Giữa không trung, sương mù quanh quẩn không đi, từng bóng người đen thẫm xuất hiện trong rừng, tụm năm tụm ba, từ xa xa nhìn lại không phân rõ được là người hay động vật. Trong phút chốc, từng tiếng vang vọng lan ra trong rừng rậm, một toà khán đài bằng gỗ đơn sơ vụt lên từ mặt đất, sừng sững giữa núi rừng, hươu rừng đang du tẩu nghe mà hết vía chạy loạn.
Việt Tiềm xuyên qua rừng núi ven hồ, từ Đông đến Tây, đi một vòng thật lớn quanh thôn Mộng trạch. Hắn nhìn địa thế, lại dò xét công chuyện phòng ngự, thi thoảng lại dừng bước trò chuyện với những đồng tộc đang làm việc.
Trong thôn Mộng trạch lại có thêm người, họ không thể đào ra chiến hào thâm sâu quanh thôn, nhưng có thể nhập gia tuỳ tục, thiết trí càng nhiều khán đài, cạm bẫy và chướng ngại vật xung quanh thôn.
Đất đai địa thế tại Mộng trạch vốn phức tạp, mạng lưới sông nước chằng chịt, cư dân bên trong sinh hoạt đã quen bốn phía khi ra ngoài sẽ không bị lạc đường hoặc rơi vào nguy hiểm, nhưng với những kẻ mới đặt chân tới, đây sẽ là một quãng đường vô cùng cam go.
“Ba Na, chúng ta đã đào bẫy xong rồi.”
“Nếu Dung binh thật sự dám tới đây đánh chúng ta, vậy bọn họ sẽ bị đâm thành xiên thịt!”
Trên sườn núi có những cạm bẫy vừa thâm vừa sâu, hai nam tử đang dựng cọc gỗ trong bẫy rập, đầu cọc hướng lên trên bị vót nhọn hoắt, lại có một nam tử đứng trên hố đất, đi tới nơi có thủ lĩnh đang đứng mà trò chuyện.
Một nam tử đang đứng trong bẫy rập nói: “Đừng nói tới người, đến hổ dữ cũng sẽ bị xuyên thủng bụng!”
Cọc gỗ nhọn hoắt chừng ấy, đến gấu đen cũng có thể bị đâm chết.
Việt Tiềm căn dặn: “Lúc che đậy cạm bẫu, nhớ phải cẩn thận ngàn lần.”
Có ba người chế tác bẫy rập, một người sờ đầu cười ha hả, có hơi ngượng ngùng. Hôm qua hắn đào bẫy xong, khi bò lên thang dây, dây thừng bị mài đứt khiến hắn thiếu chút nữa đã rơi xuống chính bẫy của mình.
“Ba Na, trên sườn núi có một con Thanh xà rất lớn, Toàn thúc nói nó là Xà thần!”
Người chưa tới, tiếng của đứa bé trai quen thuộc đã tới trước.
Việt Tiềm leo lên sườn núi với nó, mấy người đồng tộc đang đốn củi ở bên kia, có điều lúc này toàn bộ mọi người đều dừng động tác lại, tập hợp cùng nhau nhìn về phía một cây đại thụ, trên cây có một con Thanh xà rất lớn đang cuộn mình.
Eo nó còn to hơn miệng chén, phun lưỡi phì phì, không sợ người, nhìn dáng dấp ấy còn vô cùng thảnh thơi.
Người Vân Việt kính nể đại xà, đặc biệt là Thanh xà, không chỉ không dám xua đuổi mà còn muốn quỳ xuống cúng bái.
Có tộc nhân nhìn thấy Việt Tiềm, vui mừng hô: “Ba Na đến!”
Việt Tiềm vừa đến, mọi người mồm năm miệng mười tập hợp quanh hắn, nói về chuyện tình cờ gặp phải xà. Trong mắt những người ấy, con Thanh xà kia tựa như Vương của Mộng trạch, hệt như thánh thần chẳng thể xâm phạm.
Một tộc nhân già yếu thỉnh cầu: “Ba Na, chúng ta tìm miếng đất khác đi! Nơi này là dinh thự của Xà thần, nếu mạo phạm ắt sẽ gặp báo ứng!”
“Không cần.”
Việt Tiềm phủ định hoàn toàn, lại nhìn quét qua đồng tộc ở đây, hỏi: “Thường ngày mọi người vẫn tới đây nhặt củi hái quả dại, chưa bao giờ thấy nó sao?”
Đa số mọi người đều gật đầu.
Việt Tiềm nhặt một nhánh cây trên đất lên, đi về phía Thanh xà lớn, tới trước mặt nó mới vung tay xua đuổi: “Đi đi, đi về nơi khác đi!”
Ngày sau nơi này sẽ thành chiến trường, dù nó có ở lại cũng chẳng phải nơi an toàn.
Thanh xà bị xua đuổi, vô cùng thuận theo trườn từ trên cây xuống, bụng ép lên mặt đất uốn lượn rời đi.
Sau khi Thanh xà rời khỏi, những người đốn củi mới dám tiếp tục làm việc. Có thủ lĩnh che chở, bọn họ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Rất nhiều cây cao bị đốn xuống, một khán đài được dựng lên ngay nơi cao nhất của sườn núi. Đây cũng là một nơi sẽ trở thành đôi mắt vô cùng quan trọng, có thể trông về ven hồ, nếu Dung binh muốn lên bờ từ ven hồ, chuẩn bị tiến công vào thôn Mộng trạch, thuyền nhỏ của bọn họ vừa xuất hiện là người trên khán đài đã thấy ngay.
Sau khi leo lên nơi cao nhất của sườn núi, Việt Tiềm đi tới một căn nhà chính đang xây dựng bãi bắn, gia nhập vào đội ngũ phụ trách vận chuyển vật liệu gỗ, ngói.
Sau giờ Ngọ, Việt Tiềm và đồng tộc ngồi nghỉ ngơi bên sườn núi. Phụ nhân và trẻ nhỏ đưa cơm canh và nước nóng tới, đồ ăn đơn giản lại ấm no, cuộc sống vô cùng đơn sơ chất phác.
Bọn họ vừa làm việc xong, dù toàn thân bẩn thỉu vẫn ôm lấy con trẻ nhà mình vào lòng, tình phụ tử sâu đậm. Những cung thủ trẻ tuổi và những nữ tử hâm mộ nhau nói nhỏ dưới tàng cây, cánh rừng yên tĩnh mà ôn hoà.
Việt Tiềm uống cạn bát canh cá trong tay, nghĩ rằng bên cạnh mình không có ai ngưỡng mộ, hắn không có người trong lòng, dù không muốn yêu thương ai nhưng cũng có tình cảm, chẳng phải động vật máu lạnh.
Tình cảm với Linh công tử khi trước vẫn chứa một phần yêu thương mãnh liệt, phần tình cảm ấy đến bây giờ vẫn không biết sẽ đi đâu về đâu.
“A Tiềm, Dung binh được vũ trang hoàn mỹ, phần lớn chúng ta chỉ có vũ khí gỗ đá, không có vũ khí đồng thay, áo giáp cũng chỉ là giáp gỗ, có thể thắng được sao?”
Giọng nói không lớn của Thường phụ vang lên bên tai Việt Tiềm, ông ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa mới gặm một khối bánh xong, còn đang cau mày.
Phần lớn những người đồng tộc trong thôn Mộng trạch trước đây đều là dân thường, bọn họ không hiểu tình cảnh hiện tại nguy hiểm cỡ nào, đều vô cùng lạc quan. Thường phụ biết rõ thực lực hai bên cách xa như thế nào, rất không lạc quan.
Việt Tiềm đặt chén xuống đất, nói: “Dù có thua trận cũng không sao.”
Hắn nhìn rừng núi mênh mông xung quanh hồ lớn, chậm rãi nói: “Thường phụ, chúng ta có đường lui.”
Dù làng có bị công hãm, bọn họ có thể dọn nhà, chuyển tới những nơi bí mật hơn, lại xây dựng một nơi ở mới, Việt Tiềm cũng không sợ phải làm lại tất cả từ đầu.
Từ khi trốn được ra khỏi thuyền nô lệ, đất trời bao la, sẽ luôn có chỗ cho bọn họ đặt chân.
Thường phụ vừa nghe Việt Tiềm nói bèn vỗ tay: “Chúng ta đánh không lại Dung binh, nhưng cũng không hẳn là không thắng nổi người Di.”
Trang bị và vũ khí của người Di chỉ tốt hơn một chút so với cư dân trong thôn Mộng trạch, nếu nhất định phải rời bước về phía Nam Mộng trạch, không thể không chiến đấu với người Di, chưa chắc bọn họ đã ở thế hạ phong.
Thôn Mộng trạch bố trí công tác phòng ngự xong, những cư dân trong làng cũng đã sẵn sàng chờ đợi Dung binh tấn công, mấy ngày ban đầu vẫn còn có chút căng thẳng, tới những ngày sau đã là không yên lòng.
Một buổi sáng sớm, mọi người tới mặt hồ đánh cá, từ xa xa đã trông thấy một chiếc thuyền lớn trên mặt hồ. Đây không phải thuyền của người Di, từ trên boong tàu còn trông thấy mấy người mặc giáp sắt — ấy là Dung binh!
“Chúng ta phải về làng bẩm báo Ba Na!”
“Đi mau! Đi mau!”
Mọi người vội vã thu lưới đánh cá, vội vàng kéo thuyền nhỏ trở về làng.
Thuyền nhỏ còn chưa tới gần bến phà trong lòng, tiếng kèn lệnh đã truyền từ mặt Bắc ven hồ tới. Đó là tiếng kèn báo hiệu rằng đội quân quan sát phía trước phát hiện có kẻ địch, đang phát tín hiệu cho thôn Mộng trạch.
Tiếng kèn vang dội kinh động mọi vật trong rừng, cũng kinh động tất thảy những tộc nhân đang hoạt động bên ngoài làng. Mọi người dồn dập chạy về làng, trong lòng biết đại sự không ổn, là Dung binh đánh tới!
Việt Tiềm đứng trên quảng trường giữa làng xóm, bên cạnh tập hợp ngày càng nhiều người. Những người này vội vàng nắm lấy vũ khí, lại mặc áo giáp sắt, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn.
Người trong thôn Mộng trạch đa phần là nam tử, hơn nữa lại chính trực tráng niên, trước đây vốn đều là nô lệ. Những nô lệ này đã trải qua tôi luyện vô cùng cực khổ, ý chí cứng cỏi, giờ khắc này gặp lại quân địch năm ấy, không có bất cứ một ai mang thần sắc sợ hãi theo.
Việt Tiềm thân vận vải bố, trên người chỉ có một tấm áo giáp da, trừ những thứ này chẳng còn phòng ngự nào khác. Một tay hắn nắm chặt chuôi đoản kiếm, tay còn lại cầm khiên gỗ, trang bị toàn thân thoạt nhìn vô cùng thô sơ.
“Ba Na! Ba Na!”
Một đám người đánh cá chạy tới, người đi đầu thở không ra hơi, vừa dừng lại lấy hơi đã nhanh chóng nói: “Đại sự không ổn! Dung binh đánh tới đây rồi!”
Những người đánh cá còn lại cũng mồm năm miệng mười bẩm báo tình huống họ thấy cho Việt Tiềm.
Việt Tiềm nhìn những người vây quanh mình, lớn tiếng nói: “Mọi người không phải hoang mang, cứ ứng đối như đã diễn luyện!”
Câu nói ấy khiến đáy lòng đang gợn sóng của những người xung quanh bình tĩnh lại, cũng chuẩn bị cổ vũ cho đám người ứng chiến.
Thấy không thể trì hoãn nữa, Việt Tiềm quát lên: “Đi!”
Tất cả mọi người hành động. Phụ nữ và trẻ em tập hợp tại nhà lớn nghị sự bên trong thôn, sức chiến đấu của các nàng yếu kém, ở lại thủ bên trong àng; đám người còn lại tháp tùng Việt Tiềm tới nơi phát ra tiếng kèm lệnh — bãi dựng bia ngắm.
Kèn gốm vẫn luôn được thổi vang, âm điệu gấp gáp lại căng thẳng, thổi vào lòng người cháy rực như lửa đốt.
Việt Tiềm chờ đám người kia leo lên bia ngắm rồi phóng tầm mắt về phía xa xa, trông thấy thuyền lớn đã cập bờ, đông đảo binh sĩ từ trên thuyền đang đi xuống dưới, những Dung binh này đều được võ trang đầy đủ, vũ khí tinh xảo.
Tới cũng chẳng hề hấp tấp, rất có thể là binh doanh trú bên bên phà Trạch Tây.
Binh sĩ trên thuyền có ước chừng năm mươi người, trong đó có một viên Đại tướng lưng hùm vai gấu, thân mình cao to, trong tay nắm một thanh trường kiếm, bên hông đeo một chiếc vỏ kiếm vô cùng tinh mỹ, khôi giáp bóng lưỡng lấp lánh, không biết có lai lịch gì.
Người Dung chia binh làm hai đội, một đối đi về phía Đông, hướng về nơi nổi lên kèn hiệu; một đội khác đi về hướng Nam, Đại tướng kia tự mình dẫn đầu dọc theo một con đường nhỏ bí ẩn trong rừng, hướng thẳng về thôn Mộng trạch.
Hiển nhiên, trước khi tiến công Dung binh đã tra rõ vị trí của thôn Mộng trạch.
Việt Tiềm chia đội ngũ làm ba, Phàn Xuân lĩnh một nhánh ở lại mai phục trong núi rừng nơi dựng bia ngắm, chờ Dung binh tiến lên sẽ phục kích. Việt tiềm tự dẫn đầu một nhánh, Bành Chấn dẫn một nhánh, hai đội ngũ này sẽ rút về thôn Mộng trạch, mai phục những Dung binh đang tiến vào làng theo con đường nhỏ phía Nam.
Đội ngũ của Việt Tiềm đi tới bên cạnh một con kênh, tìm địa điểm mai phục từ phía xa xa. Bọn họ nằm nhoài trong bụi cỏ, nấp sau cây đại thụ, lẳng lặng chờ Dung binh tới.
Dung binh vội vội vàng vàng tiến lên, cảnh giác đánh giá bốn phía, tiếng kèn lệnh luôn vang vọng đột nhiên lại im bặt, cánh rừng tiêu điều yên tĩnh khiến người ta vô cùng bất an.
Trong mắt Dung binh, bọn họ đã áp sát thôn Mộng trạch, nhưng chính họ cũng không hề biết rằng con đường dưới chân đã được thiết trí vô số cạm bẫy, thoạt nhìn yên bình, thật ra là từng cái bẫy chết chóc.
Bỗng nhiên đội ngũ Dung binh đông đảo phát ra từng tiếng thét thảm. Mặt đất dưới chân họ sụp đổ trong nháy mắt, những người bất hạnh đạp trúng cạm bẫy đều biến mất ngay trước mặt đồng bạn.
Không phải biến mất mà là đạp trúng bẫy rập, chỉ kịp thét lên một tiếng đã ngã xuống, bị que gỗ sắc nhọn xiên thủng người.
“Có cạm bẫy! Có cạm bẫy!”
Dung binh tứ tán trốn tránh, e sợ rằng không cẩn thận sẽ đạp trúng bẫy rập, đánh mất mạng sống, đáy lòng vô cùng sợ hãi, khi tới ai cũng hùng dũng hiên ngang, khí phách oai vệ, lúc này đều run rẩy nghĩ mà sợ.
Đại tướng quát lớn: “Hoảng loạn cái gì!”
Binh lính đang hoảng loạn lập tức trấn tĩnh lại, không dám tiếp tục quanh co, có thể thấy được vị Đại tướng này cực kỳ có uy.
“Chúng ta phụng mệnh Quốc quân tới đây bắt giữ kẻ gian Vân Việt làm loạn, tiêu diệt gian dân, chỉ là mấy kẻ miền núi, có gì mà phải sợ!” Đại tướng vô cùng xem thường, hẳn là cảm thấy chính mình đại tài tiểu dụng, việc diệt tặc này vốn không cần gã phải tới, Huyện lệnh phái mấy nha dịch là có thể giải quyết được rồi.
Đại tướng nhìn cạm bẫy ngay trước mắt, lại nhìn thủ hạ chết thảm bên trong, lạnh lùng nói: “Sau khi vào thôn, phàm là nam tử, giết chết không cần luận tội!”
Âm giọng gã vang dội, rất có lực, đến nỗi Việt Tiềm đang mai phục trên con kênh phía trước cũng nghe thấy được.
Dung binh tiếp tục tiến lên theo con đường nhỏ cạnh rừng núi, không dám tiếp tục đi đường rừng nữa, sợ lại gặp phải cạm bẫy. Đi cả một đường, bọn họ vẫn không thấy một người vân Việt nào.
Cây cối trong rừng núi vô cùng rậm rạp, khiến Dung binh không có cách nào đi liền thành hàng, đội ngũ tán loạn, có những người còn tụm năm tụm ba đi với nhau, tất cả đều độc hành.
Không bao lâu sau, một con kênh nhỏ xuất hiện trước mặt Dung binh, ấy chính là một con kênh được hình thành từ thiên nhiên, phía trên còn có một cây cầu gỗ/
Chỉ cần người quen thuộc với binh thư, ắt sẽ biết nơi này là điểm mai phục hoàn hảo.
Đại tướng hô: “Tuần tra!”
Nhưng chính lúc này, phía Đông cánh rừng bỗng truyền ra tiếng Dung binh kêu lên thảm thiết, còn có mưa tên rào rạc bắn tới, những Dung binh đi thành tốp năm tốp ba đều bị mưa tên của Phàn Xuân tập kích.
Bọn họ không kịp phản ứng, tử thương chắc chắn sẽ nặng nề.
“Qua thăm dò thử xem.” Đại tướng ra lệnh cho hai tên lính bên cạnh, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
Những Dung binh còn lại lại chẳng trấn định được tới vậy, bọn họ từng suýt đạp phải bẫy tập, mắt thấy đồng bạn bị mai phục lại càng thêm hoảng hốt.
Tiếng Đại tướng vừa dứt đã nghe thấy có người dùng tiếng Dung thét lên thảm thiết, còn có tiếng Việt Tiềm kêu lên đầy phẫn nộ: “Đi theo ta!”
Việt Tiềm vung tay hô to, một hô mà ứng, bóng dáng lao ra khỏi bụi cỏ rừng cây, trong nháy mắt vô số người Vân Việt cũng lao từ trong rừng ra, nhất thời không chỉ Dung binh, ngay cả Đại tướng cũng giật mình.
Bọn họ căn bản chẳng ngờ rằng người Vân Việt trốn trong Mộng trạch sẽ chủ động công kích, với kinh nghiệm này trước của họ, việc áp chế phản tặc Vân Việt vốn là chuyện vô cùng dễ dàng.
Chỉ cần vừa nghe Dung binh tới, bọn họ đã chạy trối triết, nào có ai dám đứng ra tổ chức tấm công.
Đại tướng giơ trường kiếm lên, hô to với những binh lính sau lưng: “Cung binh, xạ kích!”
Dù sao cũng đã có kinh nghiệm tác chiến phong phú, thấy những người Vân Việt đồng loạt xông lên, đây chính là thời điểm tốt nhất để bắn giết.
Tiếc rằng người Dung chẳng thể gọi đội ngũ cung binh phía sau tới. Trong lúc bọn họ tiến vào rừng, đi xuyên qua cây cối, tiểu đội cung binh đã bị Bành Chấn đánh lén, tan tác từ lâu.
Vô thanh vô tức chết đi toàn bộ.
Phát hiện một cung binh cũng chẳng còn, bản thân lại đang đứng giữa vòng vây của những người Vân Việt, toàn bộ Dung binh đều há hốc mồm.
Đại tướng quát lên: “Mấy kẻ hoang dã chỉ biết núm trong bóng tối bày ra ám chiêu, nếu các ngươi dám xuất hiện, hôm nay sẽ là ngày chết của các ngươi!”
“Tất cả mọi người nghe lệnh, tiến công!” Đại tướng vung trường kiếm lên, chỉ huy chiến đấu.
Bên cạnh gã vẫn còn hai mươi mấy tên lính đều được trang bị áo giáp kiên cố, binh khí tinh xảo, đối mặt với những người Vân Việt trang bị đơn sơ này, một người vẫn có thể địch mười.
Dung binh ít người, đội ngũ của Việt Tiềm gần như gấp đôi, nhưng vũ khí thua kém rất nhiều, dù có đông đảo vẫn sẽ nằm ở thế yếu.
Nhưng họ không để ý tới nữa. chỉ có tiếng chém giết rống giận, máu bắn đỏ cây cầu gỗ, đây là con đường sinh tử duy nhất.
Việt Tiềm làm gương cho binh sĩ, đi đầu tác chiến. Hắn dựa vào sức một người mà chặn đứng Dung binh trên cầu gỗ, những người còn lại phần lớn đều chọn vượt qua con kênh đầy đất kia.
Sau khi vượt qua con kênh, tránh khỏi Việt Tiềm, Dung binh tác chiến với những người Vân Việt khác. Người Vân Việt không địch lại nổi, bị đánh giết phải liên tục lùi về phía sau.
Việt Tiềm một hơi đánh bại hai Dung binh đang vây công, tác chiến anh dũng, kỹ xảo thành thạo, rất nhanh đã khiến Đại tướng chú ý tới.
Đại tướng đẩy thủ hạ đang chặn trước người ra, đi về phía Việt Tiềm. Gã đã thu trường kiếm về vỏ kiếm bên hông, trong tay nắm chặt trường thương.
Thấy ánh mắt khiêu khích của Đại tướng, Việt Tiềm cố ý cười khẩy đáp lại, sớm đã có ý muốn đánh một trận sinh tử cùng nhau.
Việt Tiềm dù có anh dũng cũng không có cách nào giải quyết hết được đám Dung binh này. Hắn chẳng phải Thanh Vương đánh đâu thắng đó trong truyền thuyết mà chỉ là một người phàm, trước mắt chỉ có đánh bại tướng lĩnh của Dung binh mới có thể kết thúc cuộc chiến này được.
Việt Tiềm đi lên cầu gỗ, nghênh chiến Dung tướng. Bọn họ một cầm đoản kiếm, một nắm trường thương. Theo lý thuyết mà nói, đoản kiếm vốn chẳng theo kịp được trường thương.
Dung tướng tiến công vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ, trường thương trong tay vừa đâm về phía trước đã bổ nứt cả khiên gỗ của Việt Tiềm, chấn động mạnh mẽ tới mức cánh tay hắn cũng rung lên.
Việt Tiềm ném khiên gỗ xuống, nhanh chóng lùi về phía sau. Tới lần thứ hai đối phương vung thương, dường như đã dốc tới toàn lực.
Mũi thương đánh mạnh lên cầu gỗ, chờ tới khi Dung tướng muốn rút thương về lại phát hiện mũi thương nặng trịch, định thần lại nhìn mới thấy một chân Việt Tiềm đạp lên mũi thương, đoản kiếm sắc bén vung lên ngay sát bên mặt, trong lúc cấp bách gã bèn buông trường thương ra, lao về bên cạnh tránh né mũi kiếm.
Cầu gỗ chật hẹp, vừa trốn một chút trọng tâm đã bất ổn, Dung tướng ngã thẳng vào con kênh nộng. Đất dưới kênh vốn chẳng sâu, ngã cũng không đau, huống hồ là Dung tướng đã được trang bị tận răng.
Dung tướng bò từ con kênh lên, đang định chửi ầm lên, không ngờ mũi thương sắc nhọn đã vung tới, đánh rơi mũ giáp của hắn, còn chưa kịp phản ứng Việt Tiềm đã nhảy xuống khỏi cầu gỗ, tay cầm đoản kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào đùi gã.
Tiến công liên tiếp khiến Dung tướng không kịp ứng phó, nếu không có binh sĩ chạy tới ứng cứu đúng lúc, e rằng Dung tướng đã mất mạng.
Tướng lĩnh bị thương, khí thế của Dung binh vốn đang tăng vọt lại hạ xuống lần nữa. Những người Vân Việt này càng đánh càng mạnh, bọn họ tập hợp lại bên người Việt Tiềm, đẩy lùi Dung binh ra khỏi con kênh cạn kia.
Tận mắt thấy thủ hạ của mình chẳng thể địch lại nổi người Vân Việt, dù không thể tin nổi, Dung tướng vẫn hạ lệnh: “Rút lui!”
Dù sao Dung binh cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, giữa lúc rút lui còn không quên yểm trợ cho Dung tướng chạy trốn. Những người Vân Việt thắng lợi hô to, truy đuổi Dung binh, mãi cho tới khi trục xuất ra khỏi cánh rừng mới coi như thôi.
Trong tiếng hoan hô của người Vân Việt, Dung binh vội vàng leo lên thuyền lớn, hốt hoảng đào tẩu.
Việt Tiềm đi tới bãi dựng bia ngắm, nhìn theo thuyền lớn phía xa xa, đáy lòng biết rằng trong thời gian ngắn sẽ không có thêm Dung binh tới đây chinh phạt nữa. Ngày hôm nay, binh lính tại huyện Trạch Tây đã hao tổn đến hơn phân nửa.
Người phục kích cung binh của người Dung chính là Phàn Xuân. Y tới đây tranh công, cũng giải một trên Dung binh bị bắt làm tù binh tới trước mặt Việt Tiềm.
Phàn Xuân hỏi: “Ba Na, xử trí thế nào?”
Việt Tiềm nói: “Trước tiên nhốt lại, ngày sau còn cần.”
Binh trú bên bến phà Trạch Tây vừa trải qua đại bại, hao binh tổn tướng, cũng không có sức mà đi trợ giúp thị trấn Trạch Tây.
Bây giờ kẻ địch lại “đưa tới” không ít áo giáp và vũ khí, đây chính là thời điểm tốt để tấn công thị trấn Trạch Tây.
Việt Tiềm biết rõ, phải nắm được một toà thành trì, mới có thể phòng ngự lại kẻ địch lần lượt tiến công, mới thuận tiện chiêu nạp tộc nhân bốn phương, mới có nơi chân chính mà đặt chân xuống.
***
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau hẳn A Linh tới Vân Việt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...