Văn Võ Song Toàn


Chấn Văn gần như cả đêm không ngủ tỉnh từ sớm, cậu ngơ ngác nhìn cửa phòng, vừa sợ nhìn thấy Chấn Võ lại muốn nhìn thấy anh.

Hai ham muốn trái ngược này không ngừng đấu tranh trong cậu.
Nhìn đồng hồ, bây giờ Chấn Võ đang tập thể dục buổi sáng.

Chấn Văn nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo tử tế, cầm cặp sách ra cửa.
Trần Cẩn đang bưng thức ăn ra, Vương Tuần Dương ngồi bên bàn ăn xem điện thoại.

Hai người thấy Chấn Văn đi xuống, đều không hẹn mà cùng nhìn đồng hồ.
“Thật hiếm có, hôm nay con không cần gọi đã tự dậy sớm như vậy.”
“Con để quên quyển bài tập ở trường, muốn đến sớm để làm.” Khóe môi, khóe mắt Chấn Văn đều kéo xuống, giọng nói cũng yếu ớt.
“Chấn Văn, mắt con sao thế? Tối hôm qua ngủ không ngon hả?” Trần Cẩn cẩn thận quan sát mặt Chấn Văn, đưa tay sờ trán cậu, lại sờ lên của mình.
Chấn Văn né đi, “Con không sao.”
Cậu biết da mình trắng, nếu như ngủ không ngon, quầng thâm mắt sẽ hiện lên rất rõ.

Nhưng hết cách rồi, hình ảnh Chấn Võ và bạn gái kia không ngừng hiện lên trong đầu cậu, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra cảnh hai người bọn họ hôn nhau, càng tưởng tượng, đầu óc càng tỉnh táo.
“Sao thế? Tâm trạng không tốt à? Ở trường học gặp chuyện gì không vui sao? Hay là có bạn học bắt nạt con?” Vương Tuần Dương đặt điện thoại xuống, quan tâm nhìn con trai.
“Không có đâu ạ.

Mặc dù cô giáo có chút dữ dằn, giám đốc trường học có chút nghiêm khắc, nhưng bạn học rất tốt ạ.”
“Thật không? Lúc chuyển trường con đã đồng ý sẽ không giấu diếm ba mẹ chuyện gì nữa.”
“Thật ạ.

Tối qua con chỉ ngủ muộn một chút thôi mà.”
“Ngủ muộn lại thức dậy sớm như vậy, con có tâm sự gì sao? Nói ra xem, biết đâu ba có thể đưa ra cho con một vài cách giải quyết.”
Chấn Văn nhìn ba, lại nhìn mẹ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, Chấn Võ một lát nữa mới quay về, lúc này cậu mới tới gần Vương Tuần Dương, đỏ mặt hỏi: “Ba, hồi ba còn trẻ, lúc thích mẹ, ba có cảm giác gì, muốn làm những gì ạ?”
Hai vợ chồng một liếc nhau một cái, sáng tỏ cười: “Sao? Con thích bạn nữ nào rồi hả?”
“Là con hỏi trước mà, ba trả lời đi.”

“Lúc đó ba rất xấu hổ, mẹ con xinh đẹp như vậy, là hoa khôi của trường, mà ba chỉ là một học trò nghèo.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy mẹ con, ba đều cảm thấy rất vui vẻ, cho nên luôn tìm mọi cơ hội tiếp cận mẹ con, trò chuyện, giúp mẹ con làm chút việc.”
“Lúc đó ba con chỉ biết cười ngây ngô, không biết dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ nhìn mẹ chằm chằm.”
“Thế ạ?” Đó đều giống những việc Chấn Võ đang làm, vậy tức là Chấn Võ thật sự thích bạn gái kia rồi.
“Bạn gái con thích có xinh không? Có phải là rất khó đuổi theo không?” Trần Cẩn ngồi bên cạnh Chấn Văn, thấy dáng vẻ thất thần của cậu, suy đoán nguyên nhân khiến cậu không vui.
Nhìn đồ ăn sáng trên bàn, Chấn Văn lại không hề cảm thấy đói.

Đúng lúc này, Chấn Võ đẩy cửa đi vào.

Vừa nhìn thấy anh, Chấn Văn kinh hoảng, giống như bị điện giật mà đứng bật dậy: “Con ăn no rồi, con đi học trước đây ạ.” Vừa nói vừa vội vã đeo cặp sách đi ra ngoài.
“Đứa trẻ này, con đã ăn gì đâu!” Vương Tuần Dương cao giọng gọi với theo.

Chấn Văn làm như không nghe thấy gì, lách qua người Chấn Võ, tránh đi cánh tay vươn ra của anh, không quay đầu, chạy một mạch ra ngoài.
“Chấn Võ, các con cãi nhau hả?” Vương Tuần Dương hỏi.
“Không ạ.” Chấn Võ bối rối.
“Sao hôm nay thằng bé lạ vậy?”
Chấn Võ lắc đầu, nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Thời gian này hai người bọn anh như trở lại lúc nhỏ, thân mật như trước, lúc ở trường học có thêm một Hạ Vũ Hào cũng không ảnh hưởng gì, anh vốn tưởng rằng mọi chuyện đã quay trở lại quỹ đạo trước kia.

Chẳng là do hôm qua Chấn Văn hỏi mà anh không trả lời?
Trần Cẩn cười nói: “Mẹ thấy Chấn Văn đang có tâm sự.

Chấn Võ, Chấn Văn thích bạn gái nào ở trường rồi hả?”
“Dạ?” Chấn Võ nhất thời nghe không hiểu.

Ngày nào anh và Chấn Văn cũng ở cạnh nhau, cùng em lớn lên, cảm giác như chỉ có hai người mà không thể tiếp nhận bất cứ người nào khác xen vào.


Nhưng bây giờ đột nhiên nhắc đến bạn gái, nhớ lại câu hỏi của Chấn Văn hôm qua, không hiểu sao anh lại có cảm giác mất mát.

Chấn Văn đến tuổi thích bạn gái rồi!
“Dạ cái gì? Mẹ đang hỏi con có phải thằng bé thích bạn gái nào ở trường rồi không.” Trần Cẩn hỏi lại.
“Con không biết, chắc là không có đâu ạ.

Em ấy nói gì với ba mẹ ạ?”
“Cũng không có gì, chỉ hỏi ba mẹ hồi trẻ thích nhau có cảm giác gì thôi.

Lẽ nào là không biết cách thổ lộ?”
“Có lẽ vậy.

Con đi tắm trước.” Chấn Võ không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, vội vàng chạy về phòng.
Chấn Võ lên đến phòng, cởi quần áo, bước vào phòng tắm.

Nước mát rửa trôi mồ hôi trên người, kích thích làn da anh.

Chấn Võ nhớ lại hồi nhỏ tắm chung với  Chấn Văn, Chấn Văn thích vặn ngược vòi hoa sen, để nước ào ào chảy xuống, giống như trời mưa vậy.

Tắm xong, Chấn Văn sẽ giống như chú chó nhỏ vẩy nước trên tóc lên bộ quần áo mà anh vừa thay xong, sau đó dính bên người anh, cùng làm việc mà em ấy thích.

Những ký ức này giống như mới diễn ra hôm qua thôi, nhưng hôm nay anh mới nhận ra, Chấn Văn đã không còn ở độ tuổi tắm cùng anh nữa rồi.
Chấn Văn ngồi trong phòng học, đọc tin nhắn trong điện thoại mà cười không nổi khóc cũng không xong.

Ba gửi một tin nhắn rất dài, dặn dò cậu dù yêu đương cũng không được làm ảnh hưởng đến việc học, chú ý giữ mình… giống như ba viết hết lại những lưu ý cần tránh mà ba rút ra được thời còn trẻ truyền cho đời sau vậy.


Sáng nay cậu chỉ hỏi ba có một câu thôi mà.
Đang nghĩ ngợi sao ba mình lại đột nhiên nhiệt tình như thế, khứu giác của Chấn Văn đã nhạy cảm mà ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngát, Chấn Võ đến rồi.

Quả nhiên, mấy giây sau Chấn Võ đặt một bình giữ nhiệt lên bàn cậu: “Mẹ làm đó, nhân lúc còn ấm em uống đi.”
Chấn Văn nhận lấy, mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm lớn, nhưng đang uống đột nhiên ho khan, suýt nữa phun lên người bạn học ngồi phía trước.
“Sao vậy? Em bị sặc à?” Chấn Võ vội vuốt lưng Chấn Văn, vẻ mặt lo lắng.
Sau khi ho khan dữ dội một hồi, Chấn Văn nhìn thủ phạm là Chấn Võ.
Đồng phục màu trắng trên người Chấn Võ vì bị mồ hôi thấm đẫm mà dán lên phần ngực đầy đặn của anh, cơ săn chắc trước ngực đều thấy rõ ràng.

Cậu vội quay đầu nhìn quanh, quả nhiên thấy mấy bạn nữ đang nhìn chằm chằm ngực Chấn Võ.

Chấn Văn đứng dậy, chặn ngang tầm mắt của mấy bạn nữ, kéo áo Chấn Võ để áo không còn dán vào người nữa.

Lúc này Chấn Văn mới phát hiện, vừa rồi cậu chỉ lo nhìn ngực anh mà không nhận ra, không chỉ trên người mà trên mặt anh cũng đang đầm đìa mồ hôi.
“Anh… Không phải sáng nay anh tập thể dục rồi à, sao lại còn ra nhiều mồ hôi như vậy?”
Chấn Võ lau mồ hôi, cúi đầu nhìn quần áo của mình, mặt đỏ nói: “Không có gì, anh sợ muộn nên mới chạy.”
“Sao muộn được? Không phải ngày nào anh cũng đi đúng giờ hả?”
“Em không ăn sáng, mẹ nói mang cho em một ít đồ ăn, nên anh chờ thêm một lát.”
Chấn Văn nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa mới tới giờ học, Chấn Võ đang nói dối.

Cậu trừng mắt nhìn Chấn Võ, anh vốn không biết nói dối.
Biết mình bị vạch trần, Chấn Võ hơi cúi đầu cười nói: “Anh sợ để nguội sẽ uống không ngon nữa.”
Chấn Văn nhìn bình giữ nhiệt trong tay, Chấn Võ rõ ràng rất thông minh, lại làm chuyện ngu ngốc này.

Chấn Văn muốn nói cảm ơn, nhưng hai chữ này bị cảm giác uất ức ngăn lại, cuối cùng cậu không nói gì, chỉ ngồi xuống, tiếp tục uống.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, kéo ý thức của Chấn Văn quay về, thấy Hạ Vũ Hào vội vàng chạy vào, thở hổn hển, không ngừng nhìn ra cửa.

Chấn Văn theo tầm mắt của cậu, thấy giám đốc cũng thở không ra hơi đuổi tới.

Giám đốc đứng ở ngưỡng cửa, thấy giáo viên đã đi vào, chuẩn bị giảng bài, ông chỉ Hạ Vũ Hào, dùng khẩu hình miệng nói gì đó, Hạ Vũ Hào vội giả bộ như lấy sách vở ra học.
Không biết Hạ Vũ Hào làm sao lại bị giám đốc để ý.


Tan học, giám đốc đã canh giữ ở cửa ra vào, khoanh tay chờ Hạ Vũ Hào đi ra.

Thấy tránh không được, Hạ Vũ Hào dứt khoát đứng dậy, ra vẻ kiên cường đi đến trước mặt giám đốc.

Chấn Văn, Chấn Võ đi theo, giám đốc lôi Hạ Vũ Hào vào một góc hành lang, chỉ vào mũi Hạ Vũ Hào nói: “Hạ Vũ Hào, vừa tới Chí Hoằng chưa đến một tháng, sáng nay cậu đã phạm vào ba điều nội quy nhà trường, cậu muốn khiêu chiến với chúng tôi đó hả?”
“Em không có, em chỉ là sợ muộn thôi ạ.” Hạ Vũ Hào bĩu môi nói.
“Sợ muộn? Cậu đi học sớm hơn thì sẽ sợ muộn nữa hả? Trèo tường, giẫm lên cỏ! Cổng trường, đường đi dùng để làm gì, hả? Cậu đứng trung bình tấn hai mươi phút cho tôi.”
“Nhưng mà giám đốc, giờ nghỉ giữa tiết chỉ có mười phút.”
“Tiết sau là tiết tự học, đừng giả bộ chăm chỉ, mau đứng trung bình tấn cho tôi!”
Vẻ mặt Hạ Vũ Hào không phục nhưng cũng không dám cãi lại, đành cong hai chân, hai tay khép lại, đứng trung bình tấn.
Giám đốc nhìn Chấn Văn, Chấn Võ đang đứng dựa vào tường nhìn: “Hai người các cậu biết điều một chút, chớ quá thân thiết với học sinh thế này, cẩn thận gần mực thì đen.”
Ngay khi Chấn Văn định mở miệng, Chấn Võ đã kéo tay cậu lại, ý bảo cậu đừng nói gì, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, giám đốc.”
Nhìn tay mình bị Chấn Võ nắm chặt, Chấn Văn ngây người một lúc, sau mới hoàn hồn mà rút tay lại, bước sang một bước, những lời bất bình thay Hạ Vũ Hào vừa rồi cũng bị trái tim loạn nhịp làm cho bay biến đâu mất.
Chấn Võ nhìn bàn tay trống không của mình, nhìn Chấn Văn bước sang cách xa mình, cảm giác mất mát lại dâng lên.
Giờ nghỉ trưa, trên chiếc ghế dài trong vườn trường, Hạ Vũ Hào ngồi giữa Chấn Văn và Chấn Võ buồn bực mắng người: “Thật không thể hiểu nổi, ông giám đốc kia ngày nào cũng đi dạo sao? Giống như chỉ đợi chúng ta vi phạm nội quy vậy.

Mình trèo tường mà ông ta cũng nhìn thấy, tuổi tác lớn như vậy rồi mà còn cố đuổi theo.”
“Mình thấy cậu bị ông ta theo dõi rồi, lẽ nào là Hạ Lâm đã nói gì đó sau lưng? Mình thấy Hạ Lâm không hẳn tốt bụng muốn giúp cậu đâu, nói không chừng là timg người trị cậu đó.”
“Em chớ nói lung tung, giám đốc cũng đâu phải chỉ nhằm vào Hạ Vũ Hào, với tất cả mọi người đều như vậy mà.” Chấn Võ giải thích giúp giám đốc, nhận lại cái nhìn tức giận của hai người.
Hạ Vũ Hào nghiêng đầu nhìn Chấn Võ: “Sao cậu biết?”
“Lúc sắp xếp lại tài liệu giúp cô giáo, tôi có nghe đàn anh nói.

Giám đốc trước giờ đều rất coi trọng nội quy nhà trường, không cho phép bất cứ ai vi phạm, cho nên chúng ta phải cẩn thận.

Nghe nói ngoại trừ đứng trung bình tấn, giám đốc còn rất nhiều cách phạt khác nữa đó.”
Hạ Vũ Hào vuốt đùi, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau nhức: “Thật là xui xẻo, mới ra hang sói đã lại vào miệng cọp.”
“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa.

Hiếm khi được nghỉ trưa, chúng ta chơi một ván đi?”
“Chơi thì chơi, xem ai sợ ai.” Hạ Vũ Hào lấy điện thoại di động ra, ba người đăng nhập vào trò chơi, bắt đầu chém giết.
Đang lúc cao hứng, hai cánh tay đột nhiên từ sau lưng Hạ Vũ Hào vươn tới trước, sờ từ cổ xuống ngực, tiếng nói trêu chọc vang lên: “Oa, cơ ngực này, săn chắc ghê nha.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận