Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Trong trường học, gần như các khu phòng học đều là năm tầng, ký túc xá của sinh viên cũng không quá bốn tầng, từng dãy xếp theo thứ tự.
Đều chưa phải là độ cao cần đến thang máy.
Trong vườn trường lớn như vậy cũng không có nhiều nơi trang bị thang máy.
Có ký túc xá của du học sinh.
Có khu nhà thí nghiệm hóa học, y học cần phải vận chuyện thiết bị khối lượng lớn.
Có khu nhà hành chính văn phòng cao 24 tầng.
Còn có cả hai khu nhà ký túc cao cấp mới xây chưa tới ba năm.
Một khu ký túc xá giáo viên.
Khu nhà còn lại… là ký túc xá khoa Toán.
Một trong những nguyên nhân khoa Toán được độc hưởng khu ký túc có thang máy là do khu ký túc ban đầu của khoa Toán là một trong những khu cũ nhất, nát nhất trong trường này.
Nguyên nhân thứ hai vì do hiệu trưởng trường đại học Tân Cảnh là giáo viên của khoa Toán.
Hiện giờ trong số bảy người bọn họ, vừa hay có một người thuộc khoa Toán.
Là Tạ Tương Ngọc.
Sợi dây liên hệ đứt đoạn dần hiện lên một đường nối mỏng manh.
Nhưng chút liên hệ ấy chưa đủ để chứng minh điều gì.
Lý Ngân Hàng đưa ra nghi vấn:
– Khu ký túc xá của khoa Toán có thang máy, có đủ để chứng minh người để lại lời nhắn học khoa Toán không? Cũng không thể loại trừ hoàn toàn khoa Y, khoa Hóa thậm chí là cả giáo viên trong văn phòng hành chính được.
Khi cô đưa ra câu hỏi này, bọn họ đang đứng trong cầu thang của tầng cao nhất khoa Toán.
Cầu thang bộ ngập tràn ánh sáng.
Cho dù như thế, nắng ngày thu chiếu lên người vẫn mang lại cho người ta cảm giác se lạnh.
Nam Chu nhảy xuống cầu thang một bước.
Sáng nay cậu đã quay về ký túc, thậm chí còn có tâm trạng phối cho mình một bộ quần áo mới.
Đế giày martin của cậu gõ xuống mặt đất, âm thanh trong trẻo vang vọng giữa những bậc thang.
Nam Chu ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn ảm đạm:
– Trong đoạn ghi âm còn có manh mối khác.
– Gì cơ?
– Khi người đó chạy trốn, trong bối cảnh có một âm thanh.

– Nam Chu nói.
Lý Ngân Hàng dốc sức nghĩ lại, nhưng không ra được kết quả.
Khi đó cô vừa mới rơi vào trong bóng tối, tinh thần vô cùng căng thẳng.
Có thể nói tiếng bước chân quanh quẩn vang vọng đã chiếm hết toàn bộ sự chú ý của cô, khiến cô không thể quan tâm tới những chuyện khác.
Nam Chu nhìn về phía Giang Phảng.
Giang Phảng gật đầu, khẳng định phán đoán của Nam Chu:
– Có tiếng ong ong.
Lý Ngân Hàng: Trong đầu các anh đều mang máy ghi âm à.
Cô nghĩ theo manh mối này.
Tiếng vù vù.
“Ong ong…”
Nam Chu ngẩng đầu nhìn đèn.
Lý Ngân Hàng như bừng tỉnh:
– Đèn điều khiển bằng âm thanh!
Mỗi khi đêm về, khi bóng đèn cảm ứng được tiếng bước chân trên hành lang im lặng, nó sẽ phát ra âm thanh ong ong trầm trầm ấy.
Ngay lập tức, xung quanh bỗng sáng lên.
Đây chính là âm thanh dây tóc bóng đèn bùng cháy.
Bóng đèn trên hành lang bên ngoài và trong nhà đều do cùng một công ty cung cấp, mặt bóng đèn đều là chất liệu quang cảm.
Cũng có nghĩa là, thời gian người để lại lời nhắn chạy trốn rất có thể là nửa đêm.
Nửa đêm.
Có thang máy.
Hơn nữa người để lại lời nhắn rất quen thuộc đối với bố trí phòng ở đây.

Quen thuộc tới mức anh ta có thể thành thạo lợi dụng thang máy và căn phòng không khóa để né tránh tiếng “soạt soạt”.
Như thể anh ta sống ở nơi đây.
Gộp những manh mối này lại, không khó để đưa ra kết luận.
Rất có khả năng địa điểm mà người để lại lời nhắn biến mất là ở ký túc xá khoa Toán.
Chính là nơi bọn họ đang đứng.
Cũng là cầu thang này.
Lý Ngân Hàng sởn gai ốc.

Cô vẫn cố hỏi:
– Cũng có thể… lúc nửa đêm, người để lại lời nhắn đi tới khu thí nghiệm hay văn phòng mà…Còn nữa, tối đêm chạy đi chạy lại trong ký túc xá tại sao không có ai ra giúp anh ta? Tại sao anh ta lại không tìm người giúp đỡ? Nếu như anh ta là sinh viên khoa Toán, chắc chắn phải có người quen trong khu nhà này mới phải?
Nam Chu:
– Vậy chứng minh nhé.
Lý Ngân Hàng:
– Làm thế nào?
Nam Chu:
– Tìm ra căn phòng đó.
Nếu như địa điểm cuối cùng mà người để lại lời nhắn xuất hiện là ký túc xá khoa Toán, vậy thì ở một góc nào đó gần thang máy nhất định sẽ có một gian phòng trống không khóa.
Bên trong gian phòng này có một tủ tôn để trốn.
Không bao lâu.
Ba người đứng trước một căn phòng ở tầng năm.
Buổi sáng thứ sáu, sinh viên khoa Toán đều đi học hoặc tới thư viện.
Mấy sinh viên năm tư không học hành tử tế giờ này vẫn nằm trên giường, vui vẻ chui trong ổ chăn.
Bởi vậy, tuy là ban ngày nhưng trên hành lang cũng ít người qua lại.
Sự an tĩnh khiến cho người ta nghẹt thở.
Nam Chu nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng ấn xuống dưới, mô phỏng theo người đêm đó.
Giống như sợ hãi sẽ đánh thức u hồn trong đêm.
Lưỡi khóa phát ra âm thanh cứng ngắc, âm thanh nhỏ tới mức gần như không có.
Nhưng nếu như đặt mình vào vị trí người để lại lời nhắn đang chạy trốn khỏi cái chết, có lẽ tiếng động này phải như sấm rền.
Cánh cửa không khóa giống như bọn họ đã nghĩ.
Luồng gió lạnh phả vào mặt, cánh cửa mở hướng bên trong.
Khung cảnh bên trong dần dần lộ rõ trước mặt ba người.
Có lẽ rất lâu rồi không có người bước vào đây.
Chứng cứ là một lớp bụi nhạt màu dưới đất.
Lý Ngân Hàng đang định bước vào, nhưng thấy Nam Chu và Giang Phảng không có ý định đi vào trong, cô lập tức lùi xuống cuối hàng.
Nam Chu khẽ nói:
– Không đúng.
Sau đó cậu quay qua nhìn Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng cảm thấy bản thân mình giống như một học sinh cấp ba bình thường đi học bị gọi tên nhưng lại chỉ muốn trốn tránh.
Chẳng thể làm gì khác, cô gắng gượng nhìn về phía trước giống như hai người.
Có lẽ do trong lòng đang hoảng loạn, cô nhìn mấy lần nhưng không phát hiện ra điểm gì đặc biệt.
Đây chỉ là một căn phòng chứa đồ.
Trong phòng có ba bốn cái tủ.
Trong đó có một chiếc giá sách văn phòng trong suốt, có gắn cửa đẩy thủy tinh, nhìn xuyên qua lớp thủy tinh bị bao phủ bởi bụi mờ có thể thấy được bên trong là mấy hộp để hồ sơ màu lam trống rỗng.
Những chiếc tủ khác đều có kiểu cách giống y hệt những chiếc tủ quần áo màu xám trong ký túc xá.
Tủ hỏng, tủ thừa đều chuyển tới đây vứt bỏ.
Ở góc tường xếp những chiếc chổi bị phá hoặc bị hỏng.
Hộp chuyển phát nhanh chất thành chồng.
Mấy chiếc ghế có logo “Đại học Tân Cảnh”.
Bên bệ cửa sổ bày vài chậu thực vật mọng nước đã chết.
Rèm cửa kéo chặt, không để lọt chút ánh sáng nào vào.
Những chậu cây này bị quên lãng phía sau rèm cửa, khô héo và thiếu ánh sáng khiến chúng dần chết đi.

Nơi đây quả thực là một bãi rác tối tăm.
Nhìn hồi lâu, cảm giác lạnh lẽo dần dần trườn lên cổ chân Lý Ngân Hàng giống như một con rắn, cô cảm thấy rất khó chịu.
Lý Ngân Hàng thử hỏi:
– Ừm, nơi này có phải là chỗ trốn cuối cùng của người kia không?
Nam Chu gật đầu, ánh mắt như đang đợi cô nói tiếp.
Bị ánh mắt như vậy nhìn mãi, Lý Ngân Hàng cũng có chút ngại ngùng.

Cô lắc đầu:
– Tôi chậm hiểu, thực sự không phát hiện ra.

Hay là thầy Nam nói luôn đi…
Nam Chu lạnh lùng nói:
– Cô nhìn kỹ xem.
Khí chất áp đảo thuộc riêng về giáo viên kia khiến cho một người đã rời khỏi trường học, bước vào xã hội từ lâu như Lý Ngân Hàng cũng không thể phai mờ được, cô vẫn sợ hãi theo phản xạ.
Cho tới bây giờ, Lý Ngân Hàng mới hoàn toàn tin tưởng thân phận giáo viên của Nam Chu.

Nam Chu nói:
– Phó bản này rất khó.
– Cô nhất định phải có ý thức và năng lực tự bảo vệ mình.
– Nhìn kỹ đi.
Lý Ngân Hàng bất giác rùng mình, không dám kỳ vọng vào Nam Chu nữa.

Cô tập trung toàn bộ tinh thần nhìn căn phòng.
Sau khi định thần lại, cảm giác bất ổn luồn thẳng vào tim cô.
Rốt cuộc là ở đâu nhỉ…
Mặt cô thoáng cái trắng bệch, la thất thanh:
– Dấu chân!
Sau khi nghe được đáp án, ánh mắt Nam Chu lại hướng vào căn phòng.
Đúng.
Không có dấu chân.
Đã rất lâu không ai tới căn phòng này.
Buổi liên hoan diễn ra vào một tuần trước.
Vậy thì nếu như có ai đó trốn vào trong đây, dấu chân sẽ kéo dài từ cửa tới trước tủ sắt.
Tại sao lại không có dấu chân nhỉ?
Lý Ngân Hàng lẩm bẩm:
– Lẽ nào người kia không trốn ở đây? Chúng ta tìm nhầm phòng rồi sao?
Ngay lúc này, Nam Chu bước vào trong phòng.
Đi được vài bước, cậu giẫm lên viên gạch màu nhạt, quay đầu nhìn lại.
Dấu chân vô cùng rõ nét.
Nam Chu quay lại, bước từng bước tới chiếc tủ sắt gần cửa ra vào nhất.
Cậu đứng trước cửa tủ, cúi đầu có vẻ đăm chiêu.
Từ khi bước vào phó bản tới bây giờ, bọn họ đã thử đủ mọi cách.
Bọn họ tìm kiếm Hồ Lực, bọn họ tìm được manh mối trên người mình, bọn họ thử sinh hoạt theo từng nhân vật, bọn họ đi tới phòng 403.
Bọn họ chưa tìm được bất cứ manh mối nào có hiệu quả.
Nhưng trò chơi không nên thế này.
Đây là phó bản của trò chơi, chắc chắn sẽ phải có hướng giải đáp, sẽ có manh mối.
Cho dù nó vốn dĩ là một câu hỏi không có đáp án, lập trình viên và GM nhất định sẽ đưa ra một lời giải hợp lý.
Giống như…
Nam Chu nhắm mắt lại, trước mắt lướt qua hình ảnh đổ nát.

Vầng trăng tròn treo trên trời.
Khuôn mặt mỉm cười, hoặc thiện ý hoặc ác ý.
Cảm giác đau đớn như thiêu đốt khi dòng điện bén nhọn xoẹt qua cơ thể…
Nếu như không có đáp án, tất cả câu đố đều là vô nghĩa.
Trò chơi thì phải như thế.
Nam Chu giật mạnh chiếc tủ sắt cũ trước mặt.
Bên trong trống rỗng, chỉ có một cái giẻ lau rách nát rơi ở đáy tủ, tỏa ra mùi sữa bò thiu thối um.
Cậu nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối của Lý Ngân Hàng ở phía sau.
Nhưng cậu không dừng bước, mở tiếp mấy ngăn tủ khác.
Bên trong đều như thế.
Không hề thu hoạch được gì.
Bởi vì không có dấu chân, Lý Ngân Hàng không tin tưởng nơi này chính là nơi người để lại lời nhắn đã trốn trước khi biến mất.
Cô bất giác nhìn về phía Giang Phảng.
Nếu như Giang Phảng nói đi, Nam Chu sẽ nghe lời.
Nhưng Giang Phảng lại dựa vào bên cửa, không có ý muốn đi.
Anh nhìn chăm chú vào bóng lưng Nam Chu, trong mắt ánh lên sự tin tưởng và yêu thích.
Nhận thấy tầm mắt sau lưng mình, Nam Chu quay đầu lại.
Giang Phảng gật đầu cổ vũ.
Từ từ tìm, từ từ nghĩ.
Nam Chu đứng dậy, nghĩ một lát rồi chậm rãi bước về phía cái tủ đầu tiên cậu mở ra.
Cái tủ gần cửa ra vào nhất.
Nếu như cậu là người để lại lời nhắn, trong lúc vội vàng đi trốn, nhất định cậu sẽ lựa chọn cánh tủ gần nhất và khó gây tiếng động nhất.
Lần thứ hai kéo tủ ra, mùi hôi thối lại bốc lên.
Đôi mắt Nam Chu nói với cậu, trừ cái giẻ lau bẩn thỉu kia thì không còn gì khác.
Nhưng khi cậu ngồi xuống, vươn nửa người vào trong, dùng tay không sờ soạng mọi ngóc ngách trong tủ.
Chiếc chìa khóa giải đề chắc chắn sẽ được để lại.
Một lúc sau.
Đầu ngón tay Nam Chu chạm vào một thứ.
Cảm giác cứng cứng, không phải là giẻ lau.
Nam Chu di chuyển thứ đó từ đầu ngón tay tới lòng bàn tay.
Cậu sờ đi sờ lại, xác nhận hình dạng của nó sau đó đứng phắt dậy, ngửa lòng bàn tay về phía hai người trước mặt:
– Tôi tìm được rồi.
Lý Ngân Hàng lập tức ngơ ra.
Rõ ràng trên tay Nam Chu không có gì cả.
Nhưng Giang Phảng lại bước tới, ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay Nam Chu.
Hai người nhìn nhau.
Trong cái đêm bị âm thanh “soạt soạt” vô hạn bao vây, người kia trốn ở đây, run lẩy bẩy trong chiếc tủ sắt, tạo thành âm thanh quá lớn.
Cho nên, anh ta đã làm rơi một thứ.
Là chiếc chìa khóa trong túi quần.
Chiếc chìa khóa này có thể chạm vào được nhưng nhìn không thấy được.
Giống như chủ nhân của nó.
Giống như lời nói trong đoạn ghi âm.
“Nơi đó không tồn tại, cho nên chúng ta cũng không thể tồn tại.”
Sự tồn tại của chiếc chìa khóa này, đã biết mất khỏi thị giác.
Theo như người ta hiểu, khi một thứ đồ mà không ai nhìn thấy, tức là nó không tồn tại.
Vật là vậy.
Người cũng thế.
Giang Phảng cầm chiếc chìa khóa không thể nhìn thấy kia lên, bước vội ra bên ngoài.
Yêu cầu của anh đơn giản và rõ ràng:
– Tìm ký túc của Tạ Tương Ngọc.
Người đó biến mất ở ký túc xá khoa Toán.
Tạ Tương Ngọc lại là sinh viên khoa Toán duy nhất trong số bọn họ.
Liệu rằng giữa hai người có mối quan hệ chặt chẽ nào hay không?
***
Không khó để tìm được ký túc xá của Tạ Tương Ngọc.
Ở tầng tám, phòng 0814.
Nhưng bây giờ mọi người đều đi ra ngoài cả rồi, cửa đang đóng.
Giang Phảng cầm chiếc chìa khóa không tồn tại kia lên, thử mở cửa.
Nam Chu ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng ghi phòng.

Phòng 0814 có bốn người.
Lần lượt là Tạ Tương Ngọc, Úc Mân, Lưu Thạc Kỳ.
Cho dù cậu tập trung tinh thần thế nào, trong đầu cậu vẫn chỉ có suy nghĩ như vậy.
Phòng này có bốn người.
Trên bảng chỉ có ba cái tên.
Mỗi khi cậu cảm thấy có vấn đề, vấn đề này sẽ tự động bị loại bỏ ra khỏi đầu cậu, chỉ để lại một bóng ảnh mơ hồ.
Dường như chỉ là nghi ngờ không căn cứ.
Nam Chu nhắm mắt lại.
Cậu nhớ tới chuyện buổi sáng.
Buổi sáng, cậu quay về ký túc.
Cậu xem xét qua loa một lần sau đó mới ngồi xuống vị trí của mình.
Những người khác trong ký túc đều lao vào ôn tập cho nên không chào hỏi cậu, cậu có thể hiểu.
Nhưng khi cậu không cẩn thận chạm vào bạn cùng phòng, người đó giật mình hét lên như bị dọa thật.
Sau đó, bạn cùng phòng đã nói gì nhỉ?
“Nam Chu, mày là mèo ấy à? Sao đi đường không phát ra âm thanh gì hết vậy!”
Chính vào lúc này, Nam Chu mới cảm thấy kỳ lạ.
Dường như… cảm giác tồn tại của cậu dần phai nhạt, người khác rất khó cảm nhận được cậu.
Nếu như Hồ Lực và người để lại lời nhắn đã biến mất kia đều gặp phải chuyện như vậy thì sao?
Người khác đều quên đi Hồ Lực, chỉ có người để lại lời nhắn là nhớ.
Sự quên lãng về Hồ Lực rất giống tình huống của bọn họ lúc này.
Thậm chí những người chơi như bọn họ còn không biết người để lại lời nhắn trước khi chết tên là gì.
Một sự trùng hợp vô cùng đáng sợ.
Thứ đáng sợ hơn là, người để lại lời nhắn cũng dần phát hiện mối quan hệ giữa mình và thế giới dần dần bị đứt đoạn, bị cản trở.
Tất cả mọi người không thể nhìn thấy anh ta, không nghe được anh ta nói, không cảm nhận được anh ta.
Mọi chuyện đều xảy ra khi anh ta bắt đầu nghe tiếng vang “soạt soạt”.
Cho dù anh ta có chạy trốn và gào khóc ở hành lang ký túc quen thuộc.
Cho dù anh ta có lay người bạn cùng phòng đang ngủ say.
Cho dù anh ta đập cửa các phòng ký túc khác để cầu cứu.
Cho dù nửa đêm anh ta chạy ngoài cầu thang, hành lang phát ra tiếng bước chân nặng nề…
Không ai đáp lại anh ta, không ai cứu anh ta.
Nam Chu nhớ tới căn phòng chứa đồ họ vừa mới tới.
Rất có khả năng nền đất đầy bụi phía sau cánh cửa có in hằn dấu chân chạy trốn của người để lại tin nhắn kia.
Chỉ là bọn họ không thể nhìn thấy.
Nam Chu nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào bảng tên treo trên cửa.
Cậu muốn chứng minh suy đoán của mình.
Bảng tên có thể tháo ra.
Một khi người ở trong phòng chuyển ra ngoài, hoặc là bị điều tới ký túc khác, có thể tháo xuống đổi thành bảng tên mới.
Nam Chu tháo từng tấm bảng tên xuống, nắm trong lòng bàn tay.
Chữ trên bảng tên được in nổi.
Nam Chu chạm vào từng cái.
Tạ Tương Ngọc, Úc Mân, Lưu Thạc Kỳ….
Sau đó cậu chạm vào một cái tên hoàn toàn xa lạ.
Cậu lẩm nhẩm cái tên này thành tiếng.
“Tả…”
“Gia…”
“Minh.”
Tả Gia Minh.
Cuối cùng thì người để lại lời nhắn cũng có tên rồi.
Nam Chu đang định mở miệng nói thì…
“Soạt soạt.”
“Soạt soạt.”
“Soạt soạt.”
Tiếng vang “soạt soạt” như có như không chợt vang lên bên tai.
Nghe giống như một tiếng cười nhạo Nam Chu không biết tự lượng sức mình.
Hết chương 45
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui