***
Hiếm khi “Nam Chu” mới tập trung tinh thần không nghĩ gì hết như lúc này, cậu nhìn {Giang Phảng}, mượn ánh trăng làm đèn, bổ sung thêm bóng trên giấy.
Cậu cố gắng tưởng tượng dáng vẻ bản thân đang đứng dưới mặt trời cùng với anh và [Nam Chu].
{Giang Phảng} im lặng nhìn “Nam Chu”.
Ánh trăng dày đặc, từng vẩy sáng lấp lánh như chuyển động, rơi xuống xương mày “Nam Chu”, khiến anh sinh ra xúc động muốn vươn tay giúp cậu lau đi.
Nhưng cuối cùng ngón tay đặt trên mái ngói của anh cũng chỉ co lại vài lần, ma sát phát ra tiếng vang nho nhỏ rồi cũng buông tay.
Chỉ còn vài nét bút nữa thôi là bức vẽ hoàn thành rồi.
Thấy vẫn còn mười phút, “Nam Chu” cũng không vội vàng, cậu hỏi:
– Anh có muốn đi thăm ai không?
Cậu đang chỉ {Nam Chu}.
[Nam Chu] sẽ đi thăm [Giang Phảng], cậu cho rằng {Giang Phảng} cũng sẽ làm vậy.
Nhưng {Giang Phảng} không có ý định đứng dậy.
“Nam Chu” ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
– Trước đây cậu nói đúng.
– Anh bình tĩnh bộc bạch tâm tư của mình – Tôi sợ em ấy cũng là quái vật.
Cho nên chưa bao giờ gặp em ấy vào buổi tối cả.
– Khi còn nhỏ em ấy đã cứu tôi, cho tôi ở qua đêm.
Tôi cũng đã sống bao nhiêu năm nay.
Nếu em ấy là quái vật, em ấy chính là một thành viên trong số những con quái vật đã giết chết bố mẹ tôi, hai chúng tôi sẽ xong chuyện.
Nếu em ấy không phải, tôi cũng bảo vệ em ấy bao nhiêu năm nay… chúng tôi cũng có thể coi như sòng phẳng.
“Nam Chu” không ngờ {Giang Phảng} sẽ nói như vậy, ngạc nhiên nói:
– Tôi tưởng anh…
{Giang Phảng} tiếp lời:
– … Thích em ấy à?
“Nam Chu” hoang mang gật đầu.
Mỗi một Giang Phảng đều có một Nam Chu, cậu luôn tin tưởng vào điều này.
Huống hồ rõ ràng {Giang Phảng} rất quan tâm đến {Nam Chu}.
Khi tưởng nhầm mình là cậu ấy, suýt nữa {Giang Phảng} đã phát điên và nảy ra suy nghĩ chết chung với cậu.
Sau đó anh còn không cho phép cậu phát ra tiếng rên rỉ với giọng của {Nam Chu}…
{Giang Phảng} đã sớm đoán được hết vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu cậu.
– Tôi quan tâm đến em ấy bởi vì tôi chỉ có em ấy.
Nếu trên thế giới này chỉ còn một con mèo, hoặc một con rối có thể thân cận với tôi, tôi cũng sẽ quan tâm đến nó.
{Giang Phảng} nhìn chằm chằm vào cậu, nói:
– … Ai mà đi thích một người giả chứ?
“Nam Chu” chợt sợ hãi, cảm giác xót xa dâng lên trong lòng.
Nam Chu đã sống 23 năm cô độc trên trấn nhỏ, không cần phải nói cũng biết quãng thời gian ấy cô độc và buồn đến nhường nào.
Vì cậu tự nguyện biến thành Quang Mị, ít ra cậu cũng không cần phải khoanh tay chịu làm thịt.
Nhưng bố mẹ {Giang Phảng} chết trong tay quái vật, anh tuyệt đối không cho phép bản thân mình đứng chung hàng ngũ với quái vật, không “chung một giuộc” với Quang Mị, cho nên những năm tháng qua, anh gắng gượng sống sót.
So với bản thân mình, so với [Nam Chu] thì vất vả hơn nhiều.
Trong lúc “Nam Chu” đang ngơ ngác, {Giang Phảng} nhìn cậu, nuốt lời muốn nói xuống.
… Rõ ràng mang gương mặt giống y hệt, song anh biết, nó rất khác biệt.
“Nam Chu” kết thúc công việc, đưa cho anh xem bức tranh đã vẽ xong.
Biểu hiện của {Giang Phảng} không mấy hứng thú, anh cầm qua, vốn chỉ định nhìn lướt một cái mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy người trong tranh có thần thái giống y hệt mình, trái tim anh vẫn đập thình thịch.
Vậy mà khuôn mặt vẫn tỉnh bơ.
Anh cuộn tranh lại, trả cho “Nam Chu” đồng thời còn tỏ ra khen ngợi một cách ngắc ngứ mất tự nhiên:
– Đẹp lắm.
“Nam Chu” xé bức tranh kia xuống, cho vào trong túi đồ.
Cậu chỉ mong sao trên thế giới này vẫn còn có người nhớ đến bọn họ.
Có người nhớ bọn họ từng sống vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Nếu cậu và Nam Chu thực sự có thể chia sẻ túi đồ, biết đâu cậu cũng có thể mượn túi đồ này gửi bức tranh tới thế giới mà cậu sẽ chẳng bao giờ được đặt chân tới.
Cậu đặt tranh cẩn thận, cũng rút dao găm ra.
Trong ký ức của cậu, con dao găm này cậu cướp được trong tay vật hi sinh Tần Á Đông khi cậu gặp lại Giang Phảng thực sự.
Hiện tại, nó cũng chính là chiếc chìa khóa kết thúc đau đớn vô tận, đưa Nam Chu đến gặp Giang Phảng thêm lần nữa.
“Nam Chu” không sợ chết, chỉ sợ Giang Phảng không tìm được Nam Chu của anh.
“Nam Chu” đè mũi nhọn của dao găm lên cổ tìm kiếm vị trí, cuối cùng tìm được vị trí có thể đâm một nhát chí mạng.
{Giang Phảng} không nói gì khiến trong lòng cậu sinh ra cảm giác hổ thẹn.
– Bên ngoài thế giới này, chắc chắn vẫn còn thế giới mới.
– “Nam Chu” an ủi anh – Chúng ta sẽ đến một nơi khác, chúng ta sẽ gặp [Nam Chu] ở nơi đó, có lẽ sẽ gặp rất nhiều nhân vật trong trò chơi lựa chọn giống chúng ta.
Anh sẽ có bạn mới, sẽ không cô đơn như vậy nữa.
– Nghe chẳng khác nào bãi rác hết.
– {Giang Phảng} cười lạnh – Còn nữa, nơi ấy còn có đồ ngốc si dại như cậu không?
Bởi vì biết mình không ngốc, “Nam Chu” cũng không cho rằng mình bị châm chọc, chỉ nhằm vào nửa câu trước của anh:
– Chưa biết chừng là một ngôi nhà mới thì sao?
{Giang Phảng}:
– Vậy cầm tay nhau đi.
Đừng… để lạc.
Anh vươn hai tay ra, nắm lấy hai tay “Nam Chu”.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh truyền tới vô cùng ấm áp, mang theo cả sức mạnh khiến người ta yên lòng.
Chỉ còn ba phút cuối cùng khi phó bản nhỏ này bị cưỡng chế kết thúc.
“Nam Chu” muốn vươn tay nhưng giờ mới nhận ra mạch máu trên tay mình đều bị động tác dịu dàng của {Giang Phảng} nắm chặt, không thể giải thoát.
Cậu vung tay, song không thể thoát khỏi gông cùm bởi hai tay anh.
Dưới ánh trăng tròn, so riêng về sức lực thì cậu không thể sánh được với {Giang Phảng}.
“Nam Chu” than nhẹ một tiếng, không cảm thấy bất ngờ hay lo lắng.
Chợt tỉnh giấc mộng, giống như những sinh vật bộ phù du gặp sương đêm, sớm sinh tối tàn, là ai cũng không thể chấp nhận vận mệnh như loài côn trùng ấy được.
“Nam Chu” biết, bản thân mình không thể dễ dàng thuyết phục {Giang Phảng}.
Chẳng qua cậu muốn biết rốt cuộc {Giang Phảng} luyến tiếc thứ gì mà không buông được xuống.
– … Anh Phảng.
Đối diện với gương mặt ấy, cậu chợt thốt ra khỏi miệng xưng hô quen thuộc.
– Anh vẫn không chịu thả tôi đi à?
– Tôi không tin trên thế giới này còn nơi nào khác chứa chấp chúng ta nương thân.
Tôi không tin tưởng lời đảm bảo của bất cứ ai.
– Giọng {Giang Phảng} chắc chắn, hai tay gia tăng lực như gọng kìm, ép chặt cổ tay “Nam Chu” phát ra tiếng vang răng rắc – … Tôi càng không tin cậu tự hại bản thân có thể nhận được kết quả gì… Nếu cậu cắt cổ, cho dù đến thế giới kia, tôi cũng sẽ chỉ nhận được một cái xác.
Thời gian chỉ còn lại hai phút rưỡi.
150 giây.
“Nam Chu” biết anh nói đúng:
– Vậy anh…
Cậu không nói tiếp lời muốn nói, cũng không thể nói tiếp.
Bởi vì, {Giang Phảng} đã cướp đi con dao găm trong tay cậu.
