Vạn Vật Lưu Vết


VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 2: Búp bê
Edit: Cá trê
__________
Hiện giờ tin tức lan truyền rất nhanh chóng, chỉ cần là người có chút quan tâm đến pháp luật đều biết vân tay là thứ độc nhất vô nhị, là chứng cứ có thể quyết định thân phận hung thủ.

Lại càng không cần nói đến những người trẻ tuổi trong thời đại công nghệ.
Vân tay ở đây chính là những đường vân đặc biệt trên bụng ngón tay.
Thật ra nhóm Lộ Tranh căn bản không trích xuất được bất kì dấu vân tay đúng nghĩa nào ở hiện trường cả nhà Chiêm Giai Hoà bị giết hại, ngoại trừ một chút ít dấu vết còn sót lại trên mảnh sơn móng tay nhỏ thì cũng chỉ là hai đường vân đốt ngón tay mà thôi.
Đường vân đốt ngón tay khác với dấu vân tay, tuy rằng trên lý thuyết đường vân đốt ngón tay của mỗi người đều khác nhau, nhưng trong nước hiện không có kho dữ liệu lưu giữ đường vân đốt ngón tay, cũng không có đủ thẩm quyền để xác định danh tính mà chỉ có thể dựa vào sự quan sát bằng mắt thường của nhân viên giám định.

Chỉ dựa vào chứng cứ này thì không đủ để định tội, nếu Chiêm Thắng Nam biết điều này mà sống chết không thừa nhận vậy thì phiền toái.
Cảnh Chí Trung rất giỏi trong việc thẩm vấn, lão bánh quẩy này thích hợp với việc trộn lẫn sự khác nhau của dấu vân tay và đường vân đốt ngón tay, gây áp lực cho Chiêm Thắng Nam.
Quả nhiên, thời điểm nghe thấy dấu vân tay của bản thân xuất hiện ở hiện trường vụ án, Lộ Tranh chú ý tới ngón tay Chiêm Thắng Nam hơi rụt lại.

Nhưng rất nhanh, Chiêm Thắng Nam ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh xen lẫn chút khinh thường: "Chú cảnh sát à, các chú đang ép cung sao? Đó là nhà chú hai tôi mà, tôi đến đó thì có gì ngạc nhiên, sao không thể để lại dấu vân tay chứ?"
Ha, cô gái này, thời khắc mấu chốt còn rất nhanh trí.
Đúng là gừng càng già càng cay, tuy rằng giờ phút này mặt Cảnh Chí Trung không có chút thay đổi, song Lộ Tranh không hiểu sao lại cảm nhận được nội tâm anh ta đang phát ra tiếng cười hahaha đầy hưng phấn.
Tựa như lão thợ săn đang nhìn vào con mồi tự cho là thông minh đã tránh thoát một cái bẫy nhưng lại không hề hay biết bản thân đã bước đến bờ vực của một cái bẫy khác.
"Đương nhiên không gì là không thể." Cảnh Chí Trung bình tĩnh nhìn Chiêm Thắng Nam, gương mặt chữ điền toả ra áp lực vô hạn: "Thế nhưng, nếu tôi nói vân tay của cô lưu lại trên thứ hung thủ đã từng động qua thì sao?"
Căn cứ vào lời nói của bảo mẫu theo giờ đến quét tước định kì của nhà Chiêm Giai Hoà thì cô gái nhỏ Chiêm Minh Phi xem tủ búp bê kia là tâm can bảo bối của mình, bình thường ngoại trừ cô bé thì ai cũng không được đụng vào, ngay cả Cung Vân Lộ cũng không được.
Sắc mặt Chiêm Thắng Nam bằng mắt thường cũng thấy được đã trắng bệch.
Lộ Tranh bình tĩnh, biết cạy được miệng cô ta chỉ còn là vấn đề thời gian liền đứng dậy yên lặng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bên ngoài hành lang phòng thẩm vấn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng, dáng người nhỏ gầy, làn da trắng nõn, gương mặt tuấn tú, lúc này đang cầm cặp công văn, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Đồng chí cảnh sát, xin hỏi Thắng Nam thế nào rồi?" Thấy Lộ Tranh ra khỏi phòng thẩm vấn thì hai mắt sáng lên, khẩn trương đi đến hỏi anh.
"Vẫn chưa kết thúc thẩm vấn, tình hình trước mắt không thể tiết lộ được." Lộ Tranh khoát tay, bỗng cảm thấy diện mạo người đàn ông trẻ tuổi này nhìn hơi quen mắt.
"Từ từ." Anh hơi híp mắt, "Anh là thư kí của Vương tổng đúng không?"
Người đàn ông trẻ tuổi hoảng sợ, tựa như không ngờ Lộ Tranh vẫn còn nhớ rõ mình, vội gật đầu không ngừng: "Đúng vậy, tôi chính là người đã gọi điện thoại hỏi thư ký của Chiêm tổng sao còn chưa đến, lần trước đã có cảnh sát nói qua với tôi rồi."
"Thì......!Thắng Nam là bạn gái tôi." Người đàn ông trẻ tuổi hơi xấu hổ nói, vươn tay bắt tay với Lộ Tranh, "Tôi tên Tô Minh."
"À, thì ra là thế, hai người rất có tướng phu thê đấy." Lộ Tranh hiểu rõ gật đầu, xem ra người này chính là vị thần bí mà Chiêm Thắng Nam gọi là "anh yêu" lúc nghe điện thoại ở phòng tiếp khách.
Bộ dáng của chàng trai Tô Minh này quả thật có vài phần tương tự Chiêm Thắng Nam, mày cong rất tuấn tú, thái độ đối nhân xử thế thoạt nhìn cũng thông minh khéo léo, Lộ Tranh cảm thấy anh ta cùng cô gái 2D hung ác Chiêm Thắng Nam kia không quá tương xứng nhau.

"Bên trong đoán chừng còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới xong." Lộ Tranh đoán Chiêm Thắng Nam ra khỏi phòng thẩm vấn có lẽ sẽ trực tiếp bị giam giữ nên uyển chuyển nói với Tô Minh: "Nói không chừng hôm nay đến tối muộn vẫn chưa xong đâu.

Anh về trước đi, đến lúc có tin tức thì cảnh sát sẽ thông báo đến cho anh."
"Được được, cảm ơn anh cảnh sát." Tô Minh không ngừng gật đầu, chần chừ một lát, vẻ mặt mang theo do dự kéo tay áo Lộ Tranh.
"Sếp ơi, tôi rất hiểu Thắng Nam." Anh ta khẩn thiết nói: "Chuyện xảy ra tàn nhẫn như thế, cô ấy chỉ là một cô gái không làm được đâu.

Bình thường nhìn thấy côn trùng thôi cô ấy cũng bị doạ khóc rồi, cô ấy chính là một người lỗ tai mềm, rất dễ bị người khác lừa gạt, nói không chừng là bị ai đó lừa gạt......"
Thấy anh ta càng nói càng kích động, Lộ Tranh thở dài vỗ vai anh ta, anh xoay người sang hướng khác đi về phía cuối hành lang.
"Anh yên tâm, chúng tôi sẽ không để bất kì tên tội phạm nào trốn thoát, cũng sẽ không bắt oan một người tốt nào đâu."
Cơ sở vật chất của Cục Cảnh sát Ninh Hải vô cùng đầy đủ, diện tích sàn tương đối lớn, chỉ là kiến trúc thiết kế có hơi phức tạp, nhóm người tổ trọng án ngày đầu tiên tới, Đại Hùng xém chút đã lạc đường.

Lúc này nếu để cho Tô Minh một mình ra cửa thì không biết sẽ đụng bao nhiêu vách tường.
Thấy cảm xúc anh ta kích động, một bộ dáng bị đả kích, đoán chừng tình cảm của anh ta và Chiêm Thắng Nam không tồi nên nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện bạn gái phạm tội.


Lộ Tranh tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, trở thành người tốt một đường kể chuyện súp gà tâm hồn tiễn Tô Minh ra cửa Cục cảnh sát, sau khi nghe nói anh ta không lái xe còn tốt bụng giúp anh ta gọi một chiếc taxi.
"Anh cảnh sát, cảm ơn anh, các anh vất vả rồi!" Trước khi lên xe Tô Minh còn dài dòng thể hiện sự biết ơn và lo lắng của mình, nắm tay Lộ Tranh không chịu buông, "Xin các anh nhất định phải điều tra rõ ràng chân tướng, một khi có tiến triển gì mới hy vọng anh có thể nói cho tôi biết trước."
Lộ Tranh gật đầu đồng ý.
"Cậu trai____! Đồng chí cảnh sát____!" Đột nhiên một giọng nói hét lên: "Hai người nói xong chưa! Khi nào thì lên xe đây!"
Lộ Tranh cúi đầu nhìn xuống, thấy cửa sổ ghế phó lái của chiếc taxi không biết đã hạ xuống từ lúc nào, tài xe bên trong xoay người vẫy tay với bọn họ cố gắng gia tăng cảm giác tồn tại.
"Nhanh lên xe đi." Lộ Tranh vội giúp Tô Minh mở cửa phó lái xe taxi.
Vẻ mặt Tô Minh hơi xấu hổ, nhanh chóng chúi vào trong xe, tài xế taxi sốt ruột chờ liền nhấn ga, chiếc xe màu xanh lá lập tức biến mất trong dòng xe.
Bên ngoài cửa Cục cảnh sát Ninh Hải, dưới bóng cây ngô đồng, Lộ Tranh đứng đó đăm chiêu thật lâu.
Trong đầu anh không xoá đi được hình ảnh cái bao tay lao động màu trắng của người tài xế taxi để lộ ra khi vẫy tay.
**
"Đại Hùng, Thiệu Nguyên." Lộ Tranh vội vã quay về văn phòng tạm thời được Cục cảnh sát Ninh Hải cấp cho, "Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi."
Lúc này Cảnh Chí Trung cùng với đám người Điền Tử Nghiêu vẫn còn đang vật lộn với khối xương cứng Chiêm Thắng Nam, trong văn phòng chỉ còn Nguỵ Hùng Phong và Đường Thiệu Nguyên đang nghiên cứu chứng cứ trong tay mình, nỗ lực tìm ra manh mối của tên đồng phạm nam cao một mét bảy lăm kia.
Nghe tiếng kêu của Lộ Tranh, Đường Thiệu Nguyên lập tức đứng dậy, đập đập xấp tư liệu vài cái cho ngay ngắn rồi cho vào một túi đựng giấy tờ bằng nhựa.
"Đi đâu vậy tổ trưởng."
Khác với Đường Thiệu Nguyên nghiêm túc chấp hành hiệu lệnh, Nguỵ Hùng Phong vẫn còn đang hoang mang đã bị Đường Thiệu Nguyên xách lên khỏi ghế ngồi, hiện vẫn chưa rõ tình hình.
"Chúng ta đến tổng công ty xe bus Ninh Hải hoặc là công ty taxi lớn nhất của thành phố Ninh Hải." Lộ Tranh hưng phấn đi tới giúp Nguỵ Hùng Phong tắt màn hình máy tính: "Tôi đã có manh mối của hung thủ nam, chúng ta phải nhanh đi khoá chặt nghi phạm để có thể giúp lão đại đè thêm áp lực cho Chiêm Thắng Nam."
Nguỵ Hùng Phong vừa nghe thấy có manh mối của hung thủ còn lại liền kích động, chạy như bay xuống lầu rồi phóng xe vèo vèo trên đường.
Công ty trách nhiệm hữu hạn taxi Ninh Hải cách Cảnh cục không xa, chỉ mười phút là đến.


Sau khi đưa ra thẻ cảnh sát, Lộ Tranh thuận lợi gặp được người phụ trách công ty.
"Xin chào, quấy rầy rồi.

Chúng tôi là cảnh sát của Sở cảnh sát tỉnh." Lộ Tranh vươn tay bắt tay với người phụ trách, không nói lời vô nghĩa liền trực tiếp vào chủ đề: "Chúng tôi hiện đang điều tra một vụ án hình sự nghiêm trọng, cần có sự phối hợp của quý công ty, xin hỏi anh có thể cung cấp cho tôi một số găng tay cũ mà tài xế taxi của công ty đeo khi lái xe được không? Tốt nhất là thời gian sử dụng khác nhau, mức độ cũ mới không đồng dạng, ví dụ như một tháng, ba tháng, nửa năm và hơn một năm."
**
Người phụ trách vừa nghe là vụ án hình sự nghiêm trọng liền sợ kéo ra quan hệ gì đó với công ty mình, vội vàng thông báo không ít tài xế, mấy người Lộ Tranh không chờ bao lâu đã mang được sáu đôi găng tay do công ty taxi cung cấp về Cảnh cục.
Sau khi trở về Cảnh cục Lộ Tranh lập tức chui vào phòng thí nghiệm của khoa kỹ thuật hình sự, Đường Thiệu Nguyên và Nguỵ Hùng Phong dưới sự chỉ huy của anh cũng nhanh chóng chuẩn bị xong tài liệu ____ một xấp giấy trắng lớn, cùng với một thùng màu nước đậm đặc màu đỏ tương tự như máu.
Lộ Tranh sắp xếp sáu đôi găng tay theo thứ tự, đầu tiên là cầm lấy đôi găng tay sử dụng được một tháng, từ từ nhúng nhẹ tay trái vào thùng màu rồi dứt khoát in xuống một dấu tay chỉnh tề.
Trong nháy mắt liền xuất hiện một dấu bao tay đỏ như máu.
Đường Thiệu Nguyên lúc trước cùng Lộ Tranh làm kiểm nghiệm vật chứng, thấy thế liền hiểu rõ: "Hình dạng này......!Là dấu tay máu trên bức tường kia."
"Trả lời chính xác, chúc mừng tiến sĩ Đường thông minh của chúng ta đã học được cách trả lời." Lộ Tranh vừa cười vừa cởi bỏ găng tay dính đầy máu trên tay ra, đồng thời đẩy tờ giấy thứ nhất ra, Đường Thiệu Nguyên lập tức ăn ý lấy bút ghi số "1" vào dấu găng tay mô phỏng.
Sau khi lặp lại như thế sáu lần, Lộ Tranh rửa sạch tay, lau khô rồi cầm mấy tờ giấy in dấu găng tay máu lên so sánh với ảnh chụp.
Thời điểm đối chiếu đến tờ giấy thứ ba, anh ngừng lại, hơi híp mắt nhìn một lần rồi lại một lần.
Qua vài phút, trên mặt anh dần dần hiện lên thần sắc hưng phấn, ánh mắt đầy rạng rỡ.
"Thật tốt." Lộ Tranh thì thầm lẩm bẩm, "Đại Hùng, thông báo với Cảnh lão đại và đội trưởng Điền rằng đã có manh mối có nghi phạm nam."
== Hết chương 16 ==.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui