Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Tiểu Tạ là một người rất chân thành.
Hắn nói với Nam Chu, thực ra cậu là một nhân vật hư cấu trong “Ngày dài vĩnh hằng”.
Hơn nữa chỉ hai ngày trước thôi còn được nhà sản xuất game “Vạn Vật Hấp Dẫn” chính thức công bố.
Vĩnh Vô, họa sĩ truyện tranh thiên tài, tác giả của “Ngày dài vĩnh hằng”, bố đẻ của Nam Chu, hoàn thành tác phẩm “Ngày dài vĩnh hằng” trong hai năm, từ đó chiếm được một vị trí của riêng mình trong giới truyện tranh, ông đã mất từ mười hai năm trước vì bệnh ung thư.
Vì thế họa sĩ tính cách quái gở, quan hệ bạn bè lạnh nhạt này đã giao bản quyền mười ba bộ truyện của mình bao gồm cả bộ truyện đầu tay “Ngày dài vĩnh hằng” cho người biên tập mà ông tin tưởng nhất.
Người đàn ông tính cách quái gở kia cũng không công khai cách xử lý cụ thể tài sản của mình.
Cho nên, ba năm trước, “Ngày dài vĩnh hằng” cũng đã được nhét vào trong danh sách cải biên của “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
Bây giờ, Nam Chu đã trở thành nhân vật trong một trò chơi.
Tiểu Tạ nói, trước đây hắn đã từng đọc “Ngày dài vĩnh hằng”, hắn rất thích.
Vì thế sau khi vừa mua khoang trò chơi, phó bản đầu tiên hắn lựa chọn là “Ngày dài vĩnh hằng”.

Hắn muốn tới thăm thiếu niên mà hắn đơn phương quen biết cách một chiều không gian.
Nam Chu cũng chỉ gật đầu với lời kể của Tiểu Tạ.
Cậu không hề cảm thấy sự ác ý và tàn nhẫn ẩn giấu đằng sau mục đích Tiểu Tạ nói sự thật với cậu.
Phản ứng của bất kỳ người bình thường nào khi được thông báo cho dù bản thân có cố gắng thế nào thì vận mệnh đều nằm trong tay người khác, và trong những ngày tháng vô cùng vô tận sau này, sẽ luôn phải chịu khống chế, thì nhất định họ đều sẽ phát điên và sụp đổ.
Nhưng Nam Chu không để trong lòng.
Bởi vì cậu đã đoán ra từ trước rồi.
Nam Chu vẽ đôi môi của cô gái trồng táo lên trang giấy, vẽ tỉ mỉ từng đường vân trên môi cô, thể hiện đôi môi ấy tươi đẹp hơn.

Cậu trả lời cho có lệ:
– Ừ…
Chú ý tới vẻ mặt thờ ơ của Nam Chu, đôi mắt Tiểu Tạ ánh lên tia sáng động lòng người:
– Cậu không ngạc nhiên ư? Cậu đoán được bao nhiêu rồi?
Nam Chu nhìn Tiểu Tạ:
– Về chuyện gì?
Nếu như về thân phận của cậu thì cậu đã nghĩ từ khi còn học tiểu học.
Có một khoảng thời gian cậu cho rằng mình là nhân vật trong một cuốn sách.
Nếu như truyện tranh, phỏng đoán của cậu cũng tương tự.
Nếu như liên quan tới phó bản trò chơi…
Khái niệm trò chơi mà Nam Chu hiểu chỉ giới hạn trong những quyển tạp chí trò chơi thời gian từ mười mấy năm trước.
Trong nhận thức của Nam Chu, trò chơi là một câu chuyện bị nhốt trong hộp.
Cảm giác không khác gì sống trong một quyển sách.
Chẳng qua bây giờ cậu tạm thời chưa cảm nhận được cảm giác bị dắt như con rối, chứng minh chiếc hộp này rất rộng, sự khống chế không mạnh như cậu tưởng tượng.
Tương lai sẽ còn có rất nhiều người bước vào đây.
Có người bước vào, vậy cậu nhất định sẽ có thể ra ngoài.
Cho nên cậu không hiểu được ánh mắt Tiểu Tạ luôn nhìn cậu.
Có vẻ cảm xúc và phản ứng bình thản của mình không phù hợp với mong đợi của hắn.
Tiểu Tạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu:
– Cậu đã từng nói chuyện với người nào như tôi chưa?
Nam Chu suy nghĩ cẩn thận.
Cậu không kịp nói chuyện với cô gái trồng táo.
Vì thế cậu lắc đầu.
Tiểu Tạ hơi rũ vai, thoạt nhìn có vẻ thất vọng:
– Tại sao cậu không ngạc nhiên chút nào vậy.
Không nổi điên, không suy sụp, không đau đớn.
Chẳng thú vị gì hết.
Nam Chu đã dùng hết sự bất ngờ vào ngày hôm qua rồi.
Cậu vốn dĩ không quen thể hiện cảm xúc quá vui hay quá buồn, bởi vậy cậu nhìn Tiểu Tạ với vẻ nghi ngờ.

Cậu hỏi:
– Rốt cuộc anh muốn hỏi gì.
Bấy giờ ánh mắt Tiểu Tạ mới đỡ hơn:
– Sau này tôi làm bạn với cậu, có được không?
Nam Chu:
– Tại sao?
Tiểu Tạ nghẹn họng:
– Cậu không cô độc à?

Nam Chu buông bút xuống:
– Cô độc.

Nhưng mà tại sao tôi lại phải làm bạn với anh?
Nam Chu nói lời từ tận đáy lòng mình, thoạt nhìn Tiểu Tạ nghẹn họng không nhẹ.
Để tránh tự rước lấy nhục, Tiểu Tạ chủ động đổi chủ đề:
– Cậu cảm thấy, thế giới của cậu có gì khác không?
Nam Chu suy nghĩ, không cảm thấy những ngày tháng bây giờ có gì khác so với trước đây.
Mặt trời vẫn rực rỡ như lửa.
Những kiến trúc cũng không thay đổi gì.
Thế giới vẫn là thế giới ấy.
Điều duy nhất khác biệt chính là có thêm một cây táo.
Nhớ tới cây táo, lòng Nam Chu bỗng thoải mái hơn nhiều.
Nếu như “kết bạn” mà Tiểu Tạ nhắc tới phải trồng cây táo cho đối phương thì…
Vậy cậu mong rằng mình sẽ tìm được cô gái trồng táo, trồng lại một cây cho cô.
Chẳng qua câu nói này của Tiểu Tạ đã thu hút sự chú ý của cậu.
Dựa theo sách vở cậu đọc được, một trò chơi bình thường hẳn là phải dùng số liệu, phép tính và mô phỏng để cố gắng hết sức xây dựng ra một thế giới song song với các điều kiện gần sát thực tế?
Tại sao cô gái trồng táo và Tiểu Tạ tới được đây?
Vấn đề này rất đáng để suy nghĩ.
Song, đã bao nhiêu năm qua, Nam Chu không có thói quen chia sẻ suy nghĩ với người khác.
Cậu cũng không muốn chia sẻ với Tiểu Tạ.
Cậu chỉ muốn tự mình chậm rãi suy tư.
Không thể không nói, trực giác của động vật của Nam Chu rất mạnh.
Từ đầu tới cuối cậu luôn đề phòng Tiểu Tạ.
Cậu cảm thấy trong nụ cười của hắn có điều gì đó khiến cậu khó chịu.
Nhưng cho dù đề phòng thế nào, Nam Chu cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của đêm trăng tròn với Quang Mị.
Mỗi đêm trăng tròn, thủy triều dao động lớn nhất.
Ngày thứ ba Tiểu Tạ đến phó bản này, trùng hợp lại là một ngày trăng tròn.
Trong căn phòng của Nam Chu, khung cửa vẽ trời xanh bồ câu trắng bằng màu nước và hàng rào gỗ một tháng dùng một lần đã che gần hết ánh trăng.
Dẫu vậy, Nam Chu vẫn nằm xụi trên giường, cả người nhức mỏi, mồ hôi tuôn như suối, hông mềm không còn chút sức.
Vốn dĩ vào ngày trăng tròn, tất cả Quang Mị trong trấn nhỏ đều yếu tới mức không xuống nổi giường, không còn tính uy hiếp.
Nhưng Nam Chu vẫn cảm thấy, Tiểu Tạ đang ở bên cạnh phòng cậu.
Vì thế trước khi vào đêm, phát hiện thể lực của mình đang dần bị trút sạch, cậu gắng gượng khóa cửa vào.
Đồng hồ treo tường chậm rãi chỉ vị trí mười hai giờ.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ sáng lóa chói mắt.
Nam Chu không thoải mái, cậu siết chặt tấm ván giường, đầu ngón tay dần dần tái nhợt.
Đúng vào lúc này, giọng nói dịu dàng của Tiểu Tạ chợt vang lên bên ngoài cửa:
– Nam Chu, cậu có ở đây không?
Nam Chu giật mình.
Từ ban nãy, cậu không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào đến gần.
Dường như Tiểu Tạ đã đứng trước cửa rất lâu rồi.
Nam Chu cắn góc chăn, cố gắng áp chế tiếng thở hồng hộc yếu ớt.
Dẫu vậy, chẳng bao lâu, bên tai cậu truyền tới tiếng chìa khóa cắm vào ổ, tiếng lưỡi khóa khẽ chuyển động.
Cậu không biết Tiểu Tạ vào đây kiểu gì.
Khi nghe thấy tiếng cửa mở ra “cạch” một tiếng, cổ họng Nam Chu thắt chặt, cậu không thể nghĩ nhiều hơn, đút cổ tay yếu ớt xuống gối đầu.
Còn chưa kịp chạm vào cán dao gọt hoa quả, cổ tay của cậu đã bị nắm lấy dễ dàng.
Nam Chu mím đôi môi tái nhợt, Tiểu Tạ trở mình đè cậu xuống, khống chế cậu trên giường.
Tiểu Tạ dùng tay che miệng cậu, ngón tay út khẽ ấn vào cánh môi cậu mang theo ác ý, nhìn từ trên cao xuống đầy châm chọc.
– Quá đau khổ, quá cô đơn, đúng không?
Tiểu Tạ thủ thỉ bên tai cậu, nhưng không hề đồng tình, chỉ hưởng thụ vẻ mặt không ngừng thở dốc và hơi mất khống chế của Nam Chu.
– Nếu như là cậu, tôi đã chết từ lâu rồi.
Nam Chu im lặng.
Có bệnh à.
Anh đâu phải tôi.
Tôi muốn chết lúc nào.
Tiểu Tạ cúi người, khẽ nói:
– Để tôi giúp cậu giải thoát.
Cảm giác nặng nề chợt biến mất.
Nam Chu còn chưa kịp ổn định nhịp thở, một thứ gì đó lạnh băng ấn chặt vùng hông cậu.

Dòng điện mạnh đủ chết người từ phần hông dường như đun sôi máu trong cơ thể cậu.
Từ chỗ điện giật, một vật chất tựa hố đen được hình thành, nó nuốt hết tất cả tri giác, ý thức của Nam Chu.
Ngay lúc đó, trong khóe mắt Nam Chu tràn đầy ánh điện lóe sáng loang lổ.
Chui vào từ đầu ngón tay cậu, chui ra từ ngực cậu.
Vô cùng đặc sắc, vô cùng chói mắt.
Trong nháy mắt, tất cả ồn ào đều trở về tĩnh lặng.
Trong giây phút tim ngừng đập, Nam Chu còn nhìn thấy cảnh tượng sót lại của hiện thực.
Bóng dáng Tiểu Tạ trở nên hư ảo như màn hình tivi bị nhiễu, những điểm trắng chớp nháy sáng lên.
Tiểu Tạ chẳng hề ngạc nhiên, chỉ nhìn lòng bàn tay mình.
Ngay sau đó, hắn biến mất trong phòng Nam Chu.
Còn Nam Chu cảm thấy một luồng khí ùa vào trong tim phổi, giống như có người dùng máy kích điện, thô bạo ấn đi ấn lại trên lồng ngực cậu.
Cảm giác không thể phản kháng do sức mạnh kia khống chế quay về rồi.
Kết quả của lần này là cưỡng chế sống lại.
Nam Chu ngồi bật dậy khỏi giường, tim đập mạnh, đầu óc choáng váng.
Cậu ngồi ở bên giường, thở hồng hộc hồi lâu, mới thích ứng được với lượng oxy hít vào cùng với cảm giác đau đớn âm ỉ trên cơ thể.
Sau đó, Nam Chu xin trường học cho nghỉ ba ngày.
Cậu đi tới thư viện, tìm những tài liệu có liên quan tới trò chơi, đọc kỹ thêm một lượt.
Người cậu vô cùng đau đớn, trong thư viện cũng chỉ có một mình cậu đọc sách cho nên cậu từ bỏ tư thế ngồi đoan chính ngày thường, nằm bò ra bàn như con mèo.

Cậu gối sách bên dưới, nằm co người, vừa nghỉ ngơi vừa đọc.
Tác giả Vĩnh Vô đọc về lĩnh vực trò chơi rất ít.
Bởi vậy, trong “Thư viện Tân Hoa” mà ông sáng tạo nên chỉ nhiều sách văn học và nghệ thuật.
Về trò chơi, cũng chỉ có mấy quyển tạp chí lỗi thời, cùng với một quyển lịch sử phát triển trò chơi mà thôi.
Nam Chu đọc hết một lượt tất cả những tài liệu mình tìm kiếm được, quả nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong trò chơi bình thường, người chơi mới là nhân vật trung tâm được phục vụ.
Biểu hiện ở chỗ, dù bị người chơi giết thảm thế nào thì Boss trong phó bản đều sẽ kết thúc tiến trình sau khi người chơi rời khỏi.
Quay về trạng thái ban đầu như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Còn bản thân mình thì sao?
Ngoại trừ sống lại ra, ký ức của cậu không bị xóa đi, vết thương trên người vẫn còn đau.
Giống như… không hoàn toàn quay về trạng thái ban đầu.
Nam Chu còn chưa kịp nghĩ kỹ tại sao chỉ có bản thân mình khác biệt, thì ngay ngày thứ hai khi cậu sống dậy, trấn nhỏ lại chào đón thêm hai người khách xa lạ khác.
Một người đàn ông dẫn theo một cô bé xinh xắn dễ thương, ung dung dạo chơi trong trấn nhỏ.
Hai người nhìn như thể tới du lịch.
Khi cô gái nhìn thấy cậu còn nhét vào trong tay cậu một viên kẹo.
Nếu không có cô bé loli chỉ lớn bằng học sinh mình, Nam Chu sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Cô bé khiến cậu nhớ tới người em gái lâu ngày không gặp.
Thậm chí cậu còn dẫn cô bé tới nghe mình giảng bài phác họa.
Hai ngày sau, vào đêm trăng tròn tới bất ngờ, khi bị cô bé đâm dao từ sau lưng, Nam Chu nghe thấy rõ ràng, “cô bé” vẩy đi vết máu trên dao, cười khanh khách bằng giọng nam, nói với người bạn đi cùng:
– Đạo cụ sửa chữa thời gian hay thật.

Lại lấy thêm được thành tựu nữa rồi.
Người đàn ông cũng cười thoải mái:
– Hướng dẫn nói đúng.

Cậu ta thật dễ lừa.
Hai người vừa nói chuyện vừa nhanh chóng dịch chuyển.

Cảnh tượng hệt như lúc Tiểu Tạ biến mất.
Nam Chu ngã dưới đất, phải mất rất lâu cậu mới nhịn xuống được cơn đau phía sau, bò dậy.
Cậu cho tay vào túi áo hoodie.
Quả táo để bên trong đã bị đè bẹp một bên.
Vốn định cho cô bé đó ăn.
Nếu như đã không cần, thì thôi vậy.
Nam Chu ngồi bên đường, dùng vạt áo lau quả táo, cắn một miếng, trong lòng bình tĩnh hơn.
Cậu im lặng nhớ tới “Đạo cụ đẩy nhanh thời gian” mà cô bé kia đã nói, nhớ tới “Chìa khóa vạn năng” Tiểu Tạ đã dùng để mở cửa phòng mình.
Cậu nắm bắt được thêm một thông tin nữa.

Những người chơi cậu gặp được, có khả năng mang trên người vật phẩm đạo cụ chức năng khác thường và số lượng lớn.
Cậu phải nghĩ cách đối phó.
Từ đó, lại có người chơi tiếp tục tới trấn Vĩnh Vô.
Có người chơi chỉ tới đây đi dạo, cũng có người chơi có ý đồ tiếp cận Nam Chu rất rõ ràng.
Mặc dù Nam Chu cô độc, nhưng không ngốc.
Cậu rất muốn hỏi một câu, mấy người không có chuyện gì làm hay sao?
Tại sao phải chơi trò chơi?
Tại sao phải chìm đắm vào một chuyện cho dù chiến thắng cũng không có ý nghĩa gì lớn đối với hiện thực?
Tại sao để đạt được mục đích này lại muốn giết chết tôi ở một thế giới khác?
Không ai có thể giải thích được thắc mắc của cậu.
Vì thế, cậu cố gắng thể hiện mặt lạnh lùng hung bạo, muốn đuổi bọn họ ra khỏi trấn Vĩnh Vô.
Và rồi đến ngày trăng tròn, cậu vẫn không thể nào thoát khỏi nguyền rủa.
Đêm trăng tròn tiếp theo tới rồi.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi bốn người chơi đuổi theo tấn công, Nam Chu đang định nghỉ ngơi, nhưng lại rơi vào tay đám người chơi trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy và cũng không biết đã tới trấn Vĩnh Vô từ khi nào.
Bọn họ sử dụng súng điện ở góc tối.
Một loại vũ khí mang theo lưỡi câu và tích điện được bắn ra ngoài.
Uy lực cực mạnh, nói là một phát chí mạng thì cũng không đến mức ấy.
Lúc này, Nam Chu đã né tránh bốn người chơi kia tới gần sáng.
Thể xác và tinh thần của cậu đều mệt mỏi.
Bởi vậy bị bọn họ bắn trúng ngay.
Ánh trăng phía chân trời đã dần dần nhạt đi.
Ánh trăng rơi trên người Nam Chu rất mỏng, rất nhạt.
Cơn đau đớn quen thuộc ập tới khiến cậu gục ngã thêm lần nữa, mồ hôi lạnh tuôn rơi.
Cậu không phản kháng, mà nhắm mắt giả chết, chuẩn bị thời cơ tấn công.
Ba người phát hiện cậu không cử động, bèn ngồi xuống cách “thi thể” không xa, chuẩn bị lĩnh giải thưởng và dịch chuyển.
– Tại sao con boss này lại không có thanh máu nhỉ.

Bắn một súng là gục luôn vậy sao?
– Haiz, giống hệt hướng dẫn, chỉ cần vào phó bản đúng lúc, muốn giết thì có thể giết, chỉ là người bình thường, chán thật.
– Bỏ đi, có thể lấy thành tựu là được.
Đau đớn khiến tai cậu ù đi, cộng thêm tiếng máu nóng dồn lên đỉnh đầu nổ ầm tạo thành một hòa âm hỗn loạn.
Tiếng người nói rơi vào trong tai Nam Chu cùng với âm thanh hỗn tạp trong đầu cậu khiến tim cậu đập nhanh hơn.
“Hướng dẫn”.
“Nhàm chán”.
“Thành tựu”.
Mục đích của bọn họ đây ư?
Vậy thì, dựa vào đâu mục đích của bọn họ nhất định phải hoàn thành chứ.
Những từ ngữ xa lạ nhưng cực kỳ kích thích thần kinh, cơn tức giận dần dần xâm chiếm tinh thần Nam Chu.
Cậu chống cánh tay xuống đất, mượn lực nhón chân đứng dậy, xông về phía trước.
Đường phố trống trải chợt nổi gió lên.
Người đàn ông cao lớn quay lưng lại với Nam Chu lơ đãng nghiêng đầu, chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng áp sát ngay sau anh ta.
Cùng một bàn tay lạnh như băng đặt lên cổ.
Rắc.
***
Keng.
Nam Chu đặt thìa vào trong chiếc cốc, chiếc thìa gỗ va vào thành cốc khẽ vang lên, gọi cậu thức tỉnh từ trong hồi ức.
Nam Cực Tinh ăn vải xong, liếm sạch sẽ móng vuốt nhỏ, vui vẻ chạy về, vểnh cái mông múp thịt định nhảy vào trong tay áo măng tô của Nam Chu.
Thiếu nữ bầu bĩnh xấu hổ đi tới, đưa cho Nam Chu một đĩa trái cây sắp đặt tinh tế.

Cô dịu dàng nói:
– Tặng cho quý khách.

Cảm ơn, ban nãy đã giúp em gái tôi.
Nam Chu nhìn phía nghiêng chiếc đĩa.
Chỗ đó có mấy miếng táo được cắt ra, vỏ táo đỏ sáng lấp lánh.
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh nói nhỏ như lẩm bẩm:
– Hoa quả đều là nhà tự trồng, cũng không đáng giá bao nhiêu, chỉ mong… chỉ mong… anh có thể thường xuyên tới đây.
Nam Chu đứng phắt dậy.
Mùi hương quen thuộc.
Ánh sáng vỏ quen thuộc.
Quả táo… quen thuộc.
Cậu tưởng rằng mình vẫn còn trong hồi ức.
Cậu ngồi trên cây táo của mình, hái táo xuống, nương ánh sáng vụn vỡ xuyên qua cành lá, cậu ăn cả quả táo cùng với từng chút ánh sáng ấy.

Cậu hỏi:
– Táo của cô ở đâu ra đấy?
Động tác và giọng điệu của cậu làm thiếu nữ mặt bầu bĩnh giật mình, cô bưng táo, vâng dạ:
– Ở đâu… mọi người đều mua hạt giống ở chỗ ông chủ Trọng…

Nam Chu hỏi:
– Ông chủ Trọng ở đâu?
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh:
– Ra khỏi cửa đi về phía Nam, men theo đường nhỏ… bên đường có biển chỉ dẫn, cửa hàng hạt giống rất bắt mắt.
Nam Cực Tinh đang giơ móng vuốt về phía đĩa hoa quả, Nam Chu túm cái đuôi nhỏ của nó nhét luôn vào lòng:
– Cảm ơn.
Dứt lời, cậu vội vàng cất bước rời khỏi cửa hàng điểm tâm ngọt.
Như thể đang vội tới buổi hẹn sắp trễ.
Lý Ngân Hàng không hiểu, quay sang nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng sửng sốt, không khỏi mím môi, ánh mắt lóe lên.
Em ấy vẫn còn nhớ chuyện cây táo ư?
Giang Phảng có tâm sự, không đáp lời Lý Ngân Hàng, chỉ bước theo Nam Chu.
Lý Ngân Hàng vội vàng thu dọn đồ đạc, định đi theo.
Trước khi đi, cô còn không quên vỗ bả vai thiếu nữ mặt bầu bĩnh đang hoang mang không biết mình đã làm sai gì, an ủi:
– Không phải lỗi của cô đâu.
Không ai chú ý tới, hai nam một nữ nãy giờ ngồi cách Nam Chu hai bàn về bên phải.
Thấy ba người một sóc đi khỏi, cuối cùng sống lưng căng thẳng của cô gái mới được thả lỏng.
Cô vỗ ngực, nhỏ giọng thở hắt ra một hơi:
– Oa, sợ chết mất.
Bấy giờ người đàn ông A mới dám cất lời hỏi cô:
– Em chắc chắn mình không nhận nhầm đấy chứ?
– Em không chắc.

– Cô gái cau mày – Thứ đó bé con con.

Chúng ta lại không ngồi gần, sao em có thể nhận rõ được chứ.
Người đàn ông B an ủi cô:
– Chắc nhìn nhầm đấy.

Biết đâu chỉ là một con thú cưng thì sao.

Lấy đâu ra quái vật chứ?
– Không… – Cô gái càng cau chặt mày hơn – Em đã từng chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” rồi, trước đây luôn làm ruộng ở “Đảo Vườn”.

Con vật đó nhìn qua cực giống với quái vật trong phó bản mang phong cách làm ruộng duy nhất của “Đảo Vườn”…
Cô vươn tay miêu tả hình thể Nam Cực Tinh:
– Nếu lông phần bụng nó có ký hiệu hình tia chớp, vậy em có thể chắc chắn rồi!
Người đàn ông B vẫn nghi ngờ con mắt cô:
– Cứ xem như quái vật đi, vậy thì cũng chỉ là một con sóc bay nho nhỏ thôi mà.
Cô gái trừng mắt nhìn anh ta.
– Sóc nhỏ? – Cô lẩm bẩm – Đó chính là quái vật sức chiến đấu A+, gần cấp S của “Đảo Vườn” đấy.
Nói tới đây, cô gái cũng nghi ngờ mắt mình.
Nếu con sóc bay đó thật sự là quái vật mà cô biết, tại sao nó lại ở chung với người chơi chứ?
Tại sao được nuôi giống một… một… con vật cưng vậy?
***
Lợi dụng kênh thế giới phát tín hiệu tập hợp với những đội ngũ khác xong, Hạ Ngân Xuyên tạm thời đóng giao diện, quay sang hỏi Lục Bỉ Phương:
– Tiểu Lục, nói phát hiện của cậu đi.

Cậu nói người bạn nước ngoài Giang Phảng của chúng ta từng là người chơi của “Vạn Vật Hấp Dẫn” à?
Lục Bỉ Phương ngoan ngoãn gật đầu:
– Vâng.
Khác với Lâm Chi Tùng, Lục Bỉ Phương không hiểu báo cáo chuyên nghiệp, cho nên cậu ta tập trung phần lớn sự chú ý của mình vào tài liệu của những người mất tích.
Lục Bỉ Phương bổ sung:
– Nói chính xác thì anh ta không phải người chơi chính thức của trò chơi.
– Giá của trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” rất cao, hơn nữa mỗi chiếc máy bán ra đều ghi nhớ ID thân phận thật của người mua.
– Sau khi sự việc xảy ra, các ban ngành liên quan đã điều tra tình trạng của từng người hôn mê.
– Chỉ có anh Lodoka…anh Giang Phảng, khoang trò chơi của anh ta, không được đăng ký bằng ID thân phận thật.
Châu Áo không chơi game, cau mày vẻ khó hiểu:
– Có nghĩa gì?
Lục Bỉ Phương gãi đầu.
– Nói thế nào đây…
– Có thể nói anh ấy cày game thuê được không?
Hết chương 82
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui