Việt Tiềm để trần cánh tay, đi chân trần, trên người chỉ có độc một cái khố, nâng cánh tay nhơ bẩn đặt lên mổ tảng đá, dựa lên trên hệt như một bức tượng đá. Mồ hôi chảy từ trên tay hắn xuống, trên lưng còn có một vết roi mới tinh.
Phía sau cách đó không xa là binh lính giám công, mà bên cạnh là vô số bách tính Vân Việt áo rách quần manh.
Cả toà quận thành đang được sửa chữa lại, bách tính mười dặm tám phương bị ép tới đây lao dịch phục vụ.
Bành Chấn chịu đựng giẫm chân vào vũng bùn đầy cát, nâng gương mặt bẩn thỉu đầy mồ hôi lên, đôi mắt tìm kiếm trong đám người, vừa thấy Việt Tiềm, thừa dịp thủ vệ canh gác không chú ý tới bèn nháy mắt một cái.
Hoàng hôn buông xuống, mặt đất vẫn còn khí nóng chưa tản đi, không khí vẫn còn oi bức. Bách tính lao dịch cuối cùng cũng có thể dừng công việc, dồn dập tập hợp bên ngoài cửa thành đòi ăn.
Mỗi người cầm một cái chén sứ, lĩnh được một bát nước canh như nước sốt và một mẩu bánh vừa cứng vừa khó ăn từ chỗ những thủ vệ đang phát đồ ăn.
Việt Tiềm ngồi hóng gió dưới một thân cây, một tay bưng bát, tay còn lại cầm miếng bánh lớn lên gặm, bên cạnh bất tri bất giác đã tập hợp một đám nam tử lao dịch.
Lính tuần hấp tấp đi qua người bọn họ, nhìn một đám hán tử ăn như hùm như hổ cũng chẳng thèm để tâm tới. Những hán tử này phần lớn là thôn dân bị bắt ép tới đây, phần nhỏ là tuỳ tiện tóm trên đờng, bất luận là người ở đâu thì cũng vô cùng thuận theo.
Bởi nhà ở gần, họ không có nơi để chạy trốn. Bởi thuận theo, họ cũng không cần mang xiềng chân, khác hẳn những nô lệ kia.
Thấy lính tuần đã đi xa, Bành Chấn không thể chờ đợi được nữa, đi tới bên người Việt Tiềm rồi nhỏ giọng hỏi: “Ba Na, hôm nay một nhóm binh trong quận thành đã bị điều đi, trong thành cũng không còn bao nhiêu binh lính. Bao giờ chúng ta sẽ động thủ?”
Việt Tiềm uống xong ngụm sốt cuối cùng trong chén, lạnh nhạt nói: “Ngày mai.”
Bành Chấn đáp: “Được! Cuối cùng cũng không cần nhẫn nại thêm nữa, ngày mai phải giết bọn chúng!”
Người ở đây đều không khỏi nóng lên. Bọn họ đều là chiến sĩ, giả mạo làm thôn dân bị bắt đi lính, thực sự không thể quen nổi những ngày bị nô dịch như thế này.
Giữa màn đêm thăm thẳm, một mũi tên bay vụt ra từ lều của thôn dân đang nghỉ ngơi, bắn vào rừng cây phía sau túp lều, cắm thẳng vào một gốc cây già.
Một người chờ đợi đã lâu trong rừng tiến lên, nhanh nhẹn nhổ mũi tên xuống, lấy ám thư từ trong mũi tên ra rồi vội vã chạy vào nơi sâu thẳm trong cánh rừng.
Người ấy chạy mãi, xuyên qua cánh rừng rồi tiến thẳng tới bờ sông.
Trên bờ sông có một chiếc thuyền nhỏ, ngọn đuốc trên thuyền cháy rực, có mấy người đang đợi sẵn.
Miếng vải bố truyền tin tàn tạ nhanh chóng được đưa tới tay Thường phụ, bên trên viết bằng nhựa thông: Quận binh chuyển đi, phòng giữ trong thành hư nhược, trưa mai hành động.
Thường phụ giơ miếng vải bố lên, cất cao giọng: “Ba Na có lệnh, trưa mai công thành!”
Đứa bé trai hoan hô: “Quá tốt rồi! Cuối cùng cũng không phải ngày ngày bắt muỗi bên bờ nước nữa!”
Người ở nơi này đều nở nụ cười, trêu chọc rằng tiểu tử này chịu khổ một chút đã hô to gọi nhỏ, Ba Na và Bành Chấn còn làm cu li mấy ngày, lần lượt chịu đòn roi của thủ vệ giám sát kia kìa.
“Chúng ta đánh thẳng vào trong thành là được mà, sao Ba Na phải tốn công đi làm lao dịch chứ.” Đứa nhỏ này đỡ cằm, không nghĩ ra được.
Phàn Xuân vỗ đầu đứa bé, nói cho nó nghe: “Không biết tình huống bên trong sao có thể công thành, tiểu tử này đúng là hữu dũng vô mưu.”
Đứa bé con hơi ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt.
Ngày hôm sau, trên con sông ngay sát quận thành.
Hai thủ vệ trốn dưới bóng cây nghỉ ngơi, bọn họ cởi rộng xiêm y, cầm một cành cây quạt gió bên mặt.
Đã là thời khắc giao ban, quan binh trên tường thành cũng đi xuống dưới, chờ đợi một chi quan binh khác tới giao ca.
Tất cả nhìn vẫn như thường, chỉ là một buổi trưa hè tầm thường.
Cùng lúc đó, một nhánh đội tàu theo đường thuỷ đã lặng lẽ đổ bộ vào mạn Bắc, từ trên thuyền có vô số binh sĩ Vân Việt lao xuống, nhanh chóng vây hãm trạm gác ngoại thành.
Một tên lính ném rơi mũ giáp, vừa chạy về phía cửa quận thành vừa hô to: “Vân Việt tặc! Phản tặc Vân Việt đột kích!”
Phía sau gã là một nhánh quân đội Vân Việt đen kịt một mảng, đánh thẳng vào quận thành như thuỷ triều dâng tới.
Binh sĩ trong quận thành hoảng loạn thành một đonà, binh lính thủ thành vội vã đóng chặt cửa thành, có hai thủ vệ chạy chậm, đành phải dùng sức nện cửa, sợ hãi hô: “Chớ có đóng cửa, mau mở cho chúng ta vào trong!”
Không ai chú ý tới những bách tính Vân Việt lao dịch ngoài thành, dưới sự chỉ huy của một nam tử tuổi trẻ cao lớn, bọn họ nắm công cụ và đá tảng, như phát điên mà đập mạnh bức tường mới tu bổ.
Tường thành nhìn như vững chắc ầm ầm đổ nát trong phút chốc.
Tường chỉ vừa mới sửa, đất bùn còn chưa khô lại, dù không thể đẩy rơi toàn bộ nhưng cũng có thể tạo ra một lỗ hổng lớn.
Quân đội Vân việt khởi xướng tấn công vào quận thành, đại đa số mọi người đều đi theo chỗ hổng phía cửa Nam mà xông vào, nơi có thủ lĩnh của bọn họ — người thôn dân còn rất trẻ đầu tóc rối bù, để trần cánh tay kia.
Dung binh trong thành gánh mảnh gỗ, mang theo gậy gộc chạy về cửa Nam, nỗ lực ngăn chặn tường thành tàn tạ, nhóm đầu tiên đã gặp phải những người công thành, bị cả thôn dân lẫn binh lính công kích, hứng chịu vô số cục đá đập lên người.
Bành Chấn đi đầu cầm đá ném Dung binh, gã cầm đến năm hòn đá một lúc, khí lực kinh người, liên tiếp ném rất nhiều đá ra.
Mấy ngày làm thôn dân phải chịu không ít khinh bỉ, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải lần lượt nhận lấy roi phạt răn dạy, vừa vặn phát tiết một bụng lửa giận.
“Nằm sấp xuống!”
Việt Tiềm hô lên một mệnh lệnh, là tiếng Vân Việt.
Những thôn dân phía trước dồn dập nằm úp sấp xuống, từng mũi tên bay vọt từ sau đỉnh đầy bọn họ ra, đồng loạt hướng thẳng về Dung binh nơi tường thành phía Nam đã đổ sụp một mảng lớn.
Trên đám đất đá, Việt Tiềm nhảy xuống rồi tiếp đất vững vàng, chỉ vừa đứng lên đã có một thanh đoản kiếm quăng vào trong ngực, hắn ngẩng đầu mới thấy đó là Thường phụ.
Thường phụ thân mặc giáp trụ, tay nắm trường thương, đi bên cạnh còn có đứa bé Vân Việt kia, đằng sau là mấy trăm binh sĩ Vân Việt.
Việt Tiềm rút kiếm ra khỏi vỏ, vung vẩy đoản kiếm, chém giết một đường. Quân đội khởi nghĩa vượt qua tường thành đổ sụp, đánh vào quận thành, hắn để cánh tay trần tiên phong, bất kỳ ai ngăn cản đều bị lưỡi kiếm chém chết, Dung binh sợ hãi không ngừng lùi về phía sau.
Thủ lĩnh anh dũng như vậy, tựa như Chiến Thần, tất cả tộc nhân đều đứng lên cổ vũ, bất kể là binh lính thân xuyên áo giáp, hay là những thôn dân vừa mới nhặt vũ khí lên.
***
Tin tức Dung binh công chiếm Chương thành của Duy Quốc truyền đi khắp nơi, Quốc quân Thư Quốc cử hành tiệc rượu, chiêu đãi tôn khách Linh công tử của Dung Quốc.
Nghe quan truyền lệnh bẩm báo, Thư Vương kích động đứng từ trên chỗ ngồi lên, không cẩn thận khiến rượu thịt trên bàn ăn đổ cả vào người mình, trái lại Linh công tử vẫn bình tĩnh quan sát từng ý vui mừng đến thế, phảng phất như hết thảy đều ở trong dự liệu của y.
Thư Vương ngồi xuống, dò hỏi Chiêu Linh: “Dung binh mượn đường của nước ta, thuận lợi đánh hạ Chương thành, khiến quân thần Duy Quốc vô cùng sợ hãi! Quả nhân đang muốn chúc mừng Linh công tử, xem ra công tử không có chút nào mừng vui, đây là vì sao?”
Chiêu Linh trả lời: “Đã công chiếm Chương thành, sự tình mới chỉ thành công một nửa.”
Thư Vương thầm giật mình, đáy lòng có hơi hoảng loạn, đừng nói là Dung Quốc muốn tiện đường thu thập cả Thư Quốc đấy chứ? Tiểu quốc và đại quốc cùng đứng một nơi, thật sự là như đang nằm trên người một con mãnh hổ.
Phát hiện ra biểu tình biến hoá đầy vi diệu trên mặt Thư Vương, Chiêu Linh biết hắn đang nghĩ suy điều gì, cũng không thừa nước đục thả câu mà thẳng thắn cho biết: “Đường phía Tây đã đánh hạ Chương thành, đường phía Nam lại thu phục Duy binh chiếm cứ Dư thành, hiện nay tin thắng lợi nơi Dư thành còn chưa truyền tới đây, nên mới nói sự tình chỉ mới thành công một nửa.”
“Chính là muốn áp sự kiêu ngạo của Duy binh xuống, khiến Duy Vương không dám tiếp tục xuôi nam, mưu đồ chiếm lấy chốn cũ Vân Việt; cũng phải khiến cho Duy Vương hiểu rõ chỉ cần hai nước Thư Dung chúng ta thân như huynh đệ, đồng tâm hiệp lực, Duy Vương cũng đừng mong thành bá chủ phía Nam.”
Nói xong những lời này, Chiêu Linh giơ rượu lên trước, kính Thư Vương vạn thọ, hai nước Thư Dung đời đời thân hảo.
Thư Vương mừng rỡ, lập tức giơ chén rượu lên trước, cũng nói mọi người nâng cốc chúc mừng.
Khoảng thời gian này cư trú tại Thư Quốc, Chiêu Linh thường xuyên dự yến cùng Thư Vương, kéo gần quan hệ của Thư Vương, đồng thời cũng hối lộ sủng cơ và sủng thần của Thư Vương, như vậy sau này mình có rời khỏi Thư Quốc cũng sẽ có người mật báo nhất cử nhất động của Thư Vương.
Thư Vương tuổi trẻ trầm mê sắc đẹp, yêu thích mỹ ngọc đẹp đẽ, nhìn thế nào cũng không giống minh quân. Bởi hắn cũng chẳng phải minh quân, chỉ ham m.uốn lợi ích trước mắt, cho nên hắn vứt bỏ quan hệ minh hữu cũ với Duy Quốc, ngược lại tìm tới Dung Quốc, còn mở đường cho Dung Quốc mượn.
Một tháng sau, Chiêu Linh nhận được tin tức tốt của Tả Đồ — Dung binh đã thu phục Dư thành, Duy binh cũng rút quân khỏi phía Nam, rút chiến tuyến lại.
Dù sao Chương thành của Duy Quốc cũng đang bị Dung binh công hãm, Duy Vương vô cùng bất án, từ từ điều binh về trông coi quốc thổ.
Tả Đồ mang tới hai tin tức, một tốt một xấu.
Hắn nói: “Đại Vương ốm nặng, liệt giường đã lâu, không có cách nào sinh hoạt thường ngày, hiện nay Thái tử đã giám quốc. Quốc quân già yếu, vô cùng nhung nhớ công tử, công tử sớm trở về đi thôi.”
Thân thể Dung Vương vốn không còn tốt, bao năm qua đã bị tửu sắc đào rỗng, hiện nay đã không còn đi đứng được nữa rồi.
Chiêu Linh đợi tại Thư Quốc đã một thời gian dài, đáy lòng vô cùng lo lắng cho người nhà. Y nói: “Ngay hôm nay ta sẽ trở về Dung Quốc, chuyện của Thư Quốc đành giao phó lại cho Tả Đồ.”
Tả Đồ nói: “Công tử cứ việc yên tâm.”
Ba tháng trước, Chiêu Linh đi sứ Thư Quốc, bên cạnh chỉ có Hoàn Bá Yến làm bạn, đi theo có một đoàn tuỳ tùng đến từ Dung Quốc, còn có một đội ngũ hộ thống Thư Vương phái ra làm bạn.
Dung binh tấn công Duy Quốc, Hoàn Bá Yến thân võ tướng, thân ở tiền tuyến, tham dự chiến đấu, bây giờ người vẫn còn đang ở Chương thành.
Chiêu Linh hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, trên đường trở về đáy lòng lại chẳng có bao nhiêu vui sướng, y vừa ra sức vì đất nước, phụ vương cũng từ từ già yếu, hệt như một cốc đèn sắp tắt.
Thuở thiếu thời không buồn không lo sớm đã trở thành quá khứ, tất cả tình cảm của hắn ký thác cả vào người thân và quốc gia, ngoài ra có nhiều hơn nữa cũng không biết đặt đi đâu được.
Vương đô Thư Quốc từ từ đi xa, vừa thẳng tiến bước vào đường lớn Dung Quốc, Chiêu Linh ý thức được rõ ràng rằng Dung Quốc đang bước trên con đường cường thịnh, hiện nay Thái tử giám quốc, rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực tới chính trị Dung Quốc đều sẽ bị loại trừ.
Mong là vẫn còn kịp động viên bách tính Vân Việt, coi bọn họ là con dân.
Mong rằng, vẫn chưa quá trễ.
***
Đã là quá muộn!
Đáy lòng Bành Chấn thầm kinh hãi, chiến xa của Dung binh tách gã và đội ngũ ra càng xa, chỉ có hai chiếc xe đã tách đội ngũ binh sĩ của Vân Việt thành hai hàng.
Còn chưa kịp phản ứng, chỉ miễn cưỡng tránh thoát được va chạm của thân xe, Bành Chấn trở mình bò từ trên đất dậy, nắm chặt trường thương trong tay.
Gió hiu hiu thổi loạn cờ chiến, cũng khiến Bành Chấn không khỏi bi thương, trên mặt đất có vô số thi thể, trong đó có cả những người gã quen biết.
Trận chiến này đã tới hồi kết, lúc trước vẫn luôn là đánh lén, là âm mưu quỷ kế, đến giờ mới là lần đầu tiên cứng đối cứng đại chiến cùng Dung binh.
Phía sau là cửa thành đóng chặt bảo hộ quận thành, đáy lòng Bành Chấn biết không thể lùi về phía sau, nhất định phải bảo hộ được căn cứ đã vất vả lắm mới chiếm được, mới mở được một con đường kinh doanh tại quận thành.
Trong thành còn có thân hữu, bách tính co vào tránh né chiến hoả. Dung binh vẫn luôn tàn khốc, nếu thành bị công phá, người khắp trong thành, bất kể già trẻ nam nữ đều sẽ bị biếm xuống làm nô lệ.
Ba Na đâu?
Bành Chấn tìm kiếm thân ảnh thủ lĩnh giữa chiến trường, gã nhìn thấy một chiến sĩ thân người đầy máu, còn có mười mấy binh lính Vân Việt đang tập trung xung quanh hắn.
“Phản kích, chúng ta phải phản kích!” Bành Chấn lau máu trên mặt đi rồi gào lên.
Binh sĩ Vân Việt tứ tán bên cạnh dồn dập dựa vào Bành Chấn tạo thành một nguồn sức mạnh, bọn họ chặn trước cửa thành, anh dũng giết địch.
Từ đó, Bành Chấn không để ý tới tình huống của Việt Tiềm nữa, không rảnh để bận tâm.
Qua một hồi lâu, gã cảm nhận rõ ràng được rằng chiến đấu không còn vất vả như trước nữa, cảm giác Dung binh không còn kịch liệt như thế nữa, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Việt Tiềm đánh rơi mũ giáp, chiến bào nhuộm đỏ, tay cầm một mũi thương hỏng ném mạnh về chiến xa ngay trước mắt, nhắm thẳng vào Ngự phu trên xe.
“Ba Na!”
Bành Chấn kinh hãi kêu to, muốn xông qua ngăn lại, tiếc rằng khoảng cách quá xa, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Cung binh trên chiến xa bằng gỗ đã sớm nhắm vào Việt Tiềm, những binh sĩ cầm thương, cầm kiếm cũng chuẩn bị đoạt lấy tính mạng của tên mãng phu ngay trước mắt.
Trong nháy mắt khi Việt Tiềm ném thương hỏng về phía Ngự phu, con ngựa kinh hãi hí lên, móng ngựa nâng cao, thân xe xóc nảy, binh lính trên chiến xa không có cách nào đứng vững được, ngã trái ngã phải chứ đừng nói tới việc vung vũ khí.
Hai đầu gối Việt Tiềm quỳ về phía trước, xe kiệu băng qua người hắn chạy như bay, một lưỡi dao sắc phóng từ trên xe đâm thẳng xuống dưới, không khiến Việt Tiềm bị thương nhưng lại xé rách áo giáp trên người hắn.
Chiến xa mất đi Ngự phu mất khống chế lao nhanh về phía trước, thân xe đụng vào tường thành tan nát. Chiến bào nửa người trên của Việt Tiềm bị xé rách, nửa người hắn lo,ã lồ, trên người trên mặt đều chất chồng vết thương, lại loạng chà loạng choạng bò từ dưới đất lên.
Hắn còn sống!
Tay Việt Tiềm nắm chặt một thanh bội kiếm, lại nhặt một cây trường kiếm từ dưới đất lên. Hắn ngẩng đầu, mặt mày nhuốm đầy máu tươi, khàn giọng hô, lợi kiếm trong tay như đâm thủng cả trời xanh: “Chư quân theo ta, hôm nay chính là ngày tốt để giết địch!”
Búi tóc hắn đã xổ tung ra, theo gió khoác lên vai, tóc dài phất phơ theo gió thu, lộ liễu mà thô lỗ, trên vai và cánh tay lộ rõ đồ đằng hoa văn, ấy chính là hoa văn của Thanh Vương.
“Aaaaa…”
Bành Chấn gáo lên một tiếng, cả người như nóng rực, cánh tay vốn đã tê dại như đột nhiên có sức lực vô tận, gã dẫn tiểu đội của mình chạy về phía Việt Tiềm.
Qua một phen chém giết, Dung binh bị khí thế quân địch nghiền nát, quân lính tan rã.
Trước mắt là Dung binh chạy trối chết, bên cạnh là những tộc nhân đã tập hợp lại, mặt mày bọn họ vô cùng uể oải, hoặc là đi được nhưng vô cùng loạng choạng, hoặc là giúp đỡ lẫn nhau.
Việt Tiềm lau máu trên mặt đi, kia là máu của những người khác. Hắn nhắm mắt rồi lại mở ra, thấy những đồng tộc xung quanh đều quỳ rạp dưới đất.
“Thanh Vương, hắn là Quân vương!”
Không biết là ai hô lên câu Thanh Vương thứ nhất, tất cả mọi người cũng đều hô to hai chữ: Thanh Vương.
Bọn họ là người Vân Việt, mỗi người từ nhỏ đều đã từng nghe sự tích về Thanh Vương. Nam tử trước mắt sừng sững giữa đất trời, hệt như hình tượng Thanh Vương dưới đáy lòng bọn họ.
Máu nhuộm đỏ áo bào, vai và cánh tay phủ đầy hoa văn, dẫn dắt con dân Vân Việt thắng lợi và vinh quang.
Ngày thu hôm nay, lần thứ hai Việt Tiềm bảo vệ được sông ngòi quận thành, đánh đuổi Dung binh tiến công. Cũng ngày thu hôm nay, tin đồn Thanh Vương tái thế lan khắp chốn cũ Vân Việt.
Hai bên bờ sông Nam Di, vô số người Vân Việt “nhờ vả” Thanh Vương, tiến vào trong quận thành. Ngày đông sắp tới, Việt Tiềm đã nắm giữ gần vạn binh lính trong tay, địa bàn đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài.
Dung binh không tấn công vào quận thành nữa, bởi binh lực không đủ, mỗi lần tấn công Giang thành đã bị Việt Tiềm chiếm giữ, đều phải nhận lấy thất bại khôn cùng.
***
Thị vệ cung đình nhấc Dung Vương từ giường tới vườn Ngự uyển, để ông phơi nắng ấm ngắn ngủi khi đông tới.
Ngày đông năm nay ấm áp hơn những mùa đông trước, trận tuyết đầu tiên vẫn chưa rơi xuống, không giống những năm qua, vào lúc này hoa tuyết đã bay lượn rợp trời rồi.
Chiêu Linh nâng thân thể Dung Vương dậy, Hứa Cơ phu nhân lấy một cái gối đệm dưới lưng ông, khiến ông thoải mái dựa vào bên giường, ngắm nhìn vườn hoa lúc đông qua.
Dù tiêu điều nhưng vẫn còn thú vị hơn phòng ngủ chán ngắt kia.
Dung Vương duỗi tay chỉ vào một con chim trên ngọn cây, nói: “Năm ngoái, quả nhân đã từng thấy con chim kia.”
Ông bỗng cảm thấy sầu não, bùi ngùi mà rằng: “Năm sau chưa chắc đã có thể thấy.”
“Chỉ là một con chim sẻ, năm nào cũng sẽ có chim sẻ. Đại Vương an tâm dưỡng bệnh, chớ có nghĩ suy lung tung.” Hứa Cơ phu nhân khoác một cái áo lông chồn lên vai Dung Vương, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Nghe thê tử nói vậy, Dung Vương cũng cảm thấy chính mình hoa mắt rồi, ngày đông làm sao có thể có chim chóc, cũng chẳng nhất thiết là chim sẻ.
Dung Vương nhìn về phía tiểu nhi tử đứng hầu bên cạnh, nhẹ giọng: “A Linh, gọi người hầu tới lấy thức ăn cho chim đi.”
Chiêu Linh cười nói: “Vâng, phụ vương.”
Y dời đi vài bước, lại quay đầu lại, thấy mẫu thân lải nhải bên tai phụ vương, phụ vương còn đặt tay lên eo mẫu thân, tóc hai người đều đã bạc trắng.
Đáy lòng phụ vương hẳn sẽ vô cùng hoang mang, bởi ông oán hận già yếu, mà đáy lòng mẫu thân hẳn sẽ vô cùng vui mừng.
Bất kể là đúng sai, bọn họ vẫn có thể làm bạn, dù là dùng phương thức này.
Thái giám cho chim sẻ ăn, con chim này gan cũng lớn, tham lam mổ thóc trên mặt đất. Cả mùa đông năm nay nó sẽ dừng chân trong vườn Ngự uyển, sẽ biến thành một con chim mập.
Chiêu Linh nhìn một cây tuyết mai bên cạnh, thấy nụ hoa bên trên, lòng có tâm sự, nhất thời nghĩ đến thất thần, mãi cho tới khi mẫu thân gọi mới sực tỉnh.
“A Linh, cha ngươi nói, ngươi cũng phải nhanh chóng sinh bé con đi.” Khi Hứa Cơ phu nhân cười, khoé mắt đã có vô số nếp nhăn nhỏ.
Chiêu Linh cười nói: “Phụ vương đã đông con nhiều cháu, có khi năm nay sẽ có thêm năm, sáu tôn tử nữa, bên kia huynh trưởng cũng có đứa nhỏ thứ tư rồi.”
Huynh trưởng trong lời y nhắc tới là Thái tử Chiêu môi.
Không để tiểu nhi tử đẩy đề tài đi mất, Dung Vương nói: “A Linh, Quốc cơ Đại Quốc xinh đẹp vô song, nam tử toàn thiên hạ đều vô cùng quý mến. Ngày khác, quả nhân sẽ nói rõ ràng với A Môi, để y đàm luận việc hôn nhân của ngươi với Đại Vương.”
Hứa Cơ phu nhân cũng nói: “Rất tốt!”
Hai người một xướng một hoạ, Chiêu Linh biết huynh trưởng mình hiểu rõ, Đại Quốc là minh hữu trọng yếu phía Bắc của Dung Quốc, việc này tất nhiên không thành.
Cha mẹ đàm luận, y chỉ đứng hầu một bên, nếu cha mẹ có gì sai bảo, y sẽ đích thân ra sức.
Ngày đông hôm nay vô cùng ấm áp, Chiêu Linh vừa nãy còn không đi theo bên người cha mẹ, đột nhiên lại có cảm giác vô cùng bất an, e là thời gian làm bạn với phụ vương cũng không còn bao lâu nữa.
Trận tuyết đầu tiên của ngày đông hạ xuống, mưa tuyết rất lớn, phủ sắc trắng loá kín cả núi rừng nơi ngoại thành.
Công văn được chuyển phát từ chốn cũ Vân Việt, ngàn dặm bôn ba, không sợ gió Bắc hàn, từng trận từng trận đưa tới tay Thái tử đang giám quốc, thông tin trong công văn khiến không ít người lo lắng.
Chiến tranh giữa Dung Quốc và Duy Quốc còn chưa tới hồi kết, Thái tử vốn không muốn làm lớn chuyện ở nơi khác, có điều tình hình nơi chốn cũ Vân Việt đã không thể lơ là.
Thái tử nói chuyện chốn cũ Vân Việt đã loạn cho quần thần, để họ thương thảo đối sách. Dung Quốc chinh phục chốn cũ Vân Việt cũng đã mười năm nay, nhưng xưa nay vẫn không thể thống trị Vân Việt hữu hiệu.
Luôn luôn có nơi náo loạn, dù phái binh trấn áp, nhưng càng trấn áp, phản loạn càng nhiều.
Quần thần thảo luận với nhau, kết quả không nằm ngoài hai điều: Một là thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn; hai là dụ dỗ.
Thái tử nói: “Vân Việt có hai mươi sáu quận, cường đạo từ hơn mười quận nổi dậy như ong, càng nhiều càng loạn, thậm chí không ngừng công thành. Hiện nay dù có muốn dụ dỗ, cũng không có cách nào dụ dỗ.”
Quần thần tiếp tục thảo luận với nhau, có người nói dùng lương tài chiêu hàng, trao chức quan cho bọn họ; có người nói miễn trừ sưu cao thuế nặng của bách tính Vân Việt, cũng không đày đi lao dịch; có người nói sẽ sát hạch quan chức quận huyện, quan chức làm sai sẽ mất chức, đổi lại những người yêu dân có thể làm nền cho chính trị nhân từ sẽ thay thế quan chức tiền nhiệm.
Cảnh Trọng Diên tiến lên trình bày: “Lão thần cả gan dâng tấu, thỉnh phái một vị đại thần đi tới chốn cũ Vân Việt dò xét, khảo sát dân tình địa phương. Theo bệnh bốc thuốc, mới có thể loại trừ căn bệnh được.”
Đây quả thực là một biện pháp tốt. Muốn xử lý vấn đề của vân Việt, phải có người tự mình đi tới Vân Việt, biết rõ tình hình thực tế tại địa phương.
Thái tử nhìn quét qua quần thần, dò hỏi: “Chư vị, ai nguyện ý đảm nhận chức vị quan trọng này?”
Quần thần xì xào bàn tán, có người muốn xung phong nhận việc, lại sợ làm chưa đủ tốt; có người có tư cách, lại sợ Vân Việt hung hiểm, một đi không trở lại.
“Thần nguyện ý tới chốn cũ Vân Việt.”
Có người đứng ra, không phải ai khác, chính là Linh công tử.
Sau khi bãi triều, Thái tử đơn độc giữ Chiêu Linh lại. Hai huynh đệ thì thầm với nhau, đến thị nữ cũng phải lui ra ngoài, không một ai biết về cuộc trò chuyện này hôm ấy.
Mấy ngày sau, Thái tử tự mình tới bến tàu tiễn đưa Chiêu Linh, hộ tống y xuôi Nam Vân Việt. Trừ môn khách Vệ Bình còn có mấy người thầy thuốc, mấy quan văn và hơn ba mươi hộ vệ, những hộ vệ này đều là người trong đội hộ vệ của Thái tử.
Thái tử ôm chặt thân đệ đệ, dặn: “A Linh, đến Vân Việt rồi ngươi phải nhớ rằng, dù có khát nước cũng không được uống nước sông nước suối tại đó, phải uống nước giếng đun sôi; cũng không nên đi sâu vào núi rừng, trong rừng chướng khí mù mịt, ngươi sẽ bị thương mất.”
Người Dung đi tới Vân Việt bởi thiếu nước sạch mà dễ mắc bệnh khiết lị, hơn nữa núi rừng Vân Việt vừa ẩm ướt vừa oi bức, người Dung vào sâu trong núi cũng dễ dàng sinh bệnh.
Chiêu Linh trả lời: “Huynh trưởng, những điều đó ta đều đã biết, đừng lo lắng quá.”
Dù y có trả lời như vậy, Thái tử vẫn ôm chặt lấy đệ đệ, mãi sau mới thả ra.
Đáy lòng Thái tử không nỡ thả người, nhưng y cũng biết rõ, Chiêu linh là người thích hợp nhất. Ngày sau Thái tử đăng cơ làm vua, chắc chắn sẽ muốn giao phó Vân Thuỷ thành cho Chiêu Linh.
Thái tử vỗ nhẹ lưng đệ đệ, lưu luyến không rời: “Đi sớm về sớm, đừng khiến mẫu thân phải lo lắng, cũng đừng khiến vi huynh lo lắng.”
Chiêu Linh gật đầu, từ biệt Thái tử rồi leo lên thuyền lớn.
Y đứng nơi đầu thuyền, nhìn về phía huynh trưởng đứng bên sông đưa tiễn rồi phất phất tay.
Cánh buồm căng lên, người chèo thuyền thu mỏ neo lại. Thuyền lớn xuôi sông tiến về phía trước, tốc độ cực nhanh, Chiêu Linh quay đầu lại vẫn thấy Thái tử đang đứng ở chỗ cũ, chỉ là bóng dáng đã rất nhỏ.
Người nhà, Dần thành, cố hướng đều đã xa xa phía sau, trước mắt chỉ còn nước sông cuộn trào.
Huynh trưởng, ta nguyện ý phân ưu vì ngươi.
Huynh trưởng, chớ có lo lắng, mùa xuân năm sau ta nhất định sẽ trở về.
***
Tác giả có lời muốn nói: Việt xà, A Linh sắp tới rồi, ngươi chuẩn bị ăn đánh đi.
Việt Tiềm: A Linh, bạo lực gia đình là phạm pháp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...