trông giống hơn là đang muốn nhường ra cơ hội tham gia thử thách Thần thánh. Thế mà Tiffia lại sợ hãi, hoặc thảng thốt.
“Chẳng lẽ mình đã bỏ sót gì ư?”
– Tộc yêu tinh… tàn rồi.
Dứt lời, vua yêu tinh hất tay ném ra một vật gì đó về phía Tiffia. Có lẽ vì còn chưa bình tĩnh kịp, cô nàng không đưa tay ra bắt lấy mà để vật đó rơi thẳng ở ngay chân mình. Rồi bất chợt, cô ta giật nảy người, vội vàng cúi xuống nhặt lên.
Là một chiếc lắc tay bằng bạc, trên có đính hai cái lục lạc nhỏ, trông khá là tầm thường. Nhưng Turan dĩ nhiên không vội phán đoán cái gì, liền kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình lên chiếc lắc tay.
Những luồng thông tin nhanh chóng ùa vào trong tâm trí Turan. Chúng không nhiều, nhưng gây ra cảm giác gì đó mông lung, khá đặc biệt. Mất một lúc nó mới sắp xếp lại được, thành:
“Lắc tay bạc.
Lớp: Trang bị.
Loại: Trang sức.
Cấp: Không.
Phẩm chất: Tinh anh.
Độ hiếm: Cực hiếm.
Độ bền: Còn lại 73%.
Mô tả: Chiếc lắc tay được chế tác bởi Nirvia Lhamat. Thừa hưởng hiệu quả mở ra kết nối tới thế giới tinh linh từ vật liệu làm nên nó.
Chi tiết:
+ Tăng hiệu quả lời cầu khấn đến 5%.
+ Tích trữ nguyện lực đến 10%. Tối đa đến 2000 bậc.
+ Giảm tác động tinh thần đến 10%.
+ Tăng hiệu quả hồi phục tinh thần đến 10%.
+ Truyền nguyên khí và niệm lực để mở ra kết nối tới thế giới tinh linh.”
Turan nhíu mày. Nó bắt được một vài từ khóa quan trọng trong đống thông tin mình vừa nhận được.
Thế giới tinh linh. Turan không cho là bản thân có hiểu biết về thứ này, cùng lắm chỉ là có nghe qua ở đâu đó, hẳn là trong những câu chuyện cổ tích. Tuy nhiên, một điều chắc chắn là thông tin nó thấy được không hề sai.
“Vậy thế giới tinh linh là cái gì? Có liên quan hay không tới thử thách Thần thánh của tộc yêu tinh?”
– Mang thứ đó tới khu vườn của sự an yên. Chuyện tiếp sau đó, ngươi tự sẽ rõ.
Vua yêu tinh nói rồi thúc con nai mình đang cưỡi quay đi. Được đoạn, một yêu tinh bỗng chạy đến, nhỏ tiếng nói với ông ta gì đó. Nghe xong, ông ta quay người lại, vẻ lưỡng lự một lúc mới nhìn vào Turan, bảo:
– Ngươi là đang xem ta như trò đùa?
Turan không khó để đoán được tin tức vua yêu tinh vừa nhận được là gì, lắc nhẹ đầu đáp:
– Không hề, thưa ngài. Nhưng nếu ngài muốn nghĩ như vậy, tôi đành thừa nhận.
Vua yêu tinh đơ mặt ra hồi lâu, rồi đột nhiên cười phá lên. Xong, ông ta liền tiếp tục việc dẫn đội ngũ của mình rời đi.
Và không lâu sau đấy, từ hướng của đội ngũ yêu tinh, một dáng hình thoăn thoắt lao tới, xông thẳng vào người Tiffia. Turan có chút hoảng hốt, nhưng khi nhận ra đó là ai thì liền buông lỏng.
– Cậu- cậu không sao. Thật tốt quá rồi, Tiffia! – cô nàng yêu tinh kêu lên, giọng nức nở.
– Phải, Natalie. Tốt quá rồi.
Tiffia vừa nói vừa đưa tay vỗ về người bạn của mình. Trông cô ta giờ từng cơ mặt đang co lại, xúc động vô cùng, nhưng rồi cũng không có để cảm xúc vỡ òa ra.
Đợi cho hai người bạn quấn quýt với nhau tới khi thỏa mãn, chịu buông nhau ra thì Turan mới lên tiếng:
– Cô là bị bọn họ tóm, phải không?
– Ừm thì- hức- Tôi không để ý lắm đâu…
Natalie đáp, cố làm ra vẻ hời hợt nhưng rõ ràng là không thành công với tình trạng hiện giờ của mình.
– Sao cơ?! – Tiffia thốt – Cậu sao lại…
– Đừng nói nữa. – Natalie hô lên – Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, phòng họ đột nhiên đổi ý.
– Chuyện đó…
– Là không thể được. – Turan xen ngang, nghiêm giọng – Cô vẫn nhớ rõ tôi đã nói gì về lý do mà Tiffia tìm trở về quê nhà của mình rồi đúng không?
Natalie sắc mặt dần chuyển thành trắng bệch. Có vẻ như cô ta vì quá vui mừng nên đã quên mất chuyện đó.
– Không, Tiffia. – Natalie thốt – Cậu không thể vừa thoát khỏi sự đày đọa này lại đâm đầu vào sự đày đọa khác được. Mình-
Lời của Natalie bị Tiffia chặn bằng đầu ngón tay đặt lên trước miệng. Rồi cô nàng cất tiếng:
– Đây là điều tôi phải làm. Cậu cứ tin tưởng. Sẽ chẳng có chuyện gì xấu xảy ra đâu.
Natalie vội xô tay của Tiffia ra, gắt:
– Cậu bắt mình phải tin tưởng? Dựa vào đâu chứ?
Tiffai không đáp, chỉ mỉm cười nhìn lấy người bạn của mình. Natalie trước cái nhìn và nụ cười đó thì vẻ mặt càng lúc càng trở nên méo xệch. Cô ta hiểu rõ dựa vào đâu mà mình phải tin tưởng.
Quay sang Turan, Natalie nói:
– Cậu… nhất định phải đảm bảo an toàn cho cô ấy.
Turan nhún vai, đáp:
– Đừng có ra lệnh cho tôi phải làm gì. Nên nhớ là không có tôi thì cô đã sống không yên với đám người đó rồi.
– Cậu-
Natalie gắt lên, xong không nhịn được liền nhào tới xô Turan ngã ra đất. Trước sức mạnh của một kẻ hơn mình tới bảy Thần cấp thì nó chỉ có nước chịu đánh mà thôi.
Nhưng cũng may là sau mấy cái thụi liên tục vào bụng và ngực thì Natalie cũng bỏ qua cho Turan. Bước trở lại, đối với Tiffia, cô ta nói:
– Cầu mong các đức Chính thần và các tinh linh sẽ phù hộ cho cậu.
Tiffia theo thói quen hơi cúi đầu xuống, vừa định cất tiếng đáp lại thì đã chẳng thấy bóng dáng Natalie đâu. Cô nàng vừa dứt lời thì đã lao người thoăn thoắt chạy biến đi mất.
Turan sau khi chịu đánh thì cả người đau nhức, loay hoay mất một lúc, cùng với sự hỗ trợ từ Darmil thì mới ngồi dậy được. Thở hắt một hơi, nó bảo:
– Tiffia. Cô với cô ta, thật sự là bạn thân à…?
Tiffia đang cảm khái, nghe lời của Turan thì không nhịn được nổi đóa lên, giơ chân sút nó một cái không thương tiếc. Cũng may là cô nàng chỉ là Nihr, nên nó chỉ hơi bị mất thăng bằng chứ không có thương tổn gì lớn.
– Đáng kiếp.
Mắng một tiếng, Tiffia không thèm để ý tới Turan nữa, quay người tự tìm một góc mà nghỉ ngơi. Hàng đống việc vừa xảy ra thật sự khiến cô ta mệt mỏi.
– Được lắm, Turan.
Darmil cười toe toét bảo, lại còn đưa tay giơ ngón cái với cả nháy mắt một cái đầy ẩn ý.
Turan lắc đầu, gắt:
– Đừng có suy nghĩ lung tung. Tập trung vào. Chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...