VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Turan sau đó để cho mọi người có khoảng thời gian chuẩn bị tầm mười phút, còn bản thân mình thì tranh thủ liên lạc với Wyndur. Một lần giúp đỡ bất chấp mọi thứ có lẽ không tránh khỏi việc bị tiêu hao rồi.

Đối đầu với yêu tinh tộc là chuyện không hề đơn giản, Turan hiểu rõ điều đó. Không phải tự nhiên mà yêu tinh rừng Cultiven trở thành chủ nhân khu rừng đó bất chấp sự nhòm ngó của hai vương quốc là Enria và Servous.

Tất nhiên, sự tồn tại của con rồng – kẻ được biết tới với cái danh Deln của khu rừng, cũng đóng góp một phần không nhỏ vào việc giữ chủ quyền của tộc yêu tinh. Tính xác thực của điều này gần như là chắc chắn, vì thần Syrathr đã chính miệng xác nhận.

Vấn đề từ đó được chia làm hai: một là tập trung đủ lực lượng đối kháng với tộc yêu tinh, hoặc ít nhất là có thể khiến họ bận bịu để có thể tranh thủ cứu ra Tiffia; hai là tìm cách đảm bảo Deln của khu rừng sẽ không tham dự vào mớ rắc rối này.

Ngoài ra, Turan cần phải xác định được nơi Tiffia đang bị giam giữ, cũng như cách giải thoát cô ta khỏi ngục giam. Theo lời cô nàng thì sẽ có một yêu tinh tiếp ứng cho nó khi đến thành Goryth, còn cụ thể như thế nào thì phải gặp mặt mới biết được.

Trong lúc chờ đợi tín hiệu phản hồi từ Wyndur thì một luồng cảm giác mát lạnh xuất phát từ sống lưng lan tỏa khắp người Turan, khoan khoái vô cùng.

Turan biết đó là gì. Nó vừa thăng đến Thần cấp 7. Không rõ tình trạng tăng Thần tinh này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng e cũng là chuyện tốt trong lúc nguy nan như hiện tại. Nếu có thể, nó mong đạt được Thần cấp 8 trước khi va chạm với tộc yêu tinh.

Về phần Darmil và Kull, quả thật khó cho họ khi phải tham gia chuyện này với Thần cấp còn chưa đột phá giới hạn Thần cấp 5. Giờ, Turan chỉ có thể hi vọng kẻ địch không quá mạnh, ít nhất cần có thể trốn thoát được khi tình huống chuyển xấu.

– Ồ, Turan. Thật bất ngờ khi cậu gọi cho tôi vào giờ này.

Giọng nói phát lên ở bên tai Turan kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ. Vừa định cất tiếng, nó liền dừng lại khi chợt phát hiện rằng giọng nói kia có gì đó như thảng thốt, không giống người vừa bị đánh thức dậy chút nào.

– Giờ cậu đang làm gì? – Turan dò hỏi.


– Ờ thì… Vẫn đang theo đúng lịch trình đã định thôi…

– Cụ thể vào.

Turan gằn giọng. Chuyện của Tiffia là rất gấp, và kiểu nói chuyện úp úp mở mở của Wyndur thật sự khiến nó càng thêm bực bội.

Phía bên kia phát lên một tiếng thở hắt, sau đó là giọng nói:

– Tôi vừa mới đón Lily xong. Cô bé… ừm, vừa mới ngủ rồi.

“Phải rồi…” Turan nói thầm. Nó suýt nữa thì quên mất đêm nay Wyndur sẽ dẫn Lily khởi hành hướng tới lục địa phía Tây. Bây giờ có lẽ hai người đang trên đường đến thành Tolhry, và nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ tới thành phố cảng Sagui trong hai ngày nữa.

– Không có vấn đề gì chứ? – Turan cất tiếng.

– Vấn đề? – Wyndur thốt – Đích thân tôi dẫn đội thì có thể có vấn đề gì chứ, đồng minh của tôi?

– Tôi không nghi ngờ khả năng của cậu. – Turan vội bảo – Tôi đang hỏi về Lily.

– Hả? À- ừm. Cô bé… mạnh mẽ hơn tôi đã tưởng. Trông không giống một cô nhóc mới mười hai tuổi chút nào. Ấn tượng của tôi về cô bé đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây. Còn nữa, tôi-

– Ngừng.


Turan hô lên. Nó sau đó bóp sống mũi mình mấy cái cho tỉnh táo rồi mới bảo:

– Tôi có chuyện quan trọng cần bàn với cậu. Ngay bây giờ.

– Tôi nghe đây.

Wyndur nghiêm giọng đáp, cho thấy rằng cậu ta đang nghiêm túc lắng nghe.

– Tôi cần sử dụng một lần giúp đỡ bất chấp mọi thứ.

Phía bên kia không có phản hồi trong vài giây, thể hiện rõ sự kinh ngạc của Wyndur. Rồi cậu ta lên tiếng:

– Có cần tôi quay lại không?

– Không cần thiết. – Turan vội bảo – Cậu cứ giữ vững lịch trình của mình, cũng đừng bị phân tâm. Chuyện này mặc dù quan trọng, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến Lily.

– Tôi hiểu. – Wyndur đáp – Vậy, chuyện là thế nào?

– Khó mà nói rõ trong vài lời. Ngay bây giờ, tôi cần một đội ngũ đủ càn quét một phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’ đánh vào trong rừng Cultiven.


Lại là một khoảng thời gian im lặng nữa, lần này kéo dài tận gần mười giây mới có tiếng nói của Wyndur vang lên:

– Cái quái gì vậy?

Turan không đáp lời. Nó biết Wyndur cần một ít thời gian để chấp nhận những gì mình vừa nghe được không phải là ảo giác.

– Tôi không có ý từ chối yêu cầu của cậu, nhưng mà… – Wyndur nói tiếp, giọng không chút giấu giếm sự bối rối – Yêu cầu này, có ảnh hưởng vô cùng lớn tới quân đoàn Ungreilt. Không chỉ thế, cả vương quốc Enria cũng sẽ bị kéo theo chuyện này. Tình huống xấu nhất, một cuộc chiến tranh quy mô lục địa sẽ nổ ra. Turan, đây không phải là vấn đề của một cuộc càn quét phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’ đâu.

Turan tất nhiên nắm biết những điều mà Wyndur vừa nói. Nó thậm chí đã tính tới những tình huống đó khi nghĩ về nhiệm vụ tấn thăng của Tiffia, chỉ là không ngờ rằng giờ chuyện trở thành hiện thực lại gần đến như vậy.

Rừng Cultiven là khu vực giáp ranh giữa vương quốc Enria với Servous, nhưng một cách không chính thống lại thuộc chủ quyền của tộc yêu tinh trong rừng. Quân đoàn Ungreilt mặc dù không phải lực lượng thuộc sở hữu trực tiếp của hoàng gia Enria, vẫn là quân lực xuất phát từ lãnh thổ của vương quốc.

Theo đó, mọi hành động mang tính chất xuyên quốc gia của quân đoàn Ungreilt đều sẽ phần nào đại diện cho ý chí của Enria, và bất kì tên chính trị gia không ngu ngốc nào cũng đều có thể dựa vào đấy để dấy nên một trận sóng gió. Cụ thể ở trường hợp này, sẽ là cuộc chiến tranh lấy danh nghĩa bảo vệ tộc yêu tinh yếu đuối khỏi bàn tay những kẻ man rợ đến từ vương quốc Enria. Điều nực cười là trên thực tế chẳng có một phần nhỏ xíu nào của cái cớ đó là thực sự quan tới an nguy của tộc yêu tinh theo hướng tích cực.

Rừng Cultiven là một miếng mồi quá béo bở mà vương quốc Enria hay Servous sau hàng trăm năm vẫn không thể cắn được một miếng ra hồn. Kể cả khi Deln của khu rừng không tồn tại, các bên vẫn sẽ kiềm chế lẫn nhau, đợi đến khi đạt được một hiệp định cùng có lợi nào đó thì mới tiến đánh.

Và tất nhiên không thể bỏ qua sự tồn tại của vương quốc Danlion ở phía đông lục địa. Giờ cả ba quốc gia có thể xem là đang ở thế cân bằng, Danlion sẽ không cách nào chịu được việc một trong hai, hay là cả hai quốc gia còn lại trở nên lớn mạnh hơn, nhất là khi thời đại của của các du hành giả vừa bùng nổ.

– Không cần quá lo lắng. – Turan cất tiếng – Đội ngũ của cậu không nhất thiết phải thật sự đánh vào trong, chỉ cần tạo đủ áp lực lên chủ nhân khu rừng là được.

– Chuyện này…

Wyndur lộ vẻ do dự. Khó mà trách được cậu ta, vì tạo áp lực đủ khiến cho yêu tinh tộc bị phân tâm khỏi việc giam giữ Tiffia thì chẳng khác mấy so với tiến đánh vào rừng Cultiven cả. Đây cũng là vấn đề nan giải khiến Turan suy nghĩ tới tận bây giờ vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết.


Kì thực, có một vài cách mà Turan thấy khá phù hợp, nhưng lại không định chọn. Một trong số chúng là tìm bắt một vài yêu tinh có Thần cấp, trực tiếp rao bán như nô lệ ở bìa rừng Cultiven, ép tộc yêu tinh không thể không chú ý tới. Sau đấy, mọi chuyện sẽ là diễn ra ở bìa rừng, dù có đánh lớn lên cũng không thành cái cớ để bất kỳ ai trục lợi được.

Tuy nhiên, làm như thế là sẽ khiến Tiffia nổi điên, dù có cố kiềm chế vì biết là để cứu cô ta thì cũng khó chấp nhận được ở trong lòng. Lại nói, đây là cách làm mà Turan cực kì chán ghét, không phù hợp với nó. Thay vì làm vậy, nó thà dẫn binh đánh vào rừng Cultiven luôn, sau đó thì cho chiến tranh bùng nổ, mọi thứ loạn lên, vẫn là vui lòng hơn nhiều.

– Được rồi. Tôi sẽ nghĩ cách. – Wyndur lên tiếng – Trước mắt, tôi sẽ ra lệnh tập trung ngay một đội ngũ sáu mươi người tiến về rừng Cultiven. Đây sẽ là đội đầu tiên, họ sẽ được một trong những người thân cận nhất của tôi dẫn dắt, và cậu ta sẽ nghe theo lệnh của cậu. Sau đó, tùy tình huống tôi hoặc Cartien sẽ cử thêm người tới để viện trợ.

– Ừm. – Turan đáp – Tôi cùng tổ đội của mình sẽ khởi hành để đến thành Goryth ngay trong đêm nay. Hành trình có lẽ sẽ mất hai ngày, hoặc nhiều hơn. Trước khi chúng tôi đến, đội ngũ của cậu đừng manh động, cứ đóng quân giữ khoảng cách với rừng Cultiven một khoảng an toàn. Tôi muốn báo với cậu rằng các tin đồn về yêu tinh tộc nơi đó, hơn một nửa là sự thật.

– Tin đồn? – Wyndur thắc mắc – Như là gì cơ?

– Như một loài sinh vật huyền thoại nào đấy chẳng hạn.

Phía bên vang lên những tiếng cười giòn tan. Đấy không phải là tiếng cười giễu cợt, mà là đầy sảng khoái như thể bản thân vừa đạt được một thành tựu nào đấy.

– Ra là vậy. – Wyndur thốt – Chẳng trách…

– Cậu tin tôi? – Turan dò hỏi.

– Tin! Tất nhiên tin. Hơn nữa, cậu đâu có lý do gì để lừa gạt tôi chuyện như thế. Chỉ là… quá bất ngờ rồi.

Turan cười khì một tiếng. Nó cũng chẳng biết nên nói gì vào lúc này. Thật sự thì, bản thân nó cũng rất khó mà tin được điều đấy khi được thần Syrathr nói cho. Ngay cả bây giờ, nó vẫn còn đang giữ trong lòng mối nghi ngờ, muốn tận mắt trông thấy tồn tại siêu phàm đó.

“Rồng ư…?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui