VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Tiffia cảm thấy cả người mình bồng bềnh, có cảm giác lâng lâng khó tả; nhưng đồng thời, tay và chân của cô như bị thứ gì đó kiềm hãm lại, không thể nào cử động được.

Mắt dần mở ra, Tiffia đầu tiên trông thấy là một khoảng trời rộng mênh mông màu xám xịt, và chẳng có một gợn mây nào. Bất giác, cô còn tưởng rằng đã là tận thế.

– Hẳn không phải đi…

Tiffia thốt, và rất nhanh có phát hiện rằng mình nói không nên lời, giọng cứ ứ lại ở trong cổ họng, khó chịu vô cùng.

“Phải rồi… Là buổi hiến tế nhỉ?” Tiffia nghĩ, lòng chợt cảm giác hoang mang đến lạ. Đó không phải là hoảng loạn, không phải đau thương, càng không phải là hụt hẫng. Có lẽ, cô chỉ đơn thuần còn chờ mong, bám víu lấy chút hi vọng nhỏ nhoi nào đó.

“Turan… nhất định sẽ tới. Cậu ấy, chắc chắn sẽ làm được.”

Chợt, đầu Tiffia đau nhói lên. Cơn đau bất chợt và dữ dội làm cả người cô không kiềm được giật nảy người như một phản xạ. Cô chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, và trong cơn hoảng loạn, cô theo bản năng vùng dậy, muốn chạy trốn.

– Mình cử động được…?

Tiffia khựng người lại, thử vung vẫy cánh tay mấy lần. Có vẻ như cô không có đang nằm mơ, càng không gặp ảo giác.

– Dĩ nhiên. Ngươi nghĩ ta là ai chứ.

Giọng nói hơi khàn với vẻ kiêu ngạo cất lên. Tiffia quay sang, không khỏi bất ngờ khi thấy đó là một con mèo tam thể đang bay lơ lửng.

– Linh- linh thú?

Tiffia thốt. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình gặp phải một linh thú, ít nhất là không thể sớm như bây giờ. Nhưng cảm giác của cô rõ ràng không sai, dòng nguyên khí yên lành và mát lạnh toát ra từ người con mèo, cùng với cảm xúc thuần nhất của nó, chính là một linh thú.

– Tiffia, cô an toàn rồi. Thật là tốt quá, nhỉ?

Giọng nói có phần quen thuộc, và không khó để Tiffia đoán ra được đó là Darmil. Cậu ta lúc này đang đứng cười hề hề với cái tay đưa lên quẹt mũi liên tục, không rõ là vì mừng rỡ hay ngại ngùng.

– Phải. Có lẽ vậy…

Tiffia mỉm cười đáp. Cô sau đó đưa mắt nhìn quanh mình một lượt, càng phát bất ngờ hơn khi nhận thấy xung quanh có không ít yêu tinh đang quỳ phục xuống, có người thậm chí còn nằm sấp xuống mặt đất luôn.

– Đây là…? – Tiffia không nhịn được thắc mắc.

– Một đám nhóc bị ám ảnh bởi một con thằn lằn biết bay… Phải. Chính là như vậy.

Con mèo tam thể đáp, xong thì nhếch mép cười vẻ thích thú lắm.


– Ngươi là? – Tiffia dò hỏi.

– Jorz. Gọi ta như thế là được. – con mèo bảo.

– Là thành viên tổ đội mới của chúng ta đấy. – Darmil chen vào – Turan với Kull không biết làm cách nào hay thế, bắt được một con rõ thú vị.

– Tên quèn nhà ngươi dám nói ta như vậy!

Con mèo tự xưng là Jorz gắt lên, xong nhào tới vung cái chân trước táng vào mặt Darmil một cú, thế mà khiến cậu ta xửng vửng tí thì ngã nhào mất.

– Thế- thế Turan đâu rồi? – Tiffia thốt.

– Hả? – Jorz nói – Không cần phải lo cho hắn ta. Cùng lắm thì mất vài cái xương mà thôi… Chắc vậy.

Tiffia tái mặt. Cô không cần nghĩ cũng đoán được Turan ắt hẳn đã liều mình làm ra chuyện kinh khủng gì đấy, và lý do không gì khác hơn là để cứu cô. Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, cô quả thật khó mà gánh nổi trách nhiệm.

– Yên tâm đi, Tiffia. – Darmil lên tiếng – Turan lo được mà.

Lời của Darmil nghe thật đơn giản, lại khiến lòng Tiffia an tâm đến lạ. Cô thở hắt một hơi, nghĩ rồi nói:

– Vậy mọi người đến đây để cứu tôi ư?

– Quá rõ ràng rồi mà. – Jorz gắt – Cô biết không, tên quèn Turan đó thậm chí dám tập kích con trai cưng của vua yêu tinh đấy.

Tiffia mở tròn mắt vẻ ngạc nhiên không thể tin được. Cô thật không dám nghĩ rằng Turan lại đi xa đến vậy chỉ để cứu cô. Hơn ai hết, cô hiểu rõ hậu quả nặng nề của hành động đó. Chính là chiến tranh.

– Chuyện này… quá đáng sợ rồi.

Nghe lời này của Tiffia, Jorz chợt mỉm cười thích thú, bảo:

– Đây đã là gì. Cô đoán xem ai đã gây ra tình trạng thê thảm hiện giờ của đám yêu tinh này nào?

– Hả? Chẳng phải ngươi đã nói là một con thằn lằn… biết bay…?

Giọng Tiffia càng lúc càng nhỏ dần, thành như lẩm bẩm. Rồi cô đột ngột hô lên:

– D-D-Deln?!


Mèo Jorz không đáp, chỉ mỉm cười đắc ý.

– Không thể nào! – Tiffia thốt – Nhưng mà, xét về độ khả thi, với cả mọi chuyện đã diễn ra…

Tiffia hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cả người thì cảm giác được một cơn ớn lạnh chạy khắp. Cô giờ có muốn không tin cũng không được, vì rõ ràng không còn cách nghĩ nào khác nữa cả, trừ phi cô định bác bỏ toàn bộ cố gắng cứu thoát mình của Turan và những người đồng đội.

“Vậy ra họ đã đối đầu với cả Deln của khu rừng… chỉ để cứu mình ư?” Tiffia nghĩ thầm, lòng bất giác dấy lên một luồng cảm giác ấm áp thoải mái vô cùng. “Vậy ra, đó là đồng đội.”

– Nhưng như thế… chẳng lẽ Turan là đang-

– Chính xác. – mèo Jorz ngắt lời – Hắn ta đang cố thỏa mãn một chút nhu cầu cá nhân của con thằn lằn ấy.

– Đó… Không được. Tôi phải đi giúp cậu ta. Ít nhất, tôi…

Tiffia vừa nói vừa xoay người, toan rời khỏi chiếc giường đá. Tuy nhiên, đôi chân cô vừa đặt xuống đất, định đứng thẳng lên thì lại không chịu nổi sức nặng, đổ nhào về trước.

– Cẩn thận!

Darmil thốt, nhanh tay đỡ được Tiffia rồi dìu cô nàng ngồi lại lên giường.

– Tình trạng của cô không khá hơn đám quanh đây là bao đâu. – mèo Jorz nói – Đừng ảo tưởng bản thân mình đặc biệt.

– Tôi…

Tiffia không nói nên lời. Lòng cô giờ rất loạn. Cô chỉ muốn ngay lập tức đi giúp Turan mà thôi, vì cậu ta đang phải vì cô mà đối mặt với tồn tại phi thường kia. Đó, là quá nguy hiểm rồi.

Jorz thở hắt một hơi, bảo:

– Đó là lý do ta ghét đám nhóc các ngươi. Rặt một lũ toàn để cảm xúc lấn át lý trí.

– Ông mèo đừng nói vậy. – Darmil thốt, đưa tay đẩy mèo Jorz sang một bên – Không phải ông mới là người lo lắng hơn cả sao?

– Hả? – Jorz gắt – Ta có ư? Nói nhảm!

– Ông có.


Darmil cười hề hề bảo, nhưng tuyệt nhiên không giải thích thêm gì cả.

“Chỉ có thể chờ đợi thôi sao…”

– Thật sự… không ngờ cô lại có quan hệ với đám người ngu muội này…

Giọng nói cất lên có chút khó nghe, nhưng Tiffia ngay lập tức xác định được chủ nhân: là một trong số các trưởng lão. Cô ngồi trên giường đá, nhìn quanh một lượt những yêu tinh già cả đang quỳ phục xung quanh hướng về mình. Cảnh tượng này thật sự có chút khó xử, và mới trông vào hẳn sẽ chẳng ai nghĩ tới rằng họ chỉ đang muốn hiến dâng cô cho Deln của khu rừng mà thôi.

– Có lẽ. – Tiffia đáp – Nhưng đối với tôi, họ là những người dũng cảm nhất… Không giống như các ngài.

Một tiếng cười khẩy vang lên, sau lại ho sặc sụa. Có thể vì tuổi tác đã cao, cũng có thể vì trạng thái đặc thù hiện giờ, vị trưởng lão này muốn nổi giận hay chế giễu người khác cũng thành khó khăn.

– Anh dũng? Cô chưa từng đối mặt với thứ đó nên lời nói ra rất dễ dàng. Chậc, vốn không nên áp chế giác quan của cô mới đúng.

– Kaigoh!

Một vị trưởng lão khác gắt lên, ông ta cũng chính là người lớn tuổi nhất trong các trưởng lão.

– Đằng nào thì cô ta chẳng bị hiến tế. – vị trưởng lão gọi Kaigoh không chịu phép – Ông còn giả nhân giả nghĩa cái gì chứ?

Tiffia trông, không hiểu chuyện gì cả. Và trước khi cô có thể buông lời thắc mắc thì mèo Jorz đã bay tới trước mặt Kaigoh, nghiêm giọng:

– Ngươi đây chẳng phải là đang đổ trách nhiệm của mình lên một cô gái nhỏ ư? Ngươi sợ hãi, lại định dùng sự giận dữ của mình để lấn át nỗi sợ trong lòng?

Kaigoh nhăn mặt, vẻ bực tức, đáp:

– Ngươi thì hiểu cái gì!? Chỉ là một con linh thú cỏn con. Đừng tưởng rằng Deln xem trọng ngươi thì ngươi muốn làm gì cũng được.

– Ta chính là muốn làm gì cũng được.

Nói rồi, mèo Jorz không chút ngần bay tới ngồi chễm chệ lên đầu vị trưởng lão.

– Ngươi-!

– Thế nào? Còn không cảm thấy rằng chúng ta đang rất nhân từ với ngươi ư?

Kaigoh không nói gì nữa, nhưng khuôn mặt thì càng lúc càng trở nên khó coi hơn. Ông ta rõ ràng là rất giận dữ, vẫn biết bản thân giờ chẳng thể làm gì. Nếu có thể cử động được, chắc chắn ông ta tóm lấy con mèo mập trên đầu mình mà xé xác ngay.

– Đây vốn không phải là cách yêu tinh tộc chúng ta nên đối xử với linh thú, phải không trưởng lão?

Tiffia cất tiếng. Cô giờ lòng pha lẫn bất ngờ với thất vọng dành cho Kaigoh. Có vẻ như việc chịu đựng ách thống trị của Deln suốt hàng trăm năm qua đã khiến ông ta dần trở nên lạnh nhạt với tín ngưỡng của mình.

– Đó là sự chúc phúc, nhưng cũng là sự nguyền rủa.


Người lên tiếng là vị trưởng lão lớn tuổi nhất. Giọng của ông ta trầm đục, mang theo chút cay đắng.

– Không. – Tiffia bảo – Chỉ là chúng ta quá yếu đuối mà thôi.

Lời của cô là thật lòng. Mang lấy thân phận Nihr này, cô càng hiểu rõ hơn ai hết vị thế của bản thân và cả tình cảnh của yêu tinh tộc rừng Cultiven.

Deln của khu rừng vốn không phải là điểm mấu chốt của vấn đề. Dù cho Deln không tồn tại thì yêu tinh tộc vẫn sẽ phải đối mặt với nguy cơ bốn phía. Vương quốc Enria hay cả Servous, họ chưa từng thôi xem rừng Cultiven là vùng đất màu mỡ cần phải chiếm đoạt.

Với sự xuất hiện của Deln, xung đột đối với yêu tinh rừng Cultiven đã giảm đi rất nhiều, nhưng đổi lại chính là phải thường xuyên hiến tế cho hắn ta. Tiffia vẫn còn trẻ, cô chỉ được biết về quá khứ qua những câu chuyện hay các ghi chép lịch sử. Dù vậy, cô vẫn hiểu rõ rằng, tộc của mình, hay chính bản thân cô, quá yếu rồi.

– Cô nói không sai. – vị trưởng lão đáp – Thế chúng ta có thể làm gì đây? Sự huy hoàng của tộc yêu tinh, cứ thế mà kết thúc sao?

Câu hỏi này, Tiffia không trả lời được. Cô vẫn chỉ là một Nihr, cơ hội đột phá duy nhất thì đã bị cướp mất rồi.

Sinh ra yếu đuối, phải chịu đựng áp bức từ kẻ mạnh, âu có lẽ là vận mệnh. “Nếu ai đó có thể chống lại vận mệnh thì…”

Kì thực, Tiffia chưa từng nghĩ đứng lên chống lại Deln hay cả biến tộc yêu tinh thành huy hoàng. Cô chỉ muốn giành lấy những gì vốn nên thuộc về bản thân, mà bắt đầu là việc chứng minh chính mình không phải là điềm xấu. Có lẽ, cô thật ích kỷ, nhưng cô vẫn là khao khát nó.

– Các ngươi quá xem trọng chính mình.

Jorz cất tiếng, bay khỏi đầu Kaigoh tới đối mặt với vị trưởng lão lớn tuổi nhất, nói tiếp:

– Trong mắt Deln, các ngươi không hơn gì một đám đang cậy thế hắn ta, còn hắn ta thì chỉ đơn giản là thu một chút thuế. Không có các ngươi, hắn ta tìm một đám khác thay thế là được, chẳng có chút tình cảm gì.

Vị trưởng lão nghệch mặt ra, không hiểu ý của Jorz. Tặc lưỡi một cái, Jorz tiếp tục:

– Nôm na thì, giống như sâu bọ vậy.

Vị trưởng lão nghe vậy, có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không phản ứng gì thêm ngoài một tiếng thở dài.

– Hừ. Nhàm chán.

Nói rồi, mèo Jorz quay đi, bay tới chỗ Tiffia, nhìn cô một chút rồi cứ thế cuộn mình nằm lên đùi của cô.

– Ông…?

– Ta muốn ngủ một chút.

– Nhưng mà…

Tiffia bối rối, còn Jorz thì không thèm đoái hoài thêm nữa, nằm im trông như đang chìm vào giấc ngủ.

“Đây hẳn là sự tin tưởng của một linh thú… nhỉ?” Tiffia lẩm bẩm. Rồi cô mỉm cười, thản nhiên đưa tay vuốt ve con mèo mập. Hành động này làm cho cảm giác bất an trong lòng cô giảm đi không ít, và phần nào đó càng thêm tin tưởng vào Turan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui