Vạn Vực Chi Vương

Nhiếp Đông Hải nói được thì làm được.

Thời gian sau đó, cứ cách vài ngày, hắn lại mang tới một số Hỏa Vân Thạch cho Nhiếp Thiên, để Nhiếp Thiên dùng xương thú hấp thụ Hỏa Diễm bên trong.

Nhiếp Thiến cũng như vậy.

Nhưng mảnh xương thú kia, giống như một cái động không đáy, sau khi hấp thụ phần lớn sức mạnh Hỏa Diễm trong Hỏa Vân Thạch, vẫn không thể ngưng kết được giọt máu tươi kia.

Về sau, Nhiếp Thiên dần dần phát hiện, Hỏa Vân Thạch ngoại công cùng dì cả của hắn kiếm được, càng ngày càng ít.

Có đôi khi, lúc Nhiếp Thiến đi tới, vội vàng bỏ lại hai ba khối Hỏa Vân Thạch, lòng có chút bất an nhanh chóng rời khỏi, dường như sợ Nhiếp Thiên phát hiện cái gì.

Nhiếp Thiên cũng không ngốc, hắn đã sớm chú ý, vài trang sức trên người Nhiếp Thiến, từng món từng món dần dần biến mất.

Về sau, Nhiếp Đông Hải cũng không xuất hiện thêm, chỉ có Nhiếp Thiến ngẫu nhiên tới, bỏ lại một hai khối Hỏa Vân Thạch, ánh mắt chờ mong nhìn mảnh xương thú, sắc mặt buồn bã bỏ đi.

- Nghe nói ngày hôm qua đại cô cãi nhau ầm ĩ với chưởng sự khố phòng Nhiếp Bình thúc đấy, đại cô nói Nhiếp Bình cố tình làm khó dễ nàng ta, mấy món trang sức kia của nàng ta, rõ ràng có thể đổi được ba khối Hỏa Vân Thạch, kết quả Nhiếp Bình thúc chỉ đổi cho nàng một khối.

- Bây giờ gia chủ là nhị gia gia, Nhiếp Bình thúc sau khi nhị gia gia thượng vị, mưới trở thành chưởng sự khố phòng, Nhiếp Bình thúc chỉ nghe theo nhị gia gia, sẽ không để ý gì đến nàng ta.

- Cũng không biết có chuyện gì, đại gia gia và đại cô, dường như đem mọi thứ đáng gia, đều tới khố phòng đổi Hỏa Vân Thạch.

- Đúng vậy, đại gia gia ngay cả đan dược lúc trước trị chương, cũng lấy ra đổi Hỏa Vân Thạch, không biết giở trò điên gì.

- Đại cô cuxngn vậy, trên người bây giờ ngay cả một món trang sức cũng không còn nữa.

-...

Hai thiếu nữ Nhiếp gia, đi ngang qua ngoài phòng Nhiếp Thiên, cũng không biết vô tình hay cố ý, vừa đi vừa nói.

Nhiếp Thiên ở trong phòng, nghe rõ mồn một những gì bọn họ nói với nhau, hắn tập trung vào tu luyện, tâm phiền ý loạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy lo âu không hợp tuổi.

- Vì giúp ta kiếm được Hỏa Vân Thạch, ngoại công cùng dì cả, đã táng gia bại sản rồi sao?

Vừa nghĩ như vậy, hắn không khỏi moi mảnh xương thú trong túi tiền dắt bên hông ra, nhìn mảnh xương thú kia, hắn đột nhiên cảm thấy xương thú này làm hắn chán ghét vô cùng.


- Tiểu Thiên.

Vào lúc này, thanh âm của Nhiếp Thiến, từ ngoài phòng vang lên.

Nàng đẩy cửa tiến vào, trong mắt tràn đầy mỏi mệt, dường như mấy ngày qua đã rất mệt mỏi.

- Cho con này.

Đi vào bên cạnh Nhiếp Thiên, nàng ra vẻ thoải mái mà đặt một khối Hỏa Vân Thạch vào bên cạnh Nhiếp Thiên, lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn mảnh xương thú kia, nói:

- Mau chong để xương thú hấp thu Hỏa Diễm đi.

- Không cần nữa.

Nhiếp Thiên lắc đầu:

- Theo con thấy, xương thú này chính là một cái động không đáy, có nhiều Hỏa Vân Thạch hơn nữa, cũng đều không thỏa mãn được nó.

Sắc mặt Nhiếp Thiến trầm xuống, tức giận nói:

- Chẳng lẽ con định bỏ cuộc như vậy sao? Con có biết, để chuẩn bị Hỏa Vân Thạch cho con, ông ngoại con đã phải tốn công sức thế nào không?

- Conn biết.

Trong mắt Nhiếp Thiên tràn đầy đau khổ:

- Con còn biết, vì để đổi lấy những Hỏa Vân Thạch đó, dì còn mang tất cả trang sức đáng giá bán sạch với giá thấp.

Nhiếp Thiến khẽ giật mình, chợt ý thức được đứa cháu của nàng, đã không còn là tiểu hài tử nữa, sợ rằng đã sớm mò ra toàn bộ chân tướng từ những dấu vết nhỏ nhặt này.

Nàng trầm ngâm một chút, dịu dàng khuyên bảo nói:

- Tiền tài đều là vật ngoài thân, chỉ cần con mười lăm tuổi, bước vào tầng chín Luyện Khí, trở thành đệ tử Lăng Vân tông, chúng ta trả giá bao nhiêu cũng có hồi đáp.

Nói tới đây, sắc mặt nàng lại ảm đạm, nói:


- Ông ngoại con thương thế khó chữa, con đường tu luyện cả đời này, đã tới điểm cuối rồi.

- Còn ta, từ nhỏ thiên phú tu luyện không tốt, tới giờ chẳng qua mới tới cảnh giới Sơ Kỳ Hậu Thiên, không tài nào sánh được với mẫu thân con. Năm đó, nếu ta có thể mười lăm tuổi, tu luyện tới tầng chín Luyện Khí, trở thành đệ tử Lăng Vân tông, cho dù Nhiếp gia chúng ta yếu thế, Vân gia cũng không dám đối xử với ta như vậy!

- Ta không muốn thấy con giống ta! Con bây giờ đã mười một tuổi, chỉ còn thời gian bốn năm, con nhất định phải trong bốn năm này, bước vào tầng chín Luyện Khí!

- Hiện nay cảnh giới của con còn quá kém, mảnh xương thú thần bí kia, có lẽ chính là mấu chốt đột phá duy nhất!

- Cho nên, cho dù như thế nào, con đều phải tiếp tục kiên trì, xem chừng mảnh xương thú kia có thể mang tới kỳ tích cho con hay không! Con là hi vọng cuối cùng của ta và ông ngoại con, con đừng để tâm tính hài tử chi phối, đừng phụ lòng cố gắng của ta và ông ngoại!

Nhiếp Thiến hùng hồn giáo huấn.

Nhiếp Thiên không nói lời nào, chăm chú lắng nghe, chờ Nhiếp Thiến nói xong rồi, mới khẽ gật đầu:

- Con hiểu, con sẽ không để mọi người thất vọng.

Nói như vậy, hắn đặt Hỏa Vân Thạch kia, lên trên xương thú.

Chỉ trong chớp mắt, khối Hỏa Vân Thạch kia đã bị hút cạn Hỏa Diễm, biến thành hòn đá vỡ vụn.

Có lẽ là Hỏa Diễm một khối Hỏa Vân Thạch có thể cung cấp, quá mức ít ỏi, đốm lửa lóe sáng trong xương thú, ngay cả dấu hiệu tập trung lại cũng không có.

Nhiếp Thiên cùng Nhiếp Thiến vẫn luôn nhìn chằm chằm xương thú, thấy trong thời gian ngắn nó nhanh chóng trở nên ảm đạm vô quang, vẻ mặt đều thất vọng.

- Đừng nản lòng, ta nghĩ thêm những cách khác.

Nhiếp Thiến cố nén nội tâm thất vọng vô cùng, nói:

- Ngày mai ta đi tới quặng mỏ, bên đó có rất nhiều Hỏa Vân Thạch còn chưa khai thác, ta tốn chút thời gian, nhất định có thể mang về nhiều thêm Hỏa Vân Thạch cho con!

- Con đi với dì!


Nhiếp Thiên đứng phắt dậy.

- Không được!

Nhiếp Thiến sốt ruột.

- Bên quặng mỏ, bởi vì tộc nhân khai thác Hỏa Vân Thạch quá mức, có lúc sẽ xuất hiện sụp mỏ, nguy hiểm lắm, con tuyệt đối không đi được!

- Theo con thấy, có thêm mấy chục khối Hỏa Vân Thạch nữa, cũng chưa hẳn có thể lấp đầy bụng mảnh xương thú này. Chỉ có con đi, cầm xương thú này, hấp thụ quặng thô Hỏa Vân Thạch chưa được khai thác, mới có thể khiến nó thỏa mãn, mới có thể chân chính ngưng kết giọt máu tươi.

Nhiếp Thiên ngữ khí tràn ngập chắc chắn nói.

- Lấy xương thú trực tiếp hấp thu Hỏa Diễm trong quặng thô?

Nhiếp Thiến linh quang khẽ động.

Nàng cũng cảm thấy, đề nghị này của Nhiếp Thiên rất hợp lý, phần lớn quặng thô Hỏa Vân Thạch trong quặng mỏ, khai thác được cũng không dễ dàng.

Cho dù là nàng đi, cũng không thể trong thời gian ngắn khai thác được lượng lớn Hỏa Vân Thạch, hơn nữa khai thác ra được Hỏa Vân Thạch, lúc rời khỏi quặng mỏ cũng phải kiểm kê nhập sổ sách, một phần về Lăng Vân tông, một phần về khố phòng Nhiếp gia, có thể rơi được vào trong tay nàng, sợ rằng chỉ có hai phần.

Nàng tính toán một phen, cảm thấy muốn kiếm được mấy chục khối Hỏa Vân Thạch đến tay mình, có thể cần ở trong quặng mỏ hơn nửa năm.

Nhiếp Thiên đã mười một tuổi rồi, hiện giờ thiếu thốn nhất chính là thời gian.

- Để cin đi đi, con không thể không làm chuyện gì cả, chỉ biết ở trong nhà đợi.

Nhiếp Thiên đau khổ cầu khẩn:

- Con cũng phải cố gắng vì bản thân mình, đi quặng mỏ, xem như trải nghiệm của con.

Nhiếp Thiến châm chước một phen, rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu:

- Nhớ rõ, rời khỏi thành Hắc Vân, chuyện gì cũng phải nghe theo ta, tuyệt đối không được làm xằng bậy!

- Đương nhiên! Đương nhiên!

Nhiếp Thiên vội nói.

Gần đây hắn đều bị nhốt ở Nhiếp gia, cửa chính cũng không bước ra được một bước, đã sớm buồn phiền khó chịu, hiện giờ những gương mặt xa lạ luẩn quẩn xung quanh Nhiếp gia, cũng đã sớm biến mất, hắn muốn nhân cơ hội này ra ngoài giải khuây một chút.

- Sáng sớm ngày mai, ta mang con ra khỏi thành!


Nhiếp Thiến nói.

- Cám ơn dì cả1

Nhiếp Thiên vui mừng nói.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Nhiếp Thiên đã đứng chờ ngoài cửa, Nhiếp Thiến cũng đúng giờ đi tới.

Sắc trời hừng sáng, hai người lặng lẽ ra khỏi thành Hắc Vân, đi về hướng núi Lăng Vân.

Vân gia.

Viên Thu Oánh và Vân Tùng, dùng xong bữa sáng, đang súc miệng, một người lặng lẽ đi đến, thấp giọng thì thầm:

- Chủ mẫu, Nhiếp Thiến và tiểu tử Nhiếp Thiên kia, sáng sớm hôm nay rời khỏi thành Hắc Vân, đi về núi Lăng Vân.

- Rùa rúc đầu cuối cùng chịu chui khỏi mai rồi!

Viên Thu Oánh tinh thần chấn động, cắn răng ác độc nói:

- Tiện nhân và tên tiểu tiện chủng không cha không mẹ kia, xem lần này bọn chúng làm sao chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định trả thù Nhiếp Thiến cùng Nhiếp Thiên.

Những ngày này, nàng mặc dù lặng lẽ rút vè những khanh khách hoạt động quanh Nhiếp gia, nhưng trong bóng tối, vẫn nhìn chằm chằm mấy cửa thành thành Hắc Vân.

Nàng biết Nhiếp Thiến cùng Nhiếp Thiên sớm muộn gì sẽ không nhịn được ra ngoài hoạt động.

- Hắc, còn dám rời khỏi thành Hắc Vân? Đúng là trời cũng giúp ta, động thủ trong thành, dù sao vẫn còn phải cố kỵ nhiều, ra khỏi thành rồi, bọn họ đừng hòng sống sót trở về!

Viên Thu Oánh hung dữ nói.

- Tiện nhân kia, nhất định đi quặng mỏ Nhiếp gia ở núi Lăng Vân! Các ngươi không nên đánh rắn động cỏ, trên đường bọn chúng đến quặng mỏ đừng nên động thủ, tiện nhân Nhiếp Thiến kia giữa đường nhất định sẽ phi thường cẩn thận. Các ngươi trông chừng ở lân cận quặng mỏ núi Lăng Vân, chờ hai người bọn chúng ra ngoài, lúc bọn chúng trên đường quay về thành thì ra tay!

- Thuộc hạ đã biết, chủ mẫu yên tâm, thuộc hạ đảm bảo, bọn chúng tuyệt đối không thể nào sống sót quay về thành Hắc Vân!

- Ừm, làm sạch sẽ một chút, sau khi xong chuyện bảo bọn họ tránh xa thành Hắc Vân, cũng không cho phép quay lại nữa, tránh cho Lăng Vân tông tóm được nhược điểm, chạy tới đây gây sự với chúng ta.

- Thuộc hạ hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui