Ngày đông ở Đại Quốc lạnh giá thấu xương, tuyết đọng ba thước, khăp mặt đất đều là tuyết phủ trắng xoá.
Trong lò đồng, nhựa thông không ngừng thiêu đốt sưởi ấm cả căn phòng, trên lò lửa còn đang đun rượu ngon, trên bàn ăn có đồ ăn nóng hổi.
Phủ đệ của công tử Khương Kỳ Đại Quốc cực kỳ xa hoa. Y thường đãi yến tại phủ, mỗi lần đều sẽ gọi nhạc sĩ và vũ cơ, hôm nay khách nhân lại đặc biệt, là một vị tôn khách ưa thích yên tĩnh.
Khương Kỳ tự tay châm hai chén rượu, một chén của chính y, một chén Chiêu Linh uống.
Rượu hoa tiêu của Đại Quốc không gắt mà mang vị cay nhẹ, vào bụng ấm áp, trôi xuống dạ dày, hệt như đang uống nước nóng.
Khương Kỳ nhấp một ngụm rượu, nói: “Ta vốn tưởng sứ thần năm nay Dung Quốc phái tới vẫn là Tả Đồ, ai ngờ người tới lại là Vân Thuỷ quân.”
Chiêu Linh uống liền hai chén rượu hoa tiêu, thân thể ấm hẳn lên, ngay cả ngón tay và lỗ tai đều bị hun nóng. Y chậm rãi nói: “Sang năm sẽ không còn là ta, năm nay còn có thể ôn chuyện cùng công tử.”
Mấy tháng trước, Hứa Cơ phu nhân chết bệnh, đã không còn điều gì ràng buộc Chiêu Linh ở lại Dần Đô nữa, cuối cùng cũng có thể đi tới đất phong, trấn thủ Vân Thuỷ thành.
Nghe được câu này, Khương Kỳ không khỏi phiền muộn, lo lắng vì Chiêu Linh.
Khương Kỳ nói: “Vân Thuỷ quân là người Dung, thật sự muốn đi tới Vân Việt, định cư tại Vân Thuỷ thành sao?”
Người Dung đi tới Vân Việt thường sẽ không thể thích ứng với khí trời nóng ẩm, hơn nữa Vâ Việt không được yên ổn, thường xuyên có chiến loạn.
Advertisement
Chiêu Linh nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ, cười nói: “Ba năm trước ta đã từng tới Vân Việt, ngày đông nơi ấy ấm áp như xuân, đã tốt hơn Đại Quốc của các ngươi nhiều lắm rồi.”
Khương Kỳ châm thêm một chén cho Chiêu Linh, lại nói: “Ngày đông Đại Quốc lạnh lẽo khiến người ta khổ sở, ngày hè ở Vân Việt oi bức ẩm ướt, cũng không tốt lành gì.”
Bên ngoài lạnh giá, mái hiên đã kết một tầng băng dày. Trong phòng còn có nhựa thông sưởi ấm, vô cùng thư thái, chỉ cần không ra ngoài trong trời đông giá rét này đã là cực kỳ thoải mái rồi.
Khương Kỳ lớn lên tại Đại Quốc, chỉ cần tưởng tượng về Vân Việt đã cảm thấy lòng đầy sợ hãi rồi.
“Thiên hạ bao la, chiến hoả dồn dập. Ắt sẽ có ngày dừng phân tranh lại, các nước chọn ra một vị cường giải duy nhất sau những ngày thảo phạt lẫn nhau.”
Khương Kỳ thoáng dừng lại, cạn sạch chén rượu rồi nói tiếp: “Nhất định ta sẽ không thấy được ngày ấy, nhưng cũng tốt.”
Đại Quốc chỉ là tiểu quốc, ngày sau ắt sẽ tiêu vong.
Khương Kỳ không đành lòng thấy Đại Quốc diệt vong, cung thất hoá thành phế tích, Vương lăng bị san bằng, biến thành đất trồng lúa mạch.
Chiêu Linh lẩm bẩm nói: “Trăm năm sau, ngươi và ta đều đã chết; ngàn năm sau quay đầu nhìn ngắm, không biết sẽ cảm thấy thế nào?”
“Ngàn năm sau sao…” Khương Kỳ mờ mịt, khái niệm này quá xa vời.
Ngoài phòng, tuyết đã ngừng rơi. Bên ngoài có tiếng người cười nói, không phải ngôn ngữ của Đại Quốc, hiển nhân là sứ thần nước ngoài ở Khách quán phụ cận vừa đi ra ngoài xem tuyết.
Những người mới tới Đại Quốc sẽ cảm thấy tuyết đọng thành thước, đóng băng giữa trời đông ngàn dặm là chuyện rất mới mẻ, chờ sau khi ở nơi này lâu, sẽ tập mãi thành quen.
Chiêu Linh chỉ dừng lại Đại Quốc hai ngày ngắn ngủi, y đại biểu cho Dung Vương cử hành minh ước cùng Đại Vương, sau khi kết thúc nghi thức liền mang theo công văn minh ước vội vã quay về Dung Quốc.
Sau khi quay về Dung Quốc, Chiêu Linh ở lại Dần Đô hết mùa đông. Ngày xuân chạm cửa, y thỉnh cầu Quốc quân muốn tới Vân Thuỷ thành.
Cành liễu tháng ba phất phơ trong gió, bến tàu dạt dào ý xuân, bên mặt nước có một chiếc thuyền quan đang thả neo.
Quốc quân tự mình tổ chức lễ tiễn đưa cho Chiêu Linh. Y nắm chặt tay người sau, mãi tới tận khi Chiêu Linh leo lên thuyền vẫn không muốn buông ra: “Chờ tới ngày thu, A Linh nhớ về.”
Ngày thu hàng năm, Chiêu Linh sẽ quay về Dần Đô bẩm báo với Quốc quân.
Mỗi năm một lần, cũng không phải sẽ đi Vân Việt rồi không về nữa.
Chiêu Linh khẽ mỉm cười, nhẹ giọng: “Huynh trưởng, trời thu mát mẻ, khi nào lá rụng, thần sẽ trở về.”
Y vẫn gọi Quốc quân là huynh trưởng, Quốc quân cũng vẫn gọi Chiêu Linh bằng nhũ danh.
Cuối cùng Quốc quân cũng buông tay Chiêu Linh ra, lại căn dặn: “Đường xá xa xôi, phải cẩn trọng.”
Lúc này, vô số vật dụng đã được đưa vào khoang thuyền, một lượng lớn tuỳ tùng cũng theo chân lên thuyền. Bọn họ đứng chỉnh tề trên boong thuyền, chờ đợi chủ nhân Vân Thuỷ quân sai phái.
Cánh buồm thuyền quan giương lên cao, thuỷ thủ đã chuẩn bị ra khơi.
Chiêu Linh nắm chặt tay: “Huynh trưởng, mặt sông nổi gió, giờ lành đã điểm, thần phải đi rồi.”
Quốc quân nói: “Đi đi.”
Mãi cho tới khi bước xuống khỏi thuyền lớn, hai chân giẫm lên đất bằng, Quốc quân mới quay đầu nhìn Chiêu Linh đang phất tay trên thuyền, gật đầu với người sau một cái.
Y im lặng đứng bên mạn con nước, nhìn thuyền quan đưa Chiêu Linh đi xa.
Ba năm trước, Chiêu Linh đã tới Mạnh Dương thành phía Tây Vân Việt. Lần này, y muốn tới Vân Thuỷ thành – trái tim của Vân Việt.
Vân Thuỷ thành đã từng là cố đô Vân Việt, là nơi trung tâm Vân Việt, trái tim của mảnh đất này.
Năm thứ nhất Việt Tiềm xưng vương, Dung Quốc và Duy Quốc đại chiến. Việt Tiềm nhân cơ hội phát binh thảo phạt, tự mình dẫn tướng sĩ một đường công thành đoạt đất, quét hết chướng ngại, ép thẳng tới Vân Thuỷ thành.
Dung Quốc đã sớm có chuẩn bị, thủ tướng Vân Thuỷ thành suất binh cấp tốc, đồng tâm chặn lại quân địch, sĩ tốt Dung Quốc anh dũng tác chiến, đẩy lùi quân binh uể oải vì chạy một đường dài của Việt Tiềm.
Bởi Dung Quốc đã nắm chặt Vân Thuỷ thành trong tay, Việt Tiềm không có cách nào tiếp tục đánh lên phía Bắc, Vân Việt Quốc do hắn thành lập chỉ có thể ở chếch một góc Tây Nam.
Chiêu Linh ở trên thuyền mấy ngày trời, con đường dài đằng dặc, ban ngày thuyền đi trên sông nước, buổi tối lại cập bờ thả neo.
Cả đoạn đường này, Chiêu Linh thường xuyên gặp được bách tính Vân Việt sinh hoạt bên bờ sông. Người Vân Việt thấy người Dung cũng tập mãi thành quen, bọn họ sẽ không chủ động tới gần thuyền quan của Dung Quốc, nhìn thấy sĩ tốt Dung Quốc cũng không còn sợ hãi nữa.
Đến tối, Chiêu Linh uống rượu với môn khách trên boong thuyền, nhìn bầu trời đêm đầy sao xa và vô số đèn đuốc sáng lên từ thôn xóm hai bên bờ sông.
Nơi đây cách Vân Thuỷ thành không xa, thôn xóm náo nhiệt, gà chó cùng nghe.
Ngày hôm sau, thuyền đi qua một con nước hẹp dài, hành tốc chậm rãi. Chiêu Linh đi từ trong khoang tàu ra, nhìn vách núi kẹp chặt hai bên thân thuyền, trên vách núi tựa hồ còn có chữ khắc.
Chờ thuyền tới gần, Chiêu Linh mới nhận ra rõ ràng. Quả thực có chữ, ấy là: “Sót Phượng nhai.”
Môn khách của Chiêu Linh học nhiều biết rộng, thấy y nghi hoặc bèn nói: “Nơi này chính là nơi vị Lệnh doãn năm ấy của Dung Quốc qua đời.”
Hơn mười năm trước, Lệnh doãn Dung Quốc công hãm Vân Thuỷ thành, tiêu diệt Vân Việt, lập được chiến công hiển hách, cuối cùng lại không thể sống sót quay về Dung Quốc mà mắc phải bệnh tật, ốm chết trên nội cảnh Vân Việt.
Vị Lệnh doãn này chính là thúc phụ của Chiêu Linh, thân là Vương tộc, nơi người ấy ốm chết mới có thể khắc lên ba chữ “Sót Phượng nhai”.
Hệt như một con chim Phượng giương cánh bay cao, bỗng nhiên lại nhuốm phải gió bệnh, cuối cùng ngã từ trên cao xuống.
“Bẩm Vân Thuỷ quân, qua đoạn đường hẹp này là tới Vân Thuỷ thành.”
Chiêu Linh còn đang suy tư, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi y, vừa ngẩng đầu nhìn lên, là lão quan theo thuyền.
Lão quan này đã tới Vân Thuỷ thành nhiều lần, hết sức quen thuộc với con đường này.
Thuyền chậm rãi rời khỏi con đường hẹp, trước mắt cũng dần rộng rãi sáng sủa, tốc độ bắt đầu tăng nhanh, người chèo thuyền dùng sức đẩy mái chèo.
Nhóm người chèo thuyền biết sắp tới Vân Thuỷ thành, con đường dài lâu này cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Đường sông nước của Vân Việt vô cùng phức tạp, cây xanh tươi tốt. Nơi này vẫn luôn là như vậy, khi tường thành Vân Thuỷ ẩn hiện trước mắt, Chiêu Linh cũng không nhìn ra được nó lớn bao nhiêu.
Thuyền đi tới Vân Thuỷ thành, lại qua con đào bảo vệ bên trong thành, cuối cùng Chiêu Linh cũng ý thức được rằng cố đô Vân Việt này khí thế đến thế nào.
Hơn mười năm trước, Vân Việt diệt quốc, Dung binh đốt cháy cung điện Vân Việt, đẩy đổ tường thành. Bây giờ tường thành đã được tu sửa lại, Phủ đệ của Vân Thuỷ quân cũng được dựng lên tại cung điện cũ.
Thuyền trực tiếp tiến vào trong Vân Thuỷ thành theo đường thuỷ, vững vàng dừng sát nơi bến tàu trong thành. Dưới bến tàu đã tụ tập một đoàn quan lại của Vân Thuỷ thành, phần lớn là quan thần của Chiêu Linh.
Nguỵ Vĩnh Yên đứng đầu đội ngũ, y đã đại diện Chiêu Linh thống trị Vân Thuỷ thành ba năm, công lao không kể siết.
Sau khi cung kính hành lễ với Vân Thuỷ quân, Nguỵ Vĩnh Yên cất cao giọng nói: “Thần Nguỵ Vĩnh Yên dẫn quan chức Vân Thuỷ thành cung nghênh Vân Thuỷ quân!”
Chiêu Linh nói: “Nguỵ khanh, ba năm qua khổ cực cho ngươi rồi.”
Kể từ hôm nay, Chiêu Linh sẽ tự mình thống trị Vân Thuỷ thành. Cũng chính từ hôm nay, Vân Thuỷ thành ngênh đón chủ nhân của nó.
Lúc này, Việt Tiềm đang ở Khúc thành.
Khúc thành cách Vân Thuỷ thành ba trăm dặm, tin tức từ Vân Thuỷ thành cũng nhanh chóng truyền tới Khúc thành.
Ngày hôm sau, binh sĩ trông coi Khúc thành phát hiện ra Quốc quân leo lên tường thành, phóng tầm mắt về phương Bắc rất lâu, thân ảnh ấy như đang trông chờ đến mòn mỏi, làm người ta không khỏi nghĩ suy: Quốc quân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thu phục Vân Thuỷ thành.
Thủ tướng làm sao biết, Quốc quân không chỉ tâm tâm niệm niệm muốn thu Vân Thuỷ thành về, hơn nữa còn vô cùng nhung nhớ Vân Thuỷ quân bên trong Vân Thuỷ thành.
Ngày ấy, một tên sứ giả ngồi xe ngựa vội vã đi sứ Vân Thuỷ thành.
Hai quân giao chiến, không chém sứ giả.
Sứ giả bình yên tới Vân Thuỷ thành, giao hộp gỗ trong tay cho quan chức Dung Quốc, giao phó: “Phải giao tới tận tay Vân Thuỷ quân.”
Sau khi nộp hộp gỗ lên, sứ giả Vân Việt khổ sở chờ đợi Vân Thuỷ quân trả lời, lại không đợi được câu trả lời, hai ngày sau đã bị Dung binh mời ra khỏi thành.
Sứ giả tay không trở về Khúc thành, bất đắc dĩ bẩm báo lại với Quốc quân, nói rõ sự thật: “Thần không thể chờ đợi được câu trả lời của Vân Thuỷ quân, trái lại còn bị người Dung trục xuất ra khỏi thành, đều là bất đắc dĩ, đường vòng cũng chẳng có mà đi. Thần vô năng, làm nhục sứ mệnh, cam nguyện nhận trách phạt!”
Việt Tiềm đang duyệt công văn trước bàn sách, trên bàn chất đầy công văn, hắn ngẩng đầu lên, chỉ bình thản nói: “Vân Thuỷ quân đã chịu nhận lấy hộp gỗ, nhiệm vụ của ngươi cũng hoàn thành, có tội gì.”
Sứ giả vô cùng nghi hoặc, cũng không dám hỏi nhiều.
Hộp gỗ quả thực đã được giao tới tay Chiêu Linh. Y mở hộp gỗ ra, chỉ thấy một bó sách lụa.
Trên sách lụa là đầy rẫy văn tự, thấy chữ viết, Chiêu Linh nhận ra đây là Việt Tiềm tự tay viết lên.
Y mở sách lụa lên bàn sách, đọc từng chữ một.
Ngữ khí trên sách lụa hoà hợp mà không thân thiết, rất khắc chế.
Việt Tiềm không hàn huyên như cố nhân, cũng không nói chính sự, chỉ báo cho Chiêu Linh cách sinh hoạt tại Vân Việt oi bức ẩm ướt, những thứ cần phải chú ý, hắn còn không ngại phiền mà viết xuống hơn hai mươi phương thuốc, phân loại kỹ càng.
Những phương thuốc này có cái dùng để trị liệu rắn cắn bị thương; có cái dùng để trị liệu cho vết muỗi đốt; còn có cái trị liệu chứng đi tả và chướng bụng, rất nhiều đeièu khác nữa.
Chiêu Linh là người Dung Quốc, y tới Vân Việt định cư, rất có thể sẽ bởi vì khí hậu hà khắc mà sinh bệnh.
Y thả sách lụa xuống, tự lẩm bẩm một mình: “Hắn cũng biết chỉ cần ta còn ở đây, hắn sẽ không thể bước vào Vân Thuỷ thành nửa bước sao?”
Chiêu Linh trấn thủ Vân Thuỷ thành chính là để ngăn Việt Tiềm tiến lên phía Bắc, đoạn tuyệt hy vọng thu phục toàn cảnh Vân Việt của hắn.
Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, đạo lý này Việt Tiềm không thể không hiểu.
Việt Tiềm dừng lại hai ngày ở Khúc thành, sau đó trở về Vương đô Vân Việt mới – Nam Đô.
Nam Đô bản danh quận Nam, Việt Tiềm lập thủ đô ở Tây Nam Vân Việt là để tiện cho việc chinh phạt Điển Quốc phía Tây Nam.
Điển Quốc được người Di của Tây Nam thành lập, nội cảnh đều là vùng núi, dễ thủ khó công, không có cách nào thông hành bằng xe ngựa được. Giao thông tương đối bế tắc khiến Điển Vương ngông cuồng tự đại, thi thoảng còn phái binh quấy rầy biên cảnh Vân Việt.
Việt Tiềm thành lập Vân Việt Quốc giáp ranh với Điển Quốc, hai bên không ngừng giao tranh, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
***
Sau khi tới Vân Thuỷ thành, Chiêu Linh không có ngày nào là nhàn rỗi. Y không thương nghị sự vụ trong phủ phủ với quan thần thì sẽ thăm viếng bách tính trong thành.
Dưới sự thống trị của y, bất kể là người Dung hay người Vân Việt đều được đối xử bình đẳng. Vân Thuỷ thành còn xuất hiện cả tình huống giọng lái, hai tộc Dung Việt ảnh hưởng lẫn nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Toàn bộ mùa xuân, Chiêu Linh đều ở Vân Thuỷ thành. Đến ngày hè, cuối cùng y cũng du lịch, cưỡi thuyền rồng Vân Việt dập dờn trên sông Vân.
Phong cảnh Vân Việt đẹp như tranh vẽ, khiến người ta si mê, lưu luyến quên đường về.
Thuyền rồng thả neo bên bờ sông, Chiêu Linh và tuỳ tùng rời thuyền, hành tẩu trên đường núi. Bọn họ leo lên ngọn núi, phóng tầm mắt nhìn về phía xa xa.
Đứng trên núi cao có thể trông thấy thành trấn phương xa, cũng có thể trông về đáy vực dưới chân núi bằng phẳng. Đáy vực âm u khủng bổ, cỏ dại rậm rạp, có vô số thôn xóm bị vứt bỏ.
“Nguỵ khanh, khe núi này có tên tuổi không?” Chiêu Linh dò hỏi Nguỵ Vĩnh Yên bên cạnh.
Nguỵ Vĩnh Yên ở Vân Thuỷ thành nhiều hơn Chiêu Linh ba năm, vô cùng quen thuộc với nơi này.
Nguỵ Vĩnh Yên muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Tây cốc.”
“Cuộc chiến Tây cốc xảy ra ở nơi này?” Chiêu Linh nhíu mày, đây là một tên gọi vô cùng phổ thông, thế nhưng đối với người quen thuộc sách sử Dung Quốc, cái tên này có thể gợi lên liên tưởng.
Nguỵ Vĩnh Yên nói: “Chính là nơi này.”
Năm ấy, Lệnh doãn Dung Quốc tự mình dẫn đại quân áp sát Vân Thuỷ thành theo đường Tây, Việt Linh Vương đánh mất dân tâm, ép buộc bách tính nhập ngũ, vội vàng ứng chiến, hai quân gặp gỡ tại Tây cốc.
Cuộc chiến ở Tây cốc, Dung binh tiêu diệt vạn binh sĩ Vân Việt, xác chết trải dàu, thi thể phơi kín nơi sơn dã.
Vân Việt Quốc nguyên khí đại thương, vô lực chống đối Dung binh, chỉ sau cuộc chiến Tây cốc một tháng, Vân Thuỷ thành bị công phá, Việt Linh Vương bỏ mình, Vân Việt diệt vong.
Đoạn cố sự này được ghi chép lại trong sách sử, phần lớn người Dung đọc đến đoạn này đều sẽ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhưng từ giữa những hàng chữ ấy, Chiêu Linh chỉ thấy được tình cảnh huyết tinh giữa chiến trường, nhìn thấy đầy rẫy xương trắng.
Phần lớn binh sĩ đều là thanh niên trai tráng, còn có những người tráng niên, đều đã chết trận.
Một vạn người chết đi, mấy vạn người nhà vì thế mà bi ai.
Mười mấy năm qua đi, tiếng chém giết, tiếng rê.n rỉ trên chiến trường đã biến mất không còn tăm tích. Thi thể hơn vạn người ấy đã hoá thành xương trắng từ lâu, dưới mưa giông gột rửa lại chôn vùi nơi bụi cỏ, vùi giữa bùn cát hoang vắng.
Vẫn còn không ít hài cốt bại lộ trên mặt đất, trông thấy mà giật mình.
Nơi đất rừng âm u này không ai thu chôn, vô số hài cốt phân tán, trong ấy có người Vân Việt, cũng có người Dung.
Cỏ dại đã cao ngang đầu gối, Chiêu Linh đi một bước lại phải đẩy cỏ ra một lần, mỗi lần như vậy lại thấy càng nhiều hài cốt, đáy lòng bi ai: “Nguỵ khanh, đưa những hài cốt này nhập liệm an táng. Ta không đành lòng thấy xương trắng phơi giữa núi rừng, khi còn sống bọn họ cũng từng là nhi tử, là trượng phu, là phụ thân.”
Vẻ mặt Nguỵ Vĩnh yên đầy nghiêm túc, dùng sức gật dầu, nói: “Thần sẽ an bài.”
Quả thực nên lục tìm hài cốt, sau đó vùi lấp thật tốt, hy vọng những vong linh này có thể ngủ yên.
Mấy ngày sau, hài cốt Tây cốc được lục tìm, tập hợp lại cùng nhau, còn gom lại an táng. Bách tính nghe tin dẫn theo gia quyết tới tế bái, tiếng khóc rung trời.
Cuộc chiến Tây cốc vẫn luôn là vết thương sâu sắc trong lòng bách tính Vân Việt, Chiêu Linh đã lấp bằng vết thương này.
***
Tháng ngày thoi đưa, chẳng mấy chốc ngày hè sẽ kết thúc. Việt Tiềm suất lĩnh sĩ binh công chiếm cứ điểm phía Đông của Điển Quốc, cùng lúc đó, Dung binh cũng đang tấn công huyện Bành do tướng lĩnh Phong Bá Ích đóng giữ.
Lâm Võ leo lên đài quan sát của cứ điểm, dò hỏi quốc quân xử trí những sĩ tốt Điển Quốc đã bị bắt làm tù binh như thế nào. Gã vô cùng lo lắng, nói: “Bắt được tất cả tám ngàn sĩ tốt, dùng không thể dùng, giết không thể giết, thần đành phải xin chỉ thị của Đại Vương, không biết nên xử trí bọn họ thế nào?”
Việt Tiềm nói: “Thả.”
Lâm Võ hoài nghi mình đã nghe nhầm, sau khi xác nhận lần thứ hai bèn không nói gì nữa, lĩnh mệnh rời đi.
Quốc quân không dựa định đánh hạ Đô thành Điển Quốc, không muốn giao thủ cùng Duy Quốc đứng sau lưng Điển Quốc.
Công chiếm cứ điểm phía Đông Điển Quốc chỉ là đang cho Điển Vương một bài học, một phần uy hiếp mà thôi.
Thành lập một quốc gia không phải chuyện dễ dàng, khiến một quốc gia đứng vững lại là chuyện càng gian nan hơn. Trừ những việc bên ngoài, còn phải khiến cuộc sống của bách tính ấm no sung túc, không thể nô dịch bách tính, đây mới là điều khó khăn nhất.
Mỗi một chuyện Việt Tiềm đều hoàn thành.
Sau khi vào thu, Việt Tiềm trở về Nam đô. Tại Nam đô, hắn còn có mấy ngày thanh nhàn, lập tức gọi sứ thần đến, để sứ thần đưa một phần thư tới Vân Thuỷ thành, trao vào tay Vân Thuỷ quân, còn có một hộp bánh thịt hươu đặc sản Vân Việt.
Thư và bánh thịt hươu đặt trong hộp gỗ, mấy ngày sau đã được đưa tới Vân Thuỷ thành, tới tay Chiêu Linh.
Hộp gỗ đã qua tay mấy người, Chiêu Linh sẽ không ăn bánh, chỉ đọc sách lụa thật tỉ mỉ.
Việt Tiềm báo cho Chiêu Linh ngày thu Vân Việt thích hợp để ăn gì, còn liệt ra hơn mười nguyên liệu nấu ăn tại địa phương, giảng giải chi tiết phương pháp nấu nướng, mùi vị ra sao, viết cực kỳ chi tiết.
Chiêu Linh thả sách lụa xuống, lắc lắc đầu.
Làm Quốc quân rảnh rỗi như vậy sao?
Nghe nói Việt Tiềm không sắc lập Vương phi, ngày ngày mang binh đánh giặc, gần đây còn vừa kết thúc chiến tranh với Điển Quốc, hiển nhiên là không thanh nhàn.
Ngày thu đã đến, Chiêu Linh nên trở về Dần Đô bẩm báo. Y đã ước định với huynh trưởng trời thu sẽ trở lại, nhất định sẽ thực hiện cam kết này.
Từ Vân Thuỷ thành về Dung Quốc, con đường cấp tốc nhất là đi đường thuỷ.
Chiêu Linh ngồi thuyền quan xuất hành, trên thuyền có không ít người Vân Việt chèo thuyền. Đầu bọn họ đều đội mào, trang phục vô cùng đặc biệt.
Người chèo thuyền hoa hát vang bài ca dao Vân Việt, giai điệu êm tai dễ nghe, Chiêu Linh dò hỏi quan lại trên thuyền: “Bọn họ đang hát cái gì?”
Quan lại trên thuyền là người Dung, hiểu tiếng Vân Việt, nói: “Người Vân Việt cảm kích Vân Thuỷ quân đã thi hành nền chính trị nhân từ, bọn họ đang hát rằng: Hôm nay quả là lương thần cát nhật, có thể cùng thuyền với Vương tử.”
Chiêu Linh mỉm cười. Y tới Vân Việt đã lâu, có thể nghe hiểu đôi ba lời, suy đoán được ý tứ đại kể.
Lúc này, thuyền đi xuyên qua “Sót Phượng nhai”, tốc độ chầm chập, tiếng ca của người Vân Việt cũng vô cùng du dương.
Mặt sông thổi bay áo bào của Chiêu Linh. Y chắp tay sau lưng, đứng trên mũi thuyền, mặt mày đong đầy ý cười.
Vân Thuỷ thành ngày sau sẽ càng thêm phồn vinh, ấy là điều khiến người ta vui mừng, lại càng khiến người ta hân hoan hơn rằng chuyển biến ấy không chỉ có ở Vân Thuỷ thành.
Dung Vương Chiêu Môi là một vị minh qunaa, dưới sự thống trị của y, Dung Quốc ngày càng cường thịnh.
Đường về vẫn là ban ngày đi thuyền, buổi tối cập bờ thả neo.
Buổi tối thuyền dừng bên bờ sông, có rất nhiều muỗi vo ve, phòng ngủ của Chiêu Linh cũng đã xông hương đuổi muỗi, nhưng vẫn có một ít muỗi lọt lưới.
Ngày qua ngày, càng về gần Dung Quốc, Chiêu Linh cũng bắt đầu phát sốt không rõ nguyên nhân.
Có khả năng vởi vì cảm lạnh, bệnh trạng cũng như phong hàn, phát sốt còn kèm cả tứ chi đau nhức.
Bởi vì bị bệnh, Chiêu Linh trằn trọc trở mình, ban đêm mất ngủ bèn xem tin tức của Việt Tiềm gửi lời.
Y nhận thư của Việt Tiềm hai lần, nhưng một lần cũng chẳng hồi đáp lại.
Hai người họ ở hai phía đối địch, không nhất thiết phải thư từ qua lại.
Nhìn từng dòng chữ, Chiêu Linh phảng phất như nhìn thấy Việt Tiềm thân xuyên Vương bào Vân Việt, đầu đội vương miện hình rắn. Hắn không còn là thanh niên dáng dấp tiều tuỵ năm nào, dung nhan giờ đây đã toát lên vẻ vương giả.
Vậy hẳn là rất uy nghiêm.
Chiêu Linh không cho là mình nhớ nhung Việt Tiềm, y và Việt Tiềm chia lìa đã rất nhiều năm rồi.
Bởi phát sốt, ý thức y mơ hồ, giữa hôn mê không tỉnh, Chiêu Linh cảm thấy mình như đã hoá thành một con chim Phượng, bay lượn giữa bầu trời đêm.
***
Cung điện Nam đô.
Việt Tiềm tỉnh giấc từ trong mộng, hắn nghe thấy một tiếng Phượng hót trong trẻo trong mộng, ngồi từ trên giường dậy, khó giải thích được mà cảm thấy lòng dạ không yên.
Việt Tiềm khoác áo ra khỏi tẩm cung, leo lên tường thành, đứng lặng dưới bầu trời sao, nhìn bốn phía xung quanh.
Mấy tên thị vệ canh giữ dưới đài quan sát không hiểu vì sao Quốc quân lại ra ngoài giữa đêm khuya.
Vết thương trúng tên bên ngực phải tựa hồ đau nhói lên, Việt Tiềm như có một cảm ứng nào đó, hắn hồn bay phách lạc, dùng tiếng Dung hô lên với bầu trời đêm: “A Linh! Là ngươi sao?”
Thị vệ chưa từng thấy dáng dấp Quốc quân kinh hoàng đến nhường ấy, không biết làm sao, chỉ có thể đứng yên tại chỗ cũ.
***
Màn đêm thăm thẳm, thầy thuốc đun nóng ấm thuốc, sau khi đi vào phòng ngủ của Vân Thuỷ quân mới phát hiện người đã hôn mê.
Không biết vì nguyên nhân gì mà Vân Thuỷ quân sinh bệnh, thầy thuốc có thể nhận ra tình hình không ổn, lại không thể trì hoãn hành trình.
Dần Đô có thầy thuốc cao tay hơn, nếu như đi ngày đi đêm về Dần Đô, có lẽ thầy thuốc ngự dụng còng có thể chẩn đoán được nguyên nhân sinh bệnh, đúng bệnh bốc thuốc.
Nên vui mừng vì thuyền đã cách Dần Đô rất gần, buổi tối không có cách nào đi thuyền, nhưng chỉ cần một chiếc xe ngựa đi một canh giờ là có thể vào thành.
Môn khách đi theo quyết định thật nhanh, bọn họ mượn được một chiếc xe ngựa của một hộ nhà giàu bên bờ sông, lập tức dìu Vân Thuỷ quân lên xe ngựa, đi suốt đêm về thẳng Dần Đô.
Sĩ tốt trông thành nào dám ngăn cản, lập tức cho đi, Chiêu Linh được môn khách đưa về Phủ đệ ở Nam thành.
Ngay đêm đó, một nhóm người vô cùng lo lắng xông vào nhà thầy thuốc ngự dụng, lôi thầy thuốc từ trong chăn ra ngoài; một nhóm khác đi tới cửa cung, cấp báo Quốc quân.
Khi Quốc quân tới Phủ đệ, đã là canh ba. Chiêu Linh tỉnh lại, mở mắt đã thấy Quốc quân nắm chặt tay y, chờ đợi bên giường.
Chiêu Linh khẽ mỉm cười, suy yếu gọi: “Huynh trưởng.”
Quốc quân chạm lên trán y, chỉ thấy nóng bỏng tay, giấu vẻ ưu lo nơi đáy mắt, cúi đầu nhẹ giọng: “A Linh đường xa mệt ngọc, gặp gió độc mới nhiễm bệnh, chỉ cần uống thuốc, ngủ một giấc là khoẻ.”
Thị nữ đưa một bát thuốc tới tay Quốc quân, Quốc quân tự mình đút thuốc cho Chiêu Linh.
Sau khi uống hết thuốc, Chiêu Linh đã mệt mỏi đến không mở mắt ra được, trước khi ngủ còn cảm giác được huynh trưởng vẫn luôn bầu bạn bên cạnh y, vẫn luôn nắm chặt tay y.
Y sốt cao đến nỗi ý thức mơ hồ, cuối cùng mất đi tri giác.
***
Tác giả có lời muốn nói: A Linh bị muỗi cắn, sau đó sinh bệnh, cổ nhân không cứu được.
Chiêu Linh: Ta ngủ một giấc là sẽ đến hiện đại phải không?
Tác giả: Phải rồi, chính là như thế.
Kết thúc câu chuyện ở cổ đại rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...