Văn Võ Song Toàn


Sau khi thành thật nói chuyện với nhau một đêm, hôm sau là Chủ nhật, hai người mang theo bốn con mắt sưng húp bị ánh mặt trời đánh thức.

Chấn Võ nhìn đôi mắt sưng tấy đối diện, cảm nhận mắt đau nhức, cay xè, biết mình cũng không khá hơn là mấy.
Hiếm khi hai người mệt mỏi, lười biếng nằm trên giường rất lâu rồi đứng dậy cùng chuẩn bị đồ ăn sáng, dù không lên tiếng cũng phối hợp rất ăn ý.
Cuối tuần, bầu trời vẫn âm u.

Vốn dĩ hai người dự định Chủ nhật sẽ về biệt thự, nhưng thấy mắt vẫn chưa hết sưng nên đành hủy bỏ kế hoạch này.

Chấn Võ gọi điện thoại cho Vương Tuần Dương, lấy lý do say rượu để thoái thác.
Cả ngày, hai người đều ở trong nhà, cùng chơi game, xem phim, mệt thì ôm nhau ngủ, lười nhác giống như học trò nghỉ đông.

Cảm giác không cần nghĩ gì như vậy thoải mái vô cùng.
Mang theo tâm trạng khoan khoái bắt đầu tuần mới, mọi việc đều như trở nên thuận lợi hơn.
Bởi vì thương vụ với công ty Yoshida tiến hành thuận lợi, việc nghiên cứu sản phẩm mới tiến triển rất tốt, tuyên truyền cũng được tăng cường, thời gian ra mắt đã tiến vào giai đoạn đếm ngược.

Nếu như sản phẩm mới có thể ra mắt thành công sẽ mang lại lợi nhuận rất lớn cho Minh thị.
Sau cuộc họp định kỳ vào giữa tháng, bọn họ nhận được thiệp mời của Hạ Vũ Hào, hôn lễ tổ chức vào cuối năm, tính ra chỉ còn chưa tới hai mươi ngày.
Vẻ mặt của Chấn Văn, Chấn Võ lúc nhận thiệp mời hoàn toàn trái ngược nhau: Chấn Văn vui mừng thay anh em của mình, cho Hạ Vũ Hào một cái ôm thật chặt, trong mắt đều là ý cười, mà mặt Chấn Võ lại có vẻ buồn bực.
Chấn Văn ôm vai Hạ Vũ Hào, nhìn vẻ mặt của Chấn Võ, bất mãn nói: “Anh sao thế? Vũ Hào kết hôn, anh không vui sao?”
Hạ Vũ Hào khoanh tay nhìn Chấn Võ, mặc dù là bạn học cũng là bạn bè thân thiết, nhưng dù sao bây giờ hai người đều là cấp trên của mình, nếu là trước kia nhất định cậu sẽ hất mặt bất mãn, lúc này lại chỉ biểu lộ qua nét mặt, hỏi: “Cậu lo lắng gì chứ? Sợ tôi nghỉ ngơi sẽ làm chậm trễ công việc à?”
Chấn Văn nghiêng đầu liếc cậu: “Sao có thể? Cấp dưới của cậu đều bị cậu đào tạo thành tài rồi, cậu nghỉ bao lâu cũng không thành vấn đề.”
Hạ Vũ Hào nhìn Chấn Văn không mấy quan tâm, quay đầu lại nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ không đợi câu hỏi lại đã bỏ thiệp mời xuống, thở dài: “Lại bị hai người vượt mặt.

Chấn Văn, không phải chúng ta nên đuổi theo sao?”
Chấn Văn dùng vẻ mặt đánh giá nhìn Chấn Võ: “Anh đang nghĩ đến chuyện này? Không lầm chứ?”
Chấn Võ rời bàn làm việc, đi đến bên cạnh Chấn Văn và Hạ Vũ Hào, đẩy Hạ Vũ Hào sang một bên, kéo Chấn Văn về phía mình: “Hai người ôm lâu như vậy, coi tôi là không khí à?”

Chấn Văn muốn tránh khỏi cánh tay Chấn Võ, lại bị ôm càng chặt, bất đắc dĩ đập anh một cái, nói: “Đây là phòng làm việc, anh chú ý hình tượng một chút!”
Chấn Võ nghiêng đầu nhìn Chấn Văn: “Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, hình tượng gì đó thì để lúc làm việc hãy lo lắng.

Sao? Bao giờ đến chúng ta?”
“Em còn chưa nghĩ ra.” Chấn Văn nén cười nói.
“Sao lại chưa nghĩ ra? Dù sao cũng ở bên nhau rồi, sớm hay muộn có gì khác biệt?”
“Đúng vậy, dù sao cũng ở bên nhau rồi, sớm hay muộn có gì khác biệt, muộn một chút cũng đâu có sao.”
“Em muốn chọc giận anh đấy à?” Chấn Võ nhìn Chấn Văn chằm chằm, biết cậu đang nói đùa, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
Hạ Vũ Hào lập tức giơ hai tay lên: “Được rồi, các cậu chờ tôi đi rồi hãy nói chuyện tiếp.

Tóm lại, đến lúc đó phải tham dự nha.” Nói xong lắc đầu đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Chấn Võ đặt hai tay lên vai Chấn Văn, hơi cúi đầu nhìn cậu: “Anh vô cùng nghiêm túc hỏi em, bao giờ chúng ta kết hôn?”
Chấn Văn đẩy tay Chấn Võ ra, rồi lại đặt hai tay mình lên vai anh, ghé sát mặt nói: “Em cũng nghiêm túc trả lời anh, chuyện này không đến lượt em để tâm.”
Chấn Võ hôn lên chóp mũi Chấn Văn, rồi lại mổ môi cậu một cái: “Anh đang chuẩn bị rồi!”
Chấn Văn thuận thế áp lên ngực Chấn Võ, cười: “Em biết ngay mà!”
Cửa phòng làm việc đột ngột bị đẩy ra, Yến Thành từ bên ngoài vọt vào, trông thấy hai người rúc vào nhau, lập tức đứng khựng lại.
Chấn Văn vội đẩy Chấn Võ ra, Chấn Võ bị bất ngờ, lảo đảo lùi về sau hai bước.

Chấn Văn kịp thời đưa tay kéo anh lại, anh mới không bị ngã chổng vó.
Chấn Võ đứng vững mới nhìn Yến Thành, nhíu mày.
Yến Thành không phải người hấp tấp, huống chi bây giờ là giờ nghỉ trưa, bình thường giờ này anh ta đang ở nhà nấu cơm cho vợ.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Ý nghĩ đầu tiên của Chấn Võ là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Quả nhiên Yến Thành vội vã đi đến bên cạnh Chấn Võ, lấy điện thoại di động, mở một bức ảnh, bên trong là hội trường họp báo ra mắt sản phẩm, trên màn chiếu là hình ảnh sản phẩm và giới thiệu vắn tắt.
Chấn Võ liếc nhìn rồi chợt giật lấy điện thoại, sản phẩm trên màn hình trong ảnh ngoại trừ màu sắc, còn lại giống với sản phẩm mới của công ty như đúc, ngay cả nội dung giới thiệu vắn tắt cũng chỉ khác ở vài chữ, nhưng đều không phải từ mấu chốt.
“Chuyện này là sao?”
“Vũ Tình vừa nhìn thấy trong buổi họp báo sáng nay của công ty K Lâm.

Đây là công ty con, công ty mẹ ở Anh.”

“K Lâm nước Anh?” Chấn Văn liếc điện thoại, nghe thấy từ tiếng Anh này thì cau mày.

Người đầu tiên cậu nghĩ đến là Jason.

Sau hội nghị năm năm, Jason đã nộp đơn nghỉ việc, Lý Nam bị phái sang Anh tiếp nhận công việc, không lâu sau đó, Jason đã rời đi.

Từ lần gặp trước, bọn cậu không hề liên lạc với nhau.
Chấn Võ xoay người bật bộ đàm: “Gọi quản lý phòng Khai thác tới đây gặp tôi!” Sau khi nhận được lời đáp lại, Chấn Võ lấy điện thoại di động ra, bấm số: “Anh Chương? Em muốn biết tất cả tin tức liên quan đến sản phẩm mới ra mắt của công ty K Lâm, càng cụ thể càng tốt, càng nhanh càng tốt! Đúng, bây giờ vẫn đang họp báo.

Còn nữa, cảnh sát Liễu có thời gian không? Em muốn mời anh ấy tới đây hỗ trợ.

Được, em chờ tin tức của anh.”
Nói xong Chấn Võ ra dấu cho Yến Thành ngồi xuống, rồi kéo Chấn Văn ngồi xuống ghế sofa, hỏi: “Em biết gì về công ty K Lâm?”
“Bọn họ là ông tổ về phương diện này ở nước Anh, nhưng so với thời đại bây giờ, kỹ thuật đã có chút lạc hậu.

Dựa theo kỹ thuật hiện có, bọn họ không có khả năng nghiên cứu ra sản phẩm mới này.

Là do phòng Nghiên cứu phát triển để lộ thông tin sao?” Chấn Văn trả lại điện thoại di động cho Yến Thành, nhìn Chấn Võ hỏi.
“Bây giờ chưa thể nói rõ được, trước tiên cần điều tra nội bộ công ty.

Chúng ta cũng cần xem xét thật kỹ sản phẩm mới của bọn họ, xem có điểm nào đột phát được hay không.”
Nói đến đây, điện thoại của Chấn Võ vang lên.

Chấn Võ nhìn điện thoại một lát rồi nhìn Chấn Văn, mở loa ngoài, nhận điện thoại: “Lý Nam?”
“Tổng Giám đốc, tôi đã nhìn thấy tin tức của buổi họp báo kia rồi, sản phẩm của họ gần như y hệt sản phẩm của chúng ta.”
“Ừ.”

“Vậy tức là có người để lộ bí mật?”
“Chuyện này khó nói lắm.

Trước tiên cô xem có thể phát hiện đầu mối gì từ bên đó hay không.

Xem xét thật kỹ.”
“Vâng.”
Mười lăm phút sau, quản lý phòng Khai thác thở hồng hộc chạy vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc, dù đang là mùa đông, nhưng trên trán anh ta đầy mồ hôi.
Trong phòng, ngoại trừ Chấn Văn, Chấn Võ và Yến Thành, còn có một người khác cùng ngồi trên ghế sofa.
Quản lí cũng không có tâm trạng để ý đến người khác, vẻ mặt lo lắng nhìn Chấn Võ: “Tổng Giám đốc, tôi vừa nhận được tin tức, là do tôi không làm tròn nhiệm vụ.

Nhưng tất cả công việc trong phòng Khai thác chúng tôi đều được nghiêm khắc giữ bí mật theo đúng quy định, tuyệt đối không để lộ.”
“Nếu anh đã biết, vậy chắc hẳn anh cũng đã nhìn thấy số liệu sản phẩm mới của bọn họ, anh cảm thấy xác suất bọn họ nghiên cứu ra sản phẩm gần như giống hệt của chúng ta có cao không?”
Quản lí liếm môi, trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Tôi sẽ lập tức đi điều tra, nhất định sẽ tìm ra nội ứng.”
Chấn Võ khoát tay: “Chuyện tìm người không cần anh làm.

Bây giờ anh cẩn thận nghiên cứu số liệu sản phẩm của bọn họ, xem có thể tìm ra bằng chứng bọn họ ăn cắp ý tưởng hay không.”
“Được, tôi sẽ đích thân kiểm tra.”
“Anh Liễu đây sẽ đi cùng anh.

Tạm thời anh ấy phụ trách giám sát công việc của các anh.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Người đàn ông ngồi trên sofa đứng dậy, theo quản lí ra khỏi phòng.

Chấn Võ lại gọi điện thoại báo cáo tiến triển cho Chủ tịch, sau khi cúp điện thoại, vô cùng lo lắng nhìn Chấn Văn: “Công ty thành lập bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống bị lộ sản phẩm nghiên cứu trước ngày ra mắt.”
“Chuyện này không phải do anh, em nghĩ cảnh sát Liễu sẽ nhanh chóng tìm ra được manh mối.” Chấn Văn đưa cà phê cho Chấn Võ.
Chấn Võ nhận cà phê, kéo tay Chấn Văn, để cậu tiếp xúc với mình.

Chấn Võ ngả đầu lên người Chấn Văn, nhưng chỉ tựa chừng hơn mười giây, rồi đặt cà phê trong tay xuống, bắt đầu xem xét báo cáo được đưa tới.
Giờ tan tầm xế chiều, toàn phòng Khai thác phải tăng ca, Chấn Văn, Chấn Võ đương nhiên cũng ở lại công ty.
Liễu Ngu mang về tin tức trong phòng Khai thác không có nhân viên nào khả nghi, rất có thể việc thông tin bị tiết lộ là do người bên ngoài.
Ăn xong bữa tối đơn giản, Chương Vũ cũng vội vàng tới, đưa tin tức thu thập được cho Chấn Võ.


Chấn Võ sai trợ lý đưa thông tin sản phẩm cho người của phòng Khai thác.
Chương Vũ ngồi trên tay vịn của ghế sofa, tay khoát lên vai Liễu Ngu, nhìn Chấn Võ: “Theo kết quả điều tra của chúng tôi, công ty K Lâm này đã sắp đóng cửa, nhưng lại đột ngột nghiên cứu sản phẩm mới.

Sản phẩm sản xuất thành công, bọn họ dự định nhờ sản phẩm mới này để khởi tử hồi sinh.”
“Sản phẩm mới của bọn họ bắt đầu nghiên cứu vào lúc nào?”
“Bọn họ không có vẻ gì là dự định nghiên cứu sản phẩm mới, có điều từ nửa tháng trước, phòng Nghiên cứu phát triển đột nhiên trở nên bận rộn.

Mặc dù tôi không hiểu mấy thứ này, nhưng trừ khi người bên đó ăn phải thứ gì, nếu không mới nửa tháng nghiên cứu đã có thể ra mắt sản phẩm, tôi chỉ có thể nói bọn họ che giấu quá tốt khiến tôi không phát hiện ra, hoặc là công ty bọn họ đột nhiên xuất hiện thiên tài.”
“Ừ, em biết rồi, cảm ơn anh Chương.

Ở đây tạm thời không còn việc gì nữa, các anh về được rồi.”
Chương Vũ đứng dậy nhìn phòng làm việc to rộng: “Chỗ các cậu lớn quá, một mình tôi đi sẽ bị lạc mất.

Chấn Văn, cậu tiễn tôi đi.”
Chấn Văn từ đống văn kiện ngẩng đầu nhìn Chương Vũ: “Anh lạc đường?”
Chương Vũ đi tới kéo Chấn Văn lên: “Được rồi, tôi chỉ muốn Tổng Giám đốc đưa ra ngoài, về sau đến chỗ này không phải sẽ được nể mặt hay sao? Chỉ một lát thôi mà, đừng nhỏ mọn như vậy.”
Chấn Văn bị kéo dậy, bất đắc dĩ nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ chỉ khoát tay, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu.
Chấn Văn theo Chương Vũ và Liễu Ngu ra khỏi phòng làm việc, đi đến cửa thang máy.
Chương Vũ nhìn quanh rồi nói: “Chấn Văn, cái người theo đuổi cậu đang ở Đài Loan.

Cậu ta mới đến hôm qua.

Đây là chỗ cậu ta ở.”
Chấn Văn nhìn địa chỉ, sững sờ nhìn Chương Vũ: “Anh đang nói đến Jason? Anh ta ở Đài Loan thì liên quan gì đến tôi?”
Chương Vũ sờ mũi nói: “Tôi cảm thấy cậu ta không rảnh rỗi tới đây chơi mà rất có thể là nhằm vào cậu.

Đương nhiên, không phải là tốt nhất, nếu như phải thì coi như giúp cậu chuẩn bị tâm lý, có đúng không? Dù sao các cậu cũng mới bị cậu ta làm cho sứt đầu mẻ trán.”
“Được rồi, cảm ơn anh, tôi biết rồi.” Chấn Văn nhận danh thiếp của khách sạn, đưa mắt nhìn theo Chương Vũ vào thang máy.
Một suy nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu cậu, chẳng lẽ là Jason?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui