***
Tiếng hít thở trong con ngõ nhỏ hẹp phóng đại vô số lần.
Hộc…
Hộc…
Nam Chu dựa nghiêng vào vách tường lạnh lẽo, mùi máu tanh tràn cả lồng ngực và khoang miệng khiến cậu bất giác ho khan mấy tiếng.
Để tránh cục diện này, cậu đã nhường tất cả những đạo cụ hữu dụng nhất cho đồng đội mình.
Ngoại trừ những vật linh tinh chiếm không gian ra, hầu như Nam Chu chẳng mang theo gì tham gia trò chơi này.
Cậu lấy một viên kẹo từ túi đồ, bóc giấy gói kẹo, cho vào trong miệng ngậm, miễn cưỡng xoa dịu đi tác động của máu tanh với tinh thần.
Với thương thế của cậu hiện tại, không thích hợp tiếp tục ở lại thế giới này để tìm “vé tàu” nữa rồi.
Cho dù Nam Chu cũng đã từng nghi ngờ, trấn Vĩnh Vô chỉ xảy ra thay đổi nhỏ, cậu cứ tiếp tục đi tiếp tất cả những thế giới trong hộp, không biết thực sự có đoàn tàu nào đang đợi cậu hay không?
Nếu cứ tùy tiện xâm nhập vào thế giới tiếp theo như vậy, ai biết được chờ đợi cậu sẽ là thứ gì?
Anh Phảng có đau lòng khi nhìn thấy những vết thương chồng chất trên cơ thể cậu không?
Mang theo nỗi lo ấy, Nam Chu kéo kéo áo mình, muốn che giấu tất cả những vết thương này lại.
Bỗng, Nam Chu nhận thấy được điểm bất thường.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên.
Một cái đầu trắng ló đầu ra từ trên mái hiên, đôi mắt âm u nhìn về phía cậu.
Nam Chu khẽ cau mày, liếc mắt nhìn tựa dao, con Quang Mị kia lập tức rụt người về sau như thể đối mặt với kẻ thù mạnh.
Cổ họng nó phát ra âm thanh ngâm nga khe khẽ, có vẻ đang truyền tín hiệu với những con Quang Mị khác.
Nam Chu dùng đầu lưỡi khẽ đẩy viên kẹo khiến má phồng lên một khối nhỏ.
Cơ thể cậu yếu ớt, tầm nhìn mơ hồ, tai kêu ù ù như ong vỡ tổ.
Nhưng cậu vẫn có thể nắm bắt được những âm thanh di chuyển loạt soạt.
… Mười mấy con.
Không, hẳn là phải hơn hai chục con.
Cho dù bọn chúng suy yếu song vẫn chiếm ưu thế về số lượng.
Trong hoàn cảnh cực đoan thế này, Nam Chu cần phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn, quyết định bước hành động tiếp theo.
Cảm giác đường tan trong khoang miệng an ủi tinh thần căng thẳng của cậu thật nhiều, giúp thần kinh đau đớn của cậu bình phục không ít.
Nam Chu nhặt sợi dây thép rơi dưới đất lên, chuẩn bị mở khóa chiếc hộp thêm lần nữa.
Nhưng ngay khi cậu vừa đứng thẳng dậy, thay đổi bất ngờ đã xảy ra!
Trăng tròn thấm đẫm màn đêm, Quang Mị thấp thỏm nóng nảy, cơ thể suy nhược yếu ớt, khát vọng với máu càng thêm điên cuồng.
Một luồng sáng lạnh vọt qua đầu tường, nhào vào lưng Nam Chu như con sói đói.
Quang Mị khoe ra hàm răng sáng lòe lòe, để lại một đường sáng trên không trung rồi cắn mạnh vào cổ Nam Chu!
Máu bắn tung tóe!
Màn cắn xé này kiến Nam Chu lảo đảo bước mấy bước.
Mùi thơm của máu tươi kích thích đám Quang Mị ẩn thân trong bóng tối.
Tiếng vạt áo ma sát vào mặt đất càng thêm dồn dập, âm thanh chồng lên nhau khiến người ta nổi da gà.
Thế nhưng, khi máu của Nam Chu chảy vào trong miệng con Quang Mị kia chưa được mấy giây, con quái vật thở hồng hộc như nuốt phải axit, vội vàng buông hàm răng, chạy khỏi người Nam Chu, biểu cảm vô cùng đau đớn.
Nam Chu nghiêng đầu mặt lạnh tanh, vươn tay áp chặt nó vào gáy mình, mặc cho răng nanh sắc nhọn của nó cắm sâu hơn vào trong thịt, để răng tự động hút máu tươi chuyển tới khoang miệng Quang Mị.
… Thiết lập ban đầu của Quang Mị vẫn có tác dụng trong thế giới này.
Năng lượng trong cơ thể Quang Mị có thể di chuyển và tăng lên dựa vào tấn công đồng loại và con người.
Nhưng một khi cắn phải đồng loại có năng lực mạnh hơn bản thân nó sẽ bị cắn nuốt ngược lại.
Em gái của Nam Chu cũng chết bởi thiết lập này.
Quang Mị tấn công Nam Chu bị máu của kẻ mạnh hút hết ánh sáng trên gương mặt, chỉ còn mảng da mặt xanh tím tử vong, nó chìm trong cơn đau đớn cực đoan do phản phệ gây ra với đại não, miệng phát ra tiếng kêu gào vô nghĩa.
Nó ra sức vùng vẫy, tay chân mềm xụi đập lên người Nam Chu.
Nam Chu vẫn bình tĩnh, lòng bàn tay dùng sức ép răng nó cắn sâu hơn, sâu hơn nữa.
Sau một hồi co giật đáng sợ, con Quang Mị hành động liều lĩnh kia cuối cùng cũng mềm nhũn trượt xuống khỏi người Nam Chu, rơi “rầm” một tiếng xuống đất như một chiếc bao tải nhét đầy than.
Nam Chu loạng choạng chống tay lên tường, dùng ngón tay ấn hai lỗ máu trên cổ, chậm rãi cầm máu.
Máu cậu chảy dọc theo cổ, điểm vài chấm hoa mai trên cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu.
Cậu bình tĩnh liếc nhìn xung quanh.
Những con Quang Mị rục rịch tấn công, nhìn thấy đồng đội chết thảm đều co mình vào một góc, đưa mắt nhìn nhau, giao lưu bằng tiếng rống như dã thú.
Trong tiếng gào rống gọi bầy của đám Quang Mị, Nam Chu cúi đầu nhìn, phát hiện trải qua màn vật lộn ban nãy, sợi thép dính máu tươi của cậu đã cắm vào trong ổ khóa và gãy bên trong, làm kẹt lỗ khóa.
… Nam Chu cau mày.
Cậu quyết định thật nhanh.
Nếu những con Quang Mị này đồng loạt xông lên có thể xé cậu thành mảnh vụn.
Cậu mất máu quá nhiều, chạy thẳng tới đây cũng đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, không thích hợp chạy đường dài.
Nhưng Nam Chu vẫn định liều một phen.
Cậu cần phải nhanh chóng phá khóa hộp, không mở nó ra ngay mà để hộp trong ô đồ, sau đó thả con rối ra tìm kiếm manh mối trong thị trấn này, có thể điều tra được bao lâu thì bấy lâu vậy.
Tình huống hiện tại thực sự quá gấp gáp, nếu gặp {Giang Phảng} truy sát, cậu cũng có thể kịp thời mở hộp ra trốn vào thế giới tiếp theo.
Nếu không nhân lúc đang cầm chiếc hộp trong tay và có cơ hội hoạt động tự do để điều tra về vé tàu, rất có khả năng cậu sẽ phải tiếp tục mệt mỏi trong thế giới tiếp theo, phải chạy trốn vật lộn trong vũng lầy của rất nhiều thế giới nữa.
Có khi chết mệt trên đường cũng chưa biết chừng.
Nam Chu lấy kính trong ô vật phẩm ra đeo vào, mở rộng tinh thần, thả những con rối kia ra ngoài, chỉ để lại một con bảo vệ bản thân.
Cậu vừa kéo lê cơ thể đi về phía trước, rời khỏi khu vực tập trung Quang Mị, vừa ôm hộp suy nghĩ cách mở nó ra.
Nhưng những con Quang Mị phía sau lưng đâu có dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy, chúng bám theo cậu như con kiến thèm máu, như ruồi nhặng quấn chân.
Chúng cũng nhanh chóng bàn xong kế hoạch.
Khi mái ngói sau lưng vang lên tiếng “lách cách”, một mảnh ngói theo đó rơi xuống phát ra tiếng vỡ tan tành lanh lảnh.
Nam Chu giật mình dừng bước.
Lúc này, tất cả âm thanh rầm rì xung quanh đồng loạt dừng lại, không trung tĩnh lặng lạ thường.
Tiếng gió vun vút trong ngõ nhỏ trở nên vô cùng rõ ràng.
Nam Chu xoay tay, áp chiếc hộp sát bên người mình.
Đồng thời hai chân cậu hơi dạng, đầu gối hạ thấp, đầu ngón chân cũng khẽ tách ra.
Im lặng chờ đợi hồi lâu.
Bạo động chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Theo một tiếng huýt sáo vang lên, con rối ở lại bảo vệ Nam Chu nháy mắt bị vô số Quang Mị xông ra từ bốn phương tám hướng xé thành mảnh vụn.
Nam Chu hít sâu một hơi.
Trong nháy mắt, bóng dáng của cậu và cả con rối nát vụn bị bao trọn trong ánh sáng chói lòa.
***
Một đám mây lớn trôi qua che lấp mặt trăng rực rỡ hơn mười phút.
Chờ mây tan đi, vầng trăng khổng lồ tròn vành vạnh treo trên không trung, cảm giác nặng trịch, bỗng chốc kéo xuống cả màn đêm đen kịt.
Ánh trăng như được gột rửa chiếu sáng thế gian, cũng soi tỏ những thi thể Quang Mị la liệt dưới đất.
Ở chính giữa những con Quang Mị chết thảm, trong ngõ nhỏ ánh sáng và bóng tối giao nhau, một người vẫn có thể dựa vào tường và thở dốc.
Chỉ có đầu ngón chân của cậu còn để lộ bên ngoài ánh trăng.
Chẳng qua hai mắt cậu nhắm nghiền, lồng ngực khẽ phập phồng, nhịp thở kéo dài.
Nếu không phải vì gò má cậu dính máu, cả người nhếch nhác thì thực ra hình ảnh trước mắt không khác gì bức tranh mỹ nhân say ngủ.
Bọn Quang Mị đánh lén không ngờ Nam Chu mạnh đến thế, con chết con bị thương.
Sau khi phát hiện cậu là cục xương khó gặm, những con Quang Mị bị thương vẫn còn có thể chạy được đều cuống cuồng chạy thoát khỏi vùng đất thị phi này.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, tiếng giày da theo tiết tấu khoan khoái trên nền đất từ xa đến gần, bước về phía Nam Chu.
… Chân Nam Chu bị thương, máu tươi không ngừng tuôn chảy suốt quãng đường đi trở thành công cụ chỉ hướng có hiệu quả nhất.
{Giang Phảng} xuất hiện ở cửa ngõ.
Trước đây cho dù vào thời điểm trăng tròn, {Giang Phảng} cũng sẽ tuyệt đối không đến đây một mình.
Dẫu cho những con Quang Mị này đã suy yếu, nhưng chúng tập trung sức mạnh với nhau cũng khiến người bình thường khó mà bì được.
Mặc dù anh đã tập hợp rất nhiều cư dân của thị trấn thành lập nên một đội thợ săn, song suy cho cùng, cả thị trấn này chỉ mình anh có đầu óc, có khả năng hành động.
Đối với {Giang Phảng} thì tấn công riêng lẻ và tiêu diệt từng con quái vật mới là chiến thuật tốt nhất.
Ai ngờ, vị khách Nam Chu không mời mà đến này đã giúp cho anh một việc lớn.
Qua cuộc chiến ngày hôm nay, một phần ba quái vật trong thị trấn đã bị cậu giết chết ở nơi đây rồi.
Anh nhìn gương mặt của những thi thể nằm ngổn ngang trong ngõ nhỏ, phát hiện trên khóe miệng mỗi thi thể Quang Mị đều dính vết máu, gần như chiếm phân nửa cằm.
{Giang Phảng} bước từng bước tới, tìm chính xác mục tiêu của anh.
Quả nhiên, Nam Chu bị hút quá nhiều máu, sắc mặt trắng gần như trong suốt.
{Giang Phảng} đứng cạnh Nam Chu, thuận tay ném chiếc đầu con rối bị anh cắt xuống, dùng mũi giày đá vào khuỷu tay Nam Chu:
– Này.
Nam Chu vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn mở mắt ra, bình tĩnh gật đầu ra hiệu với anh:
– Xin chào.
{Giang Phảng} dùng chân đá vào má của con rối dưới đất, nói với cậu:
– Rốt cuộc cậu là ai?
Khi đi tìm Nam Chu, anh ta bắt gặp những con rối chạy xung quanh đường phố.
Điều này khiến anh càng thêm tò mò về thân phận của Nam Chu.
Nam Chu mím môi.
{Giang Phảng} cũng đoán được ra cậu đang nghĩ điều gì, cùng cậu đồng thanh:
– Đây đã là câu hỏi thứ bảy rồi.
Cùng anh nói xong câu này, Nam Chu bất đắc dĩ ngửa mặt lên nói:
– Anh chơi xấu.
{Giang Phảng} ôm gối ngồi xuống:
– Ai bảo cậu không hỏi tôi.
– Vậy tôi hỏi nhé.
– Nam Chu mím đôi môi khô khốc – Gần đây… anh có phát hiện ra thứ gì giống vé tàu trên thị trấn không?
Thay vì tìm manh mối xung quanh đây, không bằng hỏi thẳng {Giang Phảng}, người vô cùng quen thuộc với thị trấn này.
{Giang Phảng} nghiêm túc hồi tưởng:
– Vé tàu mà cậu nói có hình dạng thế nào?
Cho đến bây giờ, tuy giọng điệu đã thấm mệt nhưng suy nghĩ của Nam Chu vẫn vô cùng rõ ràng:
– Chưa chắc đã là vé làm bằng giấy.
Nó chỉ có tên “vé tàu” mà thôi.
Có thể mang hình dáng một tấm bảng hiệu, một lá cờ, thậm chí là một hòn đá, hay một quyển sách.
Chỉ cần thứ nào đó bỗng dưng xuất hiện gần đây là được.
{Giang Phảng} vừa nói vừa cười:
– Thứ bỗng dưng xuất hiện? Vậy chỉ có mình cậu thôi.
Nam Chu nhắm mắt vào.
… Không biết vì quá mệt mỏi hay vì không muốn để ý đến anh.
{Giang Phảng} cụp mi, thay đổi tư thế ngồi xổm ban đầu thành khẽ quỳ trên mặt đất dính máu.
Anh vươn tay, muốn dùng ngón cái lau đi vết máu rớm ra trên khóe miệng Nam Chu, nhưng dừng lại khi chỉ còn cách một chút xíu.
{Giang Phảng} liếm môi, rụt tay về:
– Này.
Đáng giá không?
Nam Chu trả lời bằng giọng mũi mỏi mệt:
– Hả?
{Giang Phảng}:
– Rốt cuộc “hy vọng” của cậu có hình dáng thế nào?
Nam Chu mở mắt ra, nhìn anh một cái, thản nhiên nói:
– … Rất giống anh.
Tim {Giang Phảng} đập lỗi nhịp.
Anh vô thức vươn tay ấn lên ngực để che giấu cảm xúc khác thường của trái tim trong giây lát ấy, đồng thời nở nụ cười theo thói quen:
– Vậy à?
Nam Chu đánh giá anh:
– Ừ.
Chẳng qua nhìn thoáng mới giống, nhìn nhiều hơn sẽ không còn giống nữa.
Đáp án này khiến biểu cảm {Giang Phảng} cứng đờ.
– “Thoáng qua” ư? – {Giang Phảng} nhìn cậu đắm đuối – Duyên phận chỉ trong giây phút nhìn thoáng qua… tại sao?
Trong lúc nói chuyện, anh vươn tay túm cổ áo Nam Chu.
Nam Chu vội né về phía sau.
Ngón tay anh lướt qua lồng ngực Nam Chu.
Chút sức lực tích cóp hồi lâu sau cuộc chiến ác liệt kia cũng đã tiêu hao hết bởi động tác lăn né tránh này.
Nam Chu đặt chiếc hộp xuống đất.
Chiếc hộp vẫn khóa, phiến sắt nối giữa khóa và hộp đã vặn vẹo gãy ra.
… Bề mặt loang lổ vết máu.
{Giang Phảng} quay người nhìn đống thi thể Quang Mị dưới đất, chợt bừng tỉnh.
Trước đây anh luôn cho rằng vết máu trên miệng của những con quái vật này do cắn Nam Chu mà ra.
Trên thực tế, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà Nam Chu không mở được khóa ra, cũng không muốn đập vỡ làm hỏng kết cấu của chiếc hộp.
… Không ngờ cậu còn có thể nghĩ ra cách dùng răng của Quang Mị cắn mở khóa hộp.
{Giang Phảng} đến gần cậu hơn một bước, ngước mắt nhìn thẳng vào cậu, khẽ nói:
– Cậu ở lại đây đi.
Nam Chu không cử động.
– Tôi và cậu giống nhau.
– {Giang Phảng} nói – Tôi và anh ta rất giống nhau.
Cậu bị thương nặng quá rồi, cần nghỉ ngơi, đừng đi tìm anh ta nữa.
– … Sai rồi.
– Tôi không cần một người giống tôi, cũng không cần một người giống anh ấy.
Nam Chu nói rõ ràng từng chữ:
– Tôi chỉ cần một mình anh ấy mà thôi.
Nam Chu không nhìn biểu cảm của {Giang Phảng} lúc này, cố chấp mở chiếc hộp bằng một tay, đồng thời gắng gượng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lần này, ngay giây phút thế giới tan vỡ, vô số bình luận rõ ràng xuất hiện.
“Oa, cậu ta thực sự định giết người à? Mong chờ nha.”
“Trò chơi rác rưởi, trò chơi rác rưởi, trò chơi rác rưởi, tại sao nhân vật thay đổi thế giới lại không thể hồi máu?”
“Đánh giá 1 sao, không có lý do, thích thế.”
“Đây chính là trò chơi Open World chán nhất mà tôi từng chơi, phạm vi thăm dò và độ tự do nhỏ ghê hồn, mục đích của trò chơi chỉ là không ngừng tìm kiếm những chiếc hộp, đơn điệu quá đi mất.
Tôi đã mất hết kiên nhẫn rồi.”
“Tại sao tôi không thể tạo quan hệ thân mật? Tại sao không thể phát triển tuyến tình cảm với NPC khác?”
Những bình luận này tựa hồ đang cười nhạo sự cố gắng của cậu, chẳng qua đây chỉ là một trò chơi mặc người ta đánh giá mà thôi.
Có lẽ vì cơ thể thương tích nặng nề kéo theo tinh thần mệt mỏi, sau khi rơi vào bóng tối, Nam Chu cứ thế nửa tỉnh nửa mê.
Ngay lúc chìm sâu vào hôn mê, Nam Chu chỉ kịp nhìn thấy {Giang Phảng} vươn một bàn tay về phía cậu trước khi cơ thể bị thế giới tan vỡ nuốt trọn.
Thời gian trôi tích tắc, tích tắc bên tai cậu.
Qua một hồi lênh đênh chìm nổi giữa đất trời, ý thức của Nam Chu như thể bị cây gai nhỏ khẽ đâm, cậu giật mình ngồi bật dậy.
… Cậu đã ngủ bao lâu rồi?!
Cậu vội vàng xác nhận thời gian.
… Vẫn may, chưa quá hai mươi lăm phút.
Nam Chu ép buộc bản thân nhanh chóng tỉnh dậy từ cơn mộng mị.
Nhưng tất cả những gì hiện lên trên màng mắt khiến cậu nhíu chặt mày.
“Gai nhọn” đánh thức ý thức của cậu thực ra là tiếng chim hót trầm bổng bên ngoài cửa sổ.
Giường ngổn ngang, quyển nhật ký ngày 18 tháng 8, bức vẽ mới hoàn thành một nửa.
Cậu… trở về thế giới đầu tiên rồi ư?
Hết chương 286
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...