***
Tiếng còi hơi nước một lần nữa vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Hơi nước nóng hầm hập rạch tan sương mù lạnh băng, dùng màu trắng tươi mới thay thế cho màu trắng cũ kỹ, giống như ảnh chồng trong phim điện ảnh, trình diễn một màn mang tới hiệu quả thị giác vô cùng kỳ diệu.
Chỉ còn ba mươi phút nữa chuyến tàu sẽ khởi hành.
Tiếp theo đó, cứ năm phút một lần nam tiếp viên ngồi trong khoang lái sẽ ấn tiếng còi đòi mạng kia, vô tình nhắc nhở bọn họ thời gian đang dần trôi.
Mớ tơ vò lúc trước đã bị một đao chặt đứt.
Trước mắt, tất cả khả năng hành động của bọn họ đều rút gọn thành hai lựa chọn cụ thể.
Lên tàu, hoặc không lên.
Lý Ngân Hàng căng thẳng tới mức khí quản đều co rút run rẩy.
Trong trạng thái căng thẳng cực độ, không khí lạnh ẩm ướt và cảm giác hôi thối trong không khí tăng lên gấp bội, ép người ta không thở nổi.
Thời gian còn lại cho bọn họ lựa chọn đã không nhiều.
Chuyện tới nước này, Lý Ngân Hàng đã nghĩ thông suốt tại sao người không gian đa chiều sắp xếp cho Nam Chu là người đầu tiên quay về nhà ga.
Đầu tiên, cho dù phó bản có sắp đặt thế nào, Nam Chu đều có thực lực là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.
Thứ hai, có thể tăng hiệu quả xem và hiệu quả drama cho khán giả.
Rất dễ để hiểu được điều này.
Dù sao nếu đổi thành Lý Ngân Hàng đi đầu, sợ rằng cô sẽ lập tức biểu diễn một màn phát điên mất lý trí.
Cuộc đấu dần đến hồi kết, khán giả người không gian đa chiều muốn xem một màn quyết đấu kịch liệt, chứ không phải màn đá gà.
Thứ ba, Nam Chu và Giang Phảng là đôi duy nhất trong đội có thể hình thành khống chế cục diện cố định.
Sắp xếp hai người họ một đầu một cuối, có thể kích thích sự nghi ngờ của những người khác, khiến bọn họ tưởng rằng tất cả những chuyện Nam Chu đang làm đều vì có tâm tư riêng.
Đổi lại là cô, chưa chắc đã đạt được hiệu quả như vậy.
Bởi vì cô không có lý do và động cơ để nói dối, mọi người sẽ tin lời cô nói.
Có thể tìm được phó bản độ khó này trong thời gian ngắn, quả thực người không gian đa chiều cũng quá nhọc lòng.
Vấn đề cốt lõi ở đây, nếu để Nam Chu và Giang Phảng hình thành quan hệ kiềm chế lẫn nhau.
Vậy thì rõ ràng Giang Phảng cũng có khả năng phá cục, tại sao không thể sắp xếp anh ở vị trí đầu tiên?
Mục đích cốt lõi trong hành động này của người không gian đa chiều là do bọn họ chắc chắn với tính cách của Giang Phảng sẽ chẳng ngồi nói lý với người ta.
Đến Lý Ngân Hàng còn tưởng tượng ra nếu Giang Phảng trở về đầu tiên đồng thời tận mắt chứng kiến cảnh tượng bất thường trong tàu, chắc chắn anh sẽ giết luôn Nguyên Minh Thanh nghi ngờ mình, sau đó cười híp mắt giơ con dao dính máu lên hỏi hai người còn lại rốt cuộc có muốn đợi Nam Chu không.
Bọn họ có thể chọn, bản thân anh sẽ không cưỡng cầu.
Lý Ngân Hàng đã đi theo Nam Chu và Giang Phảng ngay từ đầu, cho dù không dùng bạo lực áp chế thì cô cũng có khuynh hướng tin tưởng phán đoán của anh.
Còn mình Trần Túc Phong, một cây làm chẳng nên non.
Song Nam Chu và Giang Phảng hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù tính cách cậu lạnh lùng nhưng ấm áp từ tận sâu trong xương tủy.
Cậu chưa bao giờ chĩa mũi dao vào đồng đội.
Dẫu cho ở trong thị trấn đầy rẫy Quang Mị cũng thế.
Trong Vạn Vật Hấp Dẫn này cũng vậy.
Cậu có năng lực thực thi bạo lực, song từ trước đến nay không tôn sùng bạo lực.
Từ đầu tới cuối cậu luôn kiên trì tìm được cách giải quyết tối ưu.
Nam Chu chậm chạp thở ra một hơi:
– Tôi biết, rất khó để khuyên mọi người không lên chuyến tàu này.
Chẳng qua, một khi tàu chuyển bánh mọi người có muốn xuống tàu cũng đã không kịp nữa rồi.
Nguyên Minh Thanh đưa ra vấn đề đối chọi gay gắt:
– Ở lại đây thì có đường lùi hả?
Nhà ga này hoàn toàn khép kín, môi trường còn khắc nghiệt hơn cả trấn Vĩnh Vô của Nam Chu.
Ít ra bầu không khí ở đó còn trong lành, có thể cung cấp cho nhu cầu sinh hoạt cơ bản.
Lỡ cược sai, phải ở lại đây cả đời…
Chỉ tưởng tượng đến khả năng ấy thôi cũng khiến da đầu người ta tê dại.
Dường như muốn hưởng ứng bầu không khí lo lắng này, tiếng còi hơi nước lại vang lên.
Chẳng khác nào tiếng kèn tiến công của người không gian đa chiều.
Cũng như tiếng kèn đám ma phát trước cho bọn họ nghe.
Nam Chu vẫn không có hành động gì, chỉ phân tích tiếp:
– Tôi đã nói rồi, chủ đề “Chuyến tàu con kiến” kéo dài từ năm phó bản mỗi người chúng ta từng trải qua đến tận bây giờ.
Có lẽ chủ đề “tự nguyện hy sinh” cũng sẽ tiếp tục.
Chỉ cần tất cả mọi người chịu ở lại đây, mới có thể coi như “hy sinh”.
Nguyên Minh Thanh dồn ép từng bước:
– Đó chỉ là suy đoán của cậu mà thôi.
Hơn nữa, trong cuộc chiến cá nhân chúng tôi chỉ có bản thân, đương nhiên chỉ có thể hi sinh bản thân.
Nhưng bây giờ có cả đội, năm người chúng ta là một chỉnh thể, hy sinh Giang Phảng không được gọi là “hy sinh” à?
Nam Chu:
– Tôi không cho rằng mục đích thiết lập của phó bản là hy sinh một người được chỉ định trong số chúng ta.
Nguyên Minh Thanh:
– Nhưng cậu lại vì một người đặc biệt mà kéo tất cả mấy người chúng tôi chết chung.
Mục đích của người không gian đa chiều là “hy vọng chúng ta chết sạch”.
Chính cậu đã từng nói điều ấy.
Nam Chu:
– Ý tôi là khi người không gian đa chiều xây dựng phó bản này, không nên xuất hiện lựa chọn “một người nào đó nhất định phải chết”.
Nếu vậy bản thân nó sẽ dễ dàng mất đi tính cân bằng về độ khó.
Nguyên Minh Thanh:
– Theo suy đoán của cậu, người không gian đa chiều đã chế tạo khe hở không gian, sau khi chắc chắn thời gian qua màn của tất cả chúng ta mới đưa chúng ta đến nhà ga.
Vậy thì kết cục của Giang Phảng phải có rồi chứ, căn bản sẽ không tồn tại mất cân bằng khó hay dễ.
Anh ta nhìn chằm chằm Nam Chu:
– Làm sao cậu biết được đến giờ Giang Phảng vẫn còn ở trong phó bản hay đã chết rồi? Chẳng phải sự tồn tại của cậu ta vốn dĩ chỉ như “mồi câu” với cậu, khiến cậu không thể buông bỏ thôi ư?
Lý Ngân Hàng nghe cuộc chiến logic kín kẽ của bọn họ, không nói chen vào được lời nào.
Cô không thể không thừa nhận, mặc dù mỗi câu nói của Nguyên Minh Thanh đều rất ngứa tai, nhưng cũng rất có lý.
Nam Chu nhất định phải trả lời được những câu hỏi này.
Bằng không, ngay cả Lý Ngân Hàng cũng không dám mạo hiểm ở lại đây.
Song, logic của Nam Chu vô cùng rõ ràng, không hề dao động bởi từng câu nói áp bách của Nguyên Minh Thanh:
– Chuyện anh ấy còn sống hay đã chết thuộc cùng một kiểu với vấn đề có lên tàu không.