Khi con dao găm rơi “leng keng” xuống mái, một tay anh khóa chặt hai cổ tay cậu, tay khác hướng lên trên, bóp thẳng cổ cậu.
Cổ “Nam Chu” rất mảnh, chỉ dùng một bàn tay cũng có thể hoàn toàn khống chế nhịp thở của cậu, khẽ bóp chút thôi là từng mảng đỏ ửng sẽ lan rộng ra từ chỗ bàn tay anh dùng sức.
{Giang Phảng} đè cậu lên mái nhà, bóp cổ cậu phát ra âm thanh răng rắc, dịu dàng bảo cậu:
– Muốn giết cậu, phải tự tay tôi làm.
“Nam Chu” không thể hít thở, vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của bàn tay kia.
Cậu vươn tay nắm cổ tay {Giang Phảng} nhưng chợt phát hiện mạch anh đập rất nhanh, không phù hợp với vẻ mặt trấn định kia.
Trong thời khắc sống chết, không ngờ cậu vẫn có thể đoán ngay ra {Giang Phảng} đang định làm gì.
Dưới tình huống không khí bị ngăn cách gần như tuyệt đối, cậu muốn mở miệng ra nói song không còn sức lực để làm.
Theo dòng khí gấp gáp rút đi khỏi phổi, ánh sáng trước mặt “Nam Chu” thay đổi liên tục.
Vầng trăng treo trên trời cũng chợt sáng chợt tối, giống như chiếc bóng đèn khổng lồ sắp hỏng.
Đây không hoàn toàn là ảo giác.
… Thế giới trò chơi quét được giá trị sinh mệnh của nhân vật nòng cốt “Nam Chu” đang giảm nhanh chóng, bản thân nó cũng trở nên không ổn định.
{Giang Phảng} không chịu lãng phí thời gian đi tìm {Nam Chu} mà vẫn luôn ở bên cạnh “Nam Chu”, để tìm kiếm một cách hiếm hoi có thể vẹn toàn đôi bên.
Những người không gian đa chiều kia chỉ cần “Nam Chu” chết, nhưng không nhất định phải chết thật.
“Nam Chu” cắt cổ thì chắc chắn sẽ chết, song nếu thông qua nghẹt thở tạo thành sốc tạm thời khiến tim ngừng đập, vậy thì chưa biết chừng… vẫn còn cơ hội thay đổi.
Cơ thể “Nam Chu” khẽ co giật, {Giang Phảng} cúi người, lực trên tay không giảm bớt, anh ghé vào bên tai cậu khẽ nói:
– Này, nếu thế giới này không tan vỡ, Nam Chu kia tìm được vé tàu, là tôi cứu cậu.
Nếu thế giới này sụp đổ, cả tôi và cậu đều không còn tồn tại, cậu phải nhớ rằng tôi đã giết cậu, cậu phải khắc sâu trong lòng giống như cách mà cậu nhớ về anh ta.
“Nam Chu” không thể trả lời.
Ngón tay nắm chặt cổ tay {Giang Phảng} dịu dàng vuốt ve thay cho lời đồng ý.
Làn da {Giang Phảng} như nổi mẩn trước cái vuốt ve ấy, gò má anh cũng thoáng đỏ ửng:
– Nhóc lừa đảo, ai tin cậu chứ.
Chắc chắn cậu đang thầm mắng tôi.
“Nam Chu” trả lời trong lòng: Không lừa anh.
Cởi bỏ quá khứ kia thì chúng ta đi cùng nhau nhé.
Anh vẫn còn nợ tôi… mấy câu hỏi.
Ví dụ như …
Giờ phút thế giới của “Nam Chu” dần trở nên tối tăm, một giọt ấm nóng bất thình lình rơi trên má “Nam Chu”.
“Nam Chu” thoáng ngạc nhiên, cậu cố vươn tay ra trong cảm giác nghẹt thở vô tận, muốn chạm vào nguồn gốc của vệt nước kia, chợt bàn tay bị nắm chặt trong lòng bàn tay khác.
Trước lúc thế giới hoàn toàn mất đi ánh sáng, một bàn tay nắm chặt tay cậu, có người khẽ nói:
– Đi.
Chúng ta cùng đi.
“Bụp” một tiếng vang lên, giống như kết thúc một trò chơi hay một bộ phim truyền hình khác, bởi vì mất đi nhân vật trung tâm, câu chuyện về ba thế giới nhỏ bé trong chiếc hộp cũng biến mất ở một góc nào đó trong vũ trụ.
***
Tiếng còi tàu hỏa thét dài chói tai đánh thức Nam Chu khỏi mơ hồ.
Hơi nước trắng cuồn cuộn bốc lên không trung, hình thành cột khói hướng thẳng lên trời, dường như từng cụm mây rậm rạp ở chân trời đều ngưng tụ từ luồng khói ấy.
Nam Chu đang có mặt ở một nhà ga kiểu cũ, ngồi trên chiếc ghế chờ bên sân ga.
Tay cậu nắm chặt một bản hợp đồng, gió ở đâu thổi ào ào tới khiến nó bay phần phật.
Bên A: Quản lý chuyến tàu.
Bên B: Nam Chu.
Nội dung: Bên A một phiên bản của bên B rồi đưa vào trong trò chơi.
Sau khi trò chơi bắt đầu, bên B sẽ hoàn toàn quên đi chuyện ký hợp đồng.
Bên A sẽ có trách nhiệm đảm bảo khống chế độ khó của trò chơi trong phạm vi năng lực mà bên B có thể hoàn thành.
Bên B phải thông qua cách thức tự nguyện chết đi trong phó bản mới có thể kết thúc trò chơi này.
Trò chơi kết thúc, bên B sẽ nhận được phần thưởng một chiếc vé lên tàu, có hiệu quả trong vòng sáu tiếng đồng hồ.
Thời gian có hiệu quả bắt đầu từ khi vé tàu xuất hiện trong túi đồ.
Mời người chơi bước lên chuyến tàu một chiều duy nhất trước khi vé tàu hết hạn, bước lên con đường gặt hái thành công của mình.
Nhờ bản hợp đồng giấy này, cuối cùng Nam Chu cũng nhớ ra sau khi bản thân và mấy người khác chấp nhận dịch chuyển vào phó bản, bọn họ bước vào một căn phòng nhỏ khép kín, ngồi xung quanh một chiếc bàn.
Trên bàn bày năm bản hợp đồng giấy, xung quanh cũng không có ai thuyết minh cho bọn họ.
Trước khi căn phòng nhỏ cạn kiệt oxy, bọn họ thảo luận gần một tiếng đồng hồ đưa ra kết luận điểm khó của trò chơi nằm ở chỗ “tình nguyện”.
Với điều kiện mất đi những ký ức liên quan, không ai bằng lòng tự nguyện chịu chết cả.
Nhưng nếu có được ký ức, biết bản thân chỉ là bản thì làm sao có thể cam tâm tình nguyện chết vì bản chính đây?
Tổng hợp lại, đây rõ ràng là một tờ hợp đồng xâm phạm quyền lợi, để hoàn thành phó bản cuối cùng, bọn họ bắt buộc phải ký.
Sau khi biết rõ bản thân mình đang ở đâu, việc đầu tiên Nam Chu làm là mở túi đồ ra xem.
Chiếc vé tàu màu xanh lá cây nhạt phong cách cũ kỹ mộc mạc nằm ngay trong ô đầu tiên, bên trên có in số hiệu tàu, hoàn toàn trùng khớp với số khắc trên bảng đồng gắn trên thân con tàu trước mặt.
Trên vé tàu không ghi rõ điểm đến, chỉ ghi rõ ràng tên Nam Chu.
Xem ra vé tàu sử dụng một người một lần, không thể cho người bên cạnh mượn.
Nam Chu bỏ qua chiếc vé tàu rất quan trọng với việc giành thắng lợi này, tìm kiếm lần lượt theo thứ tự trong túi đồ.
Trí nhớ của cậu rất xuất sắc, nhớ rõ ràng từng thứ đồ trong từng ô.
Nhưng cậu tìm trước sau cả ba lần mới chịu chắc chắn.
… Không có.
Bức tranh phác họa “Nam Chu”, [Nam Chu] và {Giang Phảng} không có ở đây.
… Có những thứ có thể mang vào trò chơi thông qua thiết lập.
Nhưng chung quy thế giới trò chơi và thế giới của chuyến tàu bọn họ đang đứng không cùng một chiều không gian.
Cuối cùng vẫn chẳng thể mang nó theo cùng.
Nam Chu cúi đầu, nhìn đường ray, trái tim đập thình thịch loạn nhịp một hồi, bỗng một chiếc bóng cao lớn phủ thẳng xuống người cậu.
Anh tiếp viên với gương mặt xám xanh, cơ bắp cứng rắn chẳng khác nào một bức tượng gỗ trầm giọng hỏi:
– Xin chào, quý khách có muốn lên tàu không?
Nam Chu:
– Cho hỏi sáu tiếng sau tàu sẽ khởi hành à?
Tiếp viên máy móc báo thời gian:
– Năm tiếng mười bảy phút nữa.
Nam Chu:
– Đồng đội của tôi đâu?
Tiếp viên mang gương mặt đơ như khúc gỗ, lặp lại:
– Cậu có muốn lên tàu không? Mời cậu đưa vé tàu của mình ra.
Nam Chu nghiêng mặt qua một bên, không nhìn chiếc máy đọc này nữa:
– Tôi đợi người.
Hết chương 293
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...