VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Nhưng chuyện có vẻ phức tạp hơn Turan tưởng nhiều, là rất đáng sợ.

Bầu trời vốn nên trong xanh với vài gợn mây trôi nổi, giờ lại dần trở nên xám xịt, khiến cho không gian nơi đây mang theo cảm giác u buồn lạ kì, và đau thương. Xa hơn ở phía chân trời, nhìn kỹ còn có thể thấy được từng vết nứt như trên mặt thủy tinh dần xuất hiện.

Những bông hoa trên cánh đồng không còn đua nhau khoe sắc tỏa hương mà cong oằn xuống, thành ủ rũ. Màu sắc của những cánh hoa thậm chí cũng đã bắt đầu lấm lem một màu xám của tro tàn.

– Thần Syrathr?!

Turan thốt lên. Tình hình thật sự không ổn một chút nào.

Lòng hoảng hốt, Turan không thèm nghĩ tới những vấn đề nhỏ nhặt, liền chồm đến đỡ dáng người kia dậy. Cả người cô ta mềm oặt, không còn chút sức lực nào. Nếu không phải Turan vẫn đang cảm nhận được sự mềm mại cùng hơi ấm tỏa ra, nó còn tưởng rằng đây là xác chết.

– Cô… đừng làm tôi sợ. Chuyện này… chắc không nghiêm trọng đến thế đâu, phải không?

Turan vừa nói vừa lay thần Syrathr. Thân thể cô ta nằm trong tay nó lúc này, chợt trở nên nhỏ nhắn, tội nghiệp đến lạ, không hề giống với cảm nhận thông thường mỗi lần đối mặt trước đây.

Hoặc có lẽ là, đây mới đúng là bộ dáng thật sự của Chính thần của Sự sinh trưởng.

Không có phản hồi nào từ thân thể kia. Turan càng lúc càng hoảng. Nó quay đầu nhìn xung quanh một lượt, thấy không gian giờ như nhuộm lên một màu xám, vết nứt đã trở nên rõ ràng, chừng sụp đổ, vỡ tan bất cứ lúc nào.

“Ngươi rốt cuộc là đã làm ra chuyện gì thế này?” Turan thốt thầm. Nó chỉ có thể nghĩ được rằng đây là hậu quả do viên đá màu xanh lam kia gây ra. Đúng là viên đá đã giúp Turan thoát khỏi bàn tay của thần Syrathr, nhưng tình hình hiện giờ cũng chẳng khá hơn là bao.

Turan bật lên một tiếng chửi, cố làm bản thân bình tĩnh lại. Cánh đồng hoa này, vùng không gian nơi đây, có lẽ sẽ không thực sự sụp đổ mà chỉ thành ảm đạm thôi. Cách cứu vãn, hẳn là giúp thần Syrathr lấy lại ý thức, cô ta liền có thể chữa trị mọi thứ.

Nhưng mà Turan làm gì có cách nào giúp được thần Syrathr. Nó cũng chỉ là một tên du hành giả còn con mới đạt tới Thần cấp 5, cách biệt với cô ta, một Chính thần tận Thần cấp 140 là quá nhiều. Nếu sức nó mà có thể giúp, thì cô ta đã tự cứu bản thân mình từ lâu rồi.

– Không thể từ bỏ…

Turan nói nhỏ, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra.


Đầu tiên, Turan gặp thần Syrathr khi vừa ra khỏi quán rượu Aimer Sei. Không rõ cô ta tìm nó có việc gì, nhưng hẳn là rất quan trọng nên mới phải đích thân đến.

Turan đã hỏi thần Syrathr về lý do cô ta tìm mình, nhưng không nhận được câu trả lời. Sau đó chẳng hiểu vì sao cô ta lại nổi giận, tấn công nó, rồi nó xuất hiện ở đây.

Turan bị khống chế, và dường như bị thần Syrathr cưỡng ép làm điều gì đấy, có vẻ là một loại tấn công tinh thần, có liên quan tới điều khiển tâm trí. Nhờ có viên đá màu xanh lam, nó thoát khỏi sự khống chế của cô ta.

Và giờ thì, bầu trời đang sụp đổ, mặt đất dần lụi tàn. Trời và đất mà mất đi, Turan chắc chắn không thoát khỏi cái chết.

Nó sợ hãi, tim đập dồn dập liên hồi. Chưa bao giờ nó thấy hoảng loạn như lúc này.

– Không…

Giọng Turan như rên rỉ. Kể cả khi thần Syrathr ra tay với nó, cái chết cũng chưa bao giờ cận kề như vậy.

– Nhất định phải sống!

Tuarn thốt lên. Nó một tay đỡ thần Syrathr, một tay đưa ra, mắt nhắm nghiến, làm hiện lên ở nơi bàn tay một cánh hoa cháy sém. Nó tiếp tục tập trung suy nghĩ, theo đó làm hiện ra viên đá màu xanh lam ở ngay cạnh cánh hoa.

Turan vẫn nhớ và cảm nhận được rằng, bản thân đang hiện diện ở cánh đồng hoa của thần Syrathr chỉ là một phần tâm trí của chính mình. Đó có thể là linh hồn, tinh thần, hoặc là cả hai. Nhưng dù là gì, thì Turan cũng không thể để mất được.

Cánh hoa bị cháy sém là liên kết duy nhất của Turan với cánh đồng hoa. Ý tưởng ban đầu vốn là lần theo liên kết đó trở về, nhưng Turan nhanh chóng nhận ra là không thể khi mà cánh hoa cũng đã trở thành một màu xám, hoàn toàn không nắm bắt được liên kết nữa.

Tính mạng của Turan giờ chính là phụ thuộc vào thần Syrathr, chính xác hơn thì ngay từ khi nó bị kéo đến đây đã là như vậy. Để cứu mình, nó không còn cách nào khác ngoài cứu cô ta.

Nhưng kì thực, Turan đoán rằng nó chỉ đang tự cứu bản thân mà thôi. Thần Syrathr chắc chắn không có nguy hiểm đến tính mạng một cách đơn giản thế này, cùng lắm là bị trọng thương.

Cách mà Turan có thể nghĩ tới không nhiều, và khả thi nhất là để viên đá màu xanh lam làm gì đó với cánh hoa. Thế nên nó thử để hai thứ này vào cạnh nhau, chà xát một cách cẩn thận, như đang nâng niu một chiếc ly thủy tinh vô giá vì sợ rằng sẽ làm cánh hoa rách mất.


Đáng tiếc là không có chuyện gì xảy ra, có chăng là cánh hoa càng trở nên xám xịt theo thời gian.

Turan hít thở thật sâu một hơi. Nó không thể hoảng. Tình thế càng ngặt nghèo, nó càng phải bình tĩnh xử lý.

Turan mở mắt, cánh hoa cùng viên đá lập tức biến mất. Chúng chẳng cần phải nghi ngờ là không thể xuất hiện trong hiện thực.

Turan cúi đầu, nhìn xuống thân thể vừa cất một tiếng rên nhẹ. Giờ nó mới nhận ra là thần Syrathr đang lấy tay nắm chặt gấu áo mình, cố gắng giật, dường như đang gọi.

– Cô có ý gì không?

Turan vội hỏi, vẻ khẩn trương. Nhưng thần Syrathr hoàn toàn không phản hồi lại, chỉ tiếp tục giật giật gấu áo của nó. Mất hồi lâu, Turan mới phát hiện cô ta đang hành động một cách vô thức, như đang trong cơn mê.

“Chết tiệt!” Turan mắng thầm. Nó thế mà mừng hụt.

– Phải rồi. Thần Fyratr!

Turan thốt lên. Nó vốn nên nghĩ tới em gái của thần Syrathr trước hết mới phải. Cô ta tới giờ vẫn chưa xuất hiện, nhưng Turan là có thể cất lời cầu khấn Giáng trần.

Không chần chừ thêm một giây khắc nào miwax, Turan liền đặt cơ thể thần Syrathr sang một bên. Ngay sau đó, nó lấy ra một nhánh cỏ lau màu xám bạc – cỏ Phong Ngân.

– Chưa có ai từng đặt chân nơi ấy.

Turan cất tiếng, một tay cầm ngọn cỏ Phong Ngân để ngay trước trán mình, dựng thẳng. Dưới cái nhìn của nó, có thể thấy được từ ngọn cỏ đang tuôn ra những đốm sáng trắng li ti.

– Hững hờ như một giấc mộng tan.

Turan nói tiếp, kéo ngọn cỏ một đường dài từ trên xuống tới ngực mình.


– Chốn hoang tàn.

Turan đặt tay còn lại lên đầu ngọn cỏ lau. Nó sau đó nhẹ nhàng nhấn một cái, đầu ngọn cỏ lập tức nổ tung thành vô vàn sợi chỉ phát sáng màu bạc dài ngắn khác nhau.

– Cất bước đi rồi sẽ đến.

Cùng với lời ấy, những sợi chỉ kia bắt đầu di chuyển thành vòng, cuộn tròn thành một cơn lốc xoáy bạc ở cách Turan chừng ba đến bốn mét.

Cơn lốc quay càng lúc càng nhanh, nhưng không có trở nên lớn hơn như lời cầu khấn ‘Để mà Sinh’. Dù vậy, kết quả chẳng hề thay đổi. Sau một hồi, cơn lốc đột nhiên bừng sáng chói chang, rồi lại mờ nhạt dần đi, để lộ ra một dáng hình nhỏ nhắn mà Turan đã vô cùng trông chờ sự hiện thân.

Dáng hình nhỏ nhắn kia vừa xuất hiện, liền lao đi, xông tới chỗ thần Syrathr đang nằm dài, chẳng thèm để ý tới người vừa cất lời cầu khấn với cô ta.

Turan nhìn, lòng trở nên nhẹ nhõm không ít. Nó tin chắc rằng thần Fyratr có thể cứu vãn được tình thế này. Mà nếu cô ta không thể, nó cũng chỉ đành bất lực mà thôi.

Thần Fyratr xem xét cẩn thận cơ thể chị mình một lúc xong thì khẽ cắn môi, tay lấy ra một ngọn cỏ lau đặt lên vết thương rỉ máu, nhẹ nhàng kéo một đường dài làm thấm máu lên cả ngọn cỏ.

Turan nhanh chóng nhận ra ngọn cỏ kia chính là một ngọn cỏ Phong Ngân. Tuy nhiên, ngọn cỏ này có lớn hơn một chút, đồng thời ngoài loại ánh sáng màu xám bạc, còn có nhiều luồng sáng nhỏ màu khác nhau vây lấy xung quanh.

Như một phản xạ có điều kiện, Turan nảy sinh ý định sử dụng kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên ngọn cỏ. Rất may là nó kịp ngăn lại chính mình. Loại vật phẩm có đẳng cấp cao như thế, ý tưởng dại dột này sẽ ngay lập tức khiến nó phải trả giá nặng nề, có khi là chết ngay tắp lự.

Ngọn cỏ Phong Ngân thấm máu của thần Fyratr xong, dần chuyển sang màu đỏ hồng, trông vừa kì dị, vừa có sức hấp dẫn khó mà cưỡng lại muốn chiếm lấy. Rồi thần Fyratr đặt ngọn cỏ lên cổ chị mình, quấn quanh như một chiếc vòng. Ngọn cỏ sau đó vậy mà siết chặt lại, hằn sâu vào như muốn cắt đứt lìa.

Turan chẳng hiểu chuyện gì, không kiềm được nín thở, hồi hộp quan sát tiếp.

Từ vết hằn nơi ngọn cỏ Phong Ngân đang siết lấy trên cổ thần Syrathr, da cô ta chuyển dần sang màu đỏ, rồi lan ra khắp toàn bộ cơ thể. Nhưng một điều bất ngờ là không chỉ cơ thể thần Syrathr mà cả chiếc đầm màu hồng của cô ta cũng biến thành đỏ.

Turan khó mà tin được thứ mà mình đang nhìn thấy. Hồi lâu sau khi toàn bộ cơ thể biến thành màu đỏ, thần Syrathr nhỏ dần đi. Mới đầu chỉ hơn một tấc, khó mà phát hiện, nhưng rất nhanh tốc độ tăng lên, kích cỡ cô ta rồi chỉ còn lại chừng nửa mét.

Vậy mà vẫn còn chưa kết thúc, bộ dáng kia trông có vẻ sẽ còn nhỏ thêm nữa. Tuy nhiên, lúc này sự chú ý của Turan lại bị thu hút với sự thay đổi khác. Thân thể thần Syrathr vốn là hình người, đang cuộn tròn lại thành như một quả cầu sần sùi. Rồi từ quả cầu đó, mọc ra những cánh hoa màu đỏ thắm.

Thần Fyratr nâng đóa hoa lên, ôm vào sát ngực mình, nâng niu như đứa con bé bỏng của mình.


– Đừng sợ. Có em ở đây rồi. – thần Fyratr dịu dàng cất tiếng.

Turan thở gấp một hơi. Cảnh tượng này, nó thật là chưa thấy bao giờ.

Quá kì dị rồi.

– Ngươi đã làm gì?

Một giọng nói lạnh lùng cất lên làm Turan giật bắn người. Nó không thể nào tưởng tượng được một người có thể thay đổi thái độ của mình nhanh như vậy.

– Tôi… Thần Syrathr… Người…

Turan nói không nên lời. Giờ nghĩ lại tất cả mọi chuyện, nó quả không có cách giải thích với thần Fyratr. Mà kì thực, dù nó có cố giải thích thì cũng không có khả năng cô ta sẽ tin lời.

Một tên du hành giả cỏn con mới Thần cấp 5 như Turan, không thể nào lại hại thần Syrathr thành thê thảm như thế này được.

– Ngươi có năm giây để trả lời câu hỏi của ta.

Thần Fyratr gằn giọng. Bờ môi nhỏ nhắn của cô ta lúc này vẫn còn đang rỉ máu, khiến bộ dạng trông càng thêm đáng sợ.

Turan vội nuốt khan một ngụm, sau đó liền nói:

– Tôi bị-

– Ngươi đã không còn cơ hội.

Dứt lời, thần Fyratr nghiêng người, vậy mà đột ngột xuất hiện gần sát Turan. Bước chân của nó theo phản xạ nhấc lên, định lùi về tránh né lại chỉ thấy cả người mình gập lại, cùng với đó là một cơn thốn ở bụng, chốc thì thành đau điếng.

Turan nhịn đau, cắn răng, mở trừng mắt cố giữ ý thức mình không bị mất đi. Nhưng cố gắng đáng thương đó chỉ giúp nó thấy được cảnh tượng khủng khiếp trước mắt mình: là đôi chân của nó, hay đúng hơn là cả phần thân dưới nơi bụng nó nhói đau giờ đã bị đứt lìa.

“Cái-”

Tâm trí Turan chỉ kịp thốt lên một tiếng thảng thốt, rồi tất cả mọi thứ tối dần đi, như thể màn đêm cuối cùng của thế giới vừa buông xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui