Thời tiết lạnh lẽo, trời đột nhiên hạ nhiệt độ, tất cả mọi người trên đường đều mặc quần áo thật dày, giữ ấm đầy đủ. Chiêu Linh mặc một chiếc áo lông, một tay cầm áo khoác, một tay cầm điện thoại vội vã đi từ trong tiểu khu ra ngoài.
Y ăn mặc mỏng manh, ngoại hình xuất chúng, thi thoảng sẽ có người qua đường liếc nhìn một cái, còn cảm thấy vô cùng tò mò.
Chiêu Linh đứng bên ngoài tiểu khu chờ đợi, áo khoác vẫn còn đang vắt trên tay.
Không bao lâu sau, một chiếc xe việt dã chạy tới bên người Chiêu Linh, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt quen thuộc cũng lộ ra.
Chỉ cần liếc nhìn người trong xe một cái, Chiêu Linh đã mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Việt Tiềm mặc một chiếc áo da rất dày, còn đeo cả găng tay, ấm hơn Chiêu Linh những mấy lần. Hắn đi từ trên núi rừng hoang vu xuống, dưới kẽ hở của áo da còn có không ít cát mịn.
Việt Tiềm tháo găng tay ra, chạm lên mặt Chiêu Linh, nhẹ giọng: “Em không sợ lạnh à? Sao không mặc áo khoác vào?”
Bị Việt Tiềm nhắc nhở, Chiêu Linh mới nhớ ra mình vội vàng ra ngoài, còn mang cả áo khoác, cuối cùng lại quên không mặc vào.
Trong xe ấm áp thoải mái, tay Việt Tiềm nóng như lò sưởi. Chiêu Linh dựa vào lưng ghế, giọng điệu cũng trở nên lười biếng: “Không lạnh.”
Ngón tay Việt Tiềm vuốt nhẹ hai má Chiêu Linh, mặt mày đong đầy ý cười. Nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, hắn đã vô cùng hài lòng rồi.
Ô tô dừng lại ven đường, thi thoảng lại có người đi ngang qua. Chiêu Linh ngại bị người ngoài nhìn nhiều, đẩy tay Việt Tiềm ra rồi ngồi thẳng lên, thắt dây an toàn vào.
“Đông về, trên núi lạnh giá, bao giờ công trường của các anh dừng làm việc?” Y có thể tưởng tượng được, hẳn lúc này công trường khảo cổ đã đầy gió núi lạnh thấu xương.
Advertisement
Việt Tiềm trả lời: “Từ mai sẽ dừng làm việc.”
Giọng điệu hắn còn có ý cười: “Để đội viên nghỉ đông, đầu xuân năm sau quay lại làm việc tiếp.”
Làm việc ngày đông không như dã ngoại, chưa nói đến nơi này mưa gió, nước đọng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình khai quật.
“A Linh, bao giờ trường em cho nghỉ?” Việt Tiềm sờ vào túi áo, tìm thuốc lá theo thói quen, lại nhớ ra mình cai thuốc rồi, cuối cùng liền thả tay xuống.
“Tuần sau.”
Chiêu Linh nhìn thấy động tác của Việt Tiềm, thầm nghĩ cuối cùng hắn cũng cai thuốc rồi.
Y nhìn người bên cạnh chăm chú, gần đây hắn lại gầy đi, trên cằm còn có râu mới mọc tua tủa, những ngày qua hẳn đã vô cùng bận rộn.
Việt Tiềm khởi động xe, cười nói: “Vừa đẹp, mùa đông này hai ta đều rảnh rỗi, sum vầy thật là tốt.”
Mùa đông, Việt Tiềm không cần quản lý quá trình khai quật, Chiêu Linh cũng được nghỉ đông, bọn họ có thể có một kỳ nghỉ cùng nhau.
Việt Tiềm rất ít khi chú ý tới cảnh phố phường, lúc này tâm tình cực kỳ vui vẻ, thấy đám người náo nhiệt trên đường phố hẳn là đang tham gia hoạt động cuối tuần. Hắn nói: “Cuối xuân năm sau, lần khai quật thứ hai này có thể hoàn thành được rồi.”
Hai người quen biết đã lâu, Chiêu Linh cũng hiểu một phần công việc của Việt Tiềm, hỏi: “Sẽ có lần thứ ba sao?”
Việt Tiềm trả lời: “Không có, việc khai quật sắp kết thúc rồi.”
Ô tô chạy về trung tâm thành phố, trên đường người xe như nước, giữa thành thị phồn hoa, đập vào mắt đều là sự vật hiện đại, hai người trong xe thân lại từng ở thời không cổ đại, chính thời không ấy đã đưa vận mệnh của họ quấn quýt lại với nhau.
Phía trước có xe, có lẽ lái xe còn đang gọi điện thoại, tốc độ đi như rùa bò. Việt Tiềm kiên nhẫn chờ đợi, ngón tay gõ gõ vô lăng, nghiêng đầu hỏi Chiêu Linh: “Vẫn là nhà hàng lần trước sao?”
Chiêu Linh gật đầu một cái.
Xe phía trước rời đi, Việt Tiềm lái xe rẽ vào một bãi đậu xe dưới lòng đất. Hắn và Chiêu Linh thường xuyên tới nơi này ăn cơm, xe chạy đường quen.
Đã gần tới giờ ăn rồi, bãi đậu xe chật kín không còn chỗ trống, những vị trí tốt đều đã bị chiếm cả, chỉ còn mấy xó xỉnh khó đỗ xe là còn trống.
Chuyện này không làm khó được Việt Tiềm kinh nghiệm đầy mình. Hắn dễ dàng dừng xe, sau đó chui ra khỏi xe.
Sau khi Việt Tiềm ra ngoài, Chiêu Linh mới chú ý đến trang phục của hắn: Ví da khắc, quần bò, giày ống cao. Phong cách trộn lẫn thế này nhìn vô cùng quái dị, nhưng mặc lên người Việt Tiềm lại có cảm giác hoà hợp khó mà giải thích được.
Mặc thế này xuất phát từ công việc cần thiết, áo da chắn gió núi, quần bò chịu được ma sát, giày ống cao tránh bùn đất khi mưa bắn xuống.
Việt Tiềm lưng cao chân dài, bước chân cũng rất rộng, đi một đường khiến người ta không thể không chú ý tới.
Hai người sóng vai cùng bước, đi tới đi lui, Việt Tiềm kéo tay Chiêu Linh đi đâu, Chiêu Linh sẽ theo hắn đi đó.
Hai người đi tới một nhà hàng, tìm chỗ ngồi xuống. Phòng ăn kín chỗ, có một nhà ba người vui vẻ, cũng có đôi tình nhân lời nói nhỏ nhẹ.
Chiêu Linh phụ trách chọn món. Y gọi rất nhiều thịt cho Việt Tiềm, cũng biết cách phối hợp chay mặn đầy đủ.
Đội trưởng Việt cả ngày ở rừng sâu núi thẳm, sống quá khổ, từng ngày từng ngày cũng chẳng ăn được bữa nào ra hồn.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, cũng không đến nỗi xếp đầy một bàn lớn, đến nơi đặt tay cũng không có.
Chiêu Linh ăn chậm rãi, nhìn Việt Tiềm ăn. Không biết tại sao, khi xem người này ăn sẽ có cảm giác đồ ăn rất ngon, còn có cả cảm giác hạnh phúc.
Việt Tiềm thả một cái sườn cừu đã gặm sạch xuống, giương mắt nhìn Chiêu Linh chằm chằm. Như thể thấy ánh mắt ấy quá đỗi mập mờ, Chiêu Linh rũ mi mắt xuống, chăm chú nhìn đồ ăn trong chén của mình.
Bọn họ đều có tâm tư nhỏ kia, đối phương cũng biết.
Hai người ăn uống no say, cùng về nhà của Việt Tiềm ở phía Tây thành phố.
Phía Tây thành phố thuộc khu người già, đơn vị của Việt Tiềm ở đây, nhà cũng ở đây.
Từ bên ngoài nhìn vào, toà nhà này đã có tuổi rồi, đến khi đi vào trong mới phát hiện nơi đây được xanh hoá rất tốt, cầu thang sạch sẽ, cư dân yên tĩnh.
Căn phòng của Việt Tiềm vô cùng mộc mạc, trang trí đơn giản, cả căn nhà đều toát lên vẻ lạnh nhạt.
Phòng khách lớn thoạt nhìn trống rỗng, có một cái TV, một cái ghế sofa, còn có hai chậu cây xanh.
Hai chậu cây cảnh này là Chiêu Linh mua, tăng thêm sinh khí, cũng điểm xanh cho căn nhà siêu lạnh nhạt của Việt Tiềm.
Sau khi về nhà, Chiêu Linh cởi áo khoác ra. Việt Tiềm cầm áo trong tay y, xoay người treo lên móc.
Hắn vẫn luôn luôn ân cần với Chiêu Linh, sự ân cần này gần như đã trở thành thói quen.
Chiêu Linh xách một cái ấm nhỏ tới vòi lấy nước, không quên tưới nước cho hai chậu cây cảnh kia, cũng không thể một tuần không tưới nước được.
Việt Tiềm bỗng nhiên dính đến, đứng rất gần, hệt như kẻ ngu si nhìn chằm chằm Chiêu Linh nâng ấm tưới cây, ánh nhìn vô cùng chăm chú. Chiêu Linh bị nhìn đến mức không dễ chịu, hỏi: “Làm sao?”
Chiêu Linh vừa lên tiếng, Việt Tiềm đã ôm chặt lấy y từ phía sau, im lặng ôm một hồi lâu.
Hai người đã lâu không gặp, Việt Tiềm chỉ nhớ y mà thôi.
Chiêu Linh ghét bỏ vỗ rơi cánh tay Việt Tiềm, cũng không dùng bao nhiêu sức. Y tiếp tục nhấc ấm nước lên, tự đi tưới hoa một mình.
Cũng đâu phải sinh ly tử biết, chỉ là mấy ngày không gặp nhau thôi mà.
Sau khi tưới cây cẩn thận, Chiêu Linh thả ấm nước xuống, đi về phòng ngủ. Y đi vào phòng tắm, lại thấy Việt Tiềm đang cởi quần áo bên trong, chuẩn bị đi tắm.
“A Linh, anh định mua nhà ở phía Đông thành phố.” Việt Tiềm đã cởi áo trên người ra, khoe vòng eo thon khoẻ khoắn.
Không phải giọng điệu thương lượng, hẳn là đã chắc chắn rồi.
Chiêu Linh trả lời: “Nếu ở phía Đông, anh đi làm sẽ không tiện.”
“Đi xe hai mươi phút, không hề không tiện.” Việt Tiềm nhanh nhẹn cởi quần ra, để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
Ánh mắt Chiêu linh đảo qua cơ thể Việt Tiềm. Không thể không nói, dáng người của hắn cực kỳ đẹp, dù sao cũng đã làm không ít việc tay chân trên công trường rồi.
“Em có thể cân nhắc về chuyện thu lưu anh.” Y hơi nâng cằm lên, tựa như dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn năm xưa, giống một con chim Phượng xinh đẹp.
Nhà của Chiêu Linh cũng ở phía Đông thành phố, rất gần trường học, tiện để lên lớp. Việt Tiềm muốn mua nhà ở phía Đông thành phố cũng chỉ vì muốn ở gần Chiêu Linh mà thôi.
Việt Tiềm khẽ cười, dò hỏi: “Có điều kiện sống chung không?”
Chiêu Linh suy nghĩ một lúc, thuận miệng nói: “Anh phụ trách nấu cơm, quét dọn, giặt giũ, vứt rác.”
Việt Tiềm gật đầu liên tục: “Được.”
Hắn đi tới bên cạnh Chiêu Linh, ánh nhìn vô cùng thâm tình, giọng điệu thành khẩn: “A Linh, em chuyển đến chỗ anh đi.”
Nghĩa bóng, hắn vẫn muốn mua nhà ở phía Đông thành phố, hơn nữa còn định mua một gian nhà lớn.
“Để em suy nghĩ đã.” Chiêu Linh không đồng ý ngay lập tức.
Ở thời đại này, mọi người sống tốt hơn xã hội cổ đại rất nhiều, cuộc sống cũng ngày càng phát triển, người khác cũng không có quyền xen vào chuyện hai người đàn ông ở chung với nhau.
Chỉ là chuyện xảy ra quá đột nhiên, Chiêu Linh còn chưa nghĩ tới khả năng này: Y và Việt Tiềm sống chung một nhà, hệt như một đôi vợ chồng, sống đến hết đời.
Thấy Chiêu Linh ngẩn người, Việt Tiềm chạm nhẹ lên mặt y, nói nhỏ: “Anh đã từng nghĩ, mỗi sáng thức dậy đều thấy em bên gối.”
“Anh…” Chiêu Linh vô cùng kinh ngạc.
Việt Tiềm ở cổ đại hệt như một khúc gỗ, đến biện hộ cho chính mình còn không chịu lên tiếng.
Y nhanh chóng đóng cửa phòng tắm lại, cách cửa nói vọng vào: “Mau đi tắm đi, nhớ cạo cả râu nữa.”
Chiêu Linh ngơ ngác đi tới bên giường, ngồi một lúc, cuối cùng khoé môi cong lên thành một nụ cười. Y đứng dậy mở tủ quần áo ra, lấy áo ngủ của mình rồi chậm rãi thay quần áo.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Việt Tiềm đang tắm, tẩy đi bụi bặm và mệt mỏi mấy ngày nay.
Chiêu Linh ôm một cái thảm tới phòng khách. Y nằm trên ghế sofa, bọc thảm len lên người, bật TV lên thư giãn.
Chờ Việt Tiềm tắm xong, cạo râu sạch sẽ, đi từ trong phòng tắm ra, chỉ thấy TV còn đang chiếu tin tức, Chiêu Linh đang cầm điện thoại trả lười tin nhắn.
Thân là giáo viên, thường sẽ có rất nhiều sinh viên nhắn tin vì đủ loại nguyên nhân, Chiêu Linh có hỏi có đáp, là một giảng viên đủ tiêu chuẩn.
Nhìn y nghiêm túc, chăm chú, Việt Tiềm lại nhớ về tình cảnh khi Chiêu Linh thảo luận chính sự khi còn ở cổ đại.
Một cốc nước ấm đưa tới trước mặt, Chiêu Linh thả điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, đón lấy cốc nước ấm kia.
Việt Tiềm đã thay áo ngủ, hoàn toàn là vẻ lười biếng nhàn nhã, đầu tóc vừa sấy khô xoã tung ra. Hắn ngồi xuống sát bên Chiêu Linh, cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại.
Có sinh viên hỏi Chiêu Linh một số vấn đề râu tia, giọng điệu tôn kính nhưng lại nói rất nhiều, cuối cùng cũng vì không kìm lòng nổi mà không ngừng nói.
Việt Tiềm nhìn một lúc rồi nói: “Cuối tuần rồi, giảng viên cũng cần được nghỉ ngơi.”
Sau khi uống hết nước, Chiêu Linh trả lời sinh viên mấy câu, kết thúc cuộc trò chuyện. Y để điện thoại di động xuống, liếc mắt nhìn Việt Tiềm. Một tay Việt Tiềm ôm vai Chiêu Linh, tay còn lại bấm điện thoại của mình, chiếu một chương trình khảo cổ lên TV.
Trên màn hình hiện lên cảnh núi Tử Đồng từ xa xa, ống kính thay đổi, một phóng viên nói lời mở đầu trước máy quay, sau đó ống kính đi theo bước chân của phóng viên kia, đi tới hiện trường khai quật của núi Tử Đồng.
Chiêu Linh hỏi: “Giới truyền thông tới công trường phỏng vấn lúc nào?”
Việt Tiềm trả lời: “Ngày hôm qua.”
“Bờ đê của núi Tử Đồng có hầm mộ đã đến hai ngàn năm tuổi, là quặng mỏ khai thác và tinh luyện kim loại có sự liên quan chặt chẽ đến người quản lý nghĩa địa này. Đây là quặng mỏ đầu tiên được phát hiện khắp cả nước ta, mang ý nghĩa cực kỳ quan trọng.”
Phóng viên hít gió lạnh, giới thiệu khu hầm mộ này giữa tiếng gió thổi vù vù.
Sau đoạn giới thiệu, phóng viên bắt đầu phỏng vấn đội trưởng và đội viên tại hiện trường khảo cổ. Từng người trong ống kính đều bị gió thổi loạn tóc tai, tiếng gió vang lên vù vù.
Trong ống kính, mặt mày Việt Tiềm xám xịt, dù sao cũng là mày kiếm mắt sao, giá trị nhan sắc cực cao.
Chiêu Linh nhìn chằm chằm màn hình đến nỗi không chớp mắt, dù thảm rơi xuống cũng không để ý. Việt Tiềm nhặt thảm lên, tỉ mỉ quấn chặt trên người Chiêu Linh.
Hai người dựa sát vào nhau, vô cùng ấm áp, huống hồ còn có thảm len ủ ấm, có cả đồ uống nóng.
Chương trình rất dài, quay chụp có tâm, nội dung được chọn lọc kỹ càng, bắt đầu giảng giải về lịch sử khi Dung Quốc và Vân Việt Quốc tranh đoạt núi Tử Đồng.
“Trước Công Nguyên 275 năm, Khách Quốc đã tiêu diệt cả sáu nước chư hầu. Khánh Vương phóng tầm mắt về phía Nam, Khánh binh xuôi Nam theo quy mô lớn. Trước nguy cơ diệt vong, Dung Vương và Tây Việt Vương xoá bỏ hiềm khích trước đây, kết thành liên minh, một lòng chống đỡ Khánh Quốc. Đây là lần duy nhất hai quốc gia này kết minh, cũng là lần cuối cùng. Ba năm sau, Dung Quốc và Tây Việt Quốc diệt vong.”
Trong màn hình, lời thoại của diễn viên ngập tràn tình cảm, ngoài màn hình, tâm tình của Chiêu Linh và Việt Tiềm đều khá là vi diệu.
Hai người dựa vào nhau, trầm mặc không nói.
Qua một hồi lâu, chương trình kết thúc, bốn phía vô cùng yên tĩnh, còn nghe được cả tiếng kim rơi. Chiêu Linh hỏi Việt Tiềm: “Sau anh, người kế nhiệm Tây Việt là dòng dõi của anh à?”
Việt Tiềm nói: “Không phải.”
Nghe Việt Tiềm phủ nhận, Chiêu Linh cũng không thấy bất ngờ, nói: “Anh không sắp lập Vương phi, người thừa kế là con trai nuôi.”
Dã sử có chép lại, Việt Mục Vương không gần nữ sắc, có nơi còn ghi không thể hành sự. Đó là nói hươu nói vượn, Chiêu Linh là người biết rõ nhất.
Việt Tiềm nghiêm túc trả lời: “Anh có một vị không thể nào sắc lập thành Vương phi được.”
“Ồ…”
Trực giác của Chiêu Linh nói rằng đây chính là y, hơi nhướng mày lên.
Hai ngàn năm trước, Việt Tiềm là Tây Việt Vương, Chiêu Linh là Vân Thuỷ quân Dung Quốc, quả thực Việt Tiềm không có cách nào sắc phong Vân Thuỷ quân của địch quốc thành Vương phi của mình được.
Trong thời không ấy, bọn họ chỉ có thể chia lìa mà thôi.
“Đêm khuya rồi, đi ngủ.”
Việt Tiềm đứng lên, hơn nửa cái thảm trên người đều được đắp cho Chiêu Linh, sợ y cảm lạnh.
Trời tối người yên, quanh thân ấm áp, Chiêu Linh đổ đầy mồ hôi. Y ôm chặt lấy lưng Việt Tiềm, lại thấy vai và cánh tay người nọ có hoa văn hiện ra, hoa văn ấy như đang phát sáng. Đó là tộc huy của Vân Việt – hoa văn Thanh Vương.
Vai và cánh tay phủ đầy hoa văn.
Chiêu Linh đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy, đáy lòng y sẽ nổi lên sóng gió.
“Việt Tiềm.”
Âm giọng Chiêu Linh khàn khàn, ý thức đã bắt đầu tan rã, chỉ biết gọi tên người nọ lần nữa.
“Ừm.” Giọng Việt Tiềm rất trầm, vô cùng gợi cảm.
Hắn si mê ngắm nhìn người trong lòng, nhẹ nhàng vuốt qua sợi tóc ngắn ngủi bên tai người nọ, lại chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi Chiêu Linh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...