Văn Võ Song Toàn


Mùa đông ở Đài Bắc rất lạnh, sáng nào Chấn Văn cũng lưu luyến chăn ấm, không chịu rời giường.
Suốt một tuần lễ nay, ngày nào cậu cũng mặc kệ chuông báo thức, đến khi bên tai bị khí nóng thổi vào mới chịu tỉnh.
“Chấn Văn, dậy thôi.”
“Cho em ngủ thêm năm phút nữa.” Thoáng ngửi thấy mùi dầu gội thơm mát, thời gian anh trai cậu tập thể dục buổi sáng hình như càng ngày càng ngắn, có phải chạy càng ngày càng nhanh rồi không?
“Em đã ngủ thêm hai mươi lăm phút rồi.” Trương Lực Cần vò tóc cậu, không cho cậu nhắm mắt ngủ tiếp nữa.
“Lạnh lắm, em không muốn dậy.”
“Quần áo của em được ủ ấm rồi, mặc vào sẽ không lạnh.”
Chấn Văn ngước đầu, nhìn anh trai đang nằm sấp trên giường mình: “Được ủ ấm là sao?”
“Anh đã đặt túi chườm nóng lên trên.”
Chấn Văn vươn tay ra khỏi chăn sờ, quả nhiên quần áo của cậu rất ấm: “Được, anh chờ em một lát.”
Chấn Văn kéo quần áo vào trong chăn, vật lộn một hồi, vừa vén chăn lên liền nhào tới ôm Trương Lực Cần.

“Buổi sáng tốt lành, anh trai!”
Như đã có chuẩn bị, Trương Lực Cần vững vàng tiếp được cậu.
“Em đó, lần nào cũng vậy, không báo trước một tiếng.

Nếu anh phản ứng chậm, chẳng phải là em bị ngã rồi sao?”
“Em đang huấn luyện anh đó.

Không phải trong bài huấn luyện của các anh có bài tập luyện phản xạ sao?”
“Em biết nhiều quá ha.”
“Anh trai à, em đang giúp anh luyện tập đó.”
“Vậy sao? Vậy anh phải cảm ơn em rồi.”
“Anh muốn cảm ơn em thế nào đây?”
“Em nói đi.”
“Hôm nay em muốn ăn donut.”
“Không được, thứ đó rất ngọt, buổi trưa em sẽ không ăn được cơm.”
“Em chỉ ăn mỗi hôm nay thôi.

Đi mà, anh!” Ôm Trương Lực Cần, Chấn Văn lắc người, còn dụi trán lên mái tóc còn ướt của Trương Lực Cần.
“Lần trước em cũng nói chỉ ăn một lần thôi.

Lần trước nữa, lần trước nữa nữa cũng thế.”
“Hừ, vậy em không ăn gì nữa.” Chấn Văn nhảy từ trên người Lực Cần xuống.
“Vậy anh sẽ không mang theo đồ nữa.

Ngày nào cũng mang theo đồ ăn, rất nặng.”
Chấn Văn bĩu môi ra khỏi phòng, giả bộ tức giận, không để ý tới anh trai.
Cậu không thèm để ý đến anh trai mình chỉ được một tiết học.

Hết tiết, cậu lại theo thói quen mò tới lớp ba năm hai.

Trương Lực Cần đã chờ sẵn ở cửa, hai người tay nắm tay đi đến phòng nghỉ chung, chia nhau ăn một chiếc donut, tựa như buổi sáng không có chuyện gì.
“Chấn Văn.”

“Dạ?”
“Sáng nay mẹ anh rất vui.

Rất lâu rồi mẹ không vui vẻ như vậy.” Nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, Lực Cần tươi cười Chấn Văn đang từ từ thưởng thức miếng donut còn lại.
“Tại sao?”
“Bởi vì hôm qua em đã gọi mẹ là mẹ.”
“Vì chuyện đó sao? Em thuận miệng gọi theo anh thôi.” Ngày hôm qua về đến nhà, cả hai đều đói muốn chết.

Trương Lực Cần chạy vào bếp xin mẹ đồ ăn, Chấn Văn cũng vào theo, học dáng vẻ của anh, kết quả tự nhiên thốt ra tiếng gọi mẹ.

Chả trách tối qua bà cứ nhìn cậu cười mãi.
“Hóa ra là vậy.” Trương Lực Cần xụ mặt.
“Sao thế? Anh mất hứng à?”
“Không, chỉ là nếu như mẹ biết em chỉ thuận miệng gọi, mẹ sẽ mất hứng thôi.

Mẹ đối tốt với em còn hơn cả anh.”
“Thế sao? Vậy từ giờ em gọi mẹ là được, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.” Chấn Văn đỏ mặt nuốt nốt miếng donut trong miệng, “Em ăn xong rồi, về lớp đây.” Không đợi Trương Lực Cần trả lời, cũng không quay đầu, đi thẳng về lớp học.
Trương Lực Cần vội cầm ba lô đuổi theo, bá cổ Chấn Văn: “Em trai, anh biết em không muốn nhìn thấy mẹ buồn mà.”
“Không phải anh cũng nên gọi ba rồi sao?”
“Anh cũng muốn đổi cách gọi từ lâu rồi, có điều thấy em chưa sẵn sàng, anh mới đợi em.”
“Đạo đức giả!” Chấn Văn nhìn anh, cười không khép được miệng, mắng.
“Giờ em mới biết sao? Anh tưởng em biết lâu rồi chứ.”
“Coi như anh giỏi! Sau này em sẽ làm một lần cho anh xem.”
“Được thôi, anh chờ.”
Tan học, Vương Chấn Văn là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp học.

Bình thường đều là anh trai chờ cậu, hôm nay cậu muốn là người chờ anh trai.
Trong phòng học năm thứ hai chỉ còn một mình Trương Lực Cần đang ngồi viết gì đó.
“Anh, chưa xong sao? Em mệt rồi.”
“Xong ngay đây, còn chút nữa thôi.”
Vương Chấn Văn ghé mắt nhìn: “Lại là thư tình? Anh không thấy phiền sao? Lần nào cũng đáp lại thư tỏ tình.

Nếu em nhận được thư hồi âm của anh, sẽ tưởng rằng anh đồng ý hẹn hò đó.”
“Người ta thật lòng viết thư cho anh, mặc dù không thể đồng ý, cũng không nên vô tình như vậy, sẽ khiến người ta tổn thương.” Viết nốt dấu chấm, Trương Lực Cần cất bút, cẩn thận gấp thư lại.
“Hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, anh chưa từng nghe sao? Hay là anh dứt khoát chọn lấy một người để hẹn hò, như vậy chẳng phải những người khác sẽ hết hy vọng sao?”
“Đừng nói linh tinh! Anh nào có thời gian nghĩ tới chuyện đó.

Hiện tại học bài, tập luyện bóng chuyền đã làm anh bận tới thở không ra hơi rồi.”
“Bận mà vẫn có thời gian viết thư? Viết nữa anh sắp trở thành chuyên gia viết thư tình rồi đấy.”
“Anh đâu có viết thư tình.”
“Đây không phải thư tình thì là cái gì?”
“Được rồi, đây là bức thư cuối cùng, về sau sẽ nghe em, được không?”
“Được! Sớm làm vậy có phải tốt hơn không?”
Hai anh em không phải mới chỉ nhận được thư tình một hai lần, lần này cũng không quá để ý.


Nhưng ngày hôm sau, Trương Lực Cần mới phát hiện lần hồi âm này đã gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.
Lúc tan học, cô gái gửi thư tình thản nhiên đi tới trước cửa lớp học của anh: “Trương Lực Cần, em muốn nói chuyện với anh.” Thì ra người gửi thư tình cho anh chính là hoa khôi của trường, trước đó Trương Lực Cần không hề biết cô gái này là ai.

Đây là lần đầu tiên anh gặp người gửi thư tình cho mình, đột nhiên có chút lúng túng.
“Giờ tôi phải tới chỗ em trai, có thể đổi sang hôm khác không?”
“Em trai của anh là Vương Chấn Văn đúng không? Em tới tìm cậu ấy trước rồi, cậu ấy nói hôm nay cậu ấy bị cảm, không được thoải mái nên về nhà trước, dành thời gian cho chúng ta trò chuyện.”
“Em ấy bị cảm? Có nặng không?” Trương Lực Cần sốt ruột, Chấn Văn bị cảm? Sao anh lại không biết? Không đợi cô gái kia trả lời, anh đã vượt qua cô gái, chạy xuống lớp hai năm nhất ở tầng một, trong lớp học đã không còn một bóng người.
Cô gái đuổi theo, không nói không rằng kéo Trương Lực Cần tới một góc.
“Bạn buông tôi ra, thế này không được hay cho lắm!”
“Em buông anh lại chạy mất thì sao?”
“Tôi không chạy, bạn buông ra đi.” Trương Lực Cần giãy dụa, mặc dù anh khỏe hơn, nhưng lại không muốn dùng sức với con gái.
Cô gái kia nhìn anh, chờ Trương Lực Cần gật đầu xác nhận lần nữa mới chịu buông tay anh ra.
Hai người đi tới gốc cây phía trước khu phòng học, học trò đã về gần hết, sân trường rất yên tĩnh.
“Em đã nhận được thư hồi âm của anh.

Có phải anh có chuyện gì đó cho nên mới viết như vậy? Thật ra anh cũng thích em, đúng không?”
Trương Lực Cần cười khổ: “Sao bạn lại nghĩ tôi thích bạn? Trước giờ tôi còn không biết bạn là ai.”
“Em biết con trai các anh rất sĩ diện.

Nhưng trong chuyện tình cảm vẫn nên gạt sĩ diện sang một bên.”
“Tôi nói lại lần nữa, những gì tôi nghĩ đúng như những tôi đã viết, trước giờ tôi chưa từng nói dối.”
“Em trai của anh không nói như vậy.”
“Chấn Văn? Em ấy nói gì?” Trương Lực Cần có dự cảm xấu.
“Cậu ấy nói anh là người nghĩ một đằng nói một nẻo, mình thích gì cũng không biết, phải tạo chút áp lực, anh mới chịu nói ra.

Em cảm thấy cậu ấy nói rất có lý.

Nếu như chúng ta hẹn hò, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện học tập, dù sao học tập vẫn là quan trọng nhất.

Em chỉ muốn sau khi học xong có một người để trò chuyện, tâm sự, coi như giải tỏa.”
Tâm trạng của Trương Lực Cần cực kỳ khó chịu, trò đùa này của Chấn Văn hơi quá rồi.
“Bạn học à, bạn nghe cho kỹ đây.

Đúng! Đến giờ tôi vẫn không nhớ được tên của bạn.

Em trai tôi là em trai tôi, tôi là tôi, em ấy nói gì không liên quan đến tôi.

Tôi nói cho bạn biết, tôi không muốn hẹn hò với bạn không phải vì bạn không tốt, mà đơn giản chỉ vì tôi không muốn hẹn hò.

Trước khi vào đại học, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương, đây là lời thề của tôi.


Dù bạn tin hay không, những lời tôi nói đều là thật.

Còn nữa, mong bạn đừng tới lớp tôi nữa.

Tạm biệt!”
Không thèm để ý tới dáng vẻ sững sờ của cô gái, Trương Lực Cần xoay người bước nhanh ra phía cổng trường.

Anh chưa từng giận như vậy, chỉ hận không thể lập tức đánh cậu một trận.
Về đến nhà, Vương Chấn Văn đang nằm trên giường vừa nghe nhạc vừa đọc sách, hai chân vung vẩy, vừa nghe vừa hát theo, tâm trạng cực vui vẻ, không có chút dáng vẻ bị cảm nào cả.
Trương Lực Cần giật lấy quyển sách trong tay cậu, ném sang một bên, kéo cậu lật người lại, áp người mình lên.
“Em nói đi, em vừa gây ra chuyện hay gì hả?”
Bị đau, Vương Chấn Văn kêu la: “Ai da, đè chết em rồi.

Anh, buông em ra rồi nói.”
“Không buông! Buông ra anh không bắt lại được.” Kinh nghiệm từ những lần chơi đùa trước kia, chỉ cần anh buông tay ra, Vương Chấn Văn liền như cá chạch chuồn mất, chạy đi tìm mẹ, kết quả dưới áp lực của mẹ, anh không thể không tha cho cậu.

Nhưng lần này anh không muốn bỏ qua.
“Vậy anh nhẹ tay chút, em không chạy là được chứ gì.

Em sắp không thở được nữa rồi.”
Trương Lực Cần sợ đè cậu mạnh quá, hơi nâng người dậy nhưng vẫn kẹp Vương Chấn Văn giữa giường và thân thể mình: “Em đã nói gì với bạn nữ kia?”
“Bạn nữ nào? À, nhớ ra rồi.

Bạn ta đi tìm anh thật hả?” Vẻ mặt Vương Chấn Văn đầy vẻ hiếu kỳ hóng chuyện.
“Không những bạn ấy tới tìm anh, còn nói anh thích bạn ấy.

Em đã nói những gì?”
“Không phải em đã nói anh viết thư cho người ta chẳng khác nào cho người ta hy vọng sao.

Nếu không phải như vậy, dù em nói gì cũng vô dụng.”
“Dù là như vậy, em cũng không nên lấy chuyện đó ra làm trò đùa.

Lỡ như bạn ấy tưởng thật thì sao?”
“Không phải lỡ như, mà thành thật rồi.

Anh trả lời thế nào? Hay là cứ hẹn hò với bạn ta đi, hoa khôi của trường đấy, không phải ai cũng lọt vào mắt bạn ta đâu.”
“Hoa khôi hotboy gì đều không liên quan tới anh.

Anh cảnh cáo em, về sau ít xen vào chuyện của anh đi!” Nghe Chấn Văn nói nhẹ nhàng như thế, Trương Lực Cần càng tức giận, giọng điệu cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Vương Chấn Văn bị đè vốn đã khó chịu, nghe anh nói như vậy càng không vui, nổi giận theo: “Nếu anh muốn không liên quan thì đừng thể hiện nữa.

Vận động viên xuất sắc của đại hội thể dục thể thao và đội bóng chuyền, cố tình thể hiện khiến đám con gái để ý! Anh tốt bụng không muốn làm người khác tổn thương thì thật sự không làm người khác tổn thương sao? Giả bộ gì chứ! Anh mau đứng lên cho tôi!”
“Không! Trừ khi em đồng ý không xen vào chuyện của anh nữa!”
“Không xen thì không xen! Ai thèm xen vào! Về sau anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.

Không nhìn thấy nhau càng tốt!”
“Cứ quyết định như vậy đi!” Lúc này Trương Lực Cần mới nhảy xuống giường, trông thấy cổ tay Vương Chấn Văn bị mình đè đến đỏ lên, anh hơi khựng lại, cuối cùng vẫn cắn răng xoay người rời đi.
Vương Chấn Văn vô cùng uất ức, không chỉ tay đau, mà lòng cậu càng đau hơn.

Đây là lần đầu tiên cậu với anh trai cãi nhau, cậu còn tưởng là mình và anh trai sẽ không bao giờ cãi nhau.


Nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, cậu mở âm lượng tai nghe thật lớn, vùi mình trong chăn, đau lòng vô cùng!
Hôm sau là thứ sáu, hai mắt Vương Chấn Văn hơi sưng lên.

Cậu soi gương rồi chườm ấm hồi lâu vẫn không thấy đỡ.
Lúc cậu xuống ăn sáng thì Trương Lực Cần đã đi học rồi.

Mẹ nói đội bóng chuyền có buổi tập luyện sáng, anh không muốn phiền cậu đang ngủ ngon nên đi trước.
Tốt thôi, càng đỡ cho cậu nhìn thấy anh liền khó chịu.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Vương Chấn Văn vẫn ăn không biết ngon, ăn qua loa một chút rồi đi đến trường.
Mỗi khi chuông hết tiết vang lên, cậu đều hết sức kiềm chế mình không chạy đi tìm Trương Lực Cần, mãi cho đến trưa, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm.
Giờ nghỉ trưa, Hạ Lễ hiếm khi ở lại phòng học: “Sao hôm nay cậu rảnh rỗi thế? Không đi tìm anh trai cậu sao?”
“Tôi phải hỏi cậu mới phải chứ? Hôm nay không ra ngoài tán tỉnh bạn học nữ nữa sao?”
“Ông bạn à, thấy tôi ở lại phòng học kỳ lạ lắm sao? Bởi vì đây là lần đầu tiên trong suốt hai tháng nay tôi thấy cậu nghỉ trưa trong phòng học, cho nên tôi mới ngạc nhiên.

Sao thế? Anh em các cậu cãi nhau à?”
“Ai thèm cãi nhau với anh ta?”
“Đúng là cãi nhau rồi.

Vì chuyện gì thế?”
“Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi.

Tôi mệt rồi, ngủ đây.”
“Tôi nói cậu nghe, anh trai của cậu đúng là trên trời dưới đất có một không hai đó.

Học lực, tính nết đều tốt, nếu như hai người cãi nhau, chắc chắn là cậu không đúng.

Chủ động xin lỗi, chuyện gì cũng giải quyết được.

Anh ta có thể giận cậu được sao?”
“Đừng làm phiền tôi! Nếu không tôi nhét tất vào miệng cậu đó.”
“Được, tôi không nói nữa, cậu tự lo liệu đi.

Tôi đi tán gái đây, chiều nay cũng không đi về cùng cậu được, tôi có hẹn rồi.” Nói xong không đợi Vương Chấn Văn nổi đóa đã nhanh như chớp chạy mất.
Chấn Văn nhìn theo dáng vẻ chạy nhảy tung tăng của Hạ Lễ, giống y những lần đi cùng với cậu, cậu buồn bực úp mặt xuống bàn.
Suy nghĩ cả đêm, Vương Chấn Văn cũng cảm thấy lần này là mình quá đáng, cậu hẳn là nên xin lỗi, hơn nữa khi đó cậu cũng chỉ tức giận nhất thời mà thôi.

Để sau đi, tan học rồi tính.
Vương Chấn Văn đã chuẩn bị đâu ra đấy, nhưng đến giờ tan học, khi cậu đi lên lầu tìm người, lại được người khác cho hay anh cậu đã đi luyện tập bóng chuyền rồi.
Vương Chấn Văn ảo não, xem ra người ta không thèm để ý đến mình, còn có tâm trạng đi luyện bóng.

Anh ấy đã không muốn giải quyết, cậu cũng chẳng cần lãng phí công sức đi tìm làm gì.

Đã nói sẽ mãi là anh trai tốt của cậu, vậy mà chỉ vì một cô gái đã cãi nhau với cậu! Anh trai tốt gì chứ!
Vương Chấn Văn đeo cặp sách, đi ra khỏi khu phòng học, suy nghĩ hỗn loạn, có nên đi tìm anh ấy hay không? Không tìm! Rối rắm đi ra cổng trường, tài xế còn chưa tới.

Nhìn đồng hồ, bình thường giờ này bọn cậu đang ở trong phòng tự học, hôm nay không báo tài xế đến đón sớm, bây giờ mới gọi điện thà rằng tự bắt xe về nhà còn hơn.
Đứng ở rìa đường, nhìn taxi qua lại, không có một chiếc nào trống! Vương Chấn Văn buồn bực, chuyện gì cũng con mẹ nó không thuận lợi, vẫn gọi cho tài xế vậy.
o0o Hết chương 5 o0o.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận