Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Bọn họ phải đối kháng với NPC của phó bản.
Đây là một phó bản trong thời gian rất ngắn.
Trò chơi diễn ra trong vòng mười hai tiếng, nhưng thời gian chuẩn bị kéo dài trong hai tiếng…
Nỗi sợ… trăng tròn…
Tại sao màn chơi diễn ra trên núi tuyết lại lấy tên “Nỗi sợ trăng tròn”?
Khi rất nhiều thông tin đang đan xen trong đầu Nam Chu, Lục Bỉ Phương vui vẻ chạy từ trên xuống.
Cậu ta ôm ba chiếc áo giữ nhiệt, ba bộ quần áo đa năng, trong túi nhét ba đôi găng tay chống lạnh, ba chiếc mũ chống lạnh, trên vai vắt ba đôi giày leo núi hai lớp được buộc vào với nhau.

Nách kẹp một bình oxy cầm tay.

Treo đồ từ trên xuống dưới như cây thông noel, còn chạy vội lên, cho nên khi đứng trước ba người, cậu ta không nhịn được thở hồng hộc.
Cậu ta nhanh chóng dỡ vật tư xuống chia cho ba người, sau đó đưa bình oxy cho mình Nam Chu:
– Sắc mặt anh không tốt.

Chị Lương sợ anh say độ cao cấp tính, bảo anh hít trước, chúng tôi tìm thêm mấy bình nữa đề phòng, tới lúc cần thì để anh hít.
Nam Chu ôm bình oxy vào lòng.
Dòng suy nghĩ của cậu bị người trước mắt cắt ngang.
Nam Chu cũng không giận, chỉ nhìn thẳng vào cậu ta.
Lục Bỉ Phương ngơ người, lập tức phản ứng rút mặt nạ oxy bọc trong túi bóng ra lắp vào bình, nhanh nhẹn úp lên mặt Nam Chu.
Cậu ta chỉ vào nút ấn xả khí, nói rất thẳng thắn:
– Ấn từ từ theo nhịp thở.
Nam Chu ngoan ngoãn ấn nút, mơ hồ hỏi:
– Tại sao?
Cậu không hiểu lắm.
Là người cùng một phe, đương nhiên có thể đưa ra sự trợ giúp hợp lý với người cùng phó bản trong điều kiện đã chăm sóc tốt cho bên mình trước.

Đây mới hợp lý.
Nhưng lúc Lục Bỉ Phương bước vào, cậu ta chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Trong lúc Nam Chu nhận lấy bình oxy, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn da cậu ta.
Dựa vào thân nhiệt của cậu ta để suy luận, chắc hẳn cậu ta đang rét lắm.
Nhưng tại sao cậu ta không mặc cho bản thân trước?
Lục Bỉ Phương:
– Hả?
Suy nghĩ “ưu tiên quần chúng” đã ăn sâu và trở thành thường thức đối với Lục Bỉ Phương khiến cậu ta không hiểu được suy nghĩ của Nam Chu.

Nhất thời, cậu ta ngây ra, chớp mắt đối diện với ánh mắt Nam Chu từ xa.
Giang Phảng lên tiếng, phá vỡ khoảnh khắc giằng co ngắn ngủi này:
– Kế hoạch của các cậu là gì?
Lục Bỉ Phương nghiêm túc nhìn Giang Phảng, nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra đã từng gặp anh ở đâu.
– Thì… tìm kiếm trang bị trong phòng trước trong vòng nửa tiếng.

– Cậu ta trả lời – Sau đó chúng ta sẽ xuất phát lên đỉnh núi.
– Tìm trang bị xong thì xuất phát à?
– Ừ.

– Lục Bỉ Phương đáp – Phó bản nói hai tiếng đồng hồ sau nhiệm vụ mới chính thức bắt đầu, chứ không nói chúng ta nhất định phải xuất phát vào đúng hai tiếng sau.
Đây chắc chắn là lời Hạ Ngân Xuyên nói.
Nam Chu còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm khoanh tay ra lệnh của người đội trưởng không đứng đắn kia.
Nam Chu xác nhận với cậu ta thêm lần nữa:

– Nửa tiếng sau xuất phát hả?
– Ừ, cũng tầm ấy.
Lục Bỉ Phương dừng lại, sau đó bổ sung thêm:
– Tôi và chị Lương sẽ bảo vệ mọi người xuất phát trước.

Đội trưởng, Phó Đội trưởng, còn cả Tiểu Lâm sẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh để theo sau bất cứ lúc nào.
– Mặc dù phó bản không nói nếu như chúng ta thật sự bị tụt lại sau đám NPC sẽ xảy ra điều gì, nhưng cố gắng hết sức, tốt nhất đừng để ai bị tụt lại sau.

Cho nên mọi người vất vả một chút, đi tìm mấy vật cần thiết như băng đeo bảo vệ đầu gối, đèn đeo đầu, kính trượt tuyết, cầm tới đây là được.

Tôi sẽ dạy mọi người cách đeo.

Cũng không cần phải mang theo quá nhiều đồ đâu, chúng ta sẽ đi với hành lý nhẹ nhàng thôi.
Nam Chu cũng tán thành với cách sắp xếp này.
Cho dù điều này thể hiện rằng cậu không thể không từ bỏ và điều chỉnh một phần trong kế hoạch của mình.
Cậu gật đầu, nói:
– Vậy cậu đợi một lát.
Lục Bỉ Phương:
– Hả?
Nam Chu vừa mặc áo khoác đa năng vừa thuận tay chỉ về phía mấy lều trại trên núi cao không sáng đèn hoặc lửa:
– Chúng tôi qua chỗ đó một chuyến.

Lát nữa sẽ quay lại.
Giọng điệu của cậu thoải mái như thể tôi về nhà mẹ đẻ một chuyến hay là tôi đi toilet một lát.
Lục Bỉ Phương phải nghĩ một lúc mới hiểu được cậu muốn đi làm gì.

Cậu ta trợn tròn mắt khó tin:
– Đợi đã, các anh định đi đâu?
Nam Chu chẳng hề hoảng loạn, bọc lấy bản thân vô cùng ấm áp.

Cậu nói:
– Tôi muốn đi tìm đối thủ của chúng ta xem xét tình hình.
Chiếc áo lót lông giữ nhiệt màu cam làm nổi bật gương mặt trắng nõn động lòng người của cậu, thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn nhiều.
So với sự kinh ngạc của Lục Bỉ Phương, bấy giờ Lý Ngân Hàng mới chợt nhớ ra, khi boss tự giới thiệu đã nói năm nay cậu chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Lý Ngân Hàng hai tư tuổi, còn lớn hơn cậu một tuổi.
Trước đây, Lý Ngân Hàng không dám nghĩ cậu là em trai mình.
Cho tới khi cậu mặc bộ quần áo lông xù xù kia, cộng thêm sự sắc bén đã yếu đi rất nhiều, Lý Ngân Hàng mới miễn cưỡng có cảm giác chân thực mình mới là chị.
Sau giây lát ngây người, Lục Bỉ Phương mới đưa ra ý kiến phản đối:
– Không được, không được.

Nguy hiểm lắm.
Nam Chu nghiêm túc nói lý với cậu ta:
– Trò chơi không nói có thể xuất phát trước, diện tích của ngôi nhà này không lớn, thời gian cho chúng ta chuẩn bị cũng quá mức dư dả.

Điều này không hợp lý.
Lục Bỉ Phương suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý.

Nhưng cậu ta vẫn không đồng ý:
– Nếu đi thì chúng tôi phải đi mới đúng.

Sao có thể để mọi người mạo hiểm được?

– Không được.
Nam Chu đeo găng tay lên:
– Điều này có liên quan tới mức độ hoàn thành phó bản, Chúng tôi không thể nhường cho các cậu được.
Nhưng khi nhìn đôi găng tay của mình, cậu hơi thay đổi thái độ:
– Nhưng tôi cũng có thể dẫn theo các cậu đi cùng.
Lục Bỉ Phương: Nói thẳng ghê luôn đấy?!
Nhưng đối phương đã biểu đạt mong muốn của mình rõ ràng đến thế, không làm mấy trò phải suy nghĩ đau đầu, ngược lại khiến cậu ta cảm thấy thả lỏng hơn.

Cậu ta gãi đầu:
– Vậy mọi người đi trước, tôi đi xin ý kiến đội trưởng.
Nhìn theo bóng lưng chạy rầm rầm xuống dưới của cậu ta, Nam Chu tiếp tục đeo găng tay lên.
Không ngờ, Giang Phảng chợt nắm lấy cổ tay cậu.
Nam Chu sững người, định vung ra.
Nhưng cho dù Giang Phảng không dùng nhiều sức lực cũng dễ dàng khiến cho Nam Chu không thể nhúc nhích được.
Giang Phảng cúi đầu hỏi Nam Chu:
– Bây giờ cậu có thể đi được thật sao?
– Tôi cũng phản đối.
Thấy Giang Phảng cũng đã tỏ thái độ, Lý Ngân Hàng lập tức nói theo:
– Thầy Nam, nếu như cậu không bị say độ cao, chắc chắn tôi sẽ không nói một lời.

Nhưng bây giờ cậu đi thực sự rất nguy hiểm.
– Không ai biết tình huống bên đó thế nào, những thứ thi đấu với chúng ta có phải người hay không.

Nếu như muốn đi điều tra đối thủ thật, thì tôi cũng có thể đi.
– Nếu cậu không yên tâm, hay là tôi và anh Phảng đi.
Nam Chu ngước mắt lên nhìn chằm chằm Giang Phảng, khẽ nói:
– Đau…
Giọng nói yếu ớt hiếm thấy của Nam Chu chọc vào trái tim Lý Ngân Hàng, khiến nó run rẩy.
Nhưng khi cô vừa mềm lòng, lại nghe thấy Giang Phảng khẽ cười, nói:
– Tay tôi biết chừng mực.

Thầy Nam, đừng làm nũng nữa.
Nam Chu thấy không lừa được anh buông tay ra, đành mím môi nói:
– Tôi chỉ hơi không thoải mái thôi.

Đâu phải không thể hành động.
Lý Ngân Hàng… Phải nói sao đây nhỉ.
Boss rất biết cách linh động.
Nam Chu phát hiện ra Giang Phảng vẫn không có ý định buông tay cậu ra, đành chớp chớp hàng mi hơi ướt át, vẫn nói với giọng điệu lạnh lùng bình thường kia:
– Còn nữa… anh hỏi tôi có thể đi không.

Vậy tôi cũng hỏi anh, anh có thể đi không?
Lý Ngân Hàng sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn Giang Phảng.
Có lẽ bởi vì đã định thể hiện cho Nam Chu xem phần không hoàn hảo của mình, Giang Phảng không quan tâm nữa, thành thật nói ra điểm yếu của mình với Lý Ngân Hàng:
– Tôi sợ độ cao.
Anh nhanh chóng nói thêm:
– Leo núi thì không tới mức ấy, cũng đâu phải leo vách đá.
Nam Chu:

– Ừ
– Đến mức ấy đấy.
Hai người nhìn nhau với ánh mắt cố chấp, Lý Ngân Hàng cảm thấy đau đầu.
Bây giờ xem như cô cũng đã hiểu rõ ràng, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà ưu thế vốn có của hai người lại không sử dụng được trong phó bản này.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ có phải vì ở Thị Trấn Sóc bọn họ đã chiếm lợi quá đáng của hệ thống nên mới bị hệ thống chĩa mũi nhọn vào hay không.
Suy luận của Nam Chu về rắc rối hiện tại của bọn họ thực sự có lý.
Phó bản lần này mang tính chất “cạnh tranh tốc độ” là chủ yếu.
Những NPC phó bản sắp xếp ở vị trí đối diện, nhất định phải là đội leo núi chuyên nghiệp.
Nếu như bọn họ không tìm hiểu rõ tại sao phải thi xem ai leo núi nhanh hơn, cũng không tìm hiểu chi tiết về đối phương thì khó mà giành thắng lợi.
Hơn nữa, tình huống trước mắt thế này, Giang Phảng lo lắng cho Nam Chu, Nam Chu lo lắng cho Giang Phảng.
Nếu như không ai chịu nhượng bộ, còn muốn đi điều tra doanh địa của đối phương, ba người bọn họ chỉ có thể tách ra.
Một là một mình Lý Ngân hàng cùng người của “Thanh Đồng” đi điều tra, hai là Nam Chu nghỉ ngơi ở trạm nghỉ chân này hai tiếng, Giang Phảng và Lý Ngân Hàng đi cùng nhau.
Về phương án thứ nhất, Lý Ngân Hàng không tự tin, cũng không dám đảm bảo, dựa vào năng lực của mình có thể hỏi được thông tin hữu dụng nào.
Phương án thứ hai thì chẳng khác nào để một mình Nam Chu không còn sức chiến đấu ở một nơi xa lạ.
Cho dù “Thanh Đồng” đã chân thành chứng minh thân phận của mình, xuất phát từ sự cẩn thận, Nam Chu và Giang Phảng chưa thể hoàn toàn tin tưởng đối phương vô điều kiện được.
Dù sao đồng đội mà bọn họ gặp được ở phó bản trước chẳng thể nói hết bằng một lời.
Bọn họ không thể không giữ cảnh giác.
Ba người nhìn nhau.
Nam Chu tỏ thái độ đầu tiên:
– Tôi thật sự có thể đi chung với mọi người.

Cho dù bây giờ tôi không thể dùng vũ lực nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Có thể nói chuyện với những NPC dựng trại ở kia.
Bây giờ Lý Ngân Hàng đã có nhận thức “boss là một người nhỏ tuổi hơn cả mình”, cho nên cũng dám nói đùa với cậu:
– So ra thì mang theo anh Phảng còn tốt hơn mang theo cậu.

Anh Phảng dẻo miệng hơn.
Lý Ngân Hàng thực sự lo Nam Chu lên tiếng sẽ khiến cho những NPC kia tức tới mức tham gia thi đấu sớm hơn thời gian.
Nghe vậy, Nam Chu lạnh mặt, trong mắt ánh lên vẻ không phục:
– Tôi cũng rất dẻo miệng.
Giang Phảng không kiềm chế nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Nam Chu túm lấy tay áo anh, lắc mấy cái với vẻ mặt trịnh trọng:
– Đi chung đi.
Giang Phảng dựa về phía sau, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Nam Chu thử hỏi:
– Cho tôi đi chung nhé?
Hai tay Giang Phảng kéo vành mũ len chống lạnh sát xuống và trùm qua tai Nam Chu.
Nam Chu chớp mắt:
– Anh lo lắng cho tôi à?
– Đương nhiên phải lo rồi.

– Giang Phảng khẽ cong ngón tay nhéo đầu tai lạnh cóng của cậu.
– Nhưng mà những lúc thế này đồng đội mới có tác dụng, không phải sao?
Đúng vào lúc này, trên tầng lại vang lên tiếng bước chân vội vã của Lục Bỉ Phương.
Cậu ta mang tới thêm một số vật tư, cùng với câu trả lời của đội trưởng Hạ Ngân Xuyên.
– Đội trưởng bảo tôi đi chung với mọi người.
Sau khi mặc xong tất cả những đồ chống lạnh thu thập được, bốn người bước ra khỏi căn nhà xi măng.
Cũng may bọn họ đã làm tốt công tác chống lạnh.
Bên ngoài căn nhà, nhiệt độ chênh lệch phải ít nhất 4,5 độ.
Đi được mười mấy mét, Nam Chu ngước mắt nhìn lại.
Giữa núi tuyết cao hơn 4500 mét so với mực nước biển, căn nhà nhỏ do con người xây dựng nổi bật lạ thường giữa biển tuyết mênh mông.
Hai tiếng đồng hồ sau, có lẽ khu an toàn mà phó bản dành riêng cho bọn họ nghỉ ngơi sẽ bị cưỡng chế xóa bỏ khỏi bản đồ.
Cho dù kính trượt tuyết đã che phân nửa khuôn mặt nhưng vẫn có một phần da Nam Chu lộ ra bên ngoài.
Ánh trăng sáng rực hòa với gió tuyết lạnh băng như những vảy bạc trút xuống người Nam Chu và bừng sáng lấp lánh, tôn lên sắc mặt càng tái nhợt của cậu, hiện ra vẻ yếu ớt mỏng manh dễ vỡ.
Những hạt tuyết nhỏ rả rích rơi trên khuôn mặt cậu, hơi đau.
Nam Chu ghét trạng thái mẫn cảm bất thường của cơ thể mình, vì thế cậu cố hết sức rúc người sau bờ vai Giang Phảng.
Giang Phảng cũng chủ động chắn trước người cậu, nhét cánh tay đeo găng dày cộm của mình vào trong lòng bàn tay cậu.
Đồng thời, Giang Phảng cũng khẽ hít sâu một hơi, để gió tuyết trong lành mang theo hơi ẩm ép buộc bản thân quên đi cảm giác chóng mặt vì đang ở trên núi.

Nhưng đèn đeo màu vàng cam trước trán chỉ có thể chiếu sáng khu vực hình quạt trước mắt.
Bên ngoài khu vực đèn đeo đều mang màu trắng thê lương.
Có đôi khi màu trắng thuần khiết còn khiến người ta sợ hãi hơn màu đen thuần khiết.
Mặc dù đã biết bây giờ vẫn trong thời gian an toàn nhưng Lục Bỉ Phương không thể đoán được hành động hiện tại của bọn họ sẽ dẫn tới kết quả gì.
Cậu ta nhỏ giọng chỉ:
– Không có lửa trại.
Vừa mới cất lời, gió lạnh đã xộc thẳng vào miệng cậu ta, răng lạnh buốt tới mức ép cậu ta phải lập tức im miệng.
Nhưng cho dù không có lửa trại, bọn họ cũng không tới mức lạc phương hướng, không tìm được vị trí lều trại của đối thủ.
Dưới trăng khổng lồ, đất trời mênh mông tuyết trắng.
Doanh trại của đối phương cách căn nhà xi măng không xa.
Chừng mười lăm phút, bọn họ đi tới điểm tập trung lều trại của đối phương.
Mặc dù thể lực của Nam Chu tiêu hao khá nhiều nhưng không vì thế mà khả năng phán đoán của cậu bị trượt dốc.
Số lượng lều vải không nhiều.
Ba chiếc lều đôi, nhiều lắm cũng chỉ ở được sáu người.
Bọn họ dựng trại vô cùng qua loa, không có đốt lửa trại để sưởi ấm hay xua đuổi dã thú trên núi cao.
Có thể nhìn thấy những vết rách trên lều vải, đinh đóng của một chiếc lều bị bật ra, phân nửa lều trại bị cơn gió vừa nổi lên thổi kêu phần phật, giống như một chiếc cờ chiến bị tàn phá.
Nơi đây càng giống với một khu lều trại bỏ hoang hơn.
Lý Ngân Hàng đánh liều bước lên xem thì có một người đàn ông trung niên mặc trang phục leo núi màu vàng rực lẳng lặng bước ra từ một chiếc lều, đi thẳng tới bên chiếc lều bị gió thổi sụp kia.

Một tay cầm chiếc búa leo núi to, tay kia kéo vải lều bay phấp phới về vị trí ban đầu, đóng đinh cố định lại nó.
Vừa đối diện, tim Lý Ngân Hàng giật thót một cái nặng nề.
Người đó gầy tới trơ xương.
Thoạt nhìn không giống như người sống mà giống như một cái xác.
Đây chính là NPC sắp thi đấu với bọn họ ư?
Cô vô thức muốn chào tạm biệt luôn.
Khi lùi về sau một bước, cô mới phát hiện Nam Chu và Giang Phảng bây giờ đều không ở trong trạng thái tốt nhất.
Là đồng đội, cô nhất định phải mạnh mẽ lên.
Lý Ngân Hàng nuốt nước bọt, đi tới gần hơn chút, bạo gan cao giọng nói:
– Chào anh.
Ông anh kia chuyên chú đóng lại lều trại, dường như không nhìn thấy bốn người trước mặt.
Trái tim cậu bạn trẻ Lục Bỉ Phương không khỏi đập như trống, vô cùng bất an.
Cậu ta bước lên chắn trước mặt Lý Ngân Hàng:
– Xin chào đồng chí…
Đồng chí kia cũng không nghe vào tai lời chào hỏi của cậu ta.
Nam Chu dời mắt khỏi doanh trại.
Cậu đứng cách mấy mét, nói với người đàn ông trung niên:
– Cho hỏi, chúng tôi muốn leo núi.
Người đàn ông trung niên chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Nam Chu.
Nhìn thấy quầng mắt đen sì như vòng tuổi cùng với đôi môi khô nứt tới mức xanh đen ở khoảng cách gần, Lý Ngân Hàng sợ hãi hét lên.
Người đàn ông nhìn chằm chằm bốn người trước mắt, giọng nói run rẩy, dường như hình thành cộng hưởng âm với tiếng gió ù ù.
– Đừng… lên núi.
– Lên núi sẽ bị thần linh trách phạt.
Nam Chu bám vai Giang Phảng, hơi khập khiễng, hỏi bằng giọng bình tĩnh:
– Thần linh gì?
Người đàn ông giơ tay lên, dường như định chỉ nhưng lập tức nhận ra điều gì, ông ta sợ hãi rụt đầu ngón tay vào trong tay áo.
Ông ta cầm cây búa có thể dễ dàng đập vỡ đầu người, nhìn chằm chằm ánh trăng phản chiếu trên nền tuyết đọng.

Nghiêng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm như thần kinh.
– Lên núi sẽ bị thần linh trách phạt…
– Không ai được lên núi.

Không được phép lên núi.
– Lên núi, chết.
Lời tác giả: Yếu đi thì có thể làm nũng.
Hết chương 68
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui