Khu phố dưới lòng đất thành Nortre không khó tìm, và trên thực tế thì khu phố cũng rất nổi tiếng, đến mức ai tới tòa thành này cũng đều sẽ dạo qua một phen.
Tuy nhiên, gì thì gì, thành Nortre không phải là một địa điểm tốt để đi đến, ít nhất là đối với những người tìm kiếm một chốn làm ăn đàng hoàng hay là sinh sống lâu dài.
Nơi đây vô cùng hỗn loạn, đủ các loại thành phần tồn tại và đáng ngại nhất là, không có pháp luật nghiêm xử những tội ác xảy ra. Ở tòa thành này, sức mạnh là quan trọng nhất, và chính các du hành giả sẽ tự khống chế lẫn nhau, đảm bảo không có chuyện nào vượt quá giới hạn, gây chú ý tới hoàng gia Enria hoặc tầng lớp quý tộc cai trị.
Thế nhưng là, Turan vẫn biết rõ hầu hết những chuyện xảy ra, thậm chí các bên gây ra chuyện đó đều sẽ có một hoặc nhiều quý tộc, quân đoàn đứng ở phía sau chịu trách nhiệm. Thành Nortre, nếu nhìn một cách tổng quan thì tương tự một đấu trường cho các phe thoải mái sát phạt lẫn nhau vậy.
Nơi như thế này, dường như tồn tại ở mọi quốc gia. Tác động xấu thì có, nhưng cái lợi là sự hỗn loạn sẽ bị giới hạn chỉ trong tòa thành mà thôi, đảm bảo những nơi khác được yên bình.
Turan mất gần nửa giờ để tìm được một lối vào khu phố dưới lòng đất, thông qua một tay trung gian láu cá định lừa nó vào chỗ vắng cùng đồng bọn cướp đoạt, sau thì từ bỏ vì phát hiện đối phương là du hành giả có Thần cấp không thấp.
Đối với Turan, việc giữ bí mật Thần cấp của bản thân là rất quan trọng, nhưng nếu có thể lợi dụng tránh được phiền phức thì nó không ngại thể hiện ra. Mặt khác, thứ mà kẻ khác thấy cũng không phải toàn bộ thực lực, là làm không nên rắc rối gì.
Khu phố dưới lòng đất không nhận được ánh sáng mặt trời mà toàn bộ đều được soi sáng bởi phần lớn là các loại đèn điện, một số khác hiếm hơn là thiết bị ma thuật. Bù lại, vì luôn là ban đêm, người ta có thể lợi dụng sự rực rỡ từ các ánh đèn tạo nên cả một khu phố đầy màu sắc kéo dài suốt, trông đến nhiệm màu.
Vào được khu phố dưới lòng đất là chuyện dễ, tìm đến đấu trường thuộc sở hữu của hội Zalt lại khó. Các đấu trường kì thực rất nổi bật, đi dạo một lúc liền có thể tìm thấy, thậm chí bị vài kẻ chú ý đến mà mời chào, nhưng là rất khó để tìm được đúng đấu trường mong muốn.
Hỏi đường là có thể, nhưng khó là tìm được đúng người để hỏi. Kẻ tầm thường thì không quan tâm nhiều sở hữu đấu trường là ai, cố hỏi cũng chẳng để làm gì; kẻ có chút hiểu biết thì thường đi cùng với ý xấu, sơ hở liền rước họa vào thân, hoặc là bị lừa tới đấu trường của chúng.
Suy cho cùng thì, muốn sống tốt chỗ này, là cần bớt tin tưởng người khác. Một du hành giả vãng lai như Turan thì phải dùng cách của một kẻ vãng lai, dù cho có tiêu tốn nhiều tiền.
Vậy nên sau một hồi dạo quanh cùng tránh né mấy điểm tối đáng ngờ, Turan cũng tìm tới được một cửa hàng nằm ở một góc đường. Phía trước cửa hàng có một tấm bảng đề tên quán là “Songri”, nhưng trông vào trang trí kia thì chính là một quán rượu.
Ở khu phố dưới lòng đất này có không ít quán rượu, nhưng kiểu cách như quán Songri, ít người lui tới thì lại là hiếm. Lý do cơ bản là chi phí tại quán quá cao, những kẻ chỉ đơn thuần tìm nơi làm thỏa mãn cơn thèm rượu, hoặc giải sầu sau một trận thua cá cược lớn sẽ không ngu gì chọn lấy.
Ngược lại, đối với Turan là một kẻ tìm thông tin thì phù hợp vô cùng.
Turan vén tấm màn che hờ của quán tiến vào trong thì gặp một người đàn ông có thân hình to lớn cùng gương mặt vừa nghiêm nghị, vừa dữ tợn đứng cạnh cửa. Ông ta lườm mắt nhìn Turan một chút, lại không nói lời nào.
Turan biết tình huống này. Đây là một quán rượu dành riêng cho hội viên, nếu muốn tiến vào sẽ cần có vật chứng minh thân phận, hoặc là một loại mật hiệu tương ứng. Cả hai thứ Turan đều không có, nhưng nó không vội vàng rời đi chỉ vì thế. Luôn có một cách khác để giải quyết vấn đề.
– Tôi muốn tham gia.
Turan bước tới, nói ngắn gọn với người đàn ông. Ông ta nghe vậy thì gương mặt hơi thay đổi một chút, vẻ nghĩ ngợi một hồi mới đáp:
– Hai nghìn xen phí.
Turan gật nhẹ đầu, lấy ra không chỉ hai nghìn xen mà còn bổ sung thêm hai trăm nữa đưa cho người đàn ông. Ông ta chẳng phản ứng gì nhiều, nhận lấy rồi đưa tay gõ nhẹ hai cái lên tấm vách kế bên, ngừng một lúc lại gõ thêm ba cái nữa.
Chốc, tấm vách vậy mà bị kéo sang bên, để lộ ra một lối đi rất tối, chỉ lờ mờ thấy được có bóng người bên trong. Người đàn ông cùng kẻ đó giao tiếp với nhau vài lời, rồi ông ta quay sang Turan, hất cằm về phía lối đi. Nó hiểu ý, liền cất bước tiến vào trong.
Kì thực, chuyến này xem như là rất may mắn, vì không phải lúc nào một hội cũng tuyển thêm người tham gia. Turan vốn không đặt nhiều hi vọng, và cũng đã định tìm một quán rượu khác rồi. Thật tốt là nó không cần phải tốn thêm thời gian như vậy.
Bóng người bên trong lối đi thấy Turan bước vào thì cầm lên một chiếc đèn nhỏ, không đủ chiếu sáng mọi thứ nhưng dùng để dẫn đường vẫn là rất tốt. Hắn ta sau đó cứ thế bước đi, cũng không cần ra hiệu gì, Turan theo ngay phía sau.
Điểm đến là một căn phòng khá nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc bàn cùng ba cái ghế; góc phòng có thêm một cái đèn đứng, và một chậu cây Mohati với vài bông hoa đang phát sáng ở góc khác.
– Mời ngồi.
Người dẫn đường cất giọng hơi trầm, đưa tay hướng về phía một chiếc ghế, sau đó bản thân cứ thế ngồi vào đối diện.
Turan ngồi vào vị trí của mình, đưa mắt nhìn người dẫn đường một chút. Dưới ánh đèn lờ mờ, có hơi khó khăn nhưng nó vẫn có thể nhận ra được vài đường nét khuôn mặt của hắn ta: là một người đàn ông với đôi lông mày rậm, mắt sắc và dưới cằm để râu ngắn.
– Cậu là người mới?
Người đàn ông cất tiếng hỏi. Turan biết ông ta không phải nói về chuyện hội viên, mà là sự hiện diện của cậu ở khu phố này, thậm chí có khi là đối với cả thành Nortre.
– Chính là. – Turan đáp – Trở thành hội viên, tôi thực ra không có hứng thú, mà là nhằm vào chút ít thông tin đặc thù của khu phố này.
Turan quyết định nói ra mục đích của mình. Nó dù sao cũng chỉ cần vài mẩu thông tin nhỏ mà thôi, trở thành hội viên thì có chút quá mức, vừa không tốt cho bản thân, lại còn có thể khiến kẻ khác chịu thiệt, gây ra thù oán không đáng có.
Người đàn ông gật nhẹ đầu vẻ hài lòng. Ông ta không có ngạc nhiên gì vì cũng đã gặp phải không ít trường hợp tương tự, như là vào hội xong rồi thì đột nhiên biến mất. Đối với kẻ thành thật như Turan, ông ta ngược lại thấy rất vừa ý.
Tuy nhiên, làm ăn là vẫn phải nhắm vào lợi ích mang lại. Chỉ dựa vào hai nghìn xen phí để mua một mẩu thông tin đặc thù, là quá miễn cưỡng. Cả người đàn ông và Turan đều hiểu điều này, cũng không trực tiếp đề cập tới, thay vào đó thì người đàn ông bảo:
– Cậu muốn biết gì?
– Vị trí các đấu trường lớn của khu phố, cùng với các thông tin liên quan.
Turan đáp, cố tình phủ rộng lên nhiều mục tiêu để tránh bị dò ra mục đích của bản thân.
Người đàn ông đồng tình với sự cẩn thận của Turan, cười nhạt một cái, nói:
– Lượng thông tin quá lớn, có chút khó…
Turan hiểu ý, liền lấy ra một túi tiền đặt lên bàn. Bên trong là năm nghìn xen, không đủ làm người đàn ông dao động, nhưng đó cũng không phải là toàn bộ.
– Tùy vào loại thông tin mà ông cung cấp, tôi sẽ bổ sung. – Turan cất tiếng.
Người đàn ông nhăn mày, nhìn túi tiền một chút, lại không an tâm nên mở ra xem, hồi lâu thì đáp:
– Cậu có vẻ không hiểu bản thân đang ở vị trí nào.
Trong ánh mắt của người đàn ông hiện rõ sự thù địch, cũng là dọa nạt.
Turan không có để ý tới mà bảo:
– Hai chúng ta không phải đang mua bán thông tin, không chỉ ông mà tôi cũng rõ điều đó. Ông thật sự cho rằng bản thân nên tham lam ư?
Người đàn ông hơi nhếch mép, mặt dãn ra một chút, nói:
– Cái đó, còn tùy vào khả năng của cậu.
Cánh tay của người đàn ông đột nhiên vung lên, không biết từ lúc nào đã nắm lấy một con dao găm, hướng thẳng về phía Turan mà chém.
Tốc độ của đòn tấn công là rất nhanh, nhưng không phải bất ngờ, bị Turan đoán được, hơi lách người, đồng thời vươn cánh tay với từng ngón giờ đã được phủ lên một lớp nguyên khí vững chắc và sắc bén màu bạc.
Đòn tấn công của cả hai đều không trúng đích mà ngừng lại khi cách mục tiêu chỉ vài li, khẽ động một tí liền sẽ gây sát thương.
Người đàn ông là không biết Thần cấp của Turan, càng không biết thực lực của nó, chỉ định thử một chút thôi. Nếu đối phương là kẻ yếu, ông ta sẽ không ngần ngại giày vò một đợt, sau đó từ từ trấn lột hết tiền cùng vật phẩm giá trị trên người.
Turan không giống vậy. Thông qua ‘Thông hiểu’, nó biết người đàn ông chỉ có Thần cấp 8, hơn mình một lần đột phá giới hạn Thần cấp cùng ba Thần cấp nữa, nhưng cũng không phải là chênh lệch tới mức áp đảo. Tình huống hiện tại cũng không cần đánh nhau tới mức một bên sống một bên chết, khiến người đàn ông e ngại là đủ rồi.
Người đàn ông liếc mắt nhìn những chiếc móng màu bạc đang hướng tới cổ mình, mặt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ, bảo:
– Nguyên khí hóa cứng, chơi thật lớn.
– Một mạng, không phí.
Turan đáp gọn. Nó dù lòng cũng lo lắng con dao găm kề cổ mình, vẫn biết lúc này cần thể hiện bản thân mạnh mẽ. Một nhát dao hay một lẫn kỹ năng ‘Cào’ là không đủ đánh giết đối phương, nhưng chẳng ai lại muốn bản thân chịu thương tích không cần thiết cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...