Anh phụ trách chứng minh anh ấy đã chết, tôi phụ trách chứng minh ở lại đây là chính xác.
Nguyên Minh Thanh: …
– Được lắm! – Anh ta chẳng còn lời nào để phản bác, tức giận đến mức bật cười, xòe tay nói – Ai bằng lòng ở lại với tên điên này để chứng minh suy đoán của cậu ta?
Lý Ngân Hàng và Trần Túc Phong im lặng nhìn nhau, không ai trả lời.
Nguyên Minh Thanh nhìn Lý Ngân Hàng:
– Cô à?
Lý Ngân Hàng lặng thinh.
Nguyên Minh Thanh nhìn Trần Túc Phong, đưa mắt ra hiệu cho cậu ta nói chuyện.
Giống với anh ta, Trần Túc Phong cũng có người nhất định phải cứu, chắc chắn sẽ không thể cùng Nam Chu chơi trò chọn một trong hai.
Đương nhiên nam tiếp viên sẽ không nói dối.
Có khả năng trên tàu tồn tại cơ quan giết người.
Một khi bỏ qua chuyến tàu này, cũng có khả năng bọn họ phải ở lại nhà ga vĩnh viễn, sống cho tới khi cạn kiệt vật tư, sống cho đến khi phát điên, thậm chí còn tự tàn lẫn nhau, uống máu ăn thịt nhau.
Nếu cả đội bị diệt, sẽ không ai thực hiện được nguyện vọng của mình.
Trò chơi Vạn Vật Hấp Dẫn vẫn sẽ tiếp tục, vĩnh viễn trở thành sân chơi cho người không gian đa chiều thưởng thức sống chết.
Đây mới thực sự gọi là một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục.
Đối diện với sự lựa chọn sống chết, không ngờ Trần Túc Phong lại thể hiện ra sự bình tĩnh quá lứa tuổi của mình.
Mặc dù lập trường của cậu ta hoàn toàn nhất trí với Nguyên Minh Thanh, nhưng không bị chi phối bởi cảm xúc.
Dù sao cậu ta và Nam Chu chưa từng có quan hệ đối nghịch.
Cậu ta đưa ra một câu hỏi quan trọng:
– Anh Nam, nếu lên tàu sẽ chết, ở lại nhà ga thì thành công, vậy tại sao anh vẫn còn ngồi ở đây?
Lý Ngân Hàng giật mình.
Trước đây cô chưa từng nghĩ đến điều này.
Bây giờ được Trần Túc Phong nhắc nhở, trái tim cô càng thêm bất an.
… Nếu Nam Chu đợi được Giang Phảng thành công, vậy hiện tại ắt hẳn cậu phải rời khỏi trò chơi này rồi chứ nhỉ.
Trần Túc Phong thẳng thắn nói:
– Tôi không muốn dựa vào đánh cược để quyết định tương lai của mình, chỉ còn cách thành công một bước nữa thôi, tôi sẽ lựa chọn cách thỏa đáng nhất, chính xác nhất.
Nhưng anh Nam này, chỉ cần anh trả lời được câu hỏi của tôi, tôi sẽ tin anh.
– Đúng, đây cũng là điều tôi muốn nói.
– Nam Chu nói – Tôi có thể chứng minh lên tàu là hành vi sai lầm.
Nguyên Minh Thanh mím đôi môi khô khốc, không hi vọng Nam Chu có thể lôi ra bằng chứng thép làm dao động quyết định của mình.
Dù sao thời gian dành cho Nam Chu cũng chỉ còn 20 phút.
Nhưng anh ta vẫn ôm hy vọng chẳng thể nói rõ có nguồn gốc từ đâu:
– … Cậu nói thử xem.
Ai ngờ, lời Nam Chu nói ra thực sự khiến người ta kinh ngạc:
– Tôi chắc chắn chúng ta đã thất bại hai lần.
Đây đã là lần thứ ba chúng ta ngồi ở nhà ga bàn luận chuyện này rồi.
Tiếng còi hơi nước vang lên thêm lần nữa, âm thanh kéo dài khiến màng nhĩ đau đớn, cũng khiến lòng người chấn động.
Phòng phát sóng không gian đa chiều, cũng đồng bộ phát sóng câu nói này của Nam Chu.
Nghe vậy, gương mặt đắc ý của đạo diễn cứng đờ theo.
Ông ta cầm vội lấy thiết bị truyền tin, để nghe lời Nam Chu nói càng rõ ràng hơn.
Không thể nào!
Nam Chu không thể nào phân biệt được ra đây là lần thứ hai hay lần thứ ba.
Bởi vì mỗi cảnh tượng, bọn họ đều tiến hành làm mới theo không gian và nhân vật.
Toa tàu hỗn độn, quầy báo bị đập vỡ kính, đều được sửa lại như mới sau khi kết thúc vòng lặp.
Chỉ cần mọi người hoàn toàn quên đi, cảnh tượng đều được tự động đổi mới!
Cậu ta đoán ra kiểu gì?!
***
Trong khi đạo diễn đang phát điên nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, Nam Chu ngồi trong nhà ga bắt đầu màn phân tích của mình:
– Tôi đã từng phân tích, chắc chắn chúng ta đã thất bại trong vòng đầu tiên.
Lý Ngân Hàng hoang mang gật đầu.
Đúng vậy, bởi vì khi đó trên tàu chưa xảy ra chuyện gì hết.
Nam Chu chỉ nhìn thấy một toa tàu quá đỗi bình thường.
Cho nên khi ấy, bọn họ không nhận ra sự đáng sợ của toa tàu và chỉ đối mặt với một vấn đề duy nhất:
Giang Phảng không trở về trước khi vé tàu của Nam Chu hết hạn.
Cho nên để đợi Giang Phảng không biết sẽ trở về bao giờ, Nam Chu từ bỏ vé tàu, lựa chọn ở lại nhà ga.
Nguyên Minh Thanh dẫn theo những người khác lên chuyến tàu rời khỏi đây.
Không ai biết trên đường sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng chắc chắn Nam Chu ngồi đợi ở nhà ga cũng xảy ra chuyện.
Tóm lại, toàn bộ diệt vong, vòng thứ hai bắt đầu.
Lần đầu tiên Nam Chu nhìn thấy tương lai máu me trải khắp trên toa tàu ấy.
Khi ấy chắc chắn Nam Chu cũng hành động như hiện tại, dùng mọi cách để thuyết phục người khác tin tưởng những thứ mình đã thấy.
Nhưng bởi vì vấn đề lập trường, cậu không thể khiến người khác tin tưởng bản thân mình, cuối cùng vẫn bước vào vòng tuần hoàn chết chóc khó giải…
Chỉ cần Giang Phảng không trở về, Nam Chu vẫn sẽ ở lại nhà ga.
Ba người không dám mạo hiểm ở lại nhà ga, vẫn lựa chọn lên tàu theo chỉ thị trong bản hợp đồng.
Theo lý mà nói, vòng thứ hai và vòng thứ ba sẽ hoàn toàn giống nhau.
Làm thế nào mà Nam Chu biết được đây là vòng thứ hai hay thứ ba?
Nam Chu nói:
– Trần Túc Phong, cậu vừa hỏi tôi tại sao ở lại nhà ga cũng không hoàn thành nhiệm vụ đúng chứ?
Trần Túc Phong gật đầu.
Nam Chu nói:
– Bởi vì tôi chọn đúng, mọi người chọn sai.
Nguyên Minh Thanh cười nhạt:
– Cậu tự tin ghê nhỉ?
Nam Chu quay sang nhìn Nguyên Minh Thanh:
– Có thể lần theo dấu vết để xác định nguyên nhân cái chết của ba người trên toa tàu.
Lý Ngân Hàng bị ném ra ngoài cửa sổ, anh, hoặc Trần Túc Phong một người mất máu quá nhiều, một người bị chọc xuyên mắt.
Nhưng trước khi mọi người trở về, tôi đã kiểm tra quanh nhà ga và không phát hiện ra hình ảnh tương tự.
Nguyên Minh Thanh chớp mắt, muốn phản bác song cứng họng không nói được gì.
Nam Chu tiếp tục phân tích:
– Có phải anh đang định nói, “người không gian đa chiều không chiếu cho tôi xem” đúng chứ?
– Cứ cho là có đi, vậy thực sự người không gian đa chiều sẽ không chiếu cho tôi xem ư?
– Nếu ở trạm tàu cũng có cảnh tượng máu me, chẳng phải càng dễ dàng khiến tôi dao động hơn hay sao? Điều đó có thể khiến tôi càng tin tưởng nhà ga rất nguy hiểm, chưa biết chừng lên tàu mới là sự lựa chọn chính xác.
– Cho nên tôi cho rằng ở nhà ga chưa từng có ai chết cả.
Bọn họ không có cảnh tượng gì để chiếu.
– Con đường tôi lựa chọn là đúng.
Chẳng qua tôi chỉ không lựa chọn đi trên con đường đúng đắn này và rời khỏi phó bản mà thôi.
Lý Ngân Hàng buột miệng nói ra câu hỏi mà hiện nay ba người quan tâm nhất:
– Tại sao?
Nam Chu trả lời:
– Bởi vì nếu mọi người đều chết, có quan màn không cũng chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa cả.
– Đừng quên, chúng ta còn phải ước nguyện.
Vừa dứt lời, tiếng còi hơi nước xé trời lại vang lên, tinh thần hỗn loạn của Lý Ngân Hàng như được tuyết gột rửa, nháy mắt sáng lên.
Đúng vậy.
Cô một lòng nghĩ đến phó bản nhưng quên mất chuyện ước nguyện sau khi qua màn.
Rõ ràng mục đích của cùng của bọn họ là kết thúc trò chơi Vạn Vật Hấp Dẫn này.
Nếu nhân số ước nguyện không đủ, Nam Chu phải từ bỏ nguyện vọng của mình, ước nguyện thay cho nhân loại, còn mình thì vĩnh viễn bị nhốt trong trò chơi.
Hoặc có thể cậu chỉ quan tâm nguyện vọng của mình, rời khỏi trò chơi, mặc kệ sống chết của con người.
Nam Chu nói:
– Cho dù tôi có rời khỏi nhà ga này, bên ngoài kia vẫn là thế giới Vạn Vật Hấp Dẫn.
Trò chơi vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
– Tôi sẽ không chọn cách kết thúc như vậy.
Tôi cũng không thích điều ấy.
– Người không gian đa chiều cũng nắm bắt được điểm này.
Khiến tôi không thể lựa chọn rời khỏi nhà ga.
– Trong thế giới đầu tiên, tôi không nhìn thấy cảnh tượng khác thường trên tàu, cho nên không có chứng cứ phán đoán chúng ta đang ở trong một vòng lặp.
– Chờ khi tôi biết rồi, tôi đã không kịp nhắc nhở tới bản thân của vòng thứ hai.
– Khi vòng thứ hai bắt đầu, nhất định tôi sẽ thử làm một số ký hiệu nhắc nhở bản thân không được lên tàu, lên tàu là lựa chọn sai lầm.
Bấy giờ Nguyên Minh Thanh cũng nảy sinh dao động với chuyện này.
Anh ta nhận ra rằng mình đã bị Nam Chu thuyết phục.
Anh ta quay đầu nhìn đoàn tàu chìm trong sương mù, không biết rốt cuộc con rồng sắt khổng lồ yên lặng ẩn mình trong mơ hồ mang tới hy vọng, hay chỉ là một chiếc quan tài bằng sắt.
Anh ta nhất định phải tìm được lỗ hổng logic trong lời Nam Chu, để bù đắp nội tâm dao động và bất an của bản thân lúc này:
– Nhưng bọn họ sẽ không cho cậu để lại bất cứ ký hiệu nào đâu!
– Ừ, tôi biết.
– Nam Chu nói – Tôi cũng nghĩ đến điều ấy.
Người không gian đa chiều sẽ làm mới tất cả, ngay cả bản thân tôi cũng có khả năng được làm mới hoàn toàn.
Tôi có thể nghĩ được điều này ngay trong vòng thứ hai.
Tôi tin tưởng bản thân có thể nghĩ đến.
Cho dù cậu có phun sơn “không được lên tàu” trên bức tường nhà ga, xăm lên người mình, hoặc lén lút khắc một dòng chữ ở một góc bí ẩn nào đó, đều không thể để lại căn cứ chính xác.
Người không gian đa chiều chỉ cần phẩy tay là có thể dễ dàng quét sạch tất cả.
Muốn phá vỡ thế cục, chỉ có một cách.
– Tôi không để bọn họ làm mới là được, – Nam Chu nói – Tôi tự làm mới.
Trong lúc nói chuyện, Nam Chu lấy từ trong ô đồ ra đạo cụ cấp A [Kim Đồng Hồ Quay Ngược].
Nó là đạo cụ cốt lõi trong “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh”, nhưng nó chỉ được đánh giá là đạo cụ cấp A.
Bởi vì khác với những đạo cụ quay ngược thời gian khác, nó không thể mang theo ký ức xuyên qua thời gian và không gian, chỉ quay về quá khứ, thiết lập lại hoàn toàn thời gian và không gian.
Giống như nó đã thuyết minh…
[Thời gian là vật không thể đùa cợt nhất trên thế giới này.]
[Chuyện phải xảy ra sẽ luôn xảy ra.]
Vào giờ phút này, chiếc đồng hồ được vẽ bằng nét bút qua loa của một đứa trẻ con trên giấy hiển thị “đang sử dụng”.
Bên dưới còn có dòng chữ nhỏ nhắc nhở, nó đã vận hành năm tiếng bốn mươi lăm phút rồi, và chỉ còn một tiếng mười lăm phút nữa sẽ mất tác dụng.
Mặt ba người biến sắc.
Hiện tại chỉ còn cách thời gian lên tàu mười lăm phút.
Sau khi đoàn tàu rời khỏi, Nam Chu đã chờ đợi nguyên một tiếng đồng hồ trên nhà ga, cuối cùng quyết định sử dụng đạo cụ này, quay ngược thời gian, lần theo nguồn gốc, thiết lập lại cả thế giới.
Một tiếng đồng hồ chờ đợi chứng minh rằng Nam Chu không hề tuyệt vọng bởi vì thời gian chờ đợi lâu dài, cũng không gặp sự tấn công vượt quá năng lực của Nam Chu.
Chuyện này không phải bất đắc dĩ.
Giống như lời Nam Chu từng nói, nếu trên nhà ga có dấu vết đánh nhau, người không gian đa chiều sẽ vui lòng nó, để cho cả trên tàu và nhà ga đều có vết máu, góp phần quấy nhiễu phán đoán của bọn họ.
Loại trừ tất cả những khả năng khác, nhà ga mới chính là nơi ấp ủ mầm mống sự sống hoàn toàn mới!
Đạo diễn thoáng cái bóp nát tai nghe.
Khi cả thời gian và không gian đều được sắp đặt lại, đâu ai biết được rằng đây là năng lực của đạo cụ hay năng lực của phó bản?
Vậy mà Nam Chu có thể lừa phó bản… trong chính phó bản ấy?
Nam Chu:
– Thứ đạo cụ tôi nghĩ đến có thể lợi dụng được và tôi đang cầm trong tay chỉ có mình nó mà thôi.
Không ngờ khi tôi đang định lén lấy ra sử dụng thì phát hiện nó đã trong trạng thái sử dụng rồi.
Tại vòng đầu tiên, cậu không có manh mối nào hết.
Nhưng khi biết được mình vẫn còn hai cơ hội nữa, đương nhiên Nam Chu sẽ không lãng phí đạo cụ.
Cậu từ bỏ cơ hội qua màn, lựa chọn bước vào vòng tiếp theo để thu thập được nhiều manh mối hơn.
Khi vòng thứ hai dần đi đến hồi kết thúc, Nam Chu lựa chọn sử dụng đạo cụ cấp A chức năng tương đối yếu, lừa tất cả mọi người, bắt đầu một “vòng lặp giả”.
Cậu dùng đạo cụ cấp A này để cho ba người kia một lý do ở lại nhà ga.
Mặc dù chứng cứ này không đủ để chứng minh ở lại nhà ga an toàn tuyệt đối, nhưng cũng đủ để thuyết phục bọn họ cược một phen.
Kết thúc màn suy nghĩ với cường độ cao, còi hơi nước lại văng vẳng mấy tiếng.
Nam Chu nhìn xung quanh:
– Bây giờ mọi người nghĩ sao?
Im lặng.
Im lặng rất lâu.
Phòng phát sóng không gian đa chiều cũng lặng ngắt như tờ.
Chỉ có tiếng số liệu rậm rạp chuyển động thình thịch như nhịp trống trái tim.
Đạo diễn túm chặt thiết bị truyền tin đã vỡ nát, tự an ủi bản thân: Vẫn ổn, vẫn ổn.
Tuy rằng Nam Chu thuyết phục được ba người, song đến cuối cùng bọn họ vẫn chẳng thể rời khỏi nhà ga.
Bởi vì…
Trong im lặng, Lý Ngân Hàng chầm chậm giơ tay lên.
Nhưng không phải vì cô muốn thể hiện thái độ:
– Tôi có một câu hỏi.
Nam Chu:
– Ừ?
Lý Ngân Hàng:
– Thầy Nam, nếu như trong thời gian giới hạn của phó bản mà anh Phảng có thể trở về, hai người dùng hai ước nguyện thì chắc hẳn cũng có khả năng thoát khỏi trò chơi này, dù sao anh Phảng…
Cô ngại chẳng dám nói ra những lời tiếp theo.
Nói trắng ra, nếu khi ấy Giang Phảng trở về, anh sẽ chẳng thèm quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Anh và Nam Chu có thể hoàn thành hai ước nguyện, đồng thời rời khỏi hệ thống, nào còn quan tâm đến hồng thủy sau lưng.
Lý Ngân Hàng đánh bạo nói:
– Cho nên tôi đoán, khi cậu tìm được tìm được đường sống, anh Phảng cũng không về phải không?
Sở dĩ cô cảm thấy kỳ quái, bởi vì khi Nam Chu kể về chuyện mình đã gặp luôn lặp lại chủ ngữ “tôi”, chứ không phải “chúng tôi” – đại diện cho Nam Chu và Giang Phảng.
Cô nghĩ, mặc dù Nam Chu đã quên mất khoảng ký ức kia, nhưng chắc chắn cậu đã đoán ra được chuyện gì đó nên mới sử dụng cách thức diễn đạt ấy.
Nam Chu gật đầu:
– Đúng, anh ấy không về.
Đây cũng chính là lý do tôi muốn giữ tất cả mọi người ở lại.
Lý Ngân Hàng kinh ngạc:
– Hả?
– Tôi vẫn luôn cảm thấy lạ.
Ban nãy tôi cũng nói rồi đấy.
– Nam Chu nói – Giả thiết thời gian phó bản cá nhân của anh Phảng dài hơn tất cả mọi người trong chúng ta, chuyện này thực sự không công bằng, sự cân bằng của trò chơi sẽ bị phá vỡ.
Khán giả của không gian đa chiều sẽ bất mãn với hành vi này.
– Cho nên tôi cho rằng, có lẽ anh ấy…
Đúng lúc này, một tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần bọn họ.
Cộp.
Cộp.
“Nam tiếp viên” đeo giày da, vén màn sương bước tới.
Anh ta dừng bước tại nơi chỉ cách bọn họ ba mét, chắp hai tay trước người.
– Thưa quý khách, chỉ còn năm phút nữa sẽ đến giờ tàu khởi hành.
Cho hỏi mọi người có lên tàu không ạ?
Nam Chu không trả lời.
Cậu chỉ đi tới trước mặt nam tiếp viên, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Cậu nói:
– Nếu không có ai lên tàu, anh có lái tàu đi không?
– Tất nhiên.
– Nam tiếp viên gật đầu – Nhất định sẽ có người muốn hướng về tương lai.
Nam Chu “ừ” một tiếng, bước thêm một bước nữa, khẽ nắm vạt áo anh ta.
Cậu khẽ khàng thủ thỉ:
– Anh Phảng.
Là anh hả?
Vừa nói ra câu này, “nam tiếp viên” giống như nhân vật trong câu chuyện cổ tích được phá giải lời nguyền.
Tay chân cứng ngắc của anh thả lỏng chẳng khác nào con rối được cắt đứt tất cả sợi tơ.
Gương mặt chết lặng tựa hồ không thuộc về bản thân anh giờ đây mềm mại, thay hình đổi dạng.
Mái tóc bạc buông thẳng xuống khỏi vành mũ đen.
Giang Phảng mặc trang phục của nam tiếp viên, khẽ thở dốc mấy tiếng.
Sau khi điều chỉnh tiết tấu hô hấp, anh mỉm cười dịu dàng xoa đầu Nam Chu:
– Mệt lắm hả?
Nam Chu:
– Ừ, mệt lắm.
– Ướt sũng rồi này.
– Giang Phảng vẫy tay với cậu – Nào, ôm một cái.
Nam Chu không nói một lời, nhào vào lòng Giang Phảng.
Sương và mồ hôi lạnh tuôn ra khi cậu dồn hết tâm trí suy nghĩ rơi nhẹ lên vai anh.
Giải thích ư? Để sau hẵng nói.
Bây giờ cậu chỉ muốn ôm Giang Phảng, chạm chiếc râu của mình với chú kiến bầu bạn này thôi.
Hết chương 305
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...