Vân Việt Vãng Sự

Ven hồ, một con thanh xà khổng lồ đang cuộn thân thể mình lại. Nó vừa cắn chết một con hươu lớn, cho dù con hươu có giãy dụa kịch liệt đến đâu, đôi mắt lộng lẫy của nó cũng từ từ mất đi ánh sáng, tứ chi cứng còng.

Răng nanh sắc bén của thanh xà đâm sâu vào cổ con hươu, một dòng máu ấm nóng chảy xuống.

Thanh xà buông con hươu ra. Xác nó trượt thẳng xuống mặt đất, trên cổ máu me tung toé. Trong không khí nồng nặc mùi máu tươi, có vài vết nhiễm đỏ cả lông bờm thanh xà. Lông bờm lay động theo gió đêm, từng giọt máu đỏ bị gió thổi tung, bay đi rồi biến mất.

Sau khi ăn no, thanh xà bò đến bờ hồ. Nó cúi đầu xuống uống nước, đột nhiên nhìn thấy một đôi sừng mọc lên trên trán mình.

Chẳng biết từ khi nào, thanh xà đã mọc sừng.

Thanh xà mọc sừng mới được tính là trưởng thành, hệt như Thanh Vương được khắc trên tộc huy của Vân Việt Vương trong thần miếu. Thanh xà bên trong tộc huy, phần lưng có bờm dài, đầu mọc sừng, gọi là rắn, thật ra lại càng giống rồng hơn.

Thanh xà uống mấy ngụm nước trong, sau đó bơi vào trong hồ. Nó tẩy vết máu tanh trên người đi, uốn lượn bơi về phía trước, hệt như cá gặp nước, thản nhiên mà tự đắc.

Rừng rậm yên tĩnh không một tiếng động. Ban đêm, trong rừng vốn không nên yên tĩnh đến vậy, côn trùng cũng không dám kêu thành tiếng, chim muông hốt hoảng chạy trốn. Thân ảnh của thanh xà dần biến thành cái bóng mờ, trôi nổi dưới nước.

Nó đã mọc sừng, trưởng thành rồi, nên có bạn đời của chính mình.

Nó bò lên một cây đại thụ bên hồ, treo thân thể to lớn của mình lên cành cây, híp mắt tắm mình dưới ánh trăng. Gió đông mơn man theo từng tấc vảy lạnh buốt, nó cũng chìm dần vào giấc ngủ.

Việt Tiềm tỉnh lại từ giấc mộng biến thành thanh xà, giơ tay lên sờ trán của chính mình, nhớ lại cảm giác kỳ lạ khi mọc rừng kia.

Cùng lúc đó, hắn cảm giác được khô nóng khó chịu trong thân thể mình. Việt Tiềm theo thói quen nhắm mắt lại, nhẫn nhịn chịu đựng. Qua chốc lát, lại nghe thấy tiếng gà gáy, hắn mới mở mắt ra. Ngoài cửa sổ, trời đã sắp sáng rồi.

Việt Tiềm bò xuống giường, cởi trung y ra, Hắn cầm khăn vải nhúng vào nước lạnh, lau lùi mồ hôi trên cổ và phần lưng, sau đó vô cùng bình tĩnh thay áo.

Xa xa, có thể nghe được tiếng nói chuyện của nô bộc cạnh tường viện. Mỗi khi Linh công tử ngủ tại Biệt đệ, dù trời còn chưa sáng, nhịp sống trong cả toà Biệt đệ cũng như vì y mà vận chuyển.

Việt Tiềm ăn mặc chỉnh tề, đi tới cửa phòng Chiêu Linh. Trịnh Minh đã đứng sẵn dưới bậc cửa, đang dùng ánh mắt cao thâm khó dò liếc nhìn Việt Tiềm, còn không thèm che dấu biểu tình đắc ý.

Hệt như đang nói, ngươi chờ đó.

Ngày thường, Trịnh Minh không đắc ý được bao lâu, chuyện đầu tiên mà Linh công tử làm sau khi tỉnh ngủ chính là gọi Việt Tiềm, mà gã sẽ bị lạnh nhạt một bên, khiến cho gã vừa ghen lại vừa hận.

Việt Tiềm không để ý đến Trịnh Minh. Hắn vô cùng thản nhiên, hệt như chẳng thèm để ý tới đối phương, mặc cho gã càng thêm vò đầu bứt tai, tự mình làm chính mình khổ não.


Sáng sớm hôm nay, Chiêu Linh thay y phục, ăn sáng, sau đó leo lên xe ngựa, chuẩn bị đi tới Phán cung học tập.

Ngoài cửa viện Biệt đệ, Ngự phu ngồi trên xe đợi lệnh. Việt Tiềm nâng Chiêu Linh leo lên xe ngựa, vẫn còn chưa xuất phát, hắn đứng thẳng tại chỗ, chắp tay tiễn đưa người trong buồng xe.

Chiêu Linh vén rèm trong xe lên, dặn dò Việt Tiềm: “Ngươi gọi thợ ngọc, nói không cho bọn họ trì hoãn thêm nữa. Nếu một tháng sau vẫn không thể hoàn thành, không cần bọn họ sửa ngọc nữa, ta sẽ bắt bọn họ chịu tội.”

Việt Tiềm trả lời: “Vâng, công tử.”

Xe ngựa chậm rãi chạy đi, Chiêu Linh buông rèm xe xuống. Rèm xe ngăn cách y và phong cảnh bên ngoài, cũng tách Việt Tiềm ra.

Gần đây công việc Chiêu Linh giao cho Việt Tiềm ngày càng nhiều, đã vượt xa những gì một người hầu nên làm, nghiễm nhiên khiến hắn trở thành một nửa quản gia.

Mà bởi vì vậy, Việt Tiềm cũng vào thành rất nhiều lần. Có một số việc hắn nhất định phải vào thành làm. Sáng hôm nay, nếu không có việc tới xưởng ngọc, Việt Tiềm cũng sẽ tìm lý do để vào thành.

Hôm nay, hắn nhất định phải vào thành.

***

Xe ngựa rong ruổi một đường, chạy thẳng tới cửa Nam. Sau khi vào thành, Việt Tiềm chạy thẳng đến nhà xưởng sửa ngọc, truyền đạt bất mãn của Linh công tử.

Sau đó hắn liền vội vàng đi tới Nam thành, mua lương khô, muối tiêu, thịt khô cá khô, chất đầy hàng hoá lên trên xe. Thông thường, hắn vô cùng yêu thích chiếc xe hai ngựa này, chưa bao giờ dùng nó để vận chuyển cá khô, muối tiêu, không muốn làm bẩn toa xe.

Nhẩm tính canh giờ, Việt Tiềm vội vàng đi tới bến tàu phía Nam. Lúc này, trên bến tàu có một chiếc thuyền lớn của doanh trại phía Bắc đang neo đậu, mấy nô lệ Việt nhân đang làm việc, vận chuyển các sọt trúc lớn chứa đầy cá tươi lên bờ.

Mấy tên lính đã rời thuyền, đứng ở bên cạnh bến cảng. Một người trong đó là đầu lĩnh của nhóm binh sĩ này, gọi là Bách phu trưởng. Bách phu trưởng không ngừng nhìn xung quanh bến cảng, trông vô cùng sốt ruột, nhìn thấy Việt Tiềm liền vội vã vẫy tay.

Trong tay Việt Tiềm cầm một cái túi nhỏ. Hắn đi đến trước mặt Bách phu trưởng, ánh mắt rơi thẳng vào Phàn Ngư ở phía sau gã. Phàn Ngư gật đầu với Việt Tiềm, chỉ tay vào một cái sọt trúc lớn bên chân.

Sọt trúc kia đã bị che kín, dùng dây thừng buộc chặt lại.

Những thứ được đưa lên thuyền lớn, vận chuyển tới bến cảng Đô thành vẫn luôn là cá, nhưng hôm nay, thứ bên trong sọt trúc này lại không phải là cá.

Việt Tiềm quăng cái túi trong tay cho Bách phu trưởng. Gã vội vàng bắt lấy, không đợi nổi mà mở dây thừng buộc bên ngoài túi vải ra, hé một góc ra nhìn. Ánh vàng sáng chói rực rỡ, lại đưa tay ước lượng, xem ra cũng không ít.

Bách phu trưởng thu được thứ tốt, lập tức nháy mắt với binh sĩ.


Hai tên lính vô cùng ăn ý, nâng cái sọt trúc bên chân Phàn Ngư lên.

“Phàn Ngư, ngươi đi theo.” Việt Tiềm ra hiệu cho Phàn Ngư đuổi sát theo sau.

Trên bờ, tiếng người huyên náo, người đến người đi. Phàn Ngư vô cùng sốt ruột, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi. Y vừa mới chạm lên sọt trúc, đột nhiên bị Bách phu trưởng kéo ra ngoài.

“Đừng tham lam! Chỉ có thể một, không thể cả hai được!” Bách phu trưởng dựng thẳng một đầu ngón tay trước mặt Việt Tiềm, vô cùng hung ác nói.

Nếu một lão nô đau ốm quấn thân mất tích, Bách phu trưởng còn có thể nói ốm chết, đã ném đi rồi; nhưng nếu người mất tích là một Nô nhân trẻ tuổi cường tráng, tất nhiên Ngu quan sẽ truy cứu. Việc này quá nguy hiểm, gã còn có khả năng vi phạm Pháp quy, sa làm đầy tớ.

Phàn Ngư bị binh sĩ giữ chặt, không thể động đậy.

Tay Việt Tiềm đè lên chuôi kiếm, hai mắt trợn trừng, con ngươi phảng phất như ngọn lửa đen đặc. Bách phu trưởng lùi lại một bước, trên mặt lộ rõ thần sắc hoảng loạn, có điều gã cũng trấn định rất nhanh, châm chọc nói: “Trên trong Hữu uyển cũng có tới hơn trăm Việt nô, chẳng lẽ ngươi còn muốn cứu tất cả bọn họ đi?”

“A Tiềm, thôi.” Phàn Ngư lắc đầu, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Từ ngày bị bắt làm tù binh, y đã nhận mệnh rồi.

Người không nhận mệnh sẽ không ngừng chống lại, trong lòng thống khổ bất kham, không chịu khuất phục, đều chết hết cả rồi.

Việt Tiềm buông tay khỏi chuôi kiếm, sức mạnh chực chờ bộc phát nơi đầu ngón tay cũng biến mất. Hắn không đành lòng nhìn thẳng Phàn Ngư, đành phải quay người rời đi.

Khi cùng binh sĩ nâng sọt trúc chuyển lên xe ngựa, hắn nghe thấy một tiếng thở dài phát ra từ bên trong sọt trúc, lặng lẽ mà bất đắc sĩ.

Sau khi thả màn xe xuống, Việt Tiềm ngồi lên xe ngựa, lái xe rời đi.

Phàn Ngư bị binh sĩ áp giải xuống thuyền, xiềng chân đập vào từng bậc đá trên con đê phát ra tiếng leng keng trầm đục. Nô nhân trên thuyền đồng loạt nhìn về phía y, đôi mắt đen thùi lùi của họ không có chút tình cảm nào, tê dại, trống rỗng.

— Nếu ông trời có mắt, phải chăng Vân Việt sẽ xuất hiện một vị đại anh hùng, giải cứu tất cả chúng ta khỏi sự nô dịch của Dung nhân. Như thế, sẽ thật tốt biết bao.

Trong lúc dùng sức đẩy mái chèo gỗ dưới sự giám sát của binh sĩ sát bên, bên tai là tiếng hét, tiếng quát tháo thô lỗ của họ, Phàn Ngư đã nghĩ như vậy.


***

Việt Tiềm điều khiển xe ngựa, đi tới cửa thành phía Nam. Lính canh vẫn như mọi ngày, lần lượt kiểm tra từng người trước khi ra cổng thành.

Đến phiên Việt Tiềm, lính canh biết mặt hắn, định chuẩn bị cho đi, thế nhưng đúng hôm nay lại có một tên quan chức mới tới, đang dò xét những người ra vào cửa thành, thấy xe ngựa Việt Tiềm đang ngồi che đậy kín kẽ, quát lên: “Không cho đi!”

“Vì sao không kiểm tra toa xe?” Tên quan nọ vừa chất vấn lính canh, vừa nhanh chân đi tới.

Hai tên lính canh đứng đó lộ ra vẻ mặt khó khăn, một trong số họ tiến lên, lặng lẽ nói nhỏ vài câu bên tai tên quan kia, chỉ thấy nghe xong sắc mặt gã cũng thay đổi.

Việt Tiềm không có biểu cảm gì, nhấc màn xe lên. Trong buồng xe chỉ có vài túi vải chứa đầy gạo và mì, muối tiêu, ngũ cốc…

“Có cần ta chuyển đồ xuống, kiểm tra từng thứ không?” Hắn lạnh giọng, ngữ khí vô cùng ngạo mạn.

Sắc mặt tên quan kia vô cùng khó coi, không dám lên tiếng nữa, vung tay lên, ra hiệu thông hành.

Đây là người hầu của Linh công tử, hẳn là chính mình mù rồi mới dám hành xử như vậy, tên quan hoảng hốt, bất an nghĩ.

Xe ngựa đi ra khỏi thành, tiến thẳng về phía trước, vượt qua đường lớn, sau đó quẹo vào một con đường nhỏ, tiến vào một cánh rừng hoang vắng không người.

Việt Tiềm dừng hẳn xe lại, rút kiếm cắt đứt dây thừng buộc chặt bên trên sọt trúc, xốc nắp sọt lên, đỡ Thường phụ từ bên trong ra.

Từ khi rời khỏi Hữu uyển tới nay đã là một thời gian dài, Việt Tiềm cũng đã thay đổi rất nhiều. Thường phụ trông vẫn như cũ, gầy như que củi, da thịt vàng vọt tựa rơm, quần áo rách nát bẩn thỉu, cả người bốc lên mùi hôi thối.

Thường phụ bò ra khỏi sọt trúc, ngồi trong buồng xe than thở, mặt đầy ưu sầu hỏi: “A Tiềm, ngươi mạo hiểm đến mức này để cứu ta ra ngoài, ngươi có thể giấu ta đi đâu được?”

Hắn chưa từng nghĩ Việt Tiềm sẽ tìm cách cứu mình, mà còn có năng lực để cứu được mình. Từ rất nhiều năm trước, khi bước vào Hữu uyển làm nô, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rằng bộ xương già của mình sẽ chôn bên trong Hữu uyển.

Lần này rời khỏi Hữu uyển, lại không biết mảnh rừng rậm này là nơi nào, sao có thể không ưu sầu được.

Việt Tiềm móc một chiếc chìa khoá ra, mở còng chân của Thường phụ, vừa làm vừa nói: “Tự có nơi đi, ta đã an bài từ sớm rồi.”

Tâm tình hoảng hốt của Thường phụ thoáng được thả lỏng, lúc này mới đánh giá Việt Tiềm cẩn thận, cảm thấy khó mà tin nổi, nói: “Tiểu tử này, ngươi ăn mặc như thế này, thiếu chút nữa ta đã không nhận ra ngươi.”

“Cạch” một tiếng, xiềng chân mở ra. Việt Tiềm không nói gì, chỉ cúi đầu tháo xiềng xích nặng trịch trên cổ chân Thường phụ xuống. Cổ chân Thường phụ được tự do, nhất thời còn chưa quen được, hỏi: “Chìa khoá lấy ở đâu ra?”

Việt Tiềm lạnh nhạt nói: “Mua của một tên thợ khoá.”

Về phần vì sao thợ khoá mở được xiềng chân, còn làm được chìa khoá mở được xiềng chân của Nô nhân, Thường phụ không hỏi.

Tiểu tử này vẫn hệt như cũ, trầm mặc ít lời, Thường phụ nghĩ.


Việt Tiềm bỏ chìa khoá và xiềng chân vào sọt trúc, sau đó thả xuống hồ nước trong rừng.

Thường phụ đứng bên bờ nước, rửa ráy một thân bẩn thỉu, thay bộ quần áo dành cho người hầu mà Việt Tiềm mang đến, đầu tóc rối bù cũng được trải thành búi, hệt như biến thành một người hoàn toàn khác.

Lúc trước nhếch nhác, vừa bẩn vừa thối, dù là ai nhìn một cái cũng sẽ biết đây là Nô nhân.

Thường phụ lại chui vào trong buồng xe, ngồi yên không lên tiếng. Việt Tiềm điều khiển xe ngựa rời khỏi cánh rừng, đi dọc theo con đường núi quanh co, tới một ngôi làng nhỏ sâu trong núi.

Xe ngựa đi qua cổng làng, hướng về bên phải, tiến thẳng tới trước cửa một đại viện.

Đây là một toà nhà lớn, nhìn qua giống hệt nơi ở của nhà giàu, chỉ là cả toà nhà đều vắng vẻ, không có tiếng người qua lại.

Thường phụ ra khỏi xe ngựa, nhìn bốn phía xung quanh, mặt mày lộ rõ vẻ ngạc nhiên, vô cùng bất ngờ. Toà nhà lớn như thế này, mặc dù trống không, nhưng nhất định cũng phải tốn không ít bạc.

“A Tiề, nơi này… là nhà của ngươi?” Thường phụ khó có thể tin được.

Việt Tiềm gật đầu một cái, mở cửa phòng ra, vốn định đưa Thường phụ vào nhà, lại thấy người sau vẫn đứng ngẩn bên ngoài, bèn nói: “Nơi này tĩnh lặng, thường sẽ không có ai tới. Cho dù có người nhìn từ bên ngoài vào, cũng sẽ nghĩ đây là Biệt đệ của quan chức xây ở ngoại thành, không dám tự ý xông vào.”

Nếu như chỉ là một chỗ dung thân, có thể mua một căn nhà dân nhỏ, nhưng Việt Tiềm làm vậy sẽ đảm bảo Thường phụ có thể ở đây lâu dài, không lộ chút sơ hở nào.

Thường phụ đi theo Việt Tiềm vào nhà, thấy trong phòng có giường chiếu, có đồ ăn, đồ dùng cũng đầy đủ mọi thứ đúng như Việt Tiềm nói, quả là đã sớm chuẩn bị rồi.

“Nếu có người hỏi lai lịch của ngươi, cứ nói là lão bộc trong nhà quan lại.” Việt Tiềm mở cửa sổ ra. Ngoài cửa sổ có một bức tường viện rất cao.

Thường phụ ở trong phòng nơi này sờ một cái, nơi kia nhìn một cái, vui vẻ nói: “Ta biết nên ứng phó như thế nào, cái nào không biết sẽ nhờ ngươi dạy.”

Trước khi trở thành tù nhân, Thường phụ là một quan chức của Vương đô Vân Việt, chức quan tuy cũng không lớn lắm nhưng cũng chẳng nhỏ, kinh nghiệm từng trải cũng tương đối phong phí, va chạm xã hội lại càng không ít.

Vui sướng ban đầu qua đi, sau khi tỉ mỉ nghĩ lại, Thường phụ mới cảm thấy không đúng, hỏi: “Tiểu tử, nhiều tiền như thế, ngươi lấy ở đâu ra? Đừng nói đây là hấp tấp, mua hẳn cả toà đại viện này.”

Việt Tiềm trả lời: “Ta tự có biện pháp của ta.”

Nghe giọng điệu là biết hắn không chịu nói tỉ mỉ, Thường phụ cũng không truy hỏi.

Giờ đây người đã rời khỏi Hữu uyển, cũng ra khỏi thành, mai sau lại ở nơi đây, nhất định phải vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không được để cư dân bản địa nhìn ra sơ hở.

Thường phụ xem qua cả phòng ngủ lớn và nhà bếp một lần, lại đi dạo trong viện với Việt Tiềm, không khỏi cảm thán: “Ở đây đúng là không tồi, vừa rộng rãi vừa sáng sủa…”

Làm nô nhiều năm rồi, sớm đã quên đi trước đây mình cũng là một người tự do, lúc này mới thoáng nhớ lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui