Việt Tiềm hoá thân thành Thanh xà bị chim Phượng tập kích, thân thể cao lớn tầng tầng ngã thẳng xuống đất, hệt như đã bị đập đến choáng váng, còn nâng đầu rắn lên, si ngốc nhìn chăm chú vào chim Phượng rạng ngời rực rỡ đang đứng trên đầu cành, trong con ngươi vàng đồng tràn ngập thán phục và mê luyến.
Lông cánh thật dài của chim Phượng phất phơ theo gió, híp mắt nhìn kẻ đang chăm chú nhìn mình.
Chim Phượng thuộc về bầu trời, Thanh xà nằm sấp trên mặt đất; một ở trên cao, kẻ còn lại ở dưới thấp.
Thanh xà trừng trừng nhìn chim Phượng thật kỹ, chim Phượng cũng đang quan sát lại Thanh xà.
Mắt chim như bảo thạch, lạnh băng lại xinh đẹp, lúc này đã nổi lên hàn quang, đây đại khái là sát khí.
E rằng Thanh xà nên bỏ chạy, địch ý của chim Phượng vẫn còn chưa tan đi.
Thanh xà vốn là đang nằm trên cây, vừa mới mở mắt ra đột nhiên đã bị chim Phượng công kích, bị một móng chim tát cho bay từ trên cây xuống.
Chim Phượng cao quý, lại kiêu căng ngạo mạn, dưới cái nhìn chăm chú của kẻ trước mặt, thân ảnh chim Phượng và bóng dáng Chiêu Linh dần trùng hợp, bởi vốn là một thể.
Rất nhiều năm trước, chim Phượng vẫn là một con chim non bé bỏng mập mạp, Thanh xà vẫn là một con Thanh xà vừa dài vừa nhỏ, bọn họ đã từng gặp nhau trong Hữu uyển.
“Khè khè…”
Thanh xà nâng thân thể lên, không chỉ không lùi bước, ngược lại còn hướng đầu rắn lên trên, nỗ lực tới gần chim Phượng.
Thân là một con Thanh xà hình thể khổng lồ, thân mình cường tráng, bất kể là sừng dài trên đầu hay bờm dày ở phần lưng cũng vô cùng uy phong lẫm liệt, khiến cho người ta sinh lòng sợ hãi.
Chim Phượng như đã mất đi hứng thú với con Thanh xà này, nó không phản ứng lại đối phương nữa, không chút hoang mang cất cánh, không cho Thanh xà cơ hội kề tới.
Đầy chim ngẩng cao, mào ngũ sắc hoa mỹ loá mắt, cánh chim khổng lồ mở ra, hệt như che kín bầu trời, ánh trăng trải đầy trên lưng, lông chim sặc sỡ giữa bầu trời đêm vừa lộng lẫy vừa chói mắt.
Gió đêm bị cánh chim vỗ mạnh tạo nên một vòng xoáy như nhỏ, cuốn đầy lá cây và bụi bặm lên.
Chim Phượng vốn không phải chim thường, nó là chim thần nắm giữ Thần lực của Dung Quốc.
Thanh xà không bị cát bụi che khuất đôi mắt, nhận ra rằng chim Phượng sắp rời đi, bỗng dưng mượn sức gió nhảy lên khỏi mặt đất, ném cả thân thể lên không trung.
Gió đêm lay động phần bờm dày của Thanh xà, phất qua hai sừng trên trán, nó kéo thẳng thân thể, đón gió mà tới, hệt như chính mình cũng có thể bay cao.
Thanh xà cũng chẳng phải một con rắn tầm thường.
Một tiếng Phượng hót vang lên, âm thanh chói lọi xuyên qua đêm tối, nghiền ép tiếng gầm rú của gió, tản ra khí tức nguy hiểm khiến người ta sợ hãi.
Thanh xà chẳng hề bị doạ lui, thân thể cách mặt đất rất xa, chẳng thèm đề ý xem khi ngã xuống nội tạng có dập nát hay không, cũng không sợ chim Phượng sẽ mở móng vuốt sắc bén như dao ra cào nó.
Chim Phượng chẳng chút lưu tình, một vuốt cào thẳng lên phần lưng Thanh xà. Trong nháy mắt, Thanh xà rơi xuống, tỉnh táo vung đuôi quấn lấy chim Phượng.
Một chim một rắn tranh đấu giữa không trung, nếu như nhìn kỹ, sẽ thấy rằng Thanh xà đang đơn phương chịu đòn, bị chim Phượng vừa cào vừa mổ, nhưng một lần nó cũng chẳng ra tay.
Rõ ràng Thanh xà có răng nanh, có thể ghìm chặt lại thân thể của chim Phượng, sử dụng kỹ năng tuyệt đỉnh khi bắt mồi của loài máu lạnh.
Nhưng bất luận dù chim Phượng có mổ, có cào ra sao, Thanh xà trước sau cũng không chịu buông thân thể đang quấn lấy chim Phượng ra. Cánh chim bị trói chặt, chim Phượng không bay lên được nữa, nhanh hconsg rơi lên mặt đất.
Phần lưng Thanh xà chất chồng thương tích, máu me tung toé, khi rơi xuống chỉ cảm thấy thân thể nóng lên. Ấy là nhiệt độ cơ thể của chim Phượng, châm chích hệt như lửa đỏ, khí nóng lan truyền tới trên người Thanh xà.
Tròng mắt vàng óng của nó nhìn mào chim và đôi cánh không ngừng vung vẩy, trong nháy mắt lại nhớ tới lửa đỏ bay lên nơi lò đúc mịt mù.
“Bốp!”
Một tiếng vang thật lớn, Thanh xà bay nhanh về phía sông Nam Di, nước văng tung toé cao đến mấy trượng, va chạm cực kỳ mãnh liệt khiến Thanh xà gần như choáng váng, trong nháy mắt cảm thấy trái tim gần như đã nứt toác, đau đớn đến không thể chịu đựng nổi.
Mặc dù là vậy, nó vẫn dây dưa chim Phượng không tha, mặc cho chim Phượng phẫn nộ bay nhảy, kêu gào.
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng chim hót ngưng lại, chim Phượng cũng không giãy giụa nữa. Thanh xà vừa cảm thấy đã giảm bớt khó chịu, định thần nhìn kỹ lại vô cùng kinh ngạc. Dưới thân hắn đang đè một người, thân rắn vốn quấn quanh chim Phượng không biết đã trở thành đôi tay người từ lúc nào.
Chim Phượng, không đúng, là Chiêu Linh.
Chiêu Linh trố mắt nhìn Việt Tiềm toàn thân nhiễm máu phía trên mình.
Sao y có thể quên nổi gương mặt ấy, làm sao lại không nhận ra được.
Y cúi đầu tự nhìn chính mình, lông chim sặc sỡ trên người đã rít đi, từng sợi lông điểm ánh huỳnh quang cũng tản đi, tan biến vào bầu trời đêm.
Đây là lần đầu tiên hoá thành hình người từ giấc mộng chim chóc, y thầm nghĩ.
Dưới ánh trăng, hai người nằm bên bờ sông Nam Di, Chiêu Linh bị áp phía dưới, Việt Tiềm thân ở phía trên, ánh trăng dát xuống bờ nước một mảng sáng bạc, bụi lay sậy bên bờ sông thi thoảng lại vang tiếng sào sạc.
“Buông ta ra!”
Giọng điệu ấy thanh lãnh, lại vô cùng quen thuộc.
Việt Tiềm vốn đang si ngốc nhìn chằm chằm người trong ngực, nghe lời răn dạy của Chiêu Linh mới thu hai tay đang ôm bên eo đối phương về, cũng rời thân thể đi.
Hai người tách ra, từng người bò lên bờ, nước sông không ngừng nhỏ từ trên quần áo xuống, cực kỳ chật vật.
Trên người Việt Tiềm đâu đâu cũng là máu, trên tay cũng có không ít vết thương, trên vai là nơi nhiều vết thương nhất, vừa rồi bị chim Phượng vừa mổ vừa cào, Thanh xà cũng đã thương tích khắp người.
Chia lìa hơn một năm, tối nay hai người mới chân chính gặp lại nhau, ngồi bên bờ lau sậy, bốn mắt nhìn nhau.
Chiêu Linh cúi đầu, lấy tay khẽ xoa mắt cá chân. Ban nãy khi ngã xuống vuốt chim đã bị thương, cũng chỉ là vết thương nhỏ. Lúc này, đáy lòng y đầy sóng gió mãnh liệt, nhất thời không muốn thấy mặt Việt Tiềm, đặc biệt là thân mình đầy thương tổn của đối phương.
“Công tử, thỉnh để ta xem một chút.”
Việt Tiềm đi tới, uốn gối bên cạnh Chiêu Linh, âm giọng tràn ngập áy náy.
Nghe hai chữ “công tử” này, Chiêu Linh chỉ biết cười khổ, thứ duy nhất không thay đổi giữa hai người họ chỉ có xưng hô, sớm đã là cảnh còn người mất.
“Không cần.” Y lạnh lùng từ chối.
Ánh mắt liếc qua bả vai không ngừng chảy máu của người bên cạnh, y lại bồi thêm một câu: “Nếu ngươi buông ra sớm hơn, ta sẽ không bị thương, ngươi cũng sẽ không bị thương.”
“Xin lỗi, là lỗi của ta.” Việt Tiềm bị cự tuyệt bèn rút đôi tay đang duỗi ra đầy mong chờ về, thành thật khoác lên bắp đùi của mình.
Việt Tiềm dùng hình thái Thanh xà quấn lấy Chiêu Linh, dù bị đối phương công kích vẫn gắt gao siết chặt không chịu buông ra, khi đó đúng là mất sạch lý trí.
Cổ chân trái Chiêu Linh vẫn còn hơi đau, xoa bóp một phen cũng đã không còn nhức mỏi nữa. Y ngẩng đầu nhìn người ngồi xổm bên cạnh mình, thấy trên người hắn vẫn còn đang chảy máu.
Nhớ lại vừa rồi, chính mình đánh hắn, mổ hắn như thế nào, từ đầu đến cuối đối phương vẫn không dùng răng rắn công kích y.
Việt Tiềm ngồi dậy, lại duỗi hai tay ra, nhẹ giọng: “Bờ nước ẩm ướt, đêm đông lạnh giá, xin công tử cho phép ta ôm công tử lên trên.”
Hai người cùng rơi xuống nước, cả người ướt đẫm, gió đêm hơi thoảng qua quả thật đã lạnh đến run lẩy bẩy.
Chiêu Linh lạnh giọng: “Không cần, tự ta có thể đi được.”
Y không để ý tới Việt Tiềm nữa, bò dậy đi về phía sườn núi, bước tới một nơi cao ráo khuất gió.
Việt Tiềm lục tìm cành tây bốn phía, lại nhặt cả lá khô, mang tới mấy cành củi rồi thuần thục đánh lửa. Trước đây hắn đã làm nô lệ tại Hữu uyển quá lâu, kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã cực kỳ tốt.
Cánh tay hắn không ngừng xoa lên cành cây, rõ ràng trên tay phải vẫn còn vết thương cũ, động tác cũng không mấy nhanh nhẹn, sau rất lâu mới thấy một ngọn lửa nhỏ sáng bừng lên.
Lửa đỏ rơi vào giữa đống lá khô nhanh chóng cháy hừng hực lên thành ngọn lửa lớn, chiếu sáng mặt mày hai người đang ngồi bên đống lửa.
Chiêu Linh vắt khô quần áo, thả mấy sợi tóc dài dính nước ra sưởi ấm bên sửa trại. Việt Tiềm cởi áo ra, vắt khô y phục trên người, nước chảy ra đỏ thẫm một màu máu.
Việt Tiềm để trần cánh tay, từng vết thương lớn nhỏ trên người cũng hiện ra, đặc biệt là trên ngực phải, nơi ấy vẫn còn một vết thương trúng tên chưa lành.
“Lại đây.” Chiêu Linh nói.
Việt Tiềm đi tới bên cạnh Chiêu Linh, phục tùng hệt như khi vẫn còn là người hầu của y.
Nhưng cũng chỉ là thuận theo bên ngoài mà thôi, Chiêu Linh biết rõ người này quyết tuyệt bao nhiêu, vô tình ra sao.
Y lấy một tấm khăn lụa ra, lau máu trên vai và cánh tay Việt Tiềm, nhìn từng nơi da chóc thịt bong, cuối cùng vẫn lặng lẽ không nói.
Không chỉ những vết mổ, vết cào này, vết thương trên ngực phải Việt Tiềm thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn đi cũng là do chính y tự tay bắn ra.
Giữa nơi núi rừng hoang vắng xa cách khỏi doanh trại hai phía, hai người họ ở chung một chỗ, không có bầu không khí căng thẳng và đối lập khi hai quân giao chiến, tựa như cũng chẳng còn là kẻ địch.
Khăn lụa nhiễm đầy máu tươi, dấu máu còn lưu cả lên đầu ngón tay Chiêu Linh đang chăm chú chùi máu, vô cùng chuyên tâm.
Việt Tiềm bỗng nhiên duỗi tay ra, hệt như muốn xoa lên mặt Chiêu Linh. Y nâng mắt trừng lên, người trước nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, gạt một lọn tóc ướt đẫm bên gò má y xuống.
Hai người rất gần nhau, có thể nghe được cả nhiệt độ toả ra từ cơ thể đối phương.
Chiêu Linh tách ra, ném khăn lụa dính máu vào trong lửa, chỉ thấy khăn lụa đã cháy thành tro tàn, hỏi hắn: “Sao ngươi biết chim Phượng kia chính là ta?”
Rắn và chim vốn là thiên địch, nào có chuyện rắn quấn lấy con mồi lại tuỳ ý để con mồi công kích, hiển nhiên Việt Tiềm nhận ra y từ lâu rồi.
Việt Tiềm khoác manh áo ướt đẫm đầy vết máu loang vào, che kín từng vết thương chảy máu dầm dề trên vai và cánh tay, nói: “Khi còn nhỏ, ta và công tử từng gặp nhau tại Hữu uyển. Khi ấy công tử chỉ là chú chim non mập mạp, nhìn như phổ thông, nhưng mào và lông vũ lại khác xa những con chim tầm thường kia, ta biết là chim Phượng.”
Chiêu Linh xoa xoa vết máu trên đầu ngón tay mình, bởi ở gần lửa đỏ, vết máu nhanh chóng khô lại, cũng chẳng thể xoá nhoà đi, cứ vậy dính chặt trên đầu ngón tay y.
Trước đây Chiêu Linh đã từng nghe Sử quan Cảnh Trọng Diên nói, Việt Tiềm sớm đã biết chuyện bọn họ từng gặp gỡ nơi Hữu uyển.
Y nhìn vết máu đỏ thẫm trên ngón tay rồi lại thả xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Việt Tiềm: “Ngươi chính là con Thanh xà đã cắn ta năm ấy.”
Việt Tiềm nhanh chóng thừa nhận: “Là ta.”
Dùng hình thái rắn cắn chim Phượng nhỏ bị thương, sau đó là dùng hình người cứu trị.
Chim Phượng nhỏ chưa từng nghĩ tới, ân nhân của y cũng chính là ác xà cắn y bị thương.
Chiêu Linh chỉnh lý lại tóc tai rối rung, buộc tóc dài lên, động tác vấn tóc vô cùng thành thục. Công tử cao quý vốn đã quen sống trong nhung lụa, sau khi xuôi Nam Vân Việt, đã tự thân làm rất nhiều chuyện.
Y nhẹ giọng: “Thanh Vương hoá xà… Hoá ra không chỉ là thần thoại.”
Chuyện cũ năm xưa bị nhắc tới, bị xác nhận, cũng chỉ đến thế mà thôi, khi vừa ý thức được sẽ cảm thấy ngạc nhiên, về lâu về dài chỉ còn đọng lại nhã nhặn.
Việt Tiềm nói: “Chuyện Đàm công hoá thành chim Phượng, hẹn hò với Sơn quỷ, hẳn cũng chẳng phải chỉ là truyền thuyết.”
Hai người đối diện nhau, nhất thười đều trầm mặc.
Đàm công hẹn hò cùng Sơn quỷ đã là cố sự cổ xưa rồi.
Việt Tiềm và Chiêu Linh đã đi qua bao đêm tối, cùng giường chung gối, khó rời khó bỏ.
Việt Tiềm kéo kéo ống tay áo, chỉnh lý lại cổ áo, trước đó Chiêu Linh đã phát hiện dường như hắn còn đang đeo thứ gì trên cổ, ấy là một vật rất nhỏ, bây giờ mới thấy rõ ấy là một cái khuôn ngọc khéo léo tinh xảo.
Khuôn ngọc…
Khi ấy hắn bị thương, lưu vong Vân Việt, ta tặng thứ ấy cho hắn, hoá ra hắn vẫn luôn mang theo bên mình.
Khuôn ngọc và vết thương trúng tên trước ngực đều bị cổ áo che khuất, Việt Tiềm như không có chuyện gì mà buộc chặt vạt áo, lửa đỏ nhảy lên trong gió, chiếu sáng khuôn mặt đầy râu tua tủa của hắn, bởi thương tổn mà tiều tuỵ hẳn đi.
Trong phút chốc, Chiêu Linh có một cảm giác mãnh liệt rằng có lẽ người này vẫn luôn không thay đổi.
“Ngươi… Trên đường lưu vong, ngươi đã chạy khỏi thuyền nô lệ thế nào?”
Y nhẹ giọng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã hối hận rồi, lại nói: “Không cần phải nói, ta không muốn biết.”
Y đưa khuôn ngọc cho hắn là vì hy vọng hắn sẽ đào tẩu, hy vọng hắn giữ được mạng.
Chính bởi vì Việt Tiềm chạy khỏi thuyền nô lệ, cho nên sau này mới trở thành đầu lĩnh phản tặc của Nam bộ Vân Việt, trở thành hoạ lớn của Dung Quốc.
Tự tay ta thúc đẩy, đáy lòng Chiêu Linh vô cùng thất vọng.
“A Linh, những chuyện ta làm không liên quan gì đến ngươi.”
Việt Tiềm cất cao giọng nói: “Người Vân Việt chịu nô dịch đã nhiều năm, hứng đủ dằn vặt, gần như khó mà sống nổi. Dung Quốc ở Vân Việt bạo ngược vô đạo, không có Việt Tiềm, cũng sẽ có Phan Tiềm, Bành Tiềm đứng lên suất lĩnh mọi người phản kháng.”
Tinh thần Chiêu Linh vô cùng hoảng hốt: “Ngươi gọi ta là gì?”
Việt Tiềm nói: “A Linh.”
Giọng điệu khi hắn gọi hai chữ ấy cực kỳ tự nhiên, e là đã gọi trong lòng vô số lần.
Chiêu Linh sâu xa nói: “Việt Tiềm, đây không phải lời ngươi có thể gọi.”
A Linh là danh xưng, những người có thể gọi Chiêu Linh như vậy chỉ có người nhà của y mà thôi.
Việt Tiềm và y là kẻ địch.
Khi còn trẻ người non dạ, Vương tử nhỏ hoá thành chim Phượng bay ra khỏi Vương cung, gặp được một nô lệ nhỏ, cho rằng bọn họ là bằng hữu, cho rằng đối phương chính là ân nhân đã cứu mình một mạng.
Thuở thiếu thời, Vương tử muốn báo ân, cứu nô lệ kia, cũng yêu hắn.
Sau đó, Vương tử mới thật sự hiểu ra, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn là kẻ địch.
Chiêu Linh đứng lên đi tới bên bờ bước, hai tay dang lên, từng chút một hoá thành chim Phượng.
Y ngẩng đầu nhìn về phía trời mây che khuất sao xa và mặt trăng, bình tĩnh nghĩ: Y nên về rồi.
Y vỗ vỗ cánh, đang muốn cưỡi gió bay đi, lại chẳng thể cất cánh thành công, bởi một đôi tay đã theo sát từ phía sau, ôm chặt lấy y.
Vốn đã sắp hoá thành chim Phượng, bởi đáy lòng nhiễu loạn, trong nháy mắt lại khôi phục về hình người.
Chiêu Linh nói: “Buông tay.”
Đối phương vẫn ôm chặt y không buông.
Chiêu Linh nghe được mùi máu tanh nồng đậm trên người Việt Tiềm, y nhớ rõ mùi này.
Nhớ cả đến lần Việt Tiềm cố ý thiết kế khiến Thái tử tức giận trói hắn lên cây bắt chịu hình, đánh cho máu thịt be bét, máu loãng rơi trên mặt đất, lan tới cả mũi chân y.
Người nọ tuyệt tình đến như vậy.
Khi bắn mũi tên kia về phía Việt Tiềm, chính y cũng rất tuyệt tình.
Ngày sau, hai người sẽ không còn cơ hội đối mặt nữa, Chiêu Linh biết rõ sáng mai mình sẽ rời khỏi bến phà Kim Cốc.
Rốt cuộc, y quay người lại, cuối cùng cũng liếc mắt nhìn đối phương.
Đôi con ngươi của Việt Tiềm vô cùng thâm thuý, động tác dịu dàng đến bất ngờ. Hắn nâng tay sờ lên mặt mày Chiêu Linh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt từ mắt xuống mũi môi người trong lòng.
Lúc này không cần đến lời nói, tất cả đều đã được thể hiện ra rồi.
Chiêu Linh cũng chạm lên gương mặt Việt Tiềm, mặt mày hắn đầy râu tua tủa, hai má hãm sâu, hắn chịu rất nhiều khổ, gặp cũng rất nhiều tội.
Y dịch tay xuống, dán lên ngực phải Việt Tiềm, nơi đó còn một vết thương trúng tên rất sâu.
Mu bàn tay lại bị một bàn tay to lớn ấm áp hơn đặt lên, Chiêu Linh định rụt tay về, Việt Tiềm lại nắm chặt không thả. Y ngẩng đầu nhìn về phía Việt Tiềm, thấy đáy mắt hắn chất chứa tình ý đong đầy, nóng bỏng hệt như có lửa thiêu.
Sau đó, Việt Tiềm buông tay ra, giọng điệu bình hoà: “Công tử, bảo trọng.”
Chiêu Linh nhẹ nhàng ứng tiếng: “Ừm.”
Không ai nói thêm câu nào, đây cũng là lời chào từ biệt.
Việt Tiềm tự giác lui lại, Chiêu Linh hoá thành chim Phượng tráng lệ lại hoa mỹ, y dang rộng hai cánh bay lượn trên không trung, cũng không dừng lại, đón gió mà đi.
Việt Tiềm ngẩng đầu nhìn theo chim Phượng đã bay xa, khắp mặt mày đều là không nỡ và si mê.
Công tử, nguyện người một đời bình an.
***
Tác giả có lời muốn nói: Việt xà, A Linh chỉ không nói ra được lời bảo trọng chứ không phải là không muốn nói.
Việt xà: Ta biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